Nhẫn Giới Dâm Ký
Chương 33 : Thời thế thay đổi
Ngoài bãi sân tập số 7, trời chiều đã ngả bóng, nắng lấp loáng xuyên qua tán cây, in xuống nền đất loang lổ từng vệt vàng đỏ như máu khô.
Giữa khoảng sân rộng ấy, hai thân ảnh đang đối mặt nhau.
Sasuke siết chặt nắm tay, ánh mắt hừng hực như thiêu. Trước mặt hắn — Kakashi, vẫn bộ dáng lười nhác thường thấy, một tay đút túi, một tay cầm cuốn sách nhỏ, che nửa gương mặt bằng chiếc mặt nạ quen thuộc.
“Sensei…” – giọng Sasuke trầm khàn, gằn từng chữ như nén lửa giận – “Ta muốn mạnh hơn.”
“Chỉ cho ta đi!”
Kakashi khẽ nhướng mắt khỏi trang sách, liếc qua học trò mình. Ánh nắng xiên nhẹ qua nửa mặt, lộ ra ánh nhìn sâu không thấy đáy. Hắn im lặng một nhịp, rồi khẽ thở dài:
“Muốn mạnh hơn… không phải chuyện một ngày hai ngày.”
“…Nhưng nếu ngươi đã quyết tâm — thì từ hôm nay, ta sẽ truyền lại toàn bộ kiến thức ta có. Từ nhẫn thuật, đến kinh nghiệm chiến đấu.”
“Còn có thể mạnh đến mức nào…” – hắn gập sách lại, mắt ánh lên sắc lạnh – “…là do chính ngươi.”
Sasuke gật đầu thật mạnh, bàn tay siết chặt đến bật gân xanh. Hơi thở gấp, lồng ngực phập phồng như muốn nổ tung ra ngoài vì sự uất ức chất chồng nhiều ngày.
Hắn nghĩ lại — từng lần hắn bị lùi lại phía sau, từng lần chỉ còn nhìn thấy cái gáy màu vàng của tên kia…
Naruto.
Cái tên luôn là trò hề trong lớp, luôn bị hắn xem thường.
Vậy mà chỉ trong vài tháng — lại hóa thành quái vật.
Một kẻ khiến cả làng rúng động.
Một kẻ dễ dàng hạ gục Jonin ninja, bằng vào khí thế đẩy lùi nhóm học viện làng cát
Mỗi lần Sasuke chứng kiến câu chuyện về Naruto — là mỗi lần tim hắn thắt lại
Tại sao?!!
Tại sao kẻ luôn đứng sau mình… giờ lại là thứ mà ngay cả thở mạnh một cái trước mặt cũng không dám?!
Khí thế của Naruto như con thú điên cuồng — mỗi lần hắn bước tới, là không khí như đặc lại, là mọi thứ im lặng.
Ngay cả hắn — Uchiha Sasuke, kẻ mang theo mối hận diệt tộc, kẻ từng thề sẽ giết chết Itachi — giờ cũng không thể ngẩng đầu nổi khi đứng trước cái bóng của Naruto.
“Khốn kiếp…” – Sasuke nghiến răng, móng tay gần như đâm vào da thịt.
Hắn ghét mình yếu đuối.
Hắn hận mình run rẩy như con chó con mỗi lần thấy Naruto xuất hiện trong sân.
Hắn cần sức mạnh.
Cần nó đến mức sẵn sàng vứt bỏ tất cả.
“Ta phải mạnh lên…” – hắn lẩm bẩm trong cổ họng, mắt rực lên như tàn lửa hấp hối – “Phải mạnh… mạnh đến mức chạm tới gã đó…”
“Mạnh đến mức có thể trả thù… có thể giết chết cái tên ghê tởm kia…”
“Itachi…”
…
Trên tán cây cao nhất ven bãi tập số 7, giữa làn gió nhẹ cuối chiều, một thân ảnh khoanh tay ngồi vắt vẻo — ánh nắng rọi qua mái tóc vàng khiến hắn trông như con báo lười biếng đang ẩn mình trong ánh chiều tà.
Naruto.
Ánh mắt hắn lướt nhẹ xuống hai thân ảnh đang đứng dưới bãi đất trống: Sasuke cùng Kakashi — một đệ tử thì nghiến răng đòi sức mạnh, một người thầy thì thở dài bất đắc dĩ.
Khóe môi Naruto cong lên, nụ cười tà mị không che giấu vẻ hứng thú.
“Vẫn cái bộ dạng ấy…” – hắn lẩm bẩm trong gió, giọng khẽ như ru.
“Chunninbyo điển hình. Đúng chuẩn thằng nhóc ám ảnh vì quá khứ, tự vẽ mình thành trung tâm vũ trụ, tay giương Sharingan, miệng gào tên anh trai… ha… thú vị thật.”
Hắn khẽ xoay một chiếc phi tiêu giữa ngón tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi Sasuke — người đang giận dữ hét lên với Kakashi rằng hắn muốn mạnh hơn, rằng hắn phải mạnh để trả thù.
“Nhưng tiếc cho ngươi…” – Naruto cười nhẹ, mắt ánh lên vẻ chế giễu – “Cái kịch bản ‘theo Orochimaru để được sức mạnh’… giờ tan tành rồi.”
“Bởi vì…”
Hắn nghiêng người, ánh mắt nửa hờ, miệng lẩm bẩm như hát:
“…Oro hiện tại… đang cưỡi trên người ta mỗi đêm, rên rỉ như thiếu nữ mười sáu…”
“Hừm… nàng giờ là kỹ sư trưởng bộ khoa học của Konoha, là sủng phi dâm mỹ nhất hậu cung của ta, là dâm phụ đã được long trụ ta đút tới tận đáy tử cung…”
“Nàng còn hơi sức đâu mà đi cấy ấn chú cho ngươi?”
“Thân thể đó giờ chỉ mở ra vì ta… cũng chỉ khép lại mỗi khi ta rút ra.”
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhàng — mà sâu trong đó là kiêu ngạo tột cùng.
“Thế nên Sasuke à…”
Hắn nhìn xuống thân ảnh Uchiha đang siết nắm tay dưới kia, gương mặt méo mó vì oán hận.
“Lần này… sẽ không còn cái ‘thời kỳ time skip’ cho ngươi đâu.”
“Ngươi sẽ không còn cơ hội bỏ làng đi theo nàng, không có cảnh được nàng truyền sức mạnh, không có màn ‘mở phong ấn nguy hiểm’ để đánh nhau với Naruto nữa…”
Hắn gác chân lên nhánh cây, mắt khẽ híp lại như con hổ vừa nuốt xong một con mồi ngon miệng.
“Ta đã bóp nát hết thảy rồi.”
Naruto đưa tay lên miệng ngáp khẽ một cái, mắt khẽ đảo lên bầu trời đang đổi sắc vàng đỏ.
“Còn ta…”
“Ta tất nhiên cũng sẽ không đi theo cái tên háo sắc toàn thân mùi rượu kia…”
“Jiraiya?”
Hắn bật cười — tiếng cười trầm, nhỏ nhưng sắc như dao.
“Một tên tiên nhân có danh không thực, chẳng có gì ngoài mấy chiêu lén tắm phụ nữ và ghi chép truyện sắc rẻ tiền.”
“Thứ như hắn, thì đủ tư cách dạy ta cái gì?”
Hắn ngửa đầu, cười nhẹ:
“Cái mình muốn sắp tới phải là …. Tsunade!”
Giọng nói trầm xuống, mang theo khát vọng dâm tà pha lẫn tính toán sắc bén.
“Tam Nin… coi như vô tình hữu ý đã chiếm một. Tsunade — tuyệt sắc nữ tử ngực khủng, tay có thể đánh nát núi, mông cũng là tuyệt phẩm đi, tử cung chắc hẳn rất săn…”
Hắn liếm môi, ánh mắt như ánh lên ánh lửa dục vọng.
“Nếu để ta đè ngửa nàng xuống — để nàng run rẩy cầu xin long trụ ta, để từng dòng tinh dịch lấp đầy cái tử cung của một Hokage tương lai, thì…”
“…làng Lá này, sẽ hoàn toàn nằm dưới gót chân của ta.”
…
Một tháng trôi qua.
Lúc này, cả làng Lá như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, từng con đường, từng mái ngói, từng tán cây cũng ngập tràn sinh khí mới. Khắp nơi là cờ hiệu tung bay, những đoàn ninja từ các làng lớn nhỏ lần lượt kéo đến tham gia kỳ thi Chuunin toàn quốc.
Đây không chỉ là một cuộc khảo thí – mà còn là sàn diễn khốc liệt để các làng phô trương thực lực, giành giật tiếng nói với các lãnh chúa Daimyo trong việc phân phối nhiệm vụ, tài nguyên và quyền lực hậu trường. Một trận chiến không máu nhưng đầy mùi lợi ích, và Konoha – lần này – chính là nơi diễn ra vũ đài
Giữa dòng người tấp nập đổ về khu thi đầu tiên, một đội hình nổi bật khiến bao ánh mắt phải dừng lại giữa đường, thậm chí có người còn vấp ngã vì… choáng ngợp.
Đó là đội 8.
Dẫn đầu – Kurenai Yuhi, vị nữ Jonin xinh đẹp kiêu hãnh nhất làng, dáng người mềm mại mà vẫn toát ra khí chất lãnh đạo sắc bén. Váy ngắn ôm lấy đôi chân dài trắng mịn, hông uốn cong khi di chuyển nhẹ, mê hoặc đến mức khiến cả ninja làng Sương Mù đi sau phải… huyết áp tăng vọt.
Đi sau nàng – là ba cái tên đã khiến cả làng Lá dậy sóng suốt mấy tháng nay.
Naruto.
Hai tay thò đi đâu không biết, mắt lim dim như chẳng màng thế sự, nhưng khí thế thì ngạo nghễ như một vị vương giả dạo chơi giữa đám đông dân đen. Mỗi bước hắn đi là có người cúi đầu, có kẻ ngẩng lên nuốt nước miếng, có nhóm thiếu nữ che miệng đỏ mặt… và có không ít ninja đực rựa nghiến răng ken két vì ganh tỵ.
Bên phải hắn — Hinata Hyuga.
Không còn là thiếu nữ rụt rè năm xưa, giờ đây nàng là công chúa tộc Hyuga thực sự. Mái tóc dài buông xuống hông, ánh mắt trắng bạc ẩn ẩn uy thế của Bạch Nhãn thuần huyết. Ba vòng thì… tròn đến mức nghẹt thở, nhất là bộ ngực tròn đầy mượt mà đến nỗi mỗi bước đi đều khiến vải áo giật lên theo quán tính — như đang khiêu khích thị giác mọi người xung quanh.
Bên trái — là Haku.
Khoác trên mình bộ yukata màu phấn hồng dịu nhẹ, chân đi tất trắng cao tới đùi có viền hoa bướm thêu tay, dáng nàng như một tiểu mỹ nhân lãnh lẽo vừa bước ra từ bức tranh thủy mặc cổ điển.
Thế nhưng…
Chẳng ai ngờ — trong cái khí chất lạnh băng kia, hiện tại nàng lại đang đỏ mặt tía tai, đôi mắt ươn ướt không dám nhìn thẳng về phía trước.
Lý do?
Bởi vì Naruto – chẳng thèm che giấu gì – một tay đã quàng ngang eo nàng, ngón tay thì luồn thẳng vào gấu váy yukata, vuốt ve khe huyệt ướt át không chút kiêng dè.
Mỗi lần đầu ngón chạm nhẹ vào chỗ đó — là Haku lại run lên như bị điện giật, hai đầu gối khẽ chụm lại, môi cắn nhẹ để ngăn tiếng rên nho nhỏ trào ra khỏi cổ họng.
“Naruto-sama… nơi công cộng mà… aa…!” – nàng thì thầm, giọng run run.
Nhưng Naruto chỉ khẽ cười, cúi đầu liếm nhẹ vành tai nàng:
“Thì sao? Người ngoài chỉ thấy nàng đẹp… chỉ có ta mới biết bên dưới ướt tới mức nào.”
Ngón tay hắn lại móc nhẹ — một dòng mật dịch trong suốt liền theo đó dính cả vào đầu ngón.
Haku cắn môi, mắt khẽ lệch sang phía Kurenai đi trước, như cầu cứu.
Nhưng… không có sự cứu rỗi nào ở đó.
Kurenai — cũng đang là nạn nhân bất lực.
Mặc dù đi trước, nhưng nàng vẫn không thoát được tay Naruto.
Bởi lẽ, mỗi khi bước chân nàng dừng lại hoặc đi chậm hơn nửa nhịp, là bàn tay quỷ quyệt phía sau lại len lỏi dưới tà váy, xoa nhẹ lên mông tròn, thậm chí còn trượt thẳng tới khe hoa, ấn vào tử cung đã từng bị hắn cày xới hàng đêm.
Mỗi lần như thế, tim Kurenai đập loạn, má đỏ ửng, bước chân cũng khẽ loạng choạng không đều.
“Nơi công cộng mà…!” – nàng đã nhiều lần muốn quay lại nhắc nhở, nhưng Naruto chỉ thì thầm sau lưng:
“Chính vì nơi công cộng… nên mới càng hứng.”
“Còn nàng… cũng đang ướt đấy, Kurenai-sensei.”
Quả nhiên — vừa nói xong, một ngón tay trượt nhẹ vào khe quần lót mỏng dính, chạm đúng vào điểm mẫn cảm. Kurenai rùng mình, hai chân siết nhẹ lại vô thức, rồi nhanh chóng bước đi tiếp như không có gì xảy ra – nhưng… gò má đã đỏ rực như thiêu.
Hai bên đường — đám ninja từ các làng khác nhìn cảnh ấy, trợn mắt há hốc miệng.
Không ai dám tin – một thiếu niên như Naruto, lại đi giữa ba mỹ nữ tuyệt sắc, mà còn ngang nhiên “móc méo” tay chân không chút e dè.
Nhiều tên ninja âm thầm siết nắm tay, miệng lẩm bẩm:
“Khốn thật… Tại sao một thằng nhóc lại có được cả Kurenai… cả công chúa Hyuga… cả mỹ nữ Yukata?”
“Không thể chấp nhận được!”
