Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 35 : Nỗ lực vs thiên tài



Chương 34 : Nỗ lực vs thiên tài

Cổng vào khu khảo thí đầu tiên — rộng lớn và sừng sững như miệng của một con thú đá khổng lồ đang há ra đón lấy hàng loạt đội ninja từ khắp các làng kéo đến.

Team 8 vừa đến nơi.

Kurenai dẫn đầu, mái tóc dài khẽ tung lên theo gió, váy ngắn bó sát đùi thon lướt nhẹ từng bước trên nền đá.

Phía sau — Naruto thong dong bước theo, hai tay đút túi, ánh mắt nửa hờ hững nửa giễu cợt, bên cạnh là Hinata và Haku, cả hai đều kề sát hắn như hai cánh hoa trái phải của một vị quân vương hoang dâm.

Naruto vừa bước vừa quan sát, nhưng khi chỉ còn cách cổng khoảng vài chục bước chân — hắn đột ngột dừng lại.

“Khoan.” – hắn khẽ nói, đôi mắt sáng lên thứ ánh sáng như thể… vừa thấy một cảnh quen thuộc trong đầu hiện ra y như thật.

Trước mặt bọn họ — ngay giữa cổng đá — có chuyện đang xảy ra.

Đám người dạt sang hai bên.

Ngay chính giữa là đội 7 — Sasuke, Sakura và… Kiba.

Chỉ có điều — Kiba lúc này đang nằm dài như con chó bị đạp văng.

Cái dáng nằm sấp, một tay ôm bụng, mặt méo xệch còn chưa hoàn hồn — khiến người ta không thể không liên tưởng đến một thứ:

Chó chết.

Còn kẻ vừa tung cú đá ấy…

Naruto nheo mắt.

Rock Lee.

Gã đứng thẳng người, tư thế vững như tường đồng vách sắt. Một chân vẫn còn giơ lên chưa thu về hết, dáng người đầy khí thế “chính nghĩa” như thể vừa hạ xong một ác nhân tầm cỡ.

Giọng gã vang rền:

“TA LÀ ROCK LEE! NGƯỜI THỪA KẾ Ý CHÍ THANH XUÂN CỦA MIGHT GUY-SENSEI!!”

Gió cuốn vạt áo gã tung lên, đứng giữa trung tâm sự chú ý như một nhân vật chính đầy ảo tưởng.

Naruto nhìn cảnh đó — không nói gì.

Chỉ im lặng.

Nhưng trong đầu — từng khung hình cũ kỹ từ đời trước lại lật ra rõ mồn một.

“…Thế giới cũ… trong nguyên tác… cũng chính khoảnh khắc này…”

Chỉ có điều — đó là nguyên tác

Còn hiện tại ? haha…mơ đi

Naruto khoanh tay đứng xem, mắt ánh lên sự lạnh nhạt như thể đang nhìn một cảnh diễn lại trong vở kịch cũ kỹ, mà diễn viên thì đổi vai.

Bên cạnh, Hinata cũng dừng lại. Nàng khẽ nhìn Kiba đang nằm bẹp như miếng giẻ lau giữa sân, ánh mắt không một gợn thương xót.

Nàng nhớ từng câu từng chữ cái tên này nhục mạ Naruto khi còn nhỏ — giờ đều được trả lại cho Kiba bằng một cú đá thẳng mặt đến nỗi răng còn chưa nhặt kịp, quá là

Haku đứng kế bên, mắt nhíu lại, tay khẽ kéo nhẹ tay áo Naruto. “Rock Lee…” – nàng khẽ nói, nhưng không giấu nổi sự tò mò.

Còn Kurenai — ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng khóe môi khẽ cong lên khi nhìn thấy Sasuke đang tạo dáng lạnh lùng, đứng chắn trước Rock Lee, như muốn “bảo kê danh dự” cho đội 7.

Đúng là… diễn còn hơn genin sân khấu.

Sasuke lúc này đang kích hoạt Sharingan hai chấm, khí thế toát ra như muốn nuốt trọn cả khu cổng thi. Tay hờ hững đút túi, đầu hơi cúi, ánh mắt trừng Lee không chớp.

Một cơn gió nhẹ thổi qua. Không gian như chờ nổ ra trận đánh.

Sakura quỳ cạnh Kiba, cố gắng đỡ cậu ta dậy, miệng liên tục lo lắng: “Kiba! Cậu ổn chứ? Ai cho hắn đánh cậu chứ?!”

Còn Rock Lee thì vẫn giữ nguyên tư thế chiến thắng, ánh mắt sáng như đèn sân khấu, miệng hô rõ từng chữ:

“NẾU CÁC NGƯƠI KHÔNG NHẬN THÁCH ĐẤU CỦA TA…”

“…THÌ HÃY NHẬN MỘT TRẬN ĐẤU TỪ TRÁI TIM THANH XUÂN!!”

Naruto đứng ngoài, ánh mắt hờ hững dõi theo vở kịch cũ đang diễn lại trước mắt. Nhưng khóe môi hắn lúc này — nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt, chẳng buồn che giấu sự khinh thường.

“Thật ngây thơ.” — hắn thầm nghĩ, tay vẫn đút túi, tư thế nhàn tản như thể đứng ngoài dòng thời gian.

Phía trước, Rock Lee sau khi đá bay Kiba — vẫn chưa dừng lại.

Gã nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Sakura, ánh mắt si mê cháy bỏng như thanh niên lần đầu thấy gái. Rồi đột ngột đưa tay chỉ thẳng vào mặt Sasuke, gương mặt lông mày sâu róm bỗng dưng rạng rỡ:

“NẾU TA ĐÁNH BẠI HẮN…”

“THÌ MỜI CÔ HẸN HÒ CÙNG TA!!”

Không gian lặng đi một nhịp.

Sakura giật nảy người, mặt méo xệch. Mắt nàng trừng to nhìn Lee, rồi toàn thân co rút như bị ai vả vào mặt.

Trước mắt nàng — cái dáng đứng ưỡn ngực, gương mặt trắng nhởn sáng loáng như vừa tẩy răng xong, hàng lông mày rậm đến phát khiếp của Rock Lee… khiến nàng muốn ói ra ngay tại chỗ.

“Cái… gì vậy trời…!!” – nàng rùng mình — “Tên này… là người hay là sâu lông ngụy trang?!”

Lee vẫn cười như ánh mặt trời, tỏa sáng và lộng lẫy trong sự ảo tưởng của riêng mình. Đầu gã như bóng đèn huỳnh quang, miệng còn nhếch lên để lộ hàm răng trắng toát khiến Sakura lùi lại nửa bước bản năng.

Bên ngoài cổng, hai nữ nhân đứng sau Naruto cũng khẽ run nhẹ.

Hinata là người đầu tiên rên khẽ một tiếng “Eo…” — đôi mắt trắng khẽ nheo lại, tay kéo nhẹ tay áo Naruto như muốn trốn khỏi “ánh sáng lông mày” phát ra từ Rock Lee.

Haku thì còn co người lại nhiều hơn, khẽ lùi hẳn nửa bước, giọng thì thầm nhỏ như muỗi kêu:

“Đáng sợ quá…”

Naruto lúc này không nhịn được nữa — hắn cười phá lên thành tiếng.

“Phụt — HAHAHA…”

Cả ba mỹ nữ quay lại nhìn hắn, còn hắn thì đưa tay vuốt mặt như thể vừa được tấu hài tạt thẳng vào mặt.

Hắn bật cười sảng khoái — không phải vì Lee, mà là vì… đời trước, chính hắn mới là kẻ bị tên này “thách hẹn hò với Sakura nếu đánh thắng”.

Giờ đây đổi lại — hắn đứng ngoài, hưởng trọn vở diễn y như nguyên tác

“Hừm… nhìn cái cách Rock Lee hành động là biết ngay…” – Naruto lười biếng nheo mắt — “Tên này hẳn đã được Guy lão cẩu đẩy tới, muốn đánh nhau với đội 7 chỉ vì… muốn so cao thấp với Kakashi.”

“Chắc hẳn vẫn là cái kiểu ‘ta và Kakashi là kỳ phùng địch thủ’.”

“Trẻ con.” – hắn kết luận gọn lỏn.

Rồi ánh mắt hắn khẽ nghiêng, liếc về phía Sasuke – lúc này đang siết chặt nắm tay, khí thế bùng lên như ngọn lửa hừng hực.

Còn Rock Lee thì vẫn chưa thôi… “tỏa sáng”.

“Sakura-chan!” – Lee tiếp tục giơ tay tạo dáng chiến sĩ — “Ta sẽ chứng minh tình yêu bằng cách hạ gục hắn! Một trận danh dự! Vì thanh xuân!!”

Naruto thầm rùng mình vì nhức đầu thay cho Sakura.

Nhưng ngay lúc đó — hắn khựng lại.

Mắt hắn híp lại, ánh sáng chớp lên sắc bén như kiếm rút khỏi vỏ.

Bởi vì — từ khí thế đang dâng lên từ Sasuke… hắn vừa cảm nhận được một điều bất ngờ:

Sasuke mạnh hơn trong nguyên tác.

Không phải quá rõ ràng — nhưng là một cảm giác sắc bén, dồn nén, trầm ổn hơn.

Từng bước chân — không vội, nhưng chắc.

Khí thế phát ra — không bùng nổ, nhưng ép sát từng luồng áp lực vào không khí xung quanh.

“Ồ?” – Naruto khẽ nhướn mày, ánh nhìn như một thợ săn nhận ra con mồi mình từng biết đang tiến hóa lặng lẽ trong bóng tối.

“Thú vị…” – hắn nghĩ — “Tên này… có vẻ đã không phí thời gian.”

Hinata nghiêng đầu nhìn hắn: “Naruto-sama… sao thế?”

Naruto không trả lời ngay.

Hắn chỉ liếc về phía Sasuke — rồi khẽ nhếch môi, cười như không cười:

“Không có gì.”

Ánh mắt ấy – lạnh như gió thu, nhưng lại hàm chứa một tia hứng thú mơ hồ.

Haku khẽ nhìn hắn từ bên cạnh, thấy rõ ánh nhìn chăm chú kia liền hỏi nhỏ:

“Ngươi đang để ý Sasuke sao?”

Naruto không quay đầu. Chỉ hơi nheo mắt.

Nếu nói thật… thì Sasuke lúc này đúng là khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Từng đợt chakra từ thân thể tên kia không hề hỗn loạn. Ngược lại, kết cấu rất ổn định, khí thế ép sát, không lộ kẽ hở. Đây không phải là thứ một thằng nhóc mới mở Sharingan cấp thấp có thể dễ dàng kiểm soát.

So với bản nguyên tác, rõ ràng… Sasuke hiện giờ mạnh hơn.

Nhưng…

“Dù có mạnh hơn thật…” – Naruto thầm nghĩ – “…thì trong nhóm 12 tiểu cường thời kỳ này…”

“Người mạnh nhất… vẫn là Rock Lee.”

Không cần nghi ngờ.

Không cần so đo tiểu tiết.

Không cần phải nhìn vào tên tuổi hay huyết thống.

Bởi vì — người có thể mở được đến Ngũ môn trong Bát Môn Độn Giáp, ở độ tuổi thiếu niên, không cần nhẫn thuật, không cần ảo thuật — chỉ đơn thuần luyện thể mà vượt qua hàng loạt Chuunin, thậm chí vượt ngưỡng Tinh Anh Jounin về tốc độ và sức công phá…

Thì không còn gì để bàn cãi.

Rock Lee — là quái vật.

Hắn chính là cái đinh thép cắm giữa thời kỳ hỗn độn của các Genin, không có ngôn ngữ nào mô tả ngoài một chữ: nghịch thiên.

Còn Sasuke?

Kẻ sinh ra với tên tuổi Uchiha, Sharingan là thiên phú, tư chất thì khỏi nói… nhưng lúc này đây, vẫn chỉ là tài năng chưa nở hết.

“Nếu hai thằng đánh nhau thật…” – Naruto nghĩ thầm – “Sasuke… vẫn thua.”

“Không chết là may.”

Tất nhiên — đó là trong tình huống Rock Lee mở Ngũ môn.

Trong đầu hắn, một loạt hình ảnh nguyên tác xẹt qua — từng cú đá xé gió, từng bước chân khiến không khí vỡ tung như bom, từng nhịp tốc độ vượt cả phản xạ mắt thường.

“Hừm… tên này mà máu lên, thì cái sân thi có khi gãy làm đôi.”

Phía trước — không khí đã thay đổi.

Sasuke vẫn giữ dáng đứng ngạo nghễ, tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng, khí tức càng lúc càng nén lại, như một quả bom chakra chờ phát nổ.

Rock Lee thì đứng thẳng lưng, gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu vào mông địch thủ.

Gã rút tay ra khỏi sau lưng, từ tốn xoay cổ, khớp vai “răng rắc” vang lên từng tiếng, rồi nói giọng đầy phấn khích:

“Uchiha Sasuke, ta biết đến ngươi! Ta đã đợi trận đấu này từ lâu!”

“Thắng ngươi — không phải vì danh tiếng…”

“…Mà là vì Sakura-chan!”

Gã xoay người vào thế, chân khẽ trùng xuống, bắt đầu tụ lực.

Không khí trong khu vực lập tức rung nhẹ.

Một số Genin xung quanh nuốt nước bọt đánh ực. Có người còn vô thức lui lại mấy bước, linh cảm bản năng mách bảo: sắp nổ rồi.

Sakura thì mặt tái đi, không biết nên xấu hổ, run rẩy hay tức giận.

Bởi vì Rock Lee vẫn liếc nàng bằng ánh mắt đắm đuối như chiêm ngưỡng nữ thần từ… chốn địa ngục.

Naruto khoanh tay, đứng nghiêng người về một bên, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thể chỉ là khán giả đang xem xiếc.

“Đúng là vẫn cái kiểu dở hơi nửa tỉnh nửa mộng…” – hắn cười khẽ – “…nhưng mà không thể phủ nhận…”

“Lông mày rậm rất mạnh.”

ẦM!

Một âm thanh chấn động vang lên ngay giữa sân thi đấu, như tiếng pháo nổ ép sát mặt đất. Một luồng bụi đá bật tung theo từng bước chân nổ thẳng xuống nền gạch.

Rock Lee — động rồi.

Không cần hô chiêu, không cần dấu hiệu — chỉ là một cú gia tốc dứt khoát, thẳng từ chỗ đứng lao vút tới trước mặt Sasuke như một luồng gió dữ, cuốn theo tiếng rít của không khí bị xé toạc.

Dưới chân Lee — gạch đá nứt toác, bụi tung mù trời. Nền sân lõm xuống thành vệt dài cháy xém.

“Diệp Phong Cước!!”

Cú đá đầu tiên — thẳng hướng ức!

Sasuke né được.

Ngay trong khoảnh khắc sinh tử đó, cơ thể hắn vặn người, thoát khỏi quỹ đạo đầy sát ý của cú đá chí mạng.

Naruto đứng ngoài, khóe mắt khẽ động.

“Ồ?” – hắn khẽ nheo mắt, ánh nhìn trở nên sâu hơn – “Thế mà… lại né được thật.”

Rõ ràng Sasuke lúc này không còn chỉ là “kẻ giỏi Sharingan nhưng kém cận chiến” nữa.

Hắn đã bắt đầu biết dùng kích ứng tế bào chakra để tăng tốc độ cục bộ khi phản xạ.

“Chakra dẫn dồn xuống tứ chi, tạo phản xạ thần kinh tạm thời vượt ngưỡng… Cái này không phải tự học được.”

“Kakashi…” – Naruto cười nhạt – “Tên đó đúng là có đặc huấn riêng cho hắn rồi.”

Tuy nhiên…

Chỉ né được cú đầu tiên.

“Vút!”

Ngay khi Sasuke lướt người né sang bên — cú đấm móc ngược phía sau của Lee đã đến như tia chớp.

“Bốp!”

Âm thanh khô khốc vang lên — cằm Sasuke lệch hẳn sang một bên, cổ ngửa ra sau, mắt trợn tròn — cả thân hình hắn bị nện bay lên không như bao cát.

Tiếng thở quanh sân nghẹn lại.

Và rồi…

“Chát! Bốp! Phạch! Bốp!”

Một tràng tấn công từ bốn phía như vũ bão bùng nổ giữa không trung.

Rock Lee — biến mất.

Không, không phải biến mất.

Là quá nhanh — nhanh đến mức mắt thường chỉ còn thấy từng tàn ảnh lóe lên quanh Sasuke, từng cú đánh từ các góc độ khác nhau như thể gã mọc ra bốn tay tám chân, từng cú đều cực kỳ gọn, cực kỳ mạnh, cực kỳ tàn bạo.

Sasuke — hoàn toàn bị động.

Không kịp rút lui.

Không kịp kết ấn.

Không kịp phản công.

Chỉ biết chịu đòn.

Dưới ánh mắt của hàng chục Chuunin, Genin, giám khảo từ các làng — thiên tài Uchiha đang bị đánh như bao cát giữa sân. Từng đòn nện xuống là từng mảnh tôn nghiêm bị đập vụn như ngói cũ.

Naruto khoanh tay, ánh mắt vẫn lạnh nhạt quan sát.

“Không sai.” – hắn nghĩ – “Trước sức mạnh tuyệt đối…”

“…thì đến cả kết ấn cũng là chuyện xa xỉ.”

Hắn có thể thấy rõ — từng lần Sasuke cố giơ tay lên kết ấn, chakra chưa kịp vận thì đã bị một cú đấm phá ngang.

Một vòng chakra chớm tụ ở tay — tan ngay lập tức vì cú đá xoay ngược của Lee.

Không gian sân đấu lúc này chỉ còn âm thanh: “Bốp! Bốp! Phạch! Chát!…”

Tiếng va chạm liên tục, mỗi đòn đều khiến khớp xương rên rỉ, không khí vỡ tung thành sóng.

Kurenai ở bên cạnh khẽ híp mắt lại, ánh nhìn có phần nghiêm túc hơn bình thường.

Còn Haku? Và Hinata?

Nàng quay sang Naruto, khẽ thì thầm: “Tên đó… thật sự mạnh đến vậy sao?”

Naruto nhếch môi.

“Còn chưa mở môn.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...