Nhẫn Giới Dâm Ký
Chương 5 : Thời gian trôi nhanh
Chương 4 : Thời gian trôi nhanh
Đêm buông xuống nhẹ nhàng như một tấm màn mỏng phủ lấy làng Lá. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, bờ suối chỉ còn lại hơi ấm vương sót lại từ đống tro tàn cá nướng. Naruto đứng đó, một tay đút túi, tay kia siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía xa – nơi tòa dinh thự tộc Hyuga hiện lên lờ mờ dưới ánh trăng.
Sau khi ăn xong, Hinata đã ngượng ngùng nói lời tạm biệt, rồi quay về tộc. Nàng bảo mai sẽ lại lén ra gặp hắn. Thật ra, nếu không phải vì nàng chủ động rút lui, thì bây giờ – dù hắn có muốn – cũng chẳng giữ được nàng thêm.
Tộc Hyuga, từ trước đến nay, luôn là gia tộc cứng rắn bảo thủ bậc nhất Konoha. Đặc biệt là dòng tộc chính – nơi Hinata xuất thân – càng như sợi xích vô hình xiết chặt lấy nàng. Tuy nàng có thể lén ra ngoài, nhưng không có nghĩa là xung quanh không có giám thị. Naruto thừa biết – từ lúc hắn lôi nàng về đụ suốt cả ngày – đáng ra phải có người xông tới ngăn cản rồi mới đúng.
Nhưng lại không ai tới.
Hắn nhếch môi cười lạnh.
“Chỉ có thể là… Hinata giấu rất khéo, hoặc là… có người âm thầm bao che.”
Dù là thế nào, thì cũng không thể giữ mãi. Tộc Hyuga là tường thành cứng rắn, còn xung quanh thì đầy rẫy tai mắt Anbu. Nếu là một thằng ngu, hẳn sẽ tưởng Konoha là nơi thanh bình nhất thế gian – nhưng Naruto lại nhìn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.
Bên dưới những con đường sạch sẽ, những nụ cười của dân làng, là máu, là tàn tích, là những bóng ma không tên tuổi bị chôn vùi để giữ sự “ổn định” giả tạo này.
Danzo – cái tên như con rắn lẩn quẩn trong bóng tối, chuyên đi giật dây, hãm hại, thao túng những kẻ dễ bị lừa dối. Mà Đệ Tam Hokage, lão già Hiruzen – nhìn thì từ bi, nhưng lại là cùng một giuộc. Là người cho phép Danzo tồn tại, thậm chí mặc kệ những hành vi tàn nhẫn của hắn.
“Chẳng khác gì những kẻ nhúng tay vào máu, chỉ là không cầm dao mà thôi.” – Naruto nghiến răng, hai mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình – bàn tay vừa mới vuốt ve, bóp lấy từng tấc thịt non mềm của Hinata, vuốt ve nhũ phong, xoa nắn eo nhỏ, giữ chặt lấy đôi chân trắng nõn đang run rẩy vì khoái cảm.
“Ta… phải mạnh hơn.”
Chỉ có sức mạnh mới có thể đè ép tất cả, mới có thể giẫm lên luật lệ khắt khe của gia tộc Hyuga, mới có thể khiến bọn Anbu lùi bước, khiến Danzo run rẩy, khiến tất cả phải câm miệng nhìn hắn ôm Hinata giữa đại sảnh tộc hội cũng không dám ho he.
Hôm nay – đụ Hinata cả ngày.
Lần đầu +300kg khí lực.
Sau đó là 10 lần lấp đầy tử cung, mỗi lần đều xuất thật sâu, xuất thật nhiều – tổng cộng 1 tấn nữa.
1 tấn 3 khí lực – chỉ trong một ngày.
Naruto hít sâu một hơi, đôi mắt bùng lên lửa cháy.
“Đây mới là khởi đầu…”
“Ngày mai… lại thêm 10 lần nữa, là 2 tấn 6…”
“Rồi 5 tấn… 10 tấn…”
“Đến lúc đó, một quyền của ta sẽ nghiền nát cả lũ giả nhân giả nghĩa đó.”
“Không phục? Đụ vợ ngươi luôn.”
Hắn bật cười, giọng cười điên cuồng vang vọng cả bờ suối, khiến lũ cú trên cây cũng phải giật mình bay tán loạn.
“Phấn đấu! Cố lên! Vì Hinata, vì tự do, vì dâm loạn và khí lực!”
Naruto quay lưng, bước đi trong đêm tối. Dưới ánh trăng, bóng hắn đổ dài trên mặt đất – một người đàn ông mang theo long trụ, lý tưởng… và dục vọng.
…
Những ngày tháng sau đó, đối với người ngoài mà nói, Naruto sống một cuộc đời đơn giản, nhàn hạ và có phần cô độc. Sáng sớm, hắn rời nhà từ lúc mặt trời còn chưa ló rạng, lặng lẽ đi sâu vào rừng, bắt vài con thú rừng như thỏ, chim trĩ, hoặc cá suối — bất cứ thứ gì có thể làm thành bữa sáng.
Bàn tay từng bóp nhũ phong, xoa mông, chụp eo nhỏ, giờ lại khéo léo róc thịt, nhóm lửa, nêm gia vị. Chẳng bao lâu sau, hương thơm lan tỏa trong gió sớm, quyến rũ đến mức cả động vật cũng phải ghé mắt.
Và đúng như dự tính, mỗi sáng Hinata đều lén lút đến, như một cái hẹn không lời. Nàng mặc y phục đơn giản, đầu đội mũ, tay mang khăn che nửa mặt, ánh mắt lén lút như mèo trộm cá. Nhưng khi thấy Naruto đang nướng cá bên bếp lửa, ánh mắt nàng liền dịu đi, ngồi xuống cạnh hắn như thể đây là chuyện bình thường suốt bao năm qua.
Hai người ăn uống như tình nhân lâu ngày sống chung — chỉ là, chẳng ai biết bọn họ đang đụ nhau đến tàn mạt mỗi ngày.
Naruto không ngu. Hắn biết rõ Hinata có bị theo dõi.
Tộc Hyuga giám sát nàng là chắc chắn, thậm chí còn có vài tên Anbu đứng từ xa, thi thoảng “kiểm tra đột xuất”. Nhưng Naruto cũng biết một điều: bọn đó… lười.
Không ai chịu đứng canh một chỗ cả ngày nếu không có mệnh lệnh trực tiếp. Nhất là khi thấy Hinata chỉ “ăn sáng rồi về”, bọn chúng bắt đầu chủ quan, xem như không có gì bất thường.
Mà Naruto, với dòng máu Uzumaki chảy trong người, cùng khả năng cảm nhận Chakra trời ban, chỉ cần một cái nhíu mày, là đã biết có kẻ nào quanh đây.
“Chúng nó đi rồi…”
Khi hắn cảm nhận được những điểm sóng Chakra giám sát kia di chuyển khỏi phạm vi, đôi mắt hắn liền lóe lên ánh sáng như thú săn vừa thấy mồi.
Ngay lập tức, hắn quay sang bế Hinata lên — nhẹ như ôm một con mèo mềm — rồi đẩy cửa phòng, khóa lại, kéo rèm che kín ánh sáng.
Và… cuộc song tu vĩ đại lại bắt đầu.
Từ sáng cho tới tận chiều tối, Naruto không để nàng thoát. Mỗi lần mật huyệt đỏ hồng của Hinata vừa khép lại một chút, thì long trụ hắn lại hung hăng đâm thẳng vào, phá mở tử cung non mềm của nàng thêm lần nữa.
Mỗi đợt xuất tinh, hắn đều cố tình chôn sâu, đổ đầy tử cung đến mức bụng nàng phải hơi phồng lên, sau đó lại dùng eo thúc sâu hơn, trộn đều tinh dịch bên trong như muốn hòa tan linh hồn nàng bằng khí lực thuần dương.
“Ahh… Naruto… em không chịu nổi… nữa… nhưng mà… lại muốn nữa…”
Tiếng rên rỉ dâm đãng của nàng vang vọng khắp gian phòng nhỏ. Từng cú thúc của Naruto là từng đợt sóng khoái cảm dâng trào, khiến Hinata cong người, co giật, rồi lại nằm vật ra, miệng hé mở thở dốc, hai mắt long lanh như phủ sương mù dục vọng.
Mỗi ngày trôi qua, Hinata càng thay đổi rõ rệt. Làn da nàng trở nên trắng mịn đến mức trong suốt, mái tóc đen nhánh bóng mượt, ngực đầy đặn hơn, eo thon hơn, cả cơ thể đều như sinh ra chỉ để bị đụ. Nhất là ánh mắt – trước kia rụt rè, nay mỗi lần nhìn Naruto đều ẩn chứa mê ly cùng si mê không giấu được.
Nàng không chỉ chịu đựng — mà còn thỏa mãn, hưởng thụ, nghiện.
Naruto mỗi lần nhìn thấy cảnh nàng cưỡi lên mình, cặp nhũ phong mềm mại đập lên ngực hắn, miệng nỉ non rên rỉ, tử cung co rút hút lấy long trụ như miệng rồng khát tinh, thì trong lòng chỉ muốn quất tiếp thêm chục lần nữa.
“1 tấn khí lực… 2 tấn… 3 tấn…”
Cường hóa mỗi ngày, khí lực của hắn tăng như thổi. Cơ thể nhẹ, phản xạ sắc bén, sức mạnh từng cú đấm đã đủ nghiền nát đá tảng.
Tất cả… chỉ từ một mình Hinata.
Một nữ nhân, một mật huyệt… nhưng chính là nguồn sức mạnh khiến hắn từng bước thoát khỏi thân phận “kẻ bị ruồng bỏ” – để trở thành kẻ mà cả Konoha phải e dè cúi đầu.
…
Thời gian tựa nước chảy, thoáng cái đã ba tháng trôi qua.
Naruto đứng trước gương, tay chắp sau lưng, khóe môi cong lên một nụ cười vừa hài lòng vừa đắc ý. Ánh nắng sớm len lỏi qua cửa sổ chiếu xuống thân thể trần trụi của hắn – mỗi khối cơ rắn chắc như tạc, nổi lên từng đường gân mạch cuồn cuộn.
Ba tháng – chín mươi ngày – không sót một buổi nào.
Ngày nào cũng song tu với Hinata.
Không dưới mười lần mỗi ngày.
Có ngày nàng rên rỉ khẩn cầu, long trụ hắn lại càng sung mãn, thậm chí đụ tới hai mươi lần.
Tổng cộng: 130 tấn khí lực.
“Khặc khặc… 130 tấn.” – Naruto nhếch môi, nắm tay khẽ siết, khớp xương phát ra tiếng răng rắc giòn tan như phá đá.
Chỉ cần một ý niệm, hắn có thể nhấc bổng vật nặng tương đương cả đội quân. Cánh tay này – từng bóp lấy cặp mông trắng nõn đang run rẩy, từng siết eo nhỏ của Hinata khi nàng bật khóc vì sung sướng, từng bế nàng từ phòng ra suối, từ giường ra sàn, từ bếp ra tường… Giờ đây đã đủ sức nghiền nát đầu người chỉ bằng hai ngón tay.
Thân hình hắn cao hơn nguyên tác một cái đầu, lưng thẳng, ngực nở, chân dài, bắp đùi chắc khỏe như đúc từ sắt. Chiếc áo thun trắng in hình Konoha căng lên theo từng động tác, ôm sát vào cơ ngực rắn rỏi. Quần ninja ngắn gọn, để lộ bắp chân rõ nét đến mức chỉ cần liếc nhìn cũng khiến người khác cảm thấy bị áp bức.
Mái tóc vàng giờ đây vuốt keo ra sau, không còn rối bù lộn xộn như xưa. Gương mặt hắn được mật dịch của Hinata rửa rửa nhuận nhuận mỗi ngày, làn da trắng hồng, sống mũi thẳng, ánh mắt sắc lạnh – nếu không nói ra, chắc chẳng ai nhận ra đây từng là tên “nhóc mồ côi bị cả làng xa lánh”.
“Đã không còn là tên lùn trong lớp… càng không phải thằng hề bị khinh thường.” – Hắn đưa tay vuốt cằm, soi kỹ bản thân trong gương.
Cơ thể này… đao thương bất nhập. Thủy hỏa bất xâm.
Từng có lần, hắn dùng dao thử cắt tay – dao gãy.
Lửa thử nướng cá – bỏng cá, tay không hề gì.
Naruto biết – hắn đã vượt qua giới hạn thể chất của con người bình thường từ lâu. Nếu một tên ninja thường chạm vào hắn bây giờ, chắc tay gãy trước khi biết mình chạm vào đâu.
“Ngạnh kháng cấp B nhẫn thuật? Không thành vấn đề…” – Hắn cười lạnh.
Cấp B, cấp A, thậm chí có khi cấp S… Nếu là loại sát thương bình thường – hắn chẳng cần né, chẳng cần tránh. Đứng im, chịu một đòn – rồi bước tới… đấm ngược lại một cú – nát đầu.
Quan trọng là, hắn còn chưa dừng lại.
130 tấn – chỉ mới là khởi đầu.
Hinata mỗi ngày vẫn tới. Mỗi lần được đụ đến mềm người, mật huyệt vẫn mút lấy long trụ như không muốn rời xa. Tử cung nàng đã hoàn toàn thích ứng với việc bị lấp đầy, thậm chí còn chủ động mở rộng, co bóp hút lấy từng giọt tinh dịch như đó là thiên mệnh.
Mỗi lần xuất là một lần hắn mạnh lên.
Mỗi lần lấp đầy tử cung nàng – là thêm một bước chạm tới thần thoại.
