Nhẫn Giới Dâm Ký
Chương 28 : Lấp đầy nữ nhân mơ ước của ngươi
Chương 27 : Lấp đầy nữ nhân mơ ước của ngươi
Cơ thể Kurenai tiếp tục hạ xuống chậm rãi, nhịp đập trái tim nàng loạn nhịp, bàn tay vẫn giữ chặt hai mép hoa tuyệt đẹp, giúp long trụ khổng lồ trượt vào dễ hơn.
Tới khi đầu khấc biến mất hoàn toàn trong khe huyệt đỏ hồng, nàng khẽ run rẩy, mông khẽ nhấc rồi lại hạ, từng chút, từng chút một như đang “nuốt” lấy thứ cấm kỵ khổng lồ ấy bằng chính tử cung của mình.
“Ư… aahh… vào rồi… sâu quá…” – Kurenai thở gấp, hai chân run rẩy, đầu ngửa ra sau, mái tóc đen buông xõa như dòng nước đổ.
Nàng ngồi gọn trong lòng Naruto, hai tay bám vào đầu gối hắn để giữ thăng bằng, còn hạ thân thì nuốt chặt long trụ, mỗi phân đều khít đến ngộp.
“Phập…”
Một tiếng trầm đục vang lên khi nàng hạ đến tận đáy. Cặp mông trắng nõn chạm sát vào đùi hắn.
Asuma sững người.
Hắn thấy rõ — từ chỗ hắn quỳ đến nơi nàng đang ngồi chưa đầy ba bước chân. Hắn có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi lăn dọc theo sống lưng Kurenai, từng cái siết eo, từng cái rùng mình khi long trụ đã cắm tới tận đáy tử cung nàng.
Naruto mỉm cười, đưa tay vuốt lưng nàng:
“Cảm giác sao? Bên trong đã đầy chưa?”
Kurenai run lên, rồi như bị chạm vào điểm cấm, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nước, giọng nghẹn lại như rên khóc:
“Dạ… sâu lắm… tới đáy rồi… nhưng… em… vẫn muốn nữa…”
“Xin chàng… bắn vào trong em đi… em muốn… muốn tinh dịch của chàng… muốn được lấp đầy tử cung…”
Lời nàng vang vọng như sấm đánh giữa ngực Asuma.
Tim hắn thắt lại. Mắt vẫn mở trừng.
Câu nói đó… là thứ hắn từng mong được nghe. Nhưng không phải là tên Naruto kia… không phải là trước mặt hắn…
Nhưng giờ, chính nữ nhân hắn từng yêu lại tự ngồi lên long trụ người khác, tự banh hoa, tự rên xin được bắn đầy tử cung, mà mắt còn long lanh si mê như kẻ đang đắm chìm trong cực lạc.
Naruto khẽ cười, tay bóp nhẹ eo nàng, rồi…
“Hãy cho hắn thấy khuôn mặt em khi được ta lấp đầy bên trong.”
Kurenai gật đầu không chút do dự.
Nàng chống tay lên ngực hắn, nhấc hông lên rồi thả xuống – “phạch!” – rồi lại nhấc lên – “phạch!”. Mỗi lần nhịp, âm thanh trơn ướt vang lên như sấm rền giữa cơn giông dâm dục.
“Ưm… aah… Naruto… mạnh nữa đi… sâu nữa đi… tử cung em… muốn được bắn đầy…!”
Nàng rên lên như phát điên. Hông nhấp ngày càng nhanh. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, long trụ khổng lồ trượt ra trượt vào bên trong nàng không ngừng nghỉ, đáy tử cung bị chọc đến mức phồng lên nhẹ, lộ ra dưới làn da bụng.
Naruto nghiến răng, hai tay siết eo nàng, rồi…
“Ráng chịu đấy…”
Hắn đâm mạnh một nhịp cuối cùng, toàn bộ long trụ cắm thẳng vào trong, lút cán, ép tử cung nàng co lại dữ dội.
“Phập!!”
Ngay sau đó – dòng lửa nóng như dung nham phun trào.
“Ọc…! Ọc…! ỌC!!!”
Tinh dịch nóng rực bắn từng đợt vào bên trong nàng, lực bắn mạnh đến mức bụng dưới Kurenai phồng lên thấy rõ.
“ƯAaaahh…! Vào rồi! Vào tử cung em rồi!! Nhiều quá… sướng quá!!” – Kurenai gào lên như mất trí, cả người co giật, tay siết chặt lấy vai Naruto, miệng rên không ngừng.
Tinh dịch bắn ào ạt, tràn ngập tử cung nàng, trào ngược ra ngoài theo khe huyệt, chảy thành dòng trắng đục xuống đùi, ướt cả nền gỗ.
Asuma ngã gục xuống, không còn chống đỡ nổi.
Đầu hắn trống rỗng. Mắt vẫn mở, lệ trào ra nhưng không còn nước để rơi.
Hắn chỉ có thể nhìn — nhìn nữ nhân của mình, tự đút long trụ, tự rên xin tinh dịch, rồi được lấp đầy ngay trước mắt hắn, mà vẻ mặt thì không còn gì ngoài hoan lạc.
Tất cả… đã kết thúc.
…
Naruto khẽ cười, tay vuốt nhẹ sống lưng Kurenai đang ngồi rũ người trong lòng hắn, gương mặt nàng đỏ bừng, tóc rũ lòa xòa, đôi mắt long lanh như vừa khóc vừa cười. Thân thể nàng vẫn còn run rẩy, hai chân buông thõng, mật huyệt thì vẫn đang siết chặt lấy long trụ hắn như một cái miệng nhỏ không nỡ rời khỏi bữa tiệc cuối cùng.
Màu tinh dịch trắng sữa trào ra từ mép huyệt, nhỏ giọt lách tách xuống nền gỗ, để lại từng vệt sáng nhớp nháp trên đùi nàng.
Asuma — quỳ dưới đất, nhìn tất cả bằng đôi mắt mở trừng như muốn nổ tung trong hốc mắt. Gương mặt hắn nhợt nhạt, cổ họng nghẹn lại, nước mắt chan hòa, nhưng tuyệt vọng vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì…
Naruto chậm rãi cúi xuống, hai tay vòng lấy eo thon của Kurenai, rồi đột ngột đứng dậy — bế nàng lên theo tư thế ngồi cưỡi, long trụ vẫn còn cắm nguyên vẹn sâu bên trong.
“Ư… aaah…!” – Kurenai thét nhẹ, cả người co giật khi thân thể bị nâng bổng mà long trụ thì không rút ra, kéo theo từng lớp thịt mềm bên trong bị nong căng đến cực hạn.
Chỉ một động tác, nhưng mật huyệt nàng đã rùng lên từng cơn, như muốn bật ra từng tia khoái cảm sót lại sau đợt xuất tinh đầu tiên.
Naruto nhấc nàng lên như không tốn chút sức lực nào, tay giữ hông nàng, long trụ vẫn cắm sâu trong cơ thể nàng tới tận đáy tử cung, rồi từng bước một… tiến sát về phía Asuma.
Mỗi bước hắn đi là một cú dập nhẹ — long trụ đâm lên, rút xuống, ma sát dữ dội trong cái động huyệt trơn ướt ấy, khiến mặt Kurenai đỏ gay, đầu ngửa ra sau, rên rỉ không ngừng:
“Ư… ah… Naruto… chậm thôi… aaah… chàng… làm trước mặt hắn sao…?”
Naruto chỉ khẽ cười, mắt không nhìn nàng, mà nhìn thẳng vào Asuma:
“Không, là phải làm trước mặt hắn.”
“Cho hắn thấy… nữ nhân hắn từng yêu quý… đã bị ta đụ thành cái lỗ nghiện long trụ như thế nào.”
Asuma thở dốc — nếu còn có thể gọi đó là “thở”. Hắn nghe rõ từng câu, từng lời như nhát rìu chém vào lòng tự tôn mục ruỗng.
Hắn muốn gào, muốn xông tới, nhưng cơ thể lại bị phong ấn đến tê liệt.
Chỉ còn ánh mắt — mở to — nhìn thấy tất cả.
Naruto dừng lại ngay trước mặt hắn.
Khoảng cách giữa hắn và đôi chân đang run rẩy của Kurenai… chỉ chưa đầy một sải tay.
Naruto đứng vững, hai tay ôm trọn vòng eo Kurenai, rồi đột ngột dập mạnh từ dưới lên — một cú thúc sâu đến tận tử cung, đâm thẳng toàn bộ long trụ vào trong nàng.
“Phập!!”
“AAaaaAAAAhhh…!!” – Kurenai rú lên, ngực căng cứng, đầu ngửa hẳn ra sau, mái tóc tung bay, hai tay bấu chặt lấy cổ Naruto như bám vào một ngọn sóng cực đại giữa bão lũ dâm loạn.
Naruto không cho nàng kịp thích nghi.
Tay hắn ghì chặt mông nàng, dập từng cú thật mạnh — thật sâu, ngay trước mặt Asuma!
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Mỗi cú đâm như búa nện vào sắt nung, mật huyệt Kurenai rên rỉ, co bóp từng cơn, tử cung bị ép lên tới bụng dưới, nơi giờ đây đã phồng lên rõ rệt.
“Ư… aaaaah… Naruto… em… không chịu nổi… sắp…!!”
Naruto nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Asuma đang quỳ, rồi gằn giọng:
“Nghe cho kỹ… Asuma.”
“Nàng sẽ lên đỉnh ngay trước mắt ngươi.”
“Và ta…”
“…sẽ bắn tất cả tinh dịch của mình vào sâu trong cái tử cung mà ngươi ao ước!”
Hắn dập thêm vài cú cuối cùng — thật sâu, thật nặng — long trụ móc vào cổ tử cung đang mở rộng, rồi…
“GHHH…!!”
Naruto siết chặt eo Kurenai, đẩy hông sát vào hết cỡ — và phun trào.
“Ọc… ỌC… ỘCCCC!!”
Một dòng tinh dịch nóng rực, đậm đặc, cuồn cuộn bắn thẳng vào bên trong nàng, lấp đầy từng ngóc ngách của tử cung đang giật mạnh.
Mỗi cú bắn là một đợt bụng dưới nàng đội lên, phồng trướng như đang mang thai giai đoạn đầu.
“AAaAAaaAAahhh… NHIỀU QUÁ… TỬ CUNG EM… NGẬP HẾT RỒI!!”
Kurenai thét lên, mắt trắng dã, mồ hôi đầm đìa, cả người co giật dữ dội trong cơn cực khoái thô bạo nhất đời nàng.
Tinh dịch tràn ra khỏi mép huyệt, rỉ thành dòng theo khe mông, rơi “lách tách” ngay trước mũi Asuma.
Naruto giữ nguyên tư thế ấy — bế nàng như tượng, long trụ vẫn cắm sâu, tử cung vẫn siết chặt, Kurenai vẫn thở gấp — rên rỉ vì bị lấp đầy không ngừng.
Hắn cúi đầu, ghé sát tai nàng thì thầm:
“Em vừa được đụ… trước mặt người cũ…”
Kurenai đỏ mặt, run rẩy thì thào:
“Dạ… trước mặt hắn… tử cung em… đã thuộc về chàng…”
Naruto nhìn Asuma, rồi lạnh giọng:
“Giờ thì hiểu chưa?”
“Hắn là thằng từng yêu em.”
“Còn ta…”
“…là kẻ đã khiến em mở rộng hoa huyệt, chủ động banh chân, và rên xin ta bắn tinh dịch vào đến tận tử cung.”
Asuma… ngã gục.
Toàn thân run rẩy.
Ánh mắt đờ đẫn.
Tâm hồn… tan vỡ.
…
Naruto vẫn bế Kurenai trên tay, hai tay đỡ dưới cặp mông trắng nõn mềm mịn đang vẫn run rẩy sau trận bắn đầy trong tư thế đứng. Long trụ vẫn cắm sâu trong mật huyệt nàng, nóng rực và giật nhẹ từng nhịp.
Asuma lúc này quỳ gục một bên, thở dốc như cá hấp hối, ánh mắt mở trừng, chứng kiến tất cả — và ác mộng vẫn chưa dừng lại.
Naruto nghiêng đầu, ánh mắt tà dị chậm rãi liếc về phía… giường ngủ của Asuma, nơi góc phòng phủ tấm chăn gấp vuông vức.
Hắn mỉm cười, nhấc bước.
“Ngươi muốn ôm nàng trên chiếc giường đó phải không?”
Một bước… rồi hai bước…
Hắn bế Kurenai — vẫn đang cắm sâu long trụ trong nàng — đặt nàng lên đúng chính giữa chiếc giường ấy, nơi mùi hương đàn ông cũ vẫn còn lẩn khuất trong từng sợi chăn gối.
Tấm nệm trũng xuống theo thân thể nàng, khiến cặp nhũ nàng nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp.
Kurenai thở dốc, hai má đỏ bừng, mái tóc đen dài rũ qua vai như suối mực đổ, ánh mắt mơ màng. Nhưng nàng hiểu ngay ý đồ của Naruto.
Không cần hắn ra lệnh — hai chân thon dài trắng nõn của nàng lập tức vòng qua eo hắn, kẹp chặt lấy hông, giữ long trụ không cho rút ra, mà còn chủ động đón lấy nhịp đâm tới.
Naruto khẽ bật cười:
“Ngươi thấy chưa, Asuma…? Chỉ cần ta vừa đặt nàng xuống giường ngươi… nàng đã biết phải làm gì.”
Hắn cúi người xuống, chống hai tay hai bên người nàng — long trụ vẫn dựng đứng, nóng hổi, đầu khấc giật giật bên trong mật huyệt.
Rồi — hắn bắt đầu nhấp.
Không phải kiểu đâm sâu như vừa rồi, mà là nhấp ngắn, nhịp cực nhanh, đầu khấc ra vào liên tục trong phần cửa huyệt và thành trong, nơi chứa nhiều điểm mẫn cảm nhất.
“Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!”
“Nhóp nhép! Nhóp nhép! Nhép! Nhép!”
Âm thanh trơn ướt vang lên điên cuồng, như tiếng máy khâu chạy tốc độ cao trên nền ẩm dâm. Toàn bộ âm đạo Kurenai co rút không ngừng, dịch dâm văng ra tung tóe, nhỏ thành giọt theo khe mông ướt nhẹp cả ga giường.
Kurenai rên như phát điên, tay ôm chặt lấy cổ Naruto, miệng mở rộng, môi mím không nổi, mỗi lần hắn nhấp là nàng giật nảy lên, cặp ngực nảy tưng tưng theo từng cú dập.
“Ưaaa… aaahh… nhanh quá…!! Sướng… sướng quá!! Naruto!! Chàng nhấp vậy… mật huyệt em co rút không chịu nổi… aaa!!”
Naruto không dừng, nhấp nhanh như điên, nhịp cá lóc, mỗi lần chỉ đâm sâu vài phân rồi rút ra ngay, nhưng tốc độ kinh hoàng ấy khiến bên trong nàng như bị nạo sạch, dâm thủy văng ra như mưa, âm thanh nhóp nhép đập vào mặt Asuma như tát liên tục vào lòng tự trọng mục nát của hắn.
Asuma lúc này — há hốc mồm, mắt long lên sòng sọc, mạch máu nổi đầy trán.
Hắn từng mơ ước đè Kurenai trên chính chiếc giường này.
Hắn từng mơ ước ôm nàng từ phía sau.
Từng nghĩ thì thầm lời yêu bên tai.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ… nàng sẽ co giật, run rẩy, kẹp hông chặt đến mức này…
Chưa bao giờ tưởng tượng được mật huyệt nàng ướt nhẹp đến mức phát ra tiếng nhóp nhép như súng nước…
Và càng chưa từng thấy — nàng há miệng rên “sướng quá… sướng quá…” như một dâm nữ phát tình bị đụ trên chính chiếc giường của mình, ngay trước mặt kẻ từng là người yêu nàng
Naruto thấy hắn sắp vỡ tung.
Hắn liền cúi xuống, hôn ngấu nghiến môi Kurenai.
“Ưm… chụt… chụt… ưm… aa…!”
Lưỡi hắn thọc sâu, xoắn chặt lấy lưỡi nàng, hôn đến mức nước miếng trào ra ngoài, chảy dọc theo khóe môi xuống cằm. Hai mắt Kurenai mờ mịt, như mất hồn trong nụ hôn ấy, eo vẫn rướn lên theo từng cú nhấp cá lóc của Naruto đang diễn ra liên tục bên dưới.
“Mmh… mmh… Naruto… tử cung em… run lên… sắp…!”
Naruto vừa hôn vừa nhấp.
Vừa bóp ngực nàng — vừa đâm vào mật huyệt như búa đóng cọc.
Cả người Kurenai run bần bật, bất ngờ ngửa đầu rú thét:
“AAAaaaAAAaaaAAAAA—!!”
Cơn cực khoái nổ tung trong người nàng như lũ vỡ đê — mật huyệt co giật cực mạnh, ôm chặt long trụ như siết vắt sữa, dịch dâm bắn văng thành tia, ướt đẫm cả hông Naruto.
Hắn ngẩng đầu lên, rít qua kẽ răng:
“Vậy thì nhận lấy đi… tinh dịch của ta…”
Một cú thúc thẳng vào tận đáy!
“PHẬP!!”
“ỌC!! ỘC!! ỘC!!”
Tinh dịch nóng rực bắn thẳng vào tử cung Kurenai, bơm tràn vào không chút kiêng dè, từng đợt từng đợt mạnh đến mức bụng nàng phồng lên theo từng nhịp — mắt nàng đảo trắng, miệng há to không thốt nổi thành lời, toàn thân giật lảo đảo như điện giật.
Asuma chứng kiến tất cả.
Hắn đã mất nàng.
Mất tất cả.
Trên chính giường của mình… trước chính mắt mình…
Nàng tự kẹp hông Naruto, để long trụ nhấp cá lóc đến cực khoái, để hắn bắn tinh dịch vào tận cùng tử cung nàng, mà miệng thì vẫn hôn ngấu nghiến như rên “cảm ơn”.
