Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 36 : Vòng đầu tiên



Chương 35 : Vòng đầu tiên

Giữa sân — từng cú đấm, từng cú đá dội lên thân thể Sasuke như mưa búa. Cơ thể hắn liên tục bị đánh bật, xoay vòng, đập vào không khí như bao cát lơ lửng.

Rock Lee đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Ánh mắt gã sáng bừng, trán đổ mồ hôi, chân tay vẫn còn rung động vì tốc độ cực hạn.

Gã chuẩn bị dứt điểm.

“Đạn Điểu Liên Hoa!”

Toàn thân Lee đột ngột xoay tròn trong không khí như một mũi khoan chakra — cuốn Sasuke cùng lúc vào luồng lực đạo xoắn ốc, chuẩn bị dộng thẳng hắn xuống đất bằng chiêu kết liễu.

Chỉ cần dính đòn này — Sasuke gãy ít nhất một đoạn xương sống.

Nhưng…

“ẦM!!”

Một cái bóng xanh lá loang lên giữa không trung như luồng lốc xoáy rồi “đoàng!” — tung một cú đá thẳng vào người Rock Lee, khiến cả hai học trò lẫn Sasuke bị tách rời giữa không trung.

Rock Lee văng ngược về phía sau, lăn tròn giữa sân rồi đứng thẳng dậy như một con robot lỗi.

Còn Sasuke — ngã bịch xuống đất, nằm im không động đậy, thở hổn hển như cá mắc cạn.

Người vừa can thiệp — không ai khác.

Might Guy.

Toàn thân hắn bó trong bộ đồ xanh lá rực cháy như cỏ non đẫm mưa, lông mày còn rậm hơn cả Rock Lee, dáng đứng ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay chắp sau như thể vừa bước ra từ tạp chí “Nam Nhân Tự Tin Tuần San”.

Và rồi…

“LEE!!!” – giọng hắn rống lên vang dội như sấm đầu mùa.

“Không được dùng chiêu đó với đồng môn!!”

“Chiêu thức đó chỉ dành cho kẻ địch thực sự, không phải người cùng làng!!”

Rock Lee cúi gằm mặt, quỳ một gối xuống đất, tay nắm chặt:

“Thầy ơi… con… con chỉ muốn chứng minh với Sakura-chan rằng…”

“KHÔNG ĐƯỢC!” – Guy nghiêm giọng.

“Tình yêu cần thời gian và nước mắt! Không phải là sức mạnh! Là… THANH XUÂN!!”

Và thế là — cái cảnh ghê rợn bắt đầu.

Hai thầy trò nhào tới ôm nhau giữa sân, Lee òa khóc như con nít 3 tuổi bị mất kẹo, còn Might Guy thì… cũng nước mắt ròng ròng, mặt chảy ròng mồ hôi, miệng hét “Thanh xuân!!!” như tụng thần chú.

Ôm nhau.

Khóc cùng nhau.

Và… mặc nguyên bộ đồ bó sát xanh lá, vỗ mông nhau chan chát giữa đông người.

Naruto đứng ngoài, mặt hơi co giật.

“Trời ạ…”

“Cảnh tượng này… đúng là cực hình.”

Hinata nép sát vào người hắn, tay bấu nhẹ lấy áo: “Naruto-sama… cái này… cái này có tính là dị năng không?”

Haku thì quay mặt đi, tay che mắt nhưng vẫn để hở khe giữa các ngón — kiểu nhìn thì ghê mà không nhìn thì tiếc.

Naruto nhắm mắt, thở ra một hơi như thể thanh lọc tâm trí.

“Tụi này…” – hắn lẩm bẩm – “không phải người thường.”

Nhưng hắn biết.

Guy thật ra đang rất hả hê.

“Lão ta chắc chắn cố tình.”

Vì chỉ cần một mình Rock Lee thôi… cũng đủ xử lý sạch sẽ cả ba đứa bên đội Kakashi — chưa cần Tenten hay Neji nhúng tay.

Đấy là sự thật.

Chỉ là Rock Lee đã được căn dặn: không được làm tổn thương thật sự, chỉ làm nhục là chính — cho vừa vặn cái tôi “thiên tài” của Sasuke sụp xuống trước đông người mà thôi.

Hiệu quả đạt được thì tuyệt đối.

Sasuke lúc này — nằm ẹp mặt dưới đất, cát bụi dính đầy người, má bầm, môi nứt, miệng không thốt nổi một câu.

Kakashi lúc này mới xuất hiện từ đám đông, dáng lười biếng như thể mới vừa tỉnh ngủ. Một tay đút túi, một tay lật trang sách Icha Icha, mắt cá chết nhìn thẳng hai thầy trò đang ôm nhau ướt đẫm mồ hôi giữa sân.

Khóe mắt hắn giật giật.

“……”

Không nói gì.

Vì có nói cũng vô ích.

Naruto lướt mắt qua Kakashi, rồi lại nhìn Sasuke.

Tên thiên tài họ Uchiha lúc này chỉ còn một chút tàn niệm giữ thể diện.

Hắn gượng bò dậy, không nói câu nào — bước thẳng vào trong, ánh mắt tối sầm.

Không ai cản.

Không ai dám nhìn lâu.

Vì quá nhục.

Rock Lee thì đứng dậy, phủi bụi, vẻ mặt lại bừng sáng như chưa có gì xảy ra, vung tay hét: “Cảm ơn thầy! Con đã hiểu thế nào là yêu đúng cách!”

Naruto cười nhạt.

“Hừm… nhìn thì có vẻ đánh hung hăng…”

“Nhưng thực ra chỉ như… đấm bóp cho Sasuke.”

Không gãy xương, không trọng thương, chỉ đủ cho tên kia hiểu một điều rõ ràng:

Thiên tài nỗ lực… không hề thua kém thiên tài trời sinh.

Naruto khẽ nghiêng người.

Ánh mắt hắn lướt qua đám đông đang tản dần sau màn “thanh xuân lầy lội” giữa hai thầy trò nhà Guy, rồi như có như không — tay phải hắn trượt xuống dưới, luồn ra sau lưng Hinata, vỗ nhẹ lên mông tròn của nàng một cái.

“Bốp.”

Cảm giác mềm mại, đàn hồi, lại còn nóng hổi qua lớp vải mỏng khiến lòng hắn hơi ngứa ngáy.

Chưa dừng lại — ngón tay hắn lướt nhẹ, vân vê mấy vòng, rồi lại bóp chặt một cái đầy đê tiện.

Hinata khẽ “Ưm~” một tiếng, toàn thân nàng giật nhẹ, mặt đỏ rực từ cổ đến tai.

Không phản kháng.

Ngược lại — mông nàng còn hơi nhích nhẹ ra sau, như muốn dâng lên thêm cho hắn thuận tiện thao tác.

Naruto nhướng mày: “Hử? Biết phối hợp rồi đấy.”

Phía bên kia, Haku không cam chịu bị bỏ qua.

Chẳng đợi hắn chủ động, nàng đã nhẹ nhàng tự nghiêng mông sát vào tay trái hắn, giọng thì thầm ướt át:

“Naruto-sama… người thiên vị quá đấy.”

Naruto nhếch môi, tay trái cũng không ngại mà bóp lấy mông Haku một cái rõ lực.

Hai bên – mỗi tay một cặp mông.

Một bên là Hinata – công chúa nhà Hyuga, mềm mà săn chắc.

Một bên là Haku – mỹ nhân lạnh lẽo, nhưng mông lại ấm như lửa than.

Hai nàng cùng lúc rên nhẹ “ưm… Ư…” — mặt đỏ như trái hồng chín, nhưng đều vô thức đẩy hông ra sau, như đang thì thầm với tay hắn: “Nữa đi… đừng dừng lại.”

Naruto nhíu mày, khẽ lắc đầu bật cười:

“Ta nói này…”

“Hai nàng thế này thì ta khó làm người đàng hoàng lắm.”

Rồi tay hắn vỗ nhẹ nhẹ vào từng cặp mông một cái như cảnh cáo.

“Vào phần thi đầu rồi.”

“Cũng phải nghiêm túc một chút chứ, không thì mất mặt Kurenai-sensei.”

Hinata vội vã cúi đầu lí nhí: “V-Vâng…”

Haku cũng đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại hơi liếc lên đầy ướt át, khiêu khích hơn là xấu hổ.

Cả ba tiếp tục bước vào cổng khảo thí.

Phía trước, Kurenai dù đi trước vài bước, nhưng ánh mắt nàng khẽ nghiêng lại, liếc nhanh ra sau, rồi khẽ nhíu mày:

“Tên tiểu sắc lang kia… lại giở trò gì nữa đây…”

Nàng vừa nghĩ vừa bước nhanh hơn, trong lòng thì thầm hy vọng:

“Miễn là hắn không làm bậy giữa lúc thi… thì kỳ thi Chuunin này của làng Lá còn có thể yên ổn mà kết thúc được.”

Còn phía sau — ba bóng người, một nam hai nữ, bước đi như một đội hình vương giả.

Cảnh tượng ấy… khiến không ít người ngoái đầu.

Không ít nữ ninja nhỏ tuổi trong lòng âm ấm.

Và… rất nhiều tên nam nhân thì nghiến răng, mắt trợn, máu ganh tị muốn xì khói.

Hội trường thi tuyển Chuunin lúc này đông nghẹt như một tổ ong vỡ, tứ đại nhẫn quốc đều đã gửi đại diện tham gia, thậm chí cả những làng nhỏ như Vũ, Thảo, Thạch cũng chen chân. Tiếng người ồn ào, mùi mồ hôi, mùi chakra và cả mùi sát khí đan xen thành một không khí căng như dây cung.

Naruto bước vào.

Khoảnh khắc hắn sải bước qua cổng chính, cả hội trường như hạ thấp một tông — không vì ai ra lệnh, mà đơn giản là vì khí thế. Áo choàng đen tung nhẹ theo gió quạt ngược, ánh mắt lười biếng mà sâu như vực thẳm. Không ai dám chặn đường. Không ai dám ho một tiếng.

Chỉ có một người — Kabuto.

“Ồ… Naruto-sama! Ngài đến rồi!”

Tên đó từ trong góc lao ra như chó con gặp chủ, ánh mắt long lanh mà nịnh nọt, hai tay khoanh trước ngực cúi đầu như tiểu đồng.

Naruto liếc qua. Trên trán hắn là băng bảo làng Lá — đúng tiêu chuẩn giám thị khu vực, không lệch nửa ly. Dáng vẻ thì vẫn như trước, nhưng giờ đây không còn là tên ám sát chui lủi của làng Âm Thanh nữa.

Chính là vì Oro – giờ đã trở thành mỹ nữ trong hậu cung của Naruto — nên bộ hạ thân tín như Kabuto cũng được “rửa tội”, trở thành nhân sự chính thức, nghiên cứu quang minh chính đại trong lòng Konoha.

“Tốt đấy…” – Naruto gật nhẹ, tay phất nhẹ như xua ruồi – “Giữ đúng phận, đừng khiến ta bẩn mắt.”

Kabuto rùng mình, gật đầu lia lịa, rồi lùi lại như chưa từng xuất hiện.

Nhưng Naruto chưa kịp đi tiếp, thì từ phía đối diện — mấy thân ảnh quen thuộc bước ra. Ánh mắt hắn khẽ nhíu lại.

“Ồ… đến sớm vậy sao…”

Team Suigetsu – Jugo – Karin.

Team Sakon – Jirobo – Tayuya.

Team Kin Tsuchi – Kimimaro – Kidomaru.

Tám người — nhưng ánh nhìn hắn chỉ lướt qua năm, rồi dừng hẳn ở ba.

Karin, Tayuya, Kin Tsuchi.

Ba nữ nhân.

Ba thân thể hoàn hảo.

Khi ánh mắt hắn quét qua người từng nàng, tất cả như đồng loạt đỏ mặt. Cả ba đều lao tới như bị thôi miên, không chút che giấu mà sấn thẳng vào hắn.

“Naruto-sama!!”

Karin là người nhanh nhất — mái tóc đỏ như máu bay nhẹ, cặp kính lúng liếng trên sống mũi, bầu ngực ẩn dưới lớp áo y tế run nhẹ theo nhịp thở gấp. Nàng gần như dán thẳng vào người hắn, tay nhỏ bấu nhẹ lấy cổ áo hắn như đang cố ép sát hai đầu nhũ phong vào ngực hắn.

“Thần đã nghe hết rồi… Oro-sama là nhờ ngài mà thành thần nữ… Làm ơn… cho em cũng được lấp đầy như vậy…”

Tayuya cũng không chịu kém — mái tóc đỏ sẫm buông lơi hai bên, gương mặt thanh tú mà lại pha chút cứng đầu, miệng thì vẫn còn cố nói cứng:

“Hừ… không phải vì thèm khát gì đâu… chỉ là… nếu ngài thật sự có thể ‘kích hoạt’ được chakra như thế… thì… thử em cũng được chứ?”

Nhưng tay nàng lại luồn lên eo hắn lúc nào không hay, bầu mông sau lớp quần ninja khẽ cạ vào đùi hắn, đầy mời gọi.

Kin Tsuchi thì không nói nhiều — nàng chỉ áp sát từ phía sau, vòng tay ôm nhẹ eo hắn, rồi thì thầm vào tai:

“Em đã chuẩn bị tinh thần… nếu được như Oro-sama… em cũng sẵn lòng để ngài đụ đến rách tử cung…”

Naruto híp mắt.

“Mấy cô bé…”

“Mới chỉ nhìn thấy ta… đã ướt tới mức này?”

Hắn cảm nhận rõ ràng — giữa đùi ba nàng đều ấm nóng, có thứ gì đó dính nhẹ vào mép áo choàng hắn. Mật dịch. Mỗi nàng, đều như đang… rỉ nước.

Hắn bật cười khẽ:

“Chậc, mới bước vào sân thi… mà đã có ba lỗ ngứa ngáy chủ động dâng lên rồi sao…”

Bên cạnh hắn, Hinata và Haku khẽ run.

Cả hai đều đã bị hắn đụ lấp đầy nhiều lần — nên vừa nhìn đã biết cái dáng cúi đầu, mím môi, run nhẹ của ba nàng kia là dấu hiệu phát tình. Không cần Byakugan, cũng thừa biết — giữa hai chân các nàng ấy giờ chắc đã sũng nước.

Hinata siết nhẹ tay hắn, rít khẽ:

“Chàng… đi đâu cũng có nữ nhân vây quanh…”

Haku thì thở dồn dập, ánh mắt long lanh nhìn Kin Tsuchi đang kẹp chặt eo Naruto, giọng rền rĩ:

“Họ… cũng muốn được ‘kích hoạt chakra’ như em sao…?”

Naruto không trả lời.

Hắn chỉ cúi đầu, thì thầm:

“Nếu các nàng đã muốn… thì trong vòng thi này…”

“…hắc hắc…..chúng ta lại tìm tới tâm sự?”

Ba nàng kia nghe thế liền đỏ bừng cả mặt, đồng loạt khẽ rên một tiếng “Dạ…” rồi tản ra, để lại từng vệt thơm nữ nhân mơ hồ phảng phất trên áo hắn.

Naruto liếc qua hội trường một lần nữa — ánh mắt sắc lạnh như cắt xuyên qua từng ánh nhìn ganh tỵ của đám ninja nam. Hắn cười khẽ:

“Làng Lá bây giờ…”

“…đúng là hơi bị mạnh rồi đấy.”

Nhưng sâu trong tim hắn… lại khẽ đổ mồ hôi lạnh:

“Nguyên tác… do mình mà thay đổi quá nhiều rồi.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...