Nhẫn Giới Dâm Ký
Chương 6 : Đùa bỡn Kurenai
Yuhi Kurenai vừa bước vào buổi gặp mặt đầu tiên, còn chưa nói được mấy câu đã bị một cặp “tình nhân quấn như sam” đập thẳng vào mặt bằng một bữa cơm chó nóng hổi.
Nàng liếc mắt thấy Hinata khẽ dựa vào vai Naruto, môi mím lại ngượng ngùng, nhưng ánh mắt vẫn đầy sùng bái. Còn tên tóc vàng kia thì tay cứ thản nhiên để lên eo nàng ta, lâu lâu lại bóp nhẹ như cưng thú cưng.
Kurenai khẽ giật giật khóe mắt.
Bên cạnh, Shino cúi đầu lặng lẽ, nhưng bên trong đầu óc đang gào thét như cuồng phong.
Trời ạ… lại ăn cơm chó nữa rồi… suốt ngày… ngày nào cũng thế này chắc tui đập đầu vào tổ ong chết quá…
Mặt hắn vẫn đeo kính đen không cảm xúc, nhưng tay thì đưa lên vuốt trán, miệng thì lầm bầm:
“Ước gì bọ cũng có thể biến thành mỹ nữ… thì ta… cũng có thể ôm ôm một con như vậy…”
Kurenai hắng giọng, kéo mọi sự chú ý trở lại.
“E hèm. Trước hết — tự giới thiệu một lượt để cô hiểu rõ từng người nhé. Cô là Yuhi Kurenai, tinh anh Jounin, chuyên về ảo thuật, cạm bẫy và chiến thuật đội hình. Sở thích là bánh kem… không thích thịt nướng. Được rồi, tới lượt các em.”
Naruto là người đầu tiên bước lên, hai tay chống hông, cười hắc hắc.
“Em là Uzumaki Naruto! Chuyên thể thuật! Nguyện vọng duy nhất: thu thập mỹ nhân thiên hạ!”
Câu nói vừa ra khỏi miệng, cả không gian như khựng lại một nhịp.
Hinata ngồi cạnh đỏ mặt đến tận cổ, hai tay vặn vẹo vào nhau như muốn chui xuống đất trốn, đôi đùi trắng nõn bất giác khép chặt lại như phản xạ khi nhớ đến những lần bị “thu thập” dưới thân hắn.
Kurenai trợn mắt, miệng khẽ hé, gương mặt cứng lại:
“Cái gì…?”
Mỹ nhân thiên hạ?
Cậu nhóc này là thật lòng hay nói đùa đây?
Kurenai vốn tưởng đây là một cậu học sinh khao khát làm Hokage, khổ luyện vì lý tưởng…
Ai ngờ đâu vừa mở miệng đã là “tuyển hậu cung”?
Shino ở phía sau như không chịu nổi nữa, thì thào lầu bầu:
“Ủa? Vậy cái ước vọng làm Hokage đâu rồi? Mồm cậu trước đây lúc nào cũng la làng là Hokage mới là lý tưởng cao cả nhất mà? Trời ạ…”
Naruto quay lại cười khì khì, nháy mắt:
“Ước mơ vẫn giữ nguyên mà, chỉ là Hokage thì cũng cần mỹ nhân bên cạnh mới xứng đôi chứ!”
Câu này nói ra khiến Hinata mặt càng đỏ hơn, không nhịn được mà vùi đầu xuống.
Tới lượt nàng.
“Em… Hyuga Hinata… chuyên thể thuật… nguyện vọng là… là…” – nàng lí nhí, rồi cúi đầu nhỏ như tiếng muỗi:
“…được ở cạnh người em thích… suốt đời… hic~…”
Kurenai thở dài trong lòng.
Cạp trúng bánh bao chó rồi…
“Em không nói, cô cũng đoán được em định nói gì rồi…”
Đến lượt Shino, hắn dõng dạc:
“Aburame Shino. Sở thích là nuôi bọ. Ghét làm phiền. Yêu thích yên tĩnh và hòa bình.”
Giản đơn, ngắn gọn, không có chỗ nào để bắt bẻ.
Cũng không có chỗ nào để chen tình cảm như hai đứa quấn nhau kia.
Kurenai đưa tay xoa trán, khẽ nhíu mày.
Toang thật rồi.
Một đứa thì luyện bọ – kỹ thuật gia tộc riêng biệt, cô cũng không xen vào được.
Hai đứa còn lại thì chuyên thể thuật — mà cô thì là ảo thuật gia chuyên về tâm lý chiến.
Nàng thở dài.
“Đáng lẽ mình nên đổi tổ này cho Asuma thì hợp hơn…”
Thế nhưng đã nhận thì phải huấn luyện.
Kurenai đành điều chỉnh lại thái độ, mỉm cười:
“Được rồi, vậy chúng ta khởi động bằng một buổi trắc nghiệm nhỏ xem thực lực hiện tại nhé. Cả ba cùng tiến lên. Ta muốn thấy tốc độ, phản ứng, phối hợp cơ bản giữa các em.”
Naruto khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự phấn khích.
Cơ bắp dưới lớp áo co giãn nhẹ.
Hắn siết tay, cảm nhận 130 tấn khí lực đang âm ỉ chờ được bộc phát…
Tốt… để xem… phản ứng của cô giáo Kurenai ra sao khi nhìn thấy “học sinh” thể hiện…
…
Cả nhóm vừa vào vị trí, chưa kịp ổn định khí tức thì Kurenai đã ra hiệu lệnh. Chỉ nghe một tiếng gió rít xé không gian, bóng Naruto bỗng chốc đã biến mất ngay trước mắt ba người.
Kurenai thoáng giật mình.
Hắn… đã không còn là học trò nữa rồi.
Trong tích tắc, một làn khí mạnh đến nghẹt thở phả sát sau lưng nàng. Kurenai xoay phắt người theo phản xạ — nhưng muộn rồi.
Một bàn tay to lớn, ấm nóng mà tràn đầy áp lực, khẽ đặt lên vòng eo mềm mại của nàng, lướt qua như làn khói nhưng lại để lại dư âm như bị điện giật nhẹ. Đôi mắt nàng mở lớn, toàn thân khựng lại trong nửa giây — mà chỉ nửa giây đó thôi, Naruto đã biến mất như một cơn gió.
“Ngươi…” Kurenai cắn môi, chưa kịp nói thì lần nữa — phập — bàn tay ấy lại đặt lên kiều đồn tròn mẩy sau lớp vải ninja bó sát, bóp khẽ một cái, không nặng nhưng khiến nàng toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt.
“Cảm giác… thật đàn hồi…” – giọng hắn vang lên sau lưng, trầm thấp như tiếng ác quỷ thì thầm.
Kurenai lập tức thuấn thân — thế thân chi thuật tung ra như phản xạ, nhảy xa khỏi phạm vi nguy hiểm. Tim nàng đập dồn dập. Đầu ngón tay run nhẹ. Cả người nàng… toát mồ hôi hột.
“Đây… là thể thuật của học sinh học viện sao?”
Nàng đã từng chứng kiến tốc độ của Might Guy khi mở môn, nhưng Naruto không hề mở bất kỳ cấm thuật nào — mà tốc độ, áp lực, thậm chí cái chạm nhẹ kia… đều khiến nàng có cảm giác bị đè xuống như con mồi.
Không phải ảo giác. Không thể là nhầm lẫn.
Nàng cúi đầu, nhìn về phía thân thể mình — nơi vòng eo nhỏ nhắn vừa bị nắm lấy, nơi cặp mông tròn trịa vừa bị vuốt qua như sở hữu. Một lớp nhiệt nóng hổi vẫn còn vương lại, như thể tay hắn vẫn chưa rút đi.
“Thằng nhóc này… không phải chỉ nhanh… mà còn quá to gan!”
Nhưng điều khiến nàng bối rối nhất không phải là hành động… mà là phản ứng của chính cơ thể mình.
Chỗ eo nàng, nơi bị chạm qua — bỗng nổi da gà. Tim nàng đập nhanh bất thường. Giữa hai chân… khe mật cốc chợt thấy hơi ẩm.
“Hỗn đản…” – nàng nghiến răng, ánh mắt lạnh băng, nhưng trái tim thì bối rối, như thể vừa bị ai nhìn thấu.
Đằng xa, Naruto thong thả đứng thẳng dậy, hai tay vẫn bỏ túi, ánh mắt lấp lánh tia tà mị. Hắn không hề cúi đầu xin lỗi, không hề vờ ngại ngùng, mà chỉ cười nhạt:
“Xin lỗi cô… em chỉ muốn kiểm tra phản ứng của một Jounin. Có vẻ như… cô cần rèn luyện thêm.”
Nụ cười ấy, cái giọng điệu ấy — như đang đùa giỡn, khiêu khích, khinh thường… mà cũng như đang chỉ đích danh thân thể nàng đã lọt vào tầm ngắm.
Hinata đứng bên cạnh, hai tay siết lấy nhau, ánh mắt hoảng hốt.
Còn Shino thì quay mặt đi nơi khác, lẩm bẩm nhỏ trong lòng: “Cái này không còn là ‘phản ứng huấn luyện’ nữa rồi… đây là đùa giỡn thể xác thì có…”
Kurenai siết nắm tay, cố giữ bình tĩnh. Nhưng ánh mắt nàng lặng lẽ liếc sang Naruto — cơ thể hắn rắn chắc, bắp tay gân guốc, ngực nở vai rộng, mùi cơ thể nhè nhẹ nhưng kích thích vô cùng. Mỗi lần hắn di chuyển, quần ninja khẽ kéo căng giữa hai chân — rõ ràng là một vật thể không thể bỏ qua đang… giật nhẹ từng nhịp.
Nàng vội quay đi.
Không thể để hắn thấy mình đỏ mặt. Không thể để bản thân bị dẫn dắt.
“Yuhi Kurenai,” nàng thì thầm trong lòng, “mày là Jounin. Mày không thể bị một thằng học trò dắt mũi chỉ bằng vài cú chạm… dù là cú chạm khiến eo mày tê rần như vừa bị điện xẹt…”
Nhưng nàng biết — tâm trí mình đã bắt đầu dao động.
Hắn… không phải học trò thông thường
Naruto khẽ nhếch mép, mắt nheo lại lấp lánh tà khí. Hắn bước về phía trước một bước, tiếng cười trầm thấp vang lên như làn gió đêm luồn qua khe núi:
“Không lên à? Cô giáo Kurenai… ngại đấy à?”
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cặp mông vểnh cao của nàng như thợ săn liếm môi trước con mồi chưa kịp chạy.
“Vậy thì… em tiếp tục nhé. Hắc hắc…”
Chưa dứt lời, hắn đột ngột bùng phát. Toàn thân Naruto như hóa thành một luồng gió đen lướt vút qua mặt đất, tốc độ đã không còn ở mức học viên tốt nghiệp, mà là vượt xa… thậm chí có thể sánh ngang với thể thuật của Might Guy.
Kurenai vừa mới rùng mình, lập tức kết ấn.
“Ảo thuật: Tâm Linh Nhiễu Loạn!”
Một chuỗi ảnh mờ vờn quanh nàng, sóng chakra lan ra như màn sương đỏ cuộn lấy không gian. Cặp mắt đỏ rực của nàng sáng lên, gắt gao khóa chặt khí tức của hắn.
Nhưng… vô dụng.
Ảo thuật ấy, dù là một Jounin có tiếng, nhưng khi đối đầu với thân thể cường hóa bằng hơn trăm tấn khí lực, long trụ từng cày xới tử cung Hinata không biết bao nhiêu lần, thì… cũng chỉ như cát bụi gặp lũ.
Trong mắt Naruto, thế giới khẽ rung nhẹ — như ánh đèn nhấp nháy — nhưng chưa đầy 0.1 giây sau, thần trí hắn lại tỉnh táo như cũ.
“Ảo thuật? Dễ thương thật đấy…” – hắn thì thầm trong đầu – “Thể chất hiện tại của ta đã không khác gì vĩ thú. Cái trò rung hình này… trừ phi là Mangekyou Sharingan, còn không thì mơ đi.”
“À mà… vài tháng nữa song tu tiếp với Hinata, thì kể cả Rinnegan lẫn Sharingan hợp lại cũng chỉ là bùa giấy. Hắc hắc…”
Chỉ trong một nhịp hô hấp, hắn đã xuất hiện sau lưng nàng, không một tiếng động, không một dấu hiệu. Hai cánh tay săn chắc vươn ra, nhẹ nhàng nhưng đầy bá đạo, ôm gọn vòng eo thon gọn của Kurenai như ôm lấy món tráng miệng thượng hạng.
Thân thể nàng khẽ rung.
Eo nhỏ bị bao trọn, áp lực từ cánh tay rắn như thép truyền tới sống lưng khiến nàng như bị trói gô, toàn thân cứng đờ. Mùi nam tính xộc vào mũi, gò má thoáng ửng đỏ, ngực phập phồng, tim đập hỗn loạn.
Kurenai… đứng chết trân.
Tâm trí nàng lúc này như bị cuốn vào hố xoáy. Cái ôm không đau, không mạnh, nhưng có thứ gì đó quá thật, quá… chủ động. Thân thể nam nhân phía sau nóng bỏng như lửa, hơi thở phả vào gáy khiến nàng như bị rút khí lực, mềm nhũn cả đầu gối.
“Naruto…” – nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng không biết nên phản ứng thế nào.
Ở góc khác, Hinata ôm tay đứng yên, đôi mắt trắng mở to. Mặt nàng đỏ bừng, tai ửng hồng, giọng lí nhí như muỗi kêu:
“Na… Naruto-kun… đừng như vậy… Cô Kurenai sợ… không thích đâu~…”
Nhưng âm thanh của nàng, không khác gì rót thêm dầu vào lửa. Bên trong long trụ đang ngủ yên của Naruto lại giật nhẹ, khao khát cắm sâu thêm một lần nữa vào một tử cung khác, ướt át hơn, thành thục hơn, kín đáo mà co rút mạnh mẽ hơn.
Shino thì giật giật khóe miệng, ánh mắt sau cặp kính đen ánh lên đầy kinh hoàng. Hắn nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
“Naruto… sau kỳ nghỉ hè rốt cuộc thực lực đã tăng tới cái quái gì vậy… Tốc độ ấy, phản xạ ấy… sức mạnh ấy… hắn là người thật sao? Làm ơn… ai đó nói cho ta biết… đây là cái thể loại đột biến gì?”
Naruto vẫn không buông eo Kurenai, ngược lại còn hơi cúi đầu, ghé sát tai nàng, giọng thì thầm như tình nhân giữa đêm xuân:
“Cô giáo… eo cô mềm thật đấy. Hèn gì cô cứ mặc đồ bó thế này… muốn ai nhìn không nổi à?”
Cả người Kurenai khẽ rùng mình. Tai nàng đỏ rực, đôi mắt dao động.
Ánh mắt ấy — là của một nữ nhân đang dao động, đang run, đang mất phương hướng… và dần dần, bắt đầu tò mò muốn biết: nếu không ngăn hắn lại… chuyện gì sẽ xảy ra?
Ngay lúc bàn tay đang siết lấy eo nhỏ của Kurenai, Naruto có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở run nhẹ lan từ sống lưng nàng tới tận đầu ngón tay mình. Làn da dưới lớp áo mỏng như truyền lại dư chấn điện giật, khiến hắn chỉ cần thêm một cái cúi đầu… là có thể ngửi thấy hương tóc nữ nhân, có thể cắn nhẹ lên cổ trắng mịn ấy, có thể…
Có thể đè nàng ra ngay tại chỗ, vạch áo, tách chân, đưa long trụ khổng lồ mà cắm phập vào mật huyệt đang khẽ co rút trong vô thức…
Chỉ cần một cú đẩy.
Chỉ cần một giây.
Hắn đủ sức đánh ngất toàn bộ Jounin tuần tra quanh đây, khóa chakra nàng, lấp đầy tử cung nàng bằng tinh dịch sôi sục.
Chỉ cần muốn, Kurenai Yuhi – nữ Jounin xinh đẹp bậc nhất Konoha – sẽ trở thành dâm nô ngậm long trụ dưới thân hắn, không thể quay đầu.
Nhưng…
Naruto khẽ cười, hơi thở nóng hổi phả vào gáy nàng thêm một nhịp, rồi đột ngột buông tay. Thân hình hắn nhoáng lên, chỉ một cái nhún gối, hắn đã lướt ngược về vị trí cũ, đứng nghiêm chỉnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kurenai như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, ánh mắt mở to, hơi thở hỗn loạn. Trong lòng nàng hiện tại hỗn loạn như nước sôi — nhưng bóng hắn đã lùi lại, dáng đứng thản nhiên, khóe môi còn cong nhẹ đầy tà khí.
Hinata bên cạnh thở phào, còn Shino thì âm thầm lau mồ hôi sau gáy.
Naruto đứng đó, tay khoanh trước ngực, miệng khẽ lẩm bẩm chỉ để chính hắn nghe:
“Trêu vậy là đủ rồi. Mồi chưa chín thì không nuốt. Đã làm đầu bếp… thì phải biết đợi thời cơ.”
Ánh mắt hắn ánh lên tia sáng điên cuồng bị kìm nén.
Hắn biết rõ — chỉ cần cưỡng ép, với long trụ được hệ thống ban cho, chỉ cần một lần cắm sâu tới tử cung, đổ đầy tinh dịch thì cho dù là nữ nhân nào cũng sẽ si mê, đắm chìm, mãi mãi không thể rời xa.
Kurenai cũng không ngoại lệ.
Mật huyệt của nàng, chỉ cần bị long trụ hắn khuấy đảo một lần, thì ắt sẽ tự co rút cầu xin hắn lấp đầy thêm lần nữa, rồi nữa, rồi mãi mãi.
“Chỉ cần đè ra, nhét vào, đổ đầy, là xong.” – hắn lẩm bẩm, ánh mắt tối sầm lại trong một khoảnh khắc.
Nhưng… rồi hắn nhếch môi.
“Như vậy thì chán lắm.”
“Chiếm hữu bằng cưỡng đoạt? Hừ, rác rưởi.”
“Nữ nhân phải là tự nguyện mở chân, run rẩy dâng mật huyệt, chủ động cầu xin long trụ ta… thì mới có ý nghĩa.”
“Phải khiến nàng tan chảy vì rung động, si mê vì bị bẻ gãy tự trọng, hủy hoại cả nguyên tắc của bản thân vì dục vọng… như thế mới ngon!”
Ánh mắt hắn như thú hoang rình mồi, nhưng không vồ vập, không hấp tấp.
“Ba ba om chuối không thể luộc. Phải hầm. Phải nấu từ từ. Nhẹ lửa, nhiều giờ… thì thịt mới rục, da mới mềm, mỡ mới tan.”
“Cô giáo Kurenai… nàng là món chính của ta. Đã vào nồi rồi… thì đừng mơ bước ra.”
Hắn cười, tà mị đến rợn người.
