Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 29 : Tuần trước khi thi đấu



Chương 28 : Tuần trước khi thi đấu

Ánh nắng sớm len qua tán cây trong khuôn viên hậu viện tộc Hyuga, rọi từng dải vàng dịu xuống mặt đất rải cát trắng mịn như nhung.

Tiếng gió thổi qua làm rung nhẹ những tấm màn tre bên hành lang gỗ, kèm theo đó là những tiếng quyền pháp sắc gọn vang lên đều đặn.

Giữa sân — Hinata Hyuga, mái tóc đen xanh buộc cao, mặc bộ quyền phục bó sát, bầu ngực đầy đặn rung nhẹ theo từng động tác, đang vung tay tung chưởng phá không.

“Bát Quái Phá Sơn Quyền – Thức thứ tư!”

“Rầm!!”

Một tiếng nổ trầm vang lên — phiến đá đối diện nàng vỡ vụn thành bụi, hằn lên một vòng chưởng lực rõ nét hình bát quái.

Mồ hôi rịn trên trán nàng, nhưng ánh mắt trắng bạc của Bạch Nhãn lúc này sáng rực như lưu ly, khí thế không hề giống một tiểu thư rụt rè ngày nào.

“Naruto-sama…” – nàng khẽ thì thầm, ánh mắt ánh lên tia ngưỡng vọng mê đắm.

Từng đêm được “lấp đầy”, từng trận tinh dịch phun trào trong tử cung — không chỉ khiến nàng sung sướng như muốn tan chảy, mà còn kích phát tiềm lực huyết mạch, giúp nàng đột phá liên tục.

Lúc này Hinata đã luyện được cả Bát Quái Không Chưởng, cùng với Phá Sơn Quyền mà ngay cả gia chủ như Hiashi cũng chưa từng thi triển nổi một cách hoàn hảo.

Phía bên kia hành lang đá, Haku — mỹ nữ tóc dài băng tuyết, thân hình thanh tú, khuôn mặt đẹp đến mức nam nữ đều lặng người, đang đứng giữa một vòng băng tròn mờ mờ.

Trước mặt nàng là 12 thanh băng kiếm lơ lửng giữa không trung, từng lưỡi lạnh lẽo như có hồn, phát ra những tiếng ngân ngân như vọng từ lòng băng sơn ngàn năm.

“ICE MAKER — Chùy Phong Kiếm Trận!”

Haku khẽ khẽ phất tay.

12 thanh băng kiếm lập tức bay vút đi, xoáy tròn thành trận pháp, hạ gục 6 cọc gỗ nặng bày theo hình nhân đối luyện chỉ trong một giây.

Khói băng tỏa mờ cả góc sân, rồi tan ra, để lộ ánh mắt long lanh lặng lẽ của nàng.

“Cảm ơn chàng… Naruto…” – nàng nói nhỏ, tay đặt nhẹ lên bụng dưới vẫn còn âm ấm dư vị của lần “bơm đầy” tối qua.

Mỗi lần được hắn bắn vào trong, là mỗi lần chakra băng của nàng lại phát triển thêm một tầng. Naruto không chỉ lấp đầy cơ thể, mà còn lấp đầy cả ý tưởng và kiến thức.

Từ hệ Ice Maker mà hắn nhắc đến— Haku đã tự biến hóa thành chiêu thức của riêng mình, trộn lẫn giữa nét mềm mại và tàn nhẫn lạnh băng.

Xa xa, nơi bóng cây phủ một góc hành lang — Kurenai, trong bộ giáp ninja vừa vặn tôn lên vòng eo gọn và cặp mông tròn trịa, đang thi triển lần lượt các nhẫn thuật độn hệ.

“Thủy độn — Hàn Tinh Phá!”

“Hỏa độn — Liệt Viêm Bộc!”

“Phong độn — Trảm Kích Phong Sa!”

Chỉ trong vài giây — ba hệ nhẫn thuật cấp trung được nàng thi triển liền mạch, không cần kết ấn dài dòng, chakra vận hành trơn tru như dòng suối xuân chảy dọc theo sống lưng mềm mại.

Vài tháng trước, Kurenai vẫn còn là một ninja chuyên về Ảo Thuật — thậm chí còn không đủ nội lực để kích phát Hỏa Độn hoàn chỉnh.

Còn bây giờ?

Chỉ cần một đêm nằm ngửa, dạng chân, để long trụ hắn cắm tới đáy tử cung, để từng dòng tinh dịch nóng rẫy tràn vào… là kích mạch tăng cấp chakra, luyện được ngũ hành cơ bản, và thậm chí…

“Hỏa độn — Thiên Hỏa Liên Lũy!”

Một dãy cầu lửa nổ tung trên mục tiêu dã chiến.

Kurenai hạ tay, thở nhẹ, bầu ngực nhấp nhô trong giáp nhẹ, ánh mắt long lanh ánh đỏ từ hỏa độn chưa tắt.

“Chàng nói đúng… mỗi lần hắn vào sâu đến tận cổ tử cung mình… là mình lại mạnh thêm một tầng…” – nàng nghĩ, gò má đỏ hồng, chân vẫn còn hơi run khi nhớ lại “bài luyện công” ban đêm hôm qua.

Trong gian bếp ấm cúng tại một khu nhà bên trong khuôn viên chính của gia tộc Hyuga, mùi canh rong biển và súp miso thoang thoảng lan ra, hòa quyện cùng hương gạo mới nấu — thứ không khí mà bất kỳ người đàn ông nào cũng gọi là… hạnh phúc gia đình.

Miyuki Hyuga — người phụ nữ đảm đang nhất nhì trong nhóm phụ nữ của tộc, hôm nay như mọi ngày — đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng mình, một ninja trung cấp của Hyuga.

Chỉ khác một điều…

Hôm nay, nàng chỉ mặc độc mỗi cái tạp dề.

Không đồ lót. Không áo trong. Không quần dưới. Chỉ là một tấm vải mỏng phủ trước ngực và phần trước hạ thân, hở lưng trần mịn màng, lộ cả bờ mông trắng nõn đang khẽ đung đưa mỗi khi nàng xoay người.

“Anh muốn ăn canh rong biển trước hay trứng cuộn?” – nàng dịu dàng hỏi, giọng nhỏ nhẹ mà ấm áp như mọi ngày.

Người chồng — ninja Hyuga ấy — ngồi trên bàn ăn, cố gắng giữ nét mặt bình thản.

Nhưng hắn không thể.

Ngay phía sau lưng vợ mình, có một người đàn ông khác — Naruto — đang đứng sát, hai tay siết chặt vòng eo thon gọn, thân trên trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, và hạ thân… đang cắm thật sâu long trụ vào trong người vợ hắn.

“Nhóp… nhép… nhóp… nhép…”

Mỗi âm thanh phát ra từ chỗ giao hợp giữa Naruto và Miyuki khiến lòng hắn như bị thiêu đốt.

Miyuki hơi khựng lại, tay cầm đũa gắp miếng trứng chiên nhưng ngón tay run nhẹ. Nàng cắn môi dưới, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi rịn trên trán. Nhưng giọng nàng vẫn giữ được vẻ nhu mì:

“Chàng ăn… trước đi nhé… canh còn nóng đấy…”

Người chồng cố gật đầu, cố không để ý tới cảnh tượng Naruto đang nhấp hông thật chậm từ phía sau vợ mình, long trụ to như cốt rồng nóng hổi đang cắm sâu tận tử cung Miyuki.

Naruto cúi người, ghé sát tai Miyuki, hơi thở nóng như thiêu:

“Chặt thật đấy… bên trong nàng vẫn co rút như thiếu phụ mới bị phá lần đầu…”

“Ưm… Naruto… đừng nói… trước mặt chồng em mà…” – Miyuki thì thầm, giọng rền rĩ nhưng yếu ớt.

Naruto bật cười, rồi dập hông một nhịp — “phập!” — khiến long trụ xuyên mạnh vào bên trong, chọc trúng điểm mẫn cảm khiến cả người Miyuki co giật, đôi đũa trên tay rơi xuống sàn.

“Á…!! Ưm… aaahh…!!” – nàng ngửa đầu khẽ rên, ngực nảy lên trong tạp dề mỏng manh, hai đầu nhũ lộ ra rõ rệt, ửng đỏ cứng ngắc vì kích thích.

Người chồng nghe hết. Thấy hết.

Nhưng chỉ có thể ngồi im lặng.

Vì hắn biết — dám phản ứng, hắn sẽ chết. Hắn đã từng chứng kiến kẻ phản kháng với Naruto bị nện một cú bay qua mái nhà, sau đó vợ hắn lại tự dâng mình lên xin “cường hóa” để chuộc lỗi thay chồng.

Miyuki hơi khụy gối khi Naruto lại dập thêm vài cú, âm thanh nhóp nhép vang lên trong không gian bếp như bản hòa âm dâm loạn, kéo dài không dứt.

Naruto cười nhạt:

“Vợ ngươi… đúng là viên ngọc Hyuga quý giá. Thế mà suốt bao năm… ngươi chỉ biết nắm tay nàng ngủ?”

Hắn dập thêm một cú thật sâu, hai tay bóp mông nàng thật chặt:

“Còn ta… thì đang bón từng giọt tinh dịch vào tận đáy tử cung nàng. Để nàng… mạnh lên từng ngày.”

Miyuki nắm chặt thành bếp, thân thể run rẩy, nước dâm tuôn xối xả, mắt nàng mờ đi vì khoái cảm, rồi rên khẽ:

“Ưm… aa… Naruto… bắn đi… bắn vào trong em đi… em muốn thêm…”

Naruto cười khẽ, rồi…

“Được — để ta ‘cường hóa’ nàng thêm một lần nữa…”

Hắn ép nàng sát vào mặt bàn bếp, long trụ thúc thẳng vào trong, rồi…

“Phập!!”

“ỌC!! ỌC!! ỘC!!”

Tinh dịch nóng rực bắn ra như thác, bơm thẳng vào tử cung Miyuki đang mở rộng đón nhận, bụng nàng phồng lên nhẹ một chút, toàn thân run rẩy vì được lấp đầy lần nữa.

“AAhh… aaah… nhiều quá… Naruto… em no rồi… em yêu chàng…”

Người chồng… chỉ có thể cúi đầu.

Im lặng.

Ngay khi Miyuki rên lên lần cuối, Naruto rút long trụ ra, một dòng tinh dịch trắng đục trào ra khỏi khe huyệt nàng, nhỏ tong tong xuống sàn gỗ ngay sát chân chồng nàng.

Mùi canh rong biển… bị át hẳn bởi mùi tinh dịch và mồ hôi đàn bà vừa bị đụ đến cực khoái.

Naruto quay đầu nhìn gã chồng:

“Giữ cho ấm bữa sáng của ta,  tối lại ăn bữa tối!”

“Hôm nay ta còn vài mỹ nhân khác phải ‘cường hóa’.”

Hắn vỗ nhẹ mông Miyuki rồi rời đi, để lại nàng ngã gục ngay trên bàn bếp, mắt ngây dại, miệng nở nụ cười si mê, và giữa hai đùi — tinh dịch vẫn đang chảy thành dòng từ tử cung tràn đầy.

Buổi sáng trôi qua chậm rãi tại Konoha — từng nhóm ninja từ các làng khác nhau đang lũ lượt tiến vào làng qua cổng chính, cờ hiệu tung bay trong gió, tiếng trò chuyện rộn ràng khắp các ngả đường.

Naruto, lúc này đã tắm rửa sạch sẽ sau “cường hóa” gia tộc Hyuga, khoác áo choàng đen dài, tay chắp sau lưng, thong thả bước đi giữa phố như một lữ khách dạo chơi.

Mỗi bước chân hắn đi, từng cô gái trên đường đều liếc trộm.

Không chỉ vì hắn đẹp trai điên đảo, mà còn bởi cái thân hình cao lớn, lực lưỡng, mùi đàn ông thành thục tỏa ra khiến các thiếu nữ chưa trải sự đời bất giác thót bụng, còn các bà chị từng trải thì rùng mình giữa hai chân.

Thế nhưng…

Chưa kịp dạo được hai dãy phố, từ xa đã vang lên tiếng la lối hỗn loạn, kèm theo đó là một tiếng hét quen tai:

“Buông ta ra! Ta là cháu Hokage đấy!!”

Naruto nheo mắt.

“Konohamaru?”

Hắn rảo bước nhanh hơn, tiếng ồn mỗi lúc một rõ, đến khi rẽ qua khúc phố chính, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn khẽ cười nhạt.

Lại là cái cảnh này…

Một lần nữa, nhóc Konohamaru bị túm gáy, lôi xềnh xệch như con chó con.

Lần này, người túm không phải ninja làng Lá — mà là Kankuro, tên rối sư của làng Cát, tay cầm dây điều khiển, mặt nạ treo sau lưng, miệng cười khẩy đầy khiêu khích.

Đứng sau hắn là Temari, mỹ nữ tóc vàng trong bộ ninja sa mạc bó sát, tay cầm đại phiến. Và ngay sau cùng, Gaara — đứng im như tượng, đôi mắt như hồ cát chết, chăm chăm nhìn đội đối diện.

Đội 7 cũng đã có mặt.

Sasuke siết chặt nắm tay, Sharingan khẽ lóe trong mắt.

Sakura thì đứng chắn trước Konohamaru, vẻ mặt tức tối.

Kiba… vẫn như mọi khi, hùng hổ nhưng tay run nhẹ nhẹ.

Không khí căng như dây đàn.

Và đúng lúc đó…

“Cộp…”

Tiếng giày vang lên.

Naruto bước vào.

Cả con phố… đột nhiên im phăng phắc.

Ngay khi nhìn thấy hắn, Gaara chấn động toàn thân, mắt co rút, rồi — lùi lại một bước.

Chỉ. Một. Bước.

Nhưng… đủ khiến Temari và Kankuro trợn tròn mắt.

“Gaara lùi bước…?!”

Kankuro như muốn há hốc mồm — suốt bao năm qua, chưa từng có ai khiến Gaara phải lùi một bước, chưa từng có kẻ nào khiến hắn tự cảnh giác trước khi giao tranh.

Temari thì trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt — một thân hình vạm vỡ như tượng đồng, mái tóc vàng rối bù như dã thú vừa tỉnh giấc, cặp mắt lam sâu thẳm như vực thẳm chakra, và khí thế… như thần vật đi lạc giữa trần gian.

“Đó là… ai…?” – nàng thì thầm.

“Lão sư của bọn họ sao…?”

Còn Team 7 thì phản ứng còn… dữ dội hơn.

Ngay khi thấy Naruto, cả Sakura lẫn Sasuke đều sững lại.

Kiba thì giật mình như chó con thấy mãnh hổ, miệng lắp bắp:

“H-hắn…”

Sau vụ nhiệm vụ tại làng Sóng, Naruto không còn là “cùng lớp” với bọn họ nữa.

Hắn là cơn ác mộng.

Tay không vo thép, ba giây giết thượng nhẫn, bắt sống Zabuza như bắt gà, vác Haku về đội 8, sức mạnh ấy… ngay cả Kakashi-sensei cũng từng thừa nhận không đỡ nổi.

“Hắn không còn là người nữa…” – Kiba thầm nghĩ, da gà nổi khắp người.

Naruto dừng bước — ngay trước mặt Gaara.

Gió nhẹ lùa qua, kéo áo choàng hắn tung lên như cờ hiệu tướng quân.

Không ai dám lên tiếng.

Không ai dám nhúc nhích.

Cho đến khi Naruto hơi nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ quét qua Gaara một lượt, rồi khẽ hỏi:

“Ngươi làng cát?”

Giọng hắn trầm, thấp, như dội từ lòng đất sâu lên cổ người nghe.

Gaara nuốt khan. Mồ hôi rịn bên thái dương. Cái gã này… nguy hiểm.

Cực kỳ nguy hiểm.

Chakra trong người Naruto như con rồng đang ngủ — nhưng mỗi hơi thở, mỗi ánh nhìn, đều như bóp nghẹt không khí, khiến gã người cát lạnh cả sống lưng.

Naruto liếc sang Kankuro — vẫn đang túm cổ Konohamaru.

“Ngươi…”

“Buông.”

Chỉ một từ.

“Rắc!”

Kankuro lập tức buông tay như bị rắn cắn, mặt tái mét. Hắn không hiểu tại sao — nhưng cái ánh mắt vừa rồi…

Như thể nếu hắn không nghe lời — đầu hắn sẽ rơi ngay tại chỗ.

Konohamaru ngã bịch xuống đất, thở hồng hộc, vừa mừng vừa sợ, ôm lấy chân Naruto như vừa được cứu khỏi miệng cọp.

Naruto không nhìn nhóc, chỉ lạnh nhạt phẩy tay:

“Cút về nhà. Bảo Sarutobi dạy dỗ lại cái miệng với lá gan.”

Rồi hắn… ngước mắt nhìn thẳng Gaara.

Ánh nhìn ấy… khiến Gaara lùi thêm một bước nữa.

Không khí chợt nhẹ lại, gió lay những tán lá, áo choàng đen dài của Naruto cũng khẽ phất nhẹ sau lưng khi hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ.

Không phải kiểu cười ngạo nghễ.

Mà là… cười như thể thế gian này chẳng có gì khiến hắn phải cau mày.

“Được rồi.”

Giọng hắn trầm, không gắt.

“Ta là Naruto.”

“…của đội 7.”

Hắn chắp tay sau lưng, nhếch mép:

“Rất vui được quen biết các người…”

“…sở thích là tóc vàng, đặc biệt là… mỹ nữ tóc vàng.”

Nói đoạn, ánh mắt hắn — thản nhiên trượt ngang qua Temari, rồi khẽ dừng lại một nhịp… như cố tình để lại dấu ấn.

Temari — đỏ bừng cả mặt.

Nàng không dám đáp. Không dám gắt.

Mặt đỏ như muốn chảy máu, tay siết chặt cây quạt lớn sau lưng, nhưng cơ thể… vẫn run khe khẽ như bị nhìn thấu nội y.

“Tóc vàng mỹ nữ…” – nàng lặp lại trong đầu, tim đập loạn.

Còn Gaara — vẫn đứng sau — đôi mắt mở to, như bị ai bóp nghẹt cổ họng. Mồ hôi chảy dài theo thái dương, nhỏ xuống mép áo choàng sa mạc.

Hắn không hiểu tại sao… nhưng từng lời thản nhiên của Naruto lại khiến khí thế của hắn rút lại như thủy triều bị hút sạch.

Mà không chỉ hắn.

Trong đầu Gaara lúc này… là tiếng thở dốc khe khẽ của một kẻ khác.

Shukaku — Nhất Vĩ — đang núp sâu trong góc hồn thức, không dám ló đầu ra.

“Cái… khí thế này…”

“Chết tiệt… đừng nhìn… đừng để hắn để ý tới ta…”

“Tên này… không giống con người… không phải…”

Shukaku co cụm như chuột dưới miếu, toàn thân run rẩy. Từ lúc Naruto bước lại gần, nó đã cảm nhận được một thứ quyền uy khủng bố, vượt trên cả nhẫn thú, vượt trên cả vĩ thú, vượt trên cả thế giới!

Thứ khí thế này… nó từng thấy ở một người duy nhất.

Hagoromo — Lục Đạo Tiên Nhân.

Chỉ khác là…

Hagoromo thì thánh thiện.

Còn Naruto — mang theo, dương uy, và dục vọng, tột cùng hắc ám cưỡng đoạt!

Shukaku không dám ngẩng đầu.

Còn bên ngoài — Kankuro lúc này há hốc miệng.

Hắn đã sợ ngay từ khi Gaara lùi bước đầu tiên. Nhưng giờ… ngay khi nghe Naruto nói mình thuộc đội 7, trái tim Kankuro như rơi tõm xuống đất.

“Đội 7…?”

“Khoan… ý là… hắn không phải đội trưởng?”

“Không… lẽ nào… không thể…”

Hắn quay sang Sasuke, quay sang Sakura.

Sasuke thì nhíu mày, ánh mắt lạnh tanh như ngầm thừa nhận.

Sakura cắn môi… rồi gật đầu rất khẽ.

“Hắn… là thành viên…?”

“Là học viên ninja???”

Kankuro trợn mắt — lồi hết tròng.

WHAT… THE… FU—

Hắn không nói nổi hết câu. Tim như muốn nổ tung.

Đây là học viên? Mẹ kiếp, thế mấy ông Jonin là cái giống gì?!

Làng Cát… đánh bằng niềm tin chắc??

Hắn siết tay, nhưng chỉ để nhận ra… mồ hôi đang tuôn ra như suối.

Naruto lúc này vẫn cười nhẹ, ánh mắt lướt qua tất cả bọn họ, như đang nhìn… những quân cờ chưa biết vị trí.

Sau đó hắn khẽ cúi người chào — nhưng không hề thể hiện chút tôn kính.

“Vậy nhé. Gặp lại trong kỳ thi.”

“…Mỹ nữ tóc vàng…” – hắn liếc Temari thêm lần nữa, khóe môi nhếch khẽ — đủ để nàng đỏ đến tận cổ.

Rồi Naruto quay lưng.

Áo choàng đen khẽ bay, hắn bước đi chậm rãi, khí thế vẫn còn đè cả không gian phía sau, như gió nóng sa mạc bị ép quỳ dưới chân thần linh.

Khi bóng hắn khuất sau dãy phố…

Temari vẫn chưa hoàn hồn.

Gaara vẫn không nói một lời.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...