Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 8 : Đội 8 Thực Lực Khủng Bố



Chương 7 : Đội 8 thực lực khủng bố

Kurenai khẽ thở phào, lấy lại chút bình tĩnh sau màn “giao lưu thân mật” ngoài ý muốn từ Naruto. Nàng chỉnh lại tà áo, ánh mắt vẫn còn đôi chút dao động, nhưng giọng nói thì đã cố giữ lạnh nhạt:

“Thực lực của em… đã vượt xa tưởng tượng của ta.”

Nói tới đây, nàng quay sang hai người còn lại, cố điều chỉnh lại nhịp thở:

“Tiếp theo. Hinata, Shino — hai em lên.”

Chỉ vậy thôi.

Chỉ là một buổi kiểm tra sức mạnh thông thường.

Chỉ là hai học trò… thì có gì đáng sợ?

Nửa tiếng sau.

Kurenai ngồi thụp xuống cạnh gốc cây, dáng vẻ ngơ ngẩn như cá trôi sông, hai mắt mờ mịt nhìn đám lá rơi lả tả trước mặt. Môi nàng mấp máy, nhưng chẳng thể thốt ra được một lời nào có nghĩa.

“…Mình… bị chia vào cái tổ gì đây…”

Nàng thật sự muốn quỳ.

Mọi thứ bắt đầu bằng Hinata.

Khi cô gái ấy bước lên, vẻ ngoài vẫn là một tiểu thư Hyuga dịu dàng, lễ phép, ánh mắt trắng bạc trong veo như suối thu. Nhưng ngay khi nàng mở Byakugan, khí thế toàn thân liền thay đổi trong nháy mắt.

Vụt một cái, tay nàng lướt nhẹ trong gió — rồi bùm bùm bùm!

“Nhị thập bát chưởng!”

“Lục thập tứ chưởng!”

“Bát bách nhị thập bát… á… không, thiếu lực chút rồi…”

Hinata khẽ nghiêng đầu thở nhẹ, mồ hôi rịn nơi thái dương, khuôn ngực phập phồng dưới lớp áo bó sát, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo đến kỳ lạ.

Từng chiêu đều chính xác, đều cắt thẳng mạch chakra. Tốc độ lại nhanh, lực vừa đủ, phản ứng thì sắc bén… không hề giống một cô gái nhút nhát.

Kurenai đỡ xong một loạt chiêu, lui về sau, tay vẫn còn tê rần. Đôi mắt nàng thoáng mở to — nội công như vậy, thân thể như vậy, ánh mắt như vậy… không phải Hyuga Hinata mà nàng từng dạy suốt học viện.

Mà là… một nữ nhân đã được tôi luyện bởi hàng trăm lần “giao chiến” với một con mãnh thú đội lốt học trò.

Kurenai nuốt nước bọt, lẩm bẩm trong lòng:

“Chẳng lẽ… đây là hậu quả của việc… thành công dậy thì sao…?”

Ánh mắt nàng lén nhìn sang Naruto — chỉ thấy hắn khoanh tay, miệng cười khẽ, ánh mắt bình thản như “vợ ta ấy mà, có gì lạ đâu”.

Còn Hinata, dù vừa giao thủ mệt mỏi, nhưng vẫn không quên quay sang Naruto nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt long lanh như mèo con chờ được vuốt ve. Khóe miệng nàng nhếch nhẹ, rõ ràng là vừa “làm việc tốt xong, đợi khen thưởng”.

Kurenai… muốn khóc.

Chưa kịp ổn định tâm lý thì đến lượt Shino.

Vốn dĩ nàng nghĩ rằng cậu học trò trầm lặng này sẽ không đáng ngại, chỉ là người bổ sung chiến thuật — nhưng ngay khi những bầy côn trùng vù vù bay ra từ tay áo hắn, Kurenai đã hiểu: mình vừa sai cực kỳ.

Khí tức của hắn… lạnh.

Chiến thuật… kín.

Chiêu thức… chuẩn.

Và ảo thuật gần như vô hiệu — vì côn trùng mang theo chakra riêng biệt, chỉ cần hắn niệm lệnh, chúng sẽ tự điều chỉnh theo cảm ứng môi trường. Nói cách khác, hắn có radar sinh học cá nhân cực mạnh.

Cộng thêm tính cách ít nói, tốc độ phản ứng bất ngờ nhanh… thì Kurenai phát hiện ra: mình hoàn toàn không có cách đánh thắng.

“Trung nhẫn? Cái quái gì mà Trung nhẫn?!” – nàng gào thét trong lòng – “Tên này rõ ràng đã đạt tới chuẩn Đặc biệt Thượng Nhẫn rồi còn gì!?”

Mỗi bước đi của Shino đều kín đáo, côn trùng không ngừng di chuyển quanh người hắn, tạo thành một vòng kết giới nhỏ khiến mọi tiếp cận đều bị phát hiện trước ba giây.

Kurenai đánh cả trận… mà như bị soi từng bước.

Nàng chưa bao giờ muốn ngất xỉu như lúc này.

Và giờ… nàng ngồi đây. Dưới gốc cây.

Vẻ mặt ngơ ngác như người mất hồn.

Mắt nàng nhìn xa xăm, tay siết tà áo, gió thổi nhẹ qua mái tóc đen buông xõa. Không còn khí chất lạnh lùng, không còn ánh nhìn sắc bén — chỉ còn là nữ nhân sắp suy sụp vì bị đám học trò bẻ gãy niềm kiêu hãnh.

“Ta là giáo quan… là Jounin… là người dẫn dắt đội tân binh…” – nàng lẩm bẩm – “Tại sao lại bị nhét vào một cái tổ… toàn là quái vật?”

Một đứa thì nhanh như quỷ ảnh

Một đứa thì Byakugan biến dị, phản ảo thuật như nuốt cơm.

Một đứa thì dùng côn trùng bao vây cả chiến trường, khiến người ta không dám thở mạnh.

Còn mình…

Còn mình thì…

Chỉ muốn nghỉ việc.

Trong căn phòng cao nhất tháp Hokage, khói thuốc lào từ chiếc tẩu cong vút bay lượn thành từng làn mỏng quanh mái đầu bạc trắng của Hiruzen.

Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xiên qua tấm rèm che nửa kín nửa hở, soi lên khuôn mặt già nua nhưng chưa hề mất đi sự sắc bén của một vị Kage.

Một bóng đen thấp người quỳ sát đất, giọng đều đều vang lên giữa căn phòng yên ắng:

“Thưa Đệ Tam, buổi kiểm tra năng lực của Đội 8 vừa kết thúc.”

“Báo cáo đầy đủ.”

“Vâng. Uzumaki Naruto – thể hiện phản xạ và tốc độ vượt tiêu chuẩn cấp Jounin, có thể áp sát Jounin Kurenai trong 0,4 giây mà không để lại dấu hiệu chakra. Lực va chạm, theo cảm biến phân tích… tương đương thể thuật của cấp mở tứ môn.”

“…”

“Hyuga Hinata – mở Byakugan toàn lực, thi triển Lục Thập Tứ Chưởng một cách lưu loát, thậm chí còn tự biến chiêu để chuyển thành nhịp Bát Bách Nhị Thập Bát Chưởng, dù chưa đủ lực duy trì. Phán đoán: thực lực cấp Chunin mạnh.”

“Aburame Shino — phân phối côn trùng tầm trung và xa cực kỳ chính xác, kiểm soát chiến trường theo chu vi 20m. Phản ứng ổn định. Phán đoán: cấp độ Đặc biệt Jounin.”

“…”

Lặng.

Không gian chỉ còn tiếng khói rít qua tẩu, tàn tro rơi lách tách vào chiếc khay bạc trước mặt Hiruzen.

Một hồi sau, lão mới nhẹ nhàng đưa tay xoa trán, ánh mắt khẽ nheo lại, giọng trầm đục như chui từ đá ra:

“…Naruto đạt tới cấp Jounin?”

“Bẩm… đúng vậy. Tốc độ, thể thuật, độ phản xạ… đều đã vượt chuẩn thông thường. Không phát hiện dấu hiệu dùng ảo thuật hay nhẫn thuật cao cấp. Chỉ dùng… thân thể.”

“…Không hề kết ấn?”

“Không, thưa ngài. Tất cả đều bằng tay không.”

Hiruzen híp mắt lại.

Lòng lão thoáng hiện lên một dòng cảm xúc hỗn tạp: có chút ngạc nhiên, có chút hoài nghi, và… có phần khó hiểu.

“Thằng nhóc ấy… từ trước vẫn luôn lộn xộn, vô tổ chức, tinh thần bất ổn… Vậy mà chỉ mới mấy tháng, lại có thể phát triển tới mức ấy?”

Lão trầm ngâm, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Trong đầu, hình ảnh Naruto hiện lên — tóc vàng rối bù, nụ cười hồn nhiên, ánh mắt bướng bỉnh. Một đứa trẻ mang trong mình vĩ thú, nhưng lại luôn chạy nhảy náo loạn… Đứa trẻ ấy, nay lại có thể đè ép được Jounin?

“Không thể chỉ nhờ luyện tập.”

Một dòng suy luận chầm chậm dâng lên từ đáy lòng lão: chẳng lẽ là… di vật của Minato để lại?

Minato vốn là thiên tài hiếm thấy, lại là Hokage Đệ Tứ. Có để lại bí thuật gì, hoặc vật gì đặc biệt, thì cũng không lạ.

“Không thể không cân nhắc.” – Hiruzen nghĩ thầm.

Lúc này, bóng Anbu lại cúi đầu cung kính, nhẹ giọng:

“Việc phân lại tổ đội cũng có chút đặc biệt. Đội 8 – Hinata và Naruto vốn không cùng nhóm. Theo thám báo, việc thay đổi là do chính tộc trưởng Hyuga — Hiashi-sama — đề nghị với ngài.”

Hiruzen khẽ gật đầu, không phủ nhận.

“Phải. Ta đã đồng ý. Tộc Hyuga từ trước vẫn giữ khoảng cách với phần còn lại của làng. Nếu họ chủ động tiến gần, thì càng tốt.”

Ánh mắt lão dừng lại trên tấm hồ sơ trước mặt: tổ đội 8. Naruto – Hinata – Shino. Người dẫn dắt: Yuhi Kurenai.

Tay lão nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhịp đều đặn.

Một tổ đội như vậy… quá mạnh.

Kurenai thì lại không giỏi giao chiến chính diện. Nàng thiên về cảm giác hình, ảo thuật, chiến thuật tổ hợp — được xếp vào dạng “chiến lược Jounin”, không phải “chiến đấu Jounin”.

Thêm ba học trò như vậy, đúng ra là bù trừ cho nhau. Nhưng hiện giờ, cái “tổ đội bù trừ” kia lại trông giống một tổ… quái vật.

“…Mà thôi. Cũng tốt.” – Hiruzen thở dài trong lòng.

“Càng mạnh, thì tỉ lệ sống sót khi làm nhiệm vụ càng cao.”

Lão biết rõ: ở thời bình, sức mạnh có thể là gánh nặng. Nhưng ở thời loạn — chỉ có kẻ mạnh mới sống.

Lão rít một hơi thuốc nữa, rồi thở ra, ánh mắt như xuyên qua làn khói mờ.

“Naruto à… rốt cuộc là ngươi đã nắm được thứ gì trong tay?”

Sau buổi kiểm tra đầu tiên suýt khiến Kurenai muốn xin chuyển nghề, nàng cũng không còn dám nghĩ đến chuyện “huấn luyện riêng” gì nữa.

Còn huấn với chả luyện… luyện cho ai?

Luyện cho Hinata – người luyện cho không ngại người của tộc Huyga chê cười sao?

Hay luyện cho Shino – cũng tương tự đã có bộ tộc Aburame lo

Còn Naruto?

Hắn là cái thứ sinh vật mà nàng chưa từng thấy trong hồ sơ ninja toàn cục.

Thể thuật không khác gì mở cổng, tốc độ nhanh như quỷ ảnh, mà đặc biệt — chakra mẹ nó không bao giờ hết.

Chẳng còn cách nào khác, Kurenai đành dẫn nhóm đi thực hiện các nhiệm vụ cấp thấp, tăng phối hợp thực chiến — một kiểu “lấy chiến trường làm sân tập”, vừa thu được kết quả thật, vừa không phải mở lớp.

Nhưng… cũng chẳng thành lớp được.

Ví dụ hôm ấy.

Nhiệm vụ cấp C — tiêu diệt một băng cướp đang hoành hành khu rừng phía nam Làng Lá. Bọn chúng có khoảng 50 tên, tổ chức thành ổ nhóm, vũ trang dao kiếm đầy đủ, chiếm cứ một ngôi đền bỏ hoang và cướp phá dân làng gần đó.

Kurenai còn chưa kịp thảo kế hoạch, Naruto đã bước lên trước, bẻ cổ tay một cái, miệng nhếch cười:

“Cướp hả? Bao nhiêu tên?”

Shino đẩy kính, lạnh nhạt: “Khoảng 50. Theo côn trùng dò thám thì có 48 tên. Có vẻ không có nhẫn giả, toàn là võ biền thôi.”

“Ừm…” – Naruto hít một hơi, đoạn giơ hai tay lên kết ấn cực nhanh –

“Kage Bunshin no Jutsu – Đa Trọng Ảnh Phân Thân!”

Bùm bùm bùm bùm!

Chớp mắt một cái, 100 cái Naruto hiện ra khắp mặt đất, chen chúc đứng đông nghẹt giữa rừng như đội quân chuẩn bị tổng tấn công.

Gió thổi qua, rừng lá rít nhẹ. Ở xa xa, mấy tên cướp còn đang hô “chúng mày vào đây” thì bỗng im bặt. Cả bọn cùng một lúc quay đầu nhìn thấy 100 cái bóng tóc vàng mắt xanh, mỗi tên đều hăm hở như muốn cho đấm tập thể.

Một phân thân của Naruto bước lên trước, giọng dõng dạc như tướng lĩnh chỉ huy:

“Các ngươi — đã bị ta bao vây!”

Tên cướp cầm đầu còn chưa kịp hiểu cái gì thì ầm — một bóng Naruto lao vào, đấm thẳng vào mặt.

Cú đấm ấy, theo chia trung bình — 130 tấn lực thân thể chia cho 100 cái phân thân — mỗi cái vẫn còn giữ lại ít nhất 13 tấn lực.

13 tấn lực đấm thẳng mặt.

Không máu, không dao, không tiếng hét.

Chỉ là mặt tên cướp lõm xuống như đất sét bị ủi. Răng rụng như pháo tết, mắt trợn ngược, ngã sấp xuống đất, không gượng dậy nổi.

Tiếp theo đó là cảnh tượng chỉ có thể mô tả bằng hai chữ:

Thảm sát.

Mỗi một phân thân đều tản ra, đấm đá, vật, quật, khóa, bẻ, đập đầu…

Không dùng nhẫn thuật.

Không cần vũ khí.

Chỉ là nắm đấm chứa vài tấn lực + tâm lý “hơi bực vì không được đụ sáng nay”.

Mỗi tên cướp dính một đòn — là nát xương, lòi máu mũi, sấp mặt không gượng nổi.

Có tên còn hoảng quá, quỳ xuống ngay khi chưa bị đấm, miệng hét:

“Tha mạng! Ta chỉ đi theo bạn bè thôi, ta không giết ai, ta chỉ phụ bếp thôi!”

Đáp lại là một cú đá lộn 3 vòng:

“Phụ bếp thì đi nấu cháo!”

Kurenai đứng trên đỉnh cây, nhìn xuống, vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt mờ mịt.

Nàng không ra tay. Không phải vì chậm — mà vì không còn việc gì để làm.

Hinata thì đang ngồi dưới gốc cây nhai bánh mochi, vừa ăn vừa vỗ tay cổ vũ:

“Cố lên Naruto-kun!!”

Shino thì đứng khoanh tay, côn trùng bu vào theo dõi từ xa như máy quay CCTV, thỉnh thoảng đưa ra lời bình luận:

“Phân thân thứ 36 – cú đá hơi lệch trục. Nên chỉnh chân trụ về sau một chút…”

Naruto thì đang cười hớn hở giữa đống phân thân:

“Lũ cướp cái gì! Mấy người có biết cảm giác bị 13 tấn đấm vào bụng là sao không?”

Bốp! — lại thêm một tên ngất xỉu.

Mười lăm phút sau, toàn bộ 50 tên cướp nằm sấp trên mặt đất, đầu ai cũng sưng như quả cà tím, máu mũi máu miệng chảy ròng ròng, không còn tên nào có khả năng đứng dậy.

Naruto phủi tay, phân thân tan biến, không mệt, không thở dốc.

Kurenai vẫn chưa nhúc nhích. Nàng đứng yên, tay siết lấy chuôi kunai nhưng chưa kịp rút ra nửa phân.

Không phải vì kẻ địch mạnh.

Mà là vì… cái tổ đội này quá mạnh.

Nàng cúi đầu, thì thầm như người mất hồn:

“…Ta… còn có tác dụng gì không…?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...