Nhẫn Giới Dâm Ký
Chương 6 : Ngạc nhiên thay đổi
Chương 5 : Ngạc nhiên thay đổi
Cuối cùng… ngày phân tổ cũng tới.
Naruto đứng dựa bên khung cửa lớp, tay khoanh trước ngực, ánh mắt quét một vòng quanh đám bạn cùng lớp đang lục tục kéo vào. Trong lòng hắn, có chút tiếc nuối len lén trỗi dậy – vì điều này đồng nghĩa với việc sẽ khó gặp Hinata thường xuyên như trước.
Ba tháng qua, nàng là của hắn – toàn bộ.
Mỗi ngày đều bị đè ra song tu, bị lấp đầy tử cung tới mức mềm nhũn.
Tinh dịch hắn như linh dược – vừa đụ vừa dưỡng – khiến thân thể nàng thay đổi triệt để.
Giờ đây, nàng không còn là tiểu thiếu nữ nhút nhát hay đứng cúi đầu cuối lớp nữa. Mỗi bước đi của nàng đều vững vàng, dáng người càng lúc càng mềm mại, nở nang, toát ra khí chất của một nữ ninja thực thụ.
Cặp đùi săn chắc nhưng vẫn giữ được nét non mềm, cặp nhũ phong từng bị bóp đến biến dạng giờ càng đầy đặn quyến rũ. Ánh mắt nàng không còn rụt rè, mà luôn ánh lên vẻ nhu hòa… chỉ khi nhìn hắn.
Vì được hắn bơm no đầy mỗi ngày, Chakra trong người Hinata lưu thông đều đặn, tử cung được rèn luyện cực hạn, cả người luôn ấm áp, thần sắc hồng hào. Sức mạnh thể chất và khả năng vận hành Byakugan đều tăng vượt bậc.
Gia tộc Hyuga không thể không để ý – nhưng cũng không có lý do để giam lỏng nàng nữa.
Một nữ nhân đang ngày càng mạnh lên, gợi cảm đến mê người, lại giữ sự khiêm nhường… chỉ khiến người khác càng thêm yêu thích, kính nể.
Naruto biết, hắn đã cải tạo nàng thành công.
“Không sao cả…” – Hắn nở nụ cười, ánh mắt lóe lên sự tự tin. “Dù không còn gặp nhau mỗi ngày, nhưng chỉ cần một cái nháy mắt – nàng sẽ hiểu, và tới tìm ta.”
Vì tử cung nàng đã nhớ long trụ hắn mất rồi.
Dù có cố kìm nén, thân thể nàng cũng sẽ ngứa ngáy, nóng bừng, mỗi đêm sẽ tự nhớ đến cảm giác bị đâm sâu đến tận cùng, được xuất đầy tới tận tử cung… Dục vọng ấy đã ăn vào xương tủy. Không ai có thể thay thế hắn – không kẻ nào khiến nàng đạt được đỉnh cao khoái cảm như hắn đã làm.
“Ngươi tách tổ cũng được thôi… nhưng em vẫn sẽ là của anh, Hinata.”
Đúng lúc ấy, cửa lớp mở ra. Iruka bước vào, tay cầm danh sách tổ đội.
“Các em! Trật tự! Hôm nay là ngày quan trọng – lớp chúng ta sẽ chính thức phân tổ để bước vào giai đoạn huấn luyện thực chiến.”
Cả lớp xôn xao, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía trước.
Naruto thì lại thong thả ngồi xuống, hai tay đặt sau gáy, miệng khẽ nhếch cười.
Hắn chờ xem đội hình số phận lần này có gì thay đổi — bởi hắn biết rõ một điều:
Hắn không còn là thằng nhóc vô danh như trong nguyên tác.
…
Trong không khí háo hức của ngày phân tổ, ánh mắt của cả lớp bỗng như bị hút chặt về một góc lớp – nơi có hai người đang ngồi gần nhau, đầu chụm lại thì thầm, thỉnh thoảng còn khúc khích cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như có chuyện gì rất riêng tư.
Naruto – Hinata.
Hai cái tên, vốn chẳng ai đặt nhiều kỳ vọng, giờ lại là tiêu điểm khiến tất cả phải ngẩng đầu nhìn lại.
“Chuyện quái gì thế…?” – Có kẻ buột miệng thì thầm.
Sau kỳ nghỉ hè, hai người này như biến thành phiên bản nâng cấp hoàn toàn. Đặc biệt là Naruto – hắn giờ không còn mặc bộ đồ cam loè loẹt như thằng hề bị ghét bỏ.
Thay vào đó là chiếc áo thun trắng in biểu tượng Konoha sát người, ôm lấy thân hình cơ bắp gân guốc. Tóc vàng được vuốt keo chải ngược bóng loáng, khuôn mặt không còn trẻ con ngờ nghệch mà sắc nét, góc cạnh, ánh mắt sâu và đầy khí chất, miệng lúc nào cũng nhếch nụ cười nửa tà nửa đùa như thể biết tất cả đang nghĩ gì.
Cao lớn, lực lưỡng, khí thế tự tin bức người – đó là Naruto bây giờ.
Còn bên cạnh hắn, Hinata… thì hoàn toàn lột xác.
Tóc nàng dài đến lưng, buông xõa mềm mại, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng nhưng không còn nhút nhát như xưa.
Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng trưởng thành, thân thể dậy thì quá nhanh – eo nhỏ, hông nở, nhũ phong căng tròn ẩn ẩn dưới lớp áo, mỗi lần nàng cúi xuống hay nghiêng đầu thì cặp ngực lại khẽ rung rinh đầy mê hoặc.
Sakura và Ino – hai đứa vốn luôn chú trọng về ngoại hình – giờ nhìn mà mắt muốn lồi ra.
“Hinata… từ bao giờ…”
“Cái ngực kia… là thật á?”
“Có khi nào… cô ta độn áo trong không?”
Nhưng điều khiến mọi người không nói thành lời lại là: sự thân mật giữa hai người kia.
Naruto – người từng ngày ngày bám theo Sakura như con chó con – giờ đây chẳng thèm ngó ngàng đến nữa.
Hắn ngồi sát Hinata, thì thầm gì đó bên tai nàng, khiến nàng đỏ mặt cười khúc khích, rồi thỉnh thoảng còn dùng khuỷu tay khều nhẹ eo nàng, hoặc đưa tay khẽ vuốt tóc nàng như thói quen… đầy chiếm hữu.
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra trong 3 tháng nghỉ hè, nhưng kết quả thì bày ra ngay trước mắt: Naruto không còn là Naruto cũ, và Hinata cũng không còn là Hinata mà họ từng biết.
Sakura liếc sang, ánh mắt bất giác cau lại. Dù nàng chưa từng thích Naruto, thậm chí còn hay mắng, hay né tránh – nhưng cảm giác mất đi “cái đuôi” quen thuộc khiến trong lòng nàng có chút khó chịu.
Không phải là đau khổ hay tiếc nuối – chỉ là… như thể mất đi thứ gì đó từng thuộc về mình.
Hắn từng là thằng ngốc luôn gọi tên nàng, luôn chạy theo nàng, luôn làm mọi cách để gây chú ý. Vậy mà giờ đây, hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái – ánh mắt hắn chỉ có Hinata.
Hinata – người vốn luôn trốn phía sau Sakura, rụt rè nói năng không ra hơi.
Sakura cắn nhẹ môi, tay siết bút chặt hơn.
Naruto thì chẳng để tâm đến ánh mắt xung quanh. Hắn đang thì thầm bên tai Hinata:
“Hôm nay em mặc cái áo này… lộ hơi nhiều đấy.”
Hinata đỏ bừng cả mặt, khẽ liếc xung quanh.
“Naruto… nói nhỏ thôi…”
Hắn khẽ cười, tay luồn sau eo nàng khẽ véo nhẹ:
“Tối nay, mặc cái này… đừng mặc gì bên trong nhé.”
Hinata run nhẹ, hai đùi khép lại bản năng, miệng khẽ “ưm…” không dám đáp.
Mà trong lớp – vài người ngồi gần nhất, mặt đã đỏ lên khi nghe thấy mấy tiếng thì thào mờ ám kia. Không khí nặng nề, lẫn chút… tò mò, ghen ghét, và thậm chí là dục vọng âm ỉ lan ra.
Ngay lúc đó, thầy Iruka bắt đầu đọc tên tổ đội 7
“Đội 7… Inuzuka Kiba – Haruno Sakura – Uchiha Sasuke.”
Tiếng của thầy Iruka vang lên rõ ràng giữa không gian im lặng, ngay sau đó, một làn sóng xì xào bắt đầu lan ra từ đám học sinh.
Naruto nhướng mày. Ủa?
“Đội 8… Hyuga Hinata – Uzumaki Naruto – Aburame Shino.”
Khoan đã… Hả?!
Hắn còn đang lơ đãng thì nghe thấy chính tên mình nằm trong tổ 8, không phải là cái tổ 7 cũ kỹ, cái tổ ba người mà hắn từng chán ngán tận xương trong nguyên tác.
Mắt hắn chớp vài cái, ngơ ngác.
Bên cạnh, Hinata bất ngờ siết chặt lấy cánh tay hắn, khuôn mặt đỏ ửng đầy mừng rỡ, mắt cong cong như trăng non, răng khẽ cắn môi như cố kìm lại tiếng cười vui sướng.
Cả lớp ồ lên một trận nho nhỏ.
Có kẻ ngạc nhiên, có kẻ khó hiểu, có người ghen tị, lại có vài ánh mắt khó chịu bất mãn — nhưng Naruto thì không quan tâm. Lúc này, trong lòng hắn đang nhen nhóm một cảm giác khác.
Lịch sử thay đổi rồi sao?
Lúc đầu hắn còn tưởng là trùng hợp, nhưng rồi… hắn liếc sang Hinata.
Nàng cúi đầu, hai tay vẫn siết tay hắn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Naruto hơi híp mắt, hỏi nhỏ:
“Hinata… có phải em nhúng tay gì vào vụ chia tổ này không?”
Nàng không đáp.
Chỉ nhẹ gật đầu một cái, đôi má ửng hồng càng rõ hơn.
Naruto bỗng thấy tim mình đập hơi lệch nhịp. Hắn nghiêng đầu, thấp giọng:
“Ở nhà… bọn họ biết chuyện của chúng ta?”
Hinata không dám ngẩng mặt, chỉ lí nhí, nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Tuần… thứ hai… kể từ buổi đầu tiên á…”
Naruto cứng người.
Tuần thứ hai?
Vậy tức là từ lúc hắn bắt đầu nhét long trụ vào mật huyệt Hinata, mới được chưa đến bảy ngày lấp đầy, thì cả gia tộc Hyuga đã biết?!
Giật giật khóe miệng.
Cha vợ tương lai cũng biết luôn?!
Hắn hít sâu một hơi, cảm giác sau lưng mồ hôi lạnh tuôn như nước.
Cái này… nói thật là nếu sống ở hiện đại… hắn coi như “xong con bê” rồi.
Nhưng mà… thời đại ninja mà, trưởng thành sớm, phân biệt nam nữ rõ ràng, chỉ cần mạnh – cái gì cũng được bỏ qua.
Hinata khẽ nắm tay hắn hơn, thì thầm thêm:
“Phụ thân và gia tộc… thấy em đi theo Naruto-kun vài buổi là đã có tiến bộ rõ rệt… nên liền đồng ý cho em tiếp tục… hì hì…”
Naruto bỗng cảm thấy… biết ơn thời đại này ghê gớm.
Cường giả vi tôn thật tốt. Đụ nhiều, đụ đúng, là được khuyến khích.
Hắn cười nhẹ, vươn tay xoa đầu Hinata, ánh mắt dịu đi:
“Ừ, vậy thì… cứ để anh lo.”
Và rồi — như quả cherry cuối cùng trên bánh kem — thầy Iruka chốt thêm một câu:
“Đội 8 sẽ do Jounin Yuhi Kurenai dẫn dắt.”
Naruto ngẩng phắt đầu lên, miệng gần như bật cười thành tiếng.
Há há há!
Không chỉ được ở cùng tổ với Hinata – mà còn là được huấn luyện bởi Kurenai – nữ Jounin nổi danh với nhan sắc tuyệt đỉnh, thân hình bốc lửa, đôi mắt đỏ như huyết thạch, và giọng nói gợi tình như rượu ngâm lâu năm.
Hắn nuốt nước bọt một cái.
Một nàng thánh mẫu yêu mị ở nhà. Giờ thêm một nữ sư phụ chính chuyên ở ngoài?
Thời đại này… sống quá tuyệt vời rồi còn gì!
…
Sân tập số 8 — ánh nắng ban trưa rọi xuống hàng cây, lấp loáng qua tán lá, trải thảm vàng nhàn nhạt trên mặt đất. Ba người học viên đã đứng đợi từ sớm.
Khác với tổ 7, nơi thầy Kakashi nổi tiếng đến muộn vô tổ chức, tổ 8 lại chứng kiến một cảnh tượng khiến người ta phải mở to mắt thán phục.
Yuhi Kurenai — nữ Jounin huyền thoại, xuất hiện đúng giờ từng phút từng giây.
Từ xa, bóng dáng nàng thong thả bước tới. Mái tóc đen uốn nhẹ, dài ngang lưng, khẽ bay theo gió, y phục ninja ôm sát lấy thân hình tuyệt mỹ: áo lưới mỏng bên trong như muốn phô bày da thịt trắng như ngọc, bên ngoài là chiếc áo đỏ quấn hờ hững, tạo nên vẻ nửa kín nửa hở mê người.
Đôi chân thon dài, làn da trắng nõn không tì vết, vòng eo ôm trọn bởi đai vải, nhưng vẫn không thể giấu đi được cặp mông tròn nảy sau lớp quần ôm gọn — nơi từng bước chân đều như mời gọi dục vọng đàn ông dâng trào.
Và đặc biệt… là đôi mắt đỏ như hồng ngọc, vừa lạnh lùng, vừa quyến rũ đến mức làm người ta muốn bị điều khiển.
Naruto, vừa nhìn thấy Kurenai, cả người như bị điện giật.
Ánh mắt hắn không kìm được mà đảo khắp thân thể nàng. Hắn nuốt nước bọt, dục niệm trong người trỗi dậy không kiềm được — như thể long trụ trong quần đã nhoi lên muốn xuyên phá vải mà bật ra.
“Cô ấy… là thật đấy à? Không phải ảo thuật?”
Kurenai bước đến gần, dừng lại chỉ cách bọn họ vài bước chân. Nàng quét mắt nhìn cả ba, ánh mắt sắc bén nhưng giọng nói lại dịu dàng bất ngờ:
“Chào mừng đến với tổ 8. Từ giờ, ta là người dẫn dắt các em. Hy vọng chúng ta sẽ phối hợp tốt.”
Giọng nói trong trẻo, ngữ điệu có chút mềm mại ấy lọt vào tai Naruto như luồng gió xuân thổi vào tim gan… rồi thổi thẳng xuống hạ thân.
Hắn mỉm cười, nhưng mắt vẫn không rời khỏi bầu ngực căng tròn phập phồng theo từng nhịp thở của nàng. Cặp nhũ phong ấy, so với Hinata… càng đầy đặn, càng thành thục, lại càng ẩn ẩn một loại hấp dẫn ma mị khiến người ta chỉ muốn nhấn đầu vào giữa khe ngực kia mà hít thở đến chết.
Bên cạnh hắn, Hinata khẽ liếc sang — ánh mắt thoáng tối lại một chút.
Nàng không nói gì ngay, nhưng tay đã nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, giọng thì thầm rất khẽ, đủ để hắn nghe thấy:
“Naruto-kun… nếu anh… thật sự muốn cô Kurenai…”
“…Em sẽ không ngăn đâu.”
Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng tim Naruto đập rộn lên vì khoái cảm tột độ.
Hắn quay sang, ánh mắt sáng rực, rồi đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Hinata từ phía sau, tay khẽ bóp lấy cặp mông căng mọng qua lớp vải mỏng, thì thầm bên tai nàng, giọng khàn khàn:
“Em đúng là vợ quốc dân… nhưng mà trong lòng anh…”
“Em vẫn là tuyệt nhất.”
Hinata đỏ mặt tới tận tai, đầu khẽ gục vào ngực hắn, nhưng khóe môi lại cong cong, rạo rực, ấm áp — như thể nàng rất rõ, chỉ có tử cung của nàng mới là nơi long trụ kia muốn chôn sâu mỗi ngày.
