Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 30 : Nữ nhân 11 điểm



Chương 29 : Nữ nhân 11 điểm

Naruto vừa rời khỏi giao lộ cũ — nơi hắn khiến đội làng Cát câm nín, khiến Shukaku lặng như tờ — thì thong thả bước về phía cổng chính.

Ánh nắng sớm dội xuống mái nhà ngói đỏ của Konoha, từng nhóm ninja nước ngoài lặng lẽ tiến vào làng theo lệnh triệu tập kỳ thi Chuunin. Cờ hiệu phấp phới, tiếng trò chuyện, tiếng cười, thậm chí cả mùi dầu chiên từ quán bánh cá đầu ngõ… hòa thành một buổi sáng yên bình lạ thường.

Cho đến khi — hệ thống đột ngột rung lên.

【TING!】

【Phát hiện nữ nhân tuyệt phẩm!】

【Chấm điểm: 11/10 — vượt chuẩn hệ thống!】

【Chiếm đóng thành công lập tức: X2 sức mạnh hiện tại!】

【Đánh giá nguy hại: 0%. Có thể cưỡng chế tiếp cận, không lo phản kháng.】

Naruto khựng lại giữa phố.

Mắt hắn giật giật.

“Mười một điểm?!”

“Hệ thống điên rồi sao? Đánh giá vượt ngưỡng trần?”

Cả đám Hinata, Haku, Kurenai, Temari, Hana… đều chỉ được 9.0–9.5 ở thời điểm bùng phát.

Thế mà… giờ lại báo động một cá thể 11 điểm, nguy hại bằng 0, lại cho phép ‘cưỡng chế’ tiếp cận??

“Là nữ thần à? Hay là… ảo ảnh?”

Naruto bắt đầu quét mắt.

Ánh nhìn của hắn lướt một vòng quanh cổng làng — đám đông nhốn nháo, tiếng bước chân, tiếng trò chuyện, mấy đội ninja đang điểm danh.

Nhưng rồi…

Ánh mắt hắn dừng lại.

Trên lầu hai của một quán trà cổ kiểu truyền thống, rèm tre buông xuống một nửa, ánh nắng xuyên qua kẽ liễu rủ chiếu lên một thân ảnh ngồi nghiêng người trên ghế gỗ.

Người đó… là một nữ nhân.

Một nữ nhân tóc đen dài đến tận kiều đồn, mái tóc như tơ lụa nhúng trong mực đêm, mượt mà bóng loáng như không bị bất kỳ lực hấp dẫn nào chi phối.

Nàng mặc một bộ kimono nhã nhặn, trắng ngà như tuyết đầu xuân, cổ áo trễ sâu, để lộ làn da trắng đến mức phản sáng trong nắng, như không thuộc về thế giới này.

Bàn tay thon dài, tao nhã nâng một tẩu thuốc Nhật bằng ngọc, hơi khói phả nhẹ như sương tỏa quanh má nàng. Đôi môi đỏ nhạt, nhếch thành nụ cười mơ hồ như biết tất cả mọi thứ, mà chẳng quan tâm điều gì.

Hai chân nàng vắt chéo lên nhau, ống tay áo rũ lơi, vạt váy xẻ cao tới tận gốc đùi, để lộ cặp chân dài trắng nõn mịn màng đến nghẹt thở, cong cong, mềm mại như điêu khắc trong sứ sống.

Tư thế ấy… ánh mắt ấy… dáng ngồi ấy…

Khiến trái tim Naruto như có ai đó bóp nhẹ một cái.

“Khoan…”

“Kiếp trước…”

“Ta đã từng thấy… hình bóng này rồi.”

Bóng dáng nàng trong màn khói, trong kimono, trong nét cười nửa miệng…

Yūko Ichihara.

Nữ phù thủy của thế giới xxxHolic.

Mỹ nhân vượt mọi định nghĩa về vẻ đẹp.

Mỹ nhân mà khi nhìn vào… không phải dục vọng nổi lên trước, mà là trực giác bản năng muốn quỳ gối.

Hệ thống lại rung lên lần nữa:

【Khuyến nghị: Tiếp cận ngay lập tức. Mục tiêu ở trạng thái chờ tiếp xúc. Không có sức kháng cự. Không có phản kích.】

【Cảnh báo thêm: Nếu không tiếp cận, hệ thống sẽ coi đây là lần bỏ lỡ mục tiêu ‘Vượt trần’. Sẽ không còn lần nào khác!】

Naruto mím môi.

Không phải vì sợ… mà là vì hắn đang run nhẹ vì hưng phấn.

Lâu lắm rồi… kể từ khi sức mạnh của hắn vượt khỏi cấp độ hành tinh, không ai, không thứ gì còn có thể khiến hắn có cảm giác “muốn đi từng bước để đến gần” thay vì “đè ngửa tại chỗ.”

Thế mà…

Ánh mắt kia, nụ cười kia, cặp đùi vắt chéo ấy, lại khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹt trong một cảm giác xa lạ: say mê.

Hắn chậm rãi bước tới.

Mỗi bước đi… đều như kéo dài thời gian, không còn là kẻ săn mồi ép người, mà là…

Một con thú hoang đang muốn được phép đến gần ngôi đền thiêng.

Mà trên thế giới này… đã còn thứ gì khiến hắn phải sợ?

Khi mà trong tay hắn bây giờ là sức mạnh có thể bóp nát cả hành tinh như bóp nát một quả cà chua chín nẫu.

Khi mà mỗi cú đấm của hắn có thể xé rách kết giới ngũ đại quốc

Giờ đây, với hệ thống chỉ điểm đích danh một nữ nhân vượt chuẩn, Naruto nào còn lý do gì để kìm nén?

Hắn ngông cuồng. Hắn kiêu ngạo. Hắn là thần — và thần thì không xin phép khi muốn chiếm lấy vật thuộc về mình.

Chỉ một cái lướt nhẹ.

Thân ảnh hắn đã đứng ngay sau mỹ nữ tuyệt sắc đang ngồi trong quán trà — người mà chỉ thoáng qua cũng khiến cả con phố yên lặng, khiến ánh mắt bao kẻ bị hút vào như rơi xuống mê vực.

Nàng vừa quay đầu…

Thì eo đã bị một bàn tay to lớn, mạnh mẽ, nóng rực như thiêu cháy cả lớp vải mỏng… siết chặt.

Naruto vươn tay — nắm trọn vòng eo nhỏ nhắn ấy như bóp lấy thân thể một con rắn nước đang run nhẹ trong lòng bàn tay hắn.

Cảm giác đầu tiên đập thẳng vào thần kinh: mềm. Mềm không tưởng. Mềm đến mức như ôm một làn hơi nước ngưng tụ thành hình, mà dưới làn da trắng sứ ấy, từng cơ thịt mảnh mai lại đàn hồi một cách hoàn mỹ như thân thể được điêu khắc từ dục vọng nguyên thủy.

Không chỉ mềm — mà thơm. Cái hương thơm nhẹ như sương ấy lan ra từ cổ nàng, từ mái tóc rũ dài như thác đêm, thấm vào ngực hắn, khiến đầu óc hắn như chao đảo trong khoái cảm chưa chạm mà như đã chiếm đoạt.

Chỉ một cái ôm…

Vậy mà nữ nhân ấy đã ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn, thân thể mềm mại như dính chặt, song nhũ lớn đến mức tưởng như muốn bật tung khỏi lớp vải áo mỏng, đè sát lên lồng ngực hắn, ép đến mức hắn có thể cảm nhận rõ nhịp tim nàng đang đập loạn.

Naruto nhướn mày.

“Hửm?”

“Không phản kháng sao, người đẹp?”

Hắn không nghe thấy tiếng thét, cũng chẳng cảm thấy chakra bộc phát — chỉ là một cái hừ nhẹ, thoảng qua như gió xuân trêu đùa tai hắn:

“Đánh không lại…”

Giọng nàng nhẹ như rót mật, mang theo chút ấm ức bất lực nhưng lại… ẩn ẩn tiếu ý, nửa châm chọc nửa mời gọi:

“…không cần phải phản kháng nữa rồi ~”

Naruto nghe mà khóe môi cong lên.

“Hay lắm…”

Ngay khoảnh khắc Naruto siết eo mỹ nữ ấy vào lòng, bàn tay ghì chặt như đóng dấu quyền chiếm hữu lên thân thể 11 điểm tuyệt sắc, thì từ phía xa — một bóng áo xám lặng lẽ dừng bước giữa hành lang phủ bóng tre.

Danzo.

Ánh mắt lão nheo lại, bàn tay chống gậy khẽ run, rồi từ từ siết chặt thành nắm đấm.

“Chết tiệt…”

Lão nghiến răng, mắt đỏ ngầu nhìn về phía quán trà nơi Naruto đang ôm mỹ nữ như ôm một kho báu vừa mới cướp được giữa ban ngày.

“Orochi… ngươi lại dám làm thật…”

Giọng lão rít qua kẽ răng, thấp nhưng đầy căm hận. Gân xanh nổi lên sau cổ, trán lấm tấm mồ hôi.

Bởi vì Danzo nhớ rõ — cách đây chưa đầy một tuần, Orochimaru từng nhún vai cười khẩy khi bị hắn mắng vì cái ý định điên rồ đó:

“Nếu ngươi dám tự chui đầu vào Naruto… thì chỉ có chết!”

Và Orochimaru khi ấy… chỉ cười, uể oải đáp một câu làm lão suýt nổ tim:

“Thì chết chứ sao. Ta chết riết quen rồi. Chết xong thì hồi sinh lại thôi.”

Giờ nhớ lại câu đó, Danzo chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

Một kẻ điên đã đủ đáng sợ — lại còn sẵn sàng bị đụ tới chết vì sức mạnh, thì đã không còn là người.

“Cam bái hạ phong…” — Danzo cay nghiến trong cổ họng, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng phía xa.

“Ta tính bao nhiêu đường, dưỡng mỹ nữ bao năm, tạo Root cả đời… mà không bằng một con rắn biết… ngửa ra đúng lúc!”

Mà lúc đó — Naruto đã không còn ở vị trí cũ.

Thân ảnh hắn, như bóng chớp lướt qua tầng không, cuốn theo làn váy nhung như mây đen bay lướt.

Hắn… đã bế nàng đi mất.

Một tay ôm sau lưng, tay kia vòng dưới đầu gối — bế kiểu công chúa. Mỹ nữ ấy ngoan ngoãn gối đầu lên ngực hắn, mái tóc dài tung bay trong gió, bầu ngực lấp ló dưới lớp áo như muốn bật tung vì chấn động không khí.

Cả thân hình ấy… như hòa tan vào vòng tay hắn, để mặc hắn đưa đi như một lễ vật hiến tế đang tự nguyện.

Bay.

Biến mất.

Không ai ngăn được.

Danzo đứng yên, bàn tay siết gậy đến bật máu, gương mặt giật giật như sắp nổ tung:

“Con mọe… thật sự muốn cho Naruto đụ sao?!”

Lão thở dốc, nhìn lên bầu trời đã bị naruto mang người bay đi.

Ánh mắt loé lên sự cay độc, nhưng đáy sâu lại là một nỗi sợ đang trỗi dậy từng chút một — thứ cảm giác mà cả đời Danzo luôn né tránh:

Sợ cái mình không thể kiểm soát.

Mà Naruto… chính là thứ đó.

Vừa về tới phòng, Naruto đã không nhịn được nữa.

Cái cảm giác từ lúc ôm nàng đã như con thú bị đói treo thịt trước mặt — mà mỹ nữ 11 điểm này… không phải thịt thường, mà là thánh phẩm. Là thần ngọc biết cử động. Là thân thể sinh ra để bị hắn lột sạch, đè ra và lấp đầy.

Không cần lời nói.

Không cần hỏi han.

Không cần màn dạo đầu lễ nghi như với mấy nữ nhân khác.

Hắn xé luôn lớp kimono trên người nàng — một tiếng “xoẹt” vang lên như tiếng nhạc mở màn cho dâm khúc.

Lớp vải mỏng tanh như khói lập tức rách toạc, để lộ làn da trắng như ngó sen tắm trăng, không tì vết, không một nốt ruồi, hoàn hảo đến mức khiến tim hắn như ngừng một nhịp.

Mắt hắn dừng lại một giây…

Rồi khẽ bật cười, thì thầm:

“Quả nhiên… giống y hệt Yuuko Ichihara…”

Cái khí chất ấy, cái cặp mắt dài liễm sắc ấy, đường nét mặt như được chạm bằng thần niệm… cái cổ cao kiêu ngạo như thiên nga lại lộ ra xương quai xanh khẽ hõm, mời gọi hôn lên, cắn xuống.

Và cái cơ thể ấy… đẹp đến mức không còn từ nào đủ để mô tả.

Không một mảnh vải che thân.

Không một sợi lông thừa.

Mật huyệt giữa hai đùi — trắng mịn, bóng loáng, ửng hồng, như đóa hoa non chưa ai chạm đến, hé mở e thẹn mà lại phả ra mùi thơm mê hồn của nữ nhân trưởng thành.

Naruto như hóa dã thú.

Hắn áp sát, đầu cúi xuống không chút chần chừ — lưỡi hắn liếm dọc từ giữa đùi nàng, men theo mép huyệt trơn mịn, đầu lưỡi vạch qua khe nhỏ hồng nhạt ấy, khiến nó khẽ run lên, co rút khe khẽ.

“Ưm…”

Một tiếng rên nhẹ bật ra từ môi nàng — như không kiềm được.

Nàng vẫn nằm yên, như thể hoàn toàn chấp nhận sự xâm phạm này. Nhưng khi hắn liếm sâu hơn, đầu lưỡi xoáy tròn ở chóp hoa, thì nàng khẽ rùng mình — rồi đột ngột nâng hai chân trắng nõn lên, kẹp lấy đầu hắn.

“Chậc…”

Naruto bật cười trong cổ họng.

Hai đùi thon dài mềm mại như dải lụa ôm trọn đầu hắn, ép mặt hắn sát vào giữa khe đùi, mùi đàn bà trộn với hơi thở kích thích khiến hắn như lên cơn nghiện.

Làn da nàng mịn như nhung.

Mỗi lần hắn thở ra, hơi nóng phả lên đùi nàng — làm cả hai chân run lên, mà vẫn không buông.

Nàng… không phải chịu trận.

Mà đang… phối hợp.

Hai tay nàng đặt sau gáy hắn, ấn xuống nhẹ — như nói:

“Liếm nữa đi…”

Naruto lập tức hiểu.

Hắn vùi sâu mặt, lưỡi đâm vào khe huyệt ngập tràn dịch thơm, hút từng giọt mật ẩm từ nơi sâu nhất, tay hắn bóp lấy đùi nàng, ngón tay vuốt ve phần da nối liền giữa bẹn và tiểu phúc — nơi mềm nhất, nhạy nhất.

Nàng bắt đầu rên khẽ, đùi siết chặt, eo giật từng nhịp.

Cái mật huyệt không một sợi lông, lại vừa sạch sẽ, vừa thơm tho, vừa mềm như nhung lụa — đang co giật rỉ dịch trong miệng hắn.

Naruto rên nhẹ:

“Thứ này… không đụ thì đúng là phụ thiên.”

Naruto khẽ rút đầu khỏi giữa cặp đùi mềm mại, môi và cằm còn dính chút mật dịch trong suốt, thơm tho như hoa tinh luyện từ đêm trăng. Hắn liếm môi một cái, ánh mắt dán chặt vào cơ thể tuyệt phẩm trước mặt — nữ nhân 11 điểm, giờ đang nằm dài trên giường hắn, toàn thân đỏ ửng vì bị hôn liếm đến bủn rủn cả gân cốt.

Nàng vẫn chưa mở mắt, nhưng nhịp thở đã dồn dập. Hai chân khẽ run, khe huyệt giữa đùi vẫn còn ươn ướt, hé mở đỏ hồng như đóa hoa đang mong chờ ong chúa hạ xuống.

Naruto chậm rãi bò lên người nàng, tay hắn không chút ngập ngừng vuốt ve từng tấc da.

Từ xương quai xanh trắng ngần…

Xuống bầu ngực tròn căng, đầu nhũ hồng ửng…

Vuốt xuống bụng dưới phẳng mịn, rồi khẽ nắn eo thon, bóp nhẹ cặp mông mẩy đàn hồi, xoa cả hai đùi trắng mịn đang run khẽ.

Tay hắn như muốn ghi nhớ toàn bộ thân thể này bằng đầu ngón tay.

“Hoàn hảo đến mức không tưởng…”

Naruto lẩm bẩm, bàn tay siết nhẹ lấy eo nàng, trong khi tay còn lại đưa xuống dưới, nắm lấy long trụ của chính mình — thứ hung khí đang giật mạnh vì khao khát suốt từ lúc bắt đầu.

Cốt rồng đỏ hồng dài bằng cẳng tay, gân guốc ngoằn ngoèo, đầu khấc bóng loáng vì dịch tiền khai đã ứa ra từ trước — nóng rực như sắt nung, giật từng nhịp sát khí.

Hắn cúi đầu xuống… tay dắt long trụ cọ nhẹ lên khe hoa mềm mại không lông đang ướt sũng dưới hạ thân nàng.

“Nhóp… nhép…”

Đầu khấc nóng rực quẹt qua mép huyệt, chạm nhẹ vào hai cánh hoa đang hé mở, làm nàng rùng mình, cả eo khẽ hẩy lên theo phản xạ.

Naruto nhếch mép.

“Chà… cơ thể em biết cách nghênh đón thật đấy.”

Hắn rà chậm — từ cửa huyệt kéo lên chóp hạt, rồi trượt xuống dưới, ép đầu khấc cứng như thép nung vào khe mềm đến mức sắp bật nước.

Nàng lúc này khẽ kẹp hai chân lại, không ngăn, cũng không mở — chỉ như muốn giữ long trụ hắn nằm yên giữa khe hoa mình, để cọ thêm… cạ thêm… mời gọi thêm.

Naruto cười nhẹ, hơi cúi người, đầu khấc vẫn tì sát khe huyệt, tay thì nắn nhẹ bầu ngực nàng, vê đầu nhũ như nặn sữa.

“Cơ thể em… đang run lên vì đợi ta đấy.”

Hắn thì thầm bên tai nàng, hơi thở phả ra nóng rực.

“Muốn ta đâm vào không?”

Nàng vẫn không đáp.

Chỉ hơi nghiêng đầu, môi mấp máy… nhưng ánh mắt hé mở kia, thứ ánh nhìn mờ nước đẫm dục kia — đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Naruto siết eo nàng chặt hơn.

Long trụ đã gác lên cửa huyệt.

Sẵn sàng…

Long trụ nóng rực của Naruto khẽ trượt dọc theo khe huyệt đỏ hồng đã ướt sũng, đầu khấc vừa cọ tới là mép hoa đã run lên nhè nhẹ, như bị điện giật. Hắn siết nhẹ eo nàng, rồi nhấn hông về trước.

“Nhóp… nhép…”

Từng tấc, từng tấc long trụ từ từ tiến vào trong mật huyệt đang co rút vì khao khát. Thành huyệt mềm mịn như lớp lụa ướt lập tức ôm chặt lấy hắn, từng vòng cơ thịt đàn hồi rít lấy thân trụ như muốn nuốt trọn đến tận gốc.

Naruto hít một hơi thật sâu, mắt hơi nheo lại. Hắn đã từng đụ qua không ít nữ nhân, từ Hinata e ấp, Kurenai thành thục, đến Haku lạnh lùng… nhưng cái huyệt này, cái mật động co bóp lấy hắn lúc này… đúng là một tuyệt phẩm trời sinh để đón lấy long trụ.

“Ư… Aaaah… Naruto… sâu nữa đi… nữa… vào hết đi…”

Tiếng rên bật ra từ cổ họng nàng, không còn ngượng ngùng e thẹn gì, mà là rên rỉ đầy khao khát, nũng nịu lẫn si mê. Cặp đùi trắng nõn của nàng lúc này đã vòng chặt lấy eo hắn, siết lại từng nhịp như không muốn hắn rút ra, như sợ mất đi sự lấp đầy tuyệt diệu ấy.

Naruto nghiến răng, hai tay siết eo nàng, dồn lực hông, rồi “phập!” — một cú thúc dứt khoát đưa toàn bộ long trụ cắm thẳng vào tận đáy tử cung.

“AAAAaaahhhh…!!”

Nàng rú lên như mất hồn, đầu ngửa ra sau, đôi mắt mờ nước, thân thể cong lên như dây cung. Bên trong — từng cơn co rút điên cuồng bóp lấy long trụ như muốn hút cạn tinh dịch của hắn ngay lần đầu.

Naruto khẽ gầm:

“Mật huyệt này… đúng là thiên địa linh khí ngưng tụ! Dâm đãng đến mức muốn đè mỗi đêm không ngừng…”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...