Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 9 : Asuma ghen tức



Chương 8 : Asuma ghen tức

Thời gian tựa như nước suối giữa rừng xuân, chảy qua lúc nào chẳng ai hay. Thấm thoắt đã ba tháng nữa trôi qua kể từ ngày tổ 8 chính thức huấn luyện dưới trướng Yuhi Kurenai.

Mối quan hệ trong đội càng lúc càng gắn bó, mà cái sự “giao lưu thân mật” kiểu đặc biệt của Naruto thì lại càng ngày càng… quá tay hơn.

Nhưng Kurenai, từ chỗ đỏ mặt la mắng, dần dần lại thành quen. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã thôi không phản kháng mạnh nữa, thậm chí đôi khi còn… như mặc kệ, thở dài buông xuôi.

Có lẽ, với một đệ tử dâm tà không thuốc chữa như Naruto, thì càng cấm, hắn lại càng muốn chọc phá. Càng nghiêm, hắn càng được nước lấn tới.

Mà thực lòng — nàng… cũng không thật sự khó chịu như trước nữa.

Như lúc này đây, cả đội đang ngồi quây quần bên nồi lẩu thơm lừng, ăn mừng nhiệm vụ thành công vừa kết thúc. Căn phòng thuê riêng trong quán ăn nổi tiếng gần trung tâm Làng Lá, không gian ấm áp, hương thơm của lẩu bốc lên ngào ngạt khiến bụng người nào cũng sôi lên ùng ục.

Naruto — chẳng biết là vô tình hay cố ý — lại ngồi giữa hai người đẹp của đội: một bên là Hinata đã thành dâm phụ si mê long trụ, bên kia là Kurenai – nữ Jounin với khí chất vừa lạnh lùng vừa yêu mị.

Còn Shino? Thì đã sớm “tự giác” ngồi đối diện, cúi đầu lặng lẽ… chơi với đám côn trùng trong tay áo mình. Mỗi khi ánh mắt lơ đãng lướt sang cảnh tượng bên kia bàn, hắn lại rùng mình quay đi, miệng lẩm bẩm:

“Không thấy… không nghe… không biết… mình chỉ là một người nuôi bọ…”

Trong khi đó, Naruto thì đang vừa cười nói vui vẻ, vừa thản nhiên… một tay luồn dưới gầm bàn bóp lấy cặp mông tròn trịa của Hinata, tay còn lại thì đặt hờ lên đùi Kurenai, rồi từ từ trượt xuống…

Hinata từ lâu đã quen với trò đùa cợt dâm loạn này của hắn. Dưới gầm bàn, dù đôi chân nàng khẽ run khi bàn tay to lớn siết nhẹ, rồi bóp chặt lấy bầu mông mềm mại — nhưng nàng vẫn thản nhiên gắp rau, miệng còn nhai nhóp nhép, chỉ có gò má là đỏ hồng như bị hơi lửa hắt vào.

Sáu tháng trôi qua, bị đè đến mức tử cung cong lại, long trụ cắm tới tận tâm linh, cái cảm giác bị đụ ngập sâu kia đã trở thành một phần cuộc sống của nàng. Chút vuốt ve nơi mông như này, chẳng đủ để nàng phân tâm nữa.

Kurenai thì lại khác.

Nàng lúc đầu vẫn ngồi thẳng, giữ dáng như một tiền bối nghiêm túc. Nhưng khi bàn tay hư hỏng kia trượt xuống, khẽ bóp lấy bầu mông căng mẩy dưới lớp vải ninja, thân thể nàng khẽ run lên, rồi gò má bất giác đỏ bừng.

“Naruto…” — nàng nghiêng đầu thì thầm, giọng nhỏ chỉ đủ cho hắn nghe thấy, tay dưới bàn khẽ đẩy nhẹ mu bàn tay hắn.

Thế nhưng cái động tác ấy — trong mắt người ngoài lại chẳng khác gì nũng nịu của nữ nhân đang làm dáng với người yêu.

“Đừng… mọi người còn đang ở đây mà…” — nàng nghiêng đầu, giọng khàn khàn lẫn một chút xấu hổ, nhưng ánh mắt lại không có lấy một tia thật sự tức giận.

Naruto cười híp mắt, tay vẫn không rời, thậm chí còn mạnh dạn hơn, trượt vào khe mông nàng, nhẹ nhàng vân vê nơi rãnh giữa hai bầu thịt, chọc nhẹ khiến Kurenai hít mạnh một hơi.

“Yên tâm…” — hắn ghé sát tai nàng, hơi thở phả vào vành tai ửng hồng như liếm nhẹ, giọng trầm thấp dâm tà — “Dưới bàn thôi mà… cô cứ ăn tiếp đi, đừng làm mất hứng mọi người.”

“Ngươi… ngươi đúng là…” — Kurenai nghiến răng, mặt đỏ rực, nhưng lại không dám phản ứng mạnh, chỉ đành gắp miếng nấm bỏ vào miệng, nhai mạnh như trút giận.

Nhưng Naruto biết rõ — tay hắn vẫn đang vuốt ve, mân mê mông nàng từng chút một, mà nàng thì không hề hất tay ra, chỉ là thở gấp hơn, đùi khẽ run, thậm chí hông còn hơi đẩy nhẹ về phía sau như muốn dán chặt lấy bàn tay ấy.

Ba tháng qua, hắn đã chạm qua cơ thể nàng không biết bao nhiêu lần. Lúc huấn luyện, lúc dừng nghỉ, lúc “vô tình” đứng sau lưng, khi thì giúp nàng giũ bụi, khi thì vuốt tóc, thậm chí có lần còn ôm ngang eo nàng từ phía sau chỉ để… “tránh kunai bay lạc”.

Hắn đụng, nàng ngượng.

Hắn sờ, nàng gạt.

Nhưng cuối cùng, vẫn là… mặc kệ.

Naruto biết rõ — Kurenai không phải chưa nhận ra dâm niệm trong hắn. Nhưng nàng không thể phản kháng mạnh — vì một lý do rất đơn giản: nàng đang bị hắn chiếm lấy từng chút một.

Không phải bằng long trụ — chưa.

Nhưng ánh mắt, bàn tay, hơi thở, giọng nói… tất cả đã len vào cơ thể nàng như độc dược ngọt ngào.

Và hôm nay, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, giữa bữa lẩu bốc khói thơm lừng, hắn lại một lần nữa siết nhẹ tay, bóp lấy bầu mông tròn trịa của nàng như khẳng định:

“Cô không chạy được đâu, Kurenai…”

Kurenai lúc này ngồi yên trên ghế, đôi đũa trong tay đã ngừng di chuyển từ lúc nào. Mặt nàng đỏ bừng, nhưng không chỉ vì men rượu hay tay của Naruto đang siết nhẹ nơi mông mềm… mà còn vì một ký ức vô cùng xấu hổ đột nhiên trào dâng như nước vỡ bờ.

Lúc đó… là ba tuần trước… trong một nhiệm vụ ngoài thành phía nam.

Giữa buổi trưa oi ả, sau khi hoàn thành giai đoạn đầu, cả nhóm nghỉ lại trong rừng để chuẩn bị bữa ăn. Kurenai rời khỏi chỗ hạ trại, định tìm ít thảo mộc chữa thương, nhưng đi chưa được mấy bước thì… nàng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ — như tiếng thở gấp, lẫn với tiếng “phập phập” nhịp nhàng vang lên giữa không gian rừng vắng.

Bản năng ninja khiến nàng lập tức thu liễm khí tức, tiến lại gần trong im lặng.

Nhưng vừa vạch nhẹ cành lá ra… cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng cứng đờ tại chỗ.

Dưới gốc cây già, nơi ánh nắng lác đác xuyên qua kẽ lá rọi xuống, một thiếu nữ tóc tím đang chống hai tay lên thân cây, hai chân khép lại đầy nữ tính, phần mông vểnh cao lên như dâng hiến.

Quần dài và quần nhỏ đã tụt xuống tới đầu gối, để lộ cặp mông trắng hồng run rẩy, phía dưới là mật huyệt ướt át đỏ hồng đang bị một thứ khổng lồ, đen sẫm, gân guốc như mãng xà không ngừng đâm vào.

“Ư… Ưm… Naruto… sâu nữa… bơm vào nữa đi… tử cung của em… cần được lấp đầy…”

Đó là giọng của Hinata — trong trẻo, e thẹn, mà lúc này lại run rẩy rên rỉ đầy dâm mỹ. Mỗi câu nói của nàng như mũi dao cắt vào lòng tự tôn của một nữ Jounin đứng sau bụi cây, Kurenai không thể tin nổi — cô gái nhút nhát mà nàng dẫn dắt lại chủ động nghênh hợp như kỹ nữ dưới thân tên kia

Long trụ của Naruto to đến đáng sợ, cắm vào rồi lại rút ra, kéo theo những âm thanh “nhóp nhép”, “ót ót” nặng nề như dùng cả thể lực để dập tới. Mỗi lần hắn đẩy vào sâu, đầu khấc đội lên phần bụng dưới khiến tiểu phúc của Hinata hơi phồng lên, như có gì đang chui tọt vào tử cung nàng.

Và rồi — “phập!” — một cú thúc thật mạnh.

“Ahhh… aaAAA~!” — Hinata rên rỉ nghẹn ngào, toàn thân run bắn, hai chân mảnh khảnh kẹp chặt lại như bản năng siết giữ vật thể đang bơm tràn sinh lực vào trong.

Ngay sau đó là từng đợt “phập… phập…” nữa, rồi Naruto rên khẽ, ôm siết lấy eo nàng từ phía sau, toàn thân căng lên.

“Rót ra đây… Hinata… đón lấy toàn bộ tinh dịch của ta…”

Một tiếng “bụp” trầm đục vang lên, rồi tinh dịch nóng rực xối xả trào ra, bắn thẳng vào sâu trong tử cung Hinata. Lượng dịch lớn đến mức trào ngược ra khỏi mật huyệt, thành dòng trắng đục chảy dài theo khe mông, trượt xuống bắp đùi trắng mịn, nhỏ tí tách xuống rễ cây bên dưới.

“Ư… Ưm… ra nhiều quá… em chịu không nổi…” — Hinata khẽ thút thít, thân thể mềm nhũn, nhưng đôi tay vẫn giữ nguyên tư thế chống, như sợ nếu buông ra thì tinh dịch quý báu trong cơ thể sẽ tràn hết ra ngoài.

Kurenai lúc ấy… như bị hóa đá.

Nàng tưởng mình sẽ nổi giận. Nhưng không… thứ trào dâng trong tim lại là cảm giác bức bối, hoảng loạn, hỗn loạn… và một tia gì đó không thể thừa nhận. Đôi chân nàng đã run lên từ lâu, nhưng không phải vì tức giận — mà là vì… dưới đáy bụng bỗng chốc nóng rực, mật huyệt giật nhẹ theo từng tiếng rên của Hinata, quần lót ướt đẫm từ khi nào không hay.

Sau hôm đó… Kurenai luôn tìm cách né tránh ánh mắt của Naruto.

Nhưng càng né… hắn lại càng trêu.

Càng trêu… nàng lại càng khó lòng phản kháng.

Và bây giờ — giữa bữa lẩu — tay hắn lại đang lần nữa bóp mông nàng như đang nhắc lại cái cảnh đó.

Kurenai cắn chặt răng, miệng cố gắng cười nói với Shino cho qua chuyện, nhưng phía dưới lớp vải mỏng, hai chân nàng đã khẽ kẹp lại, cố che giấu mật huyệt đang co rút âm ỉ như muốn chảy ra thứ gì đó.

“Naruto… nếu còn tiếp tục nữa… ta thật sự… không biết có giữ được mình không…”

Sau khi ăn lẩu no nê, cả nhóm chậm rãi bước ra khỏi quán, gió đêm lùa qua làn tóc, mang theo chút mùi thơm của lẩu cay vẫn còn vương trên áo.

Naruto thì cười toe toét, một tay ôm eo Hinata, tay còn lại thì khoác lấy vòng eo mảnh mai của Kurenai, dán sát như người yêu đi dạo khuya, tay còn không yên phận mà khẽ xoa nhẹ mông nàng qua lớp vải mỏng, ngón tay như có ma lực len lỏi vào đường cong mềm mại.

“Ưm…” — Kurenai khẽ rùng mình, lườm nhẹ hắn, nhưng lại không hề gạt tay ra, mà còn như tự nhiên ngả người vào hắn thêm chút nữa, mùi rượu và cơ thể quyện vào nhau khiến nàng lơ mơ giữa say thật và say tình.

Nhưng đúng lúc ấy…

Phía trước, một nhóm ba người từ hướng ngược lại bước tới, khí thế quen thuộc, chẳng ai khác ngoài tổ 10: Sarutobi Asuma, Ino, và Shikamaru.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau — cục diện lập tức biến đổi.

Asuma bước chậm lại, ánh mắt sắc lạnh trừng thẳng vào Naruto. Hắn vừa nhìn thấy cánh tay của thằng nhóc tóc vàng đang khoác ngang eo Kurenai, mà Kurenai thì lại không né tránh — tim hắn như bị bóp nghẹn một cái.

“Cái quái gì đây…?”

Naruto nhướn mày, cười híp mắt như chẳng có chuyện gì, tay không rời khỏi eo, còn chậm rãi trượt xuống thấp hơn, bóp nhẹ một cái lên cặp mông tròn mẩy của Kurenai ngay trước mặt cả nhóm đối diện.

“Ngươi…” — Asuma nghiến răng, cả người như muốn lao tới.

Naruto hừ lạnh, xoay đầu nhìn sang, ánh mắt đầy khinh miệt:

“Ngươi là ai? Dám ngăn ta đỡ lấy sensei của mình à?”

Câu nói nhẹ hều, nhưng lại như gậy đập thẳng vào mặt Asuma.

Hắn biết rõ — thằng nhóc này chẳng lạ gì hắn cả. Và bản thân hắn… cũng chẳng xa lạ với Naruto. Nhưng cái kiểu thản nhiên nhét tay vào mông Kurenai, móc móc một cách dâm đãng, mà còn dám nói là “đỡ lấy”? Là cái thứ chó gì!?

“Ngươi… buông tay ra ngay!” — Asuma rít lên, bước tới nửa bước.

Nhưng Naruto vẫn thản nhiên, cười tà, tay vân vê mông Kurenai như cọ xát, ngón giữa khẽ lách vào khe, móc nhẹ, khiến cả cơ thể nàng khẽ rùng mình một cái.

“Ưm…” — Kurenai hít nhẹ, mặt ửng hồng, nhưng vẫn không gạt tay hắn, càng không tránh ra, trái lại còn nghiêng đầu, lười biếng dựa vào vai Naruto, đôi mắt đỏ ươn ướt nhìn Asuma:

“Làm sao? Ta uống hơi nhiều… học trò ta đỡ thì đã sao? Ngươi bức xúc cái gì?”

“Ngươi…” — Asuma nghẹn họng, mắt trợn to, vì quá rõ tay của Naruto đang đặt ở đâu. Đó không phải “đỡ”… mà là sờ, là bóp, là móc móc, ngón tay quái vật ấy đang ra sức vọc mông Kurenai như đang chơi đùa đồ chơi.

Càng tức hơn — là Kurenai không hề đẩy ra.

Ino đứng bên cạnh cũng há hốc mồm. Mắt nàng vô thức trượt xuống, đúng lúc Naruto khẽ bóp chặt lấy bầu mông tròn đầy, rồi nhẹ nhàng tách hai ngón, như đang “vẽ chữ” lên khe rãnh giữa hai nửa mông.

“Ôi trời…” — Ino đỏ mặt, vội quay đi, nhưng mắt vẫn liếc lại, trong lòng như có gì đó mềm ra. Mông cô giáo Kurenai… bị sờ thành ra như vậy? Ngón tay ấy… chắc hẳn… cảm giác mềm lắm…?

Trong khi đó, Hinata thì đứng bên cạnh, hoàn toàn bình thản, tay cầm hộp trái cây tráng miệng mà nhai nhai như không có gì xảy ra. Với nàng, cảnh Naruto vừa nói chuyện vừa sờ mông một nữ nhân khác… đã quá quen thuộc rồi.

Asuma siết nắm đấm.

“Naruto! Ngươi có còn là học trò không!? Còn biết lễ nghĩa hay không hả?!”

Naruto quay đầu, ánh mắt lạnh băng.

“Học trò…? Hừ. Ta còn là người đàn ông. Mà đàn ông thì có quyền bảo vệ nữ nhân của mình. Còn ngươi…” — hắn liếc từ trên xuống dưới — “Ngươi là cái thá gì mà có quyền chen vào giữa ta và sensei của mình?”

Kurenai lúc này khẽ “hừ” một tiếng, môi mấp máy nói nhỏ:

“Asuma, đừng làm mất mặt nữa… ngươi chẳng là gì của ta cả.”

Câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Asuma.

Đôi mắt hắn lộ ra tia u uất, rồi chuyển thành oán hận. Hắn muốn chửi, muốn lao tới, muốn giáng cho thằng khốn đang móc mông nữ nhân hắn thích một đấm — nhưng hắn biết… mình không dám.

Vì ánh mắt Naruto lúc này… đã không còn là ánh mắt của một đứa học trò.

Mà là của một dã thú — đã đánh dấu lãnh thổ của mình. Và bất kỳ kẻ nào xâm phạm… chỉ có thể bị nghiền nát.

“Ngươi… rồi sẽ hối hận…” — Asuma nghiến răng, quay phắt người rời đi, vai run run vì giận, nhưng chẳng dám quay đầu lại.

Ino thì vẫn đỏ mặt, lặng lẽ đi sau, mà trong lòng lại không ngừng vang vọng hình ảnh tay Naruto vuốt ve mông Kurenai. Bàn tay ấy… chắc cũng sẽ sờ lên người mình nếu có cơ hội…?

Shikamaru thì thở dài, lẩm bẩm một câu:

“Phiền phức…”

Còn Naruto? Hắn bật cười hắc hắc, khẽ kéo Kurenai sát lại, tay siết mạnh thêm một cái vào bầu mông đàn hồi mềm mại kia, cúi đầu thì thầm vào tai nàng:

“Cô thấy không? Ngay trước mặt hắn mà tôi còn làm thế này được… Thử tưởng tượng xem… nếu là dưới gầm giường, khi không ai thấy, thì tôi sẽ làm tới mức nào?”

Kurenai toàn thân run lên nhẹ nhẹ, ánh mắt mơ màng, môi mím lại, hai gò má hồng rực như trái đào chín mọng.

“Naruto… tên tiểu quỷ đáng ghét…”

Nhưng… nàng không hề tránh ra.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...