Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 27 : Chơi trước mặt



Chương 26 : Chơi trước mặt

Đêm buông xuống làng Lá, ánh trăng mỏng manh lấp ló qua tán cây, phủ một màn u tịch lên con đường nhỏ dẫn về khu nhà Jonin. Asuma bước chậm rãi, áo choàng vắt hờ một bên vai, điếu thuốc ngậm hờ nơi miệng, ánh mắt lười biếng nhưng sâu bên trong lại đầy mệt mỏi.

Mấy ngày qua hắn như kẻ sống mộng du, cả ngày chẳng thiết làm gì. Những hình ảnh kia – cái đêm hắn tận mắt nhìn thấy Kurenai bị Naruto đè ra, bị long trụ ấy nhét thẳng vào tử cung, bị đụ đến mức rên khóc nức nở, nước mắt chan lẫn nước dâm chảy thành dòng — cứ ám ảnh hắn như bóng ma.

Hắn hận. Nhưng càng hận, thì lòng càng trống rỗng.

“Chỉ là một thằng tiểu quỷ rác rưởi…” – hắn nghiến răng – “Mà lại có thể đoạt nàng từ tay ta sao…?”

Đang đắm chìm trong oán hận, đột nhiên — một luồng khí lạnh rít ngang sau gáy!

“Cái…” – Asuma giật mình xoay người theo bản năng, chakra lập tức ngưng tụ trên đầu ngón tay, chuẩn bị tung nhẫn thuật.

Nhưng chưa kịp làm gì —

“Phập!”

Một bàn tay như quỷ ảnh vươn ra từ trong bóng tối, đâm thẳng vào gáy hắn! Tầm mắt Asuma chao đảo, chân mềm nhũn, rồi cả thân hình đổ vật xuống mặt đất, bóng tối trước mắt vỡ tan như màn đêm bị xé nát.

Không kịp phản ứng.

Không kịp thở.

Không kịp thấy mặt ai.

Một Jonin tinh anh như hắn… lại bị hạ gục như một thằng genin mới ra trường.

Khi hắn tỉnh lại — thì tất cả đã muộn.

Thân thể Asuma quỳ gục trên sàn nhà lát gỗ, toàn thân bị phong ấn, từ cổ xuống dưới bị trói bằng phù văn lấp lánh ánh chakra, từng vòng sáng chằng chịt như mạng nhện, xiết chặt lấy da thịt. Cổ họng hắn căng cứng, muốn rít lên nhưng miệng lại không mở nổi. Tay chân mềm nhũn, chỉ có đôi mắt còn tỉnh táo — và chính đôi mắt ấy, vừa mở ra, đã run bần bật.

“!!!”

Trước mặt hắn — là hai thân ảnh vô cùng quen thuộc.

Naruto — tên quái vật trẻ tuổi mang sức mạnh kinh thiên động địa, đang đứng đó với nụ cười nửa miệng như chúa tể nhìn kẻ phàm tục quỳ mọp.

Và Kurenai — nữ nhân từng là tất cả của hắn, đang đứng bên cạnh Naruto, hai má ửng hồng, ánh mắt như tơ lụa, cặp nhũ đẫy đà run nhẹ dưới lớp áo mỏng như bị ánh mắt hắn thiêu đốt.

Asuma trợn tròn mắt.

“Không… không thể nào…” – trong đầu hắn gào lên. “Ta đang mơ… phải là mơ…”

Nhưng tiếng nói ấy không phát ra được, chỉ nghẹn trong cổ họng như một nhát dao lạnh ngắt.

Naruto cúi xuống, tay đặt nhẹ lên vai Kurenai, rồi cười nhạt, giọng hắn vang lên chậm rãi, từng chữ như lưỡi dao rạch vào lòng kiêu hãnh của Asuma:

“Lúc trước… ngươi dám thuê sát thủ ám sát ta?”

Hắn bước chậm lại gần Asuma, ngồi xổm xuống, đối mặt với ánh mắt trợn trừng kia.

“Thật là ngu… Nhưng ta không trách đâu.”

“Vì bây giờ…” – hắn cười nhếch mép – “Ngươi sẽ thấy — Kurenai của ngươi… đã trở thành nữ nhân của ta như thế nào.”

Kurenai khẽ rùng mình, đỏ mặt, hai tay từ từ vòng qua cổ Naruto.

“Na… Naruto…” – nàng thở nhẹ, ánh mắt long lanh như phủ sương.

Rồi — không chút ngại ngần — môi nàng chạm vào môi hắn.

Một nụ hôn sâu.

Không phải hôn kiểu ép buộc. Không phải hôn kiểu dụ dỗ. Mà là kiểu hôn đầy si mê, đầy nhu nhược, kiểu hôn của nữ nhân đã bị long trụ ấy đánh nát lý trí, bị tinh dịch hắn lấp đầy đến tận tử cung, khiến mỗi tế bào trong người đều nhớ hơi thở của hắn.

“Ưm…”

Lưỡi nàng cuốn lấy lưỡi hắn, miệng hé ra, âm thanh ướt át vang lên từng nhịp. Hai tay nàng run rẩy ôm chặt cổ hắn, thân thể dán sát, cặp vú mềm áp vào ngực hắn, khẽ run như thể mỗi lần hôn lại khiến nàng rơi sâu thêm vào địa ngục lạc thú.

Trước mắt Asuma.

Ngay trước mắt hắn — nữ nhân từng là của hắn, từng ôm hắn mỗi đêm, từng rúc vào ngực hắn gọi tên trong lúc mơ — giờ đang si mê hôn người khác, rên rỉ như một kỹ nữ mới được thỏa mãn sau những đêm khát khao.

Chân Asuma mềm nhũn.

Hắn không rên được, nhưng nước mắt lại trào ra.

Một giọt.

Rồi hai giọt.

Rồi toàn bộ đôi mắt đỏ hoe, run lên dữ dội.

Trong đầu hắn, giọng Kurenai năm xưa vang lại — “Asuma… ta không thích những người hút thuốc đâu…” — và giờ, nàng đang ôm cổ tên Naruto ấy, miệng rên “ưm… Naruto… sâu hơn nữa…”

Naruto nghiêng đầu, môi rời khỏi môi nàng, kéo ra một vệt nước dâm ướt nhòe nơi khóe miệng. Hắn quay sang Asuma, khẽ cười:

“Ngươi thấy chưa?”

“Nữ nhân của ngươi… hiện giờ chỉ cần thấy ta… là cả người đã ướt rồi.”

Kurenai lúc này mặt đỏ bừng, tay khẽ kéo lớp áo xuống, để lộ một bên vai trần trắng như tuyết. Làn da nàng lấp lánh ánh sáng dưới ngọn đèn, từng giọt mồ hôi lăn dài qua cổ, qua khe ngực sâu hoắm khiến Asuma như vỡ nát.

Nàng khẽ rên khẽ:

“Cho em… trước mặt hắn đi…”

Naruto nghiêng đầu.

“Làm thật luôn à?”

“Dạ…” – Kurenai lí nhí, mắt rưng rưng – “Cho hắn biết… em chỉ thuộc về chàng…”

Asuma lúc này chỉ muốn nổ tung.

Nỗi nhục… nỗi đau… sự bất lực… và cả dục hỏa cháy ngược vì ghen tuông.

Toàn thân hắn run lên từng đợt, miệng không hét được, chỉ phát ra tiếng rên u uất như dã thú bị cắt mất lưỡi.

Naruto nhìn hắn, cười khẽ:

“Vậy thì… mở to mắt ra.”

“Xem ta… đụ nữ nhân của ngươi… ngay trước mặt ngươi…”

Kurenai khẽ thở gấp, hai tay run rẩy ôm chặt cổ Naruto, ánh mắt mơ hồ như đã tan ra trong hơi thở hắn. Dưới ánh đèn mờ mờ, thân thể nàng run lên khe khẽ, gò ngực phập phồng từng nhịp, bờ môi đỏ run run chờ đợi.

Naruto không vội. Hắn cúi sát, hơi thở nóng rực phả lên cổ nàng, giọng trầm khàn như dã thú:

“Đêm nay… trước mặt hắn… ta sẽ cởi từng món, từng món trên người nàng.”

Kurenai khẽ rùng mình, hai mắt mơ màng:

“Dạ… Naruto…”

Hắn đưa tay lên, ngón cái móc nhẹ vào dây áo ngoài của nàng, kéo xuống một chút. Vải trượt chậm rãi khỏi bờ vai trắng như tuyết. Mỗi phân vải rơi xuống, là mỗi nụ hôn nóng bỏng áp lên phần da mới lộ ra.

“Chụt…” – môi hắn chạm nhẹ lên hõm vai.

“Chụt…” – môi hắn lướt xuống xương quai xanh, để lại một vệt đỏ như hoa lửa nở trên da nàng.

Kurenai run lên từng đợt, hai tay vô thức bấu vào vai hắn, đầu ngửa ra sau, cổ mảnh khảnh run rẩy, hơi thở dồn dập như sóng dồn.

Naruto lại kéo thêm một chút nữa. Áo ngoài trượt xuống hoàn toàn, để lộ lớp áo trong ôm sát thân thể. Vòng ngực tròn đầy của Kurenai nhô cao dưới lớp vải mỏng, núm vú ẩn hiện như hai chấm anh đào.

Hắn cúi xuống, môi lướt qua khe ngực, lưỡi khẽ liếm một vòng quanh viền áo trong, để lại vệt nước dâm bóng loáng.

“Ưm… Naruto…” – Kurenai thở gấp, hai mắt khép hờ, tiếng rên khe khẽ vang lên như tiếng mèo nhỏ.

Asuma phía bên kia — chỉ có thể mở to mắt nhìn. Toàn thân hắn run lên, dây phong ấn siết chặt nhưng vẫn không ngăn được máu dồn lên đầu. Mỗi lần Naruto cởi một món đồ, mỗi lần Kurenai rên khẽ, là một nhát dao cắt vào tim hắn.

Naruto nhấc nhẹ tay, móc vào dây áo trong, kéo chậm rãi xuống. Từng phân, từng phân, đến khi vải mỏng trượt khỏi đầu nhũ, để lộ ra hai bầu ngực căng tràn, núm vú hồng ửng, đã dựng đứng vì kích thích.

Hắn không nói gì, chỉ cúi xuống, ngậm lấy một bên, lưỡi khẽ liếm vòng quanh.

“Chụt… liếm… mút…”

“Ưm… aaah…” – Kurenai thét khẽ, thân thể run rẩy, tay túm chặt tóc hắn.

Naruto lại chuyển sang bên kia, môi khẽ cắn, lưỡi xoay nhẹ, để lại dấu đỏ ướt át.

Hắn cởi tiếp váy ninja. Vải trượt xuống qua eo thon, qua cặp hông đầy đặn, qua bờ mông tròn mẩy. Mỗi chỗ lộ ra, môi hắn lại hôn, lại liếm, lại cắn nhẹ như để khắc dấu chủ quyền.

Tới khi Kurenai chỉ còn lại mảnh vải cuối cùng mỏng tang che khe mật huyệt, thân thể nàng như bức tượng nữ thần – trắng mịn, bóng loáng mồ hôi, run lên từng đợt. Núm vú hồng cứng, bụng phẳng nhấp nhô, khe huyệt dưới lớp vải đã ướt đẫm mật dịch, từng giọt thấm ra ngoài.

Naruto ngẩng đầu lên, liếm môi, ánh mắt lóe tà khí:

“Ngươi thấy không, Asuma…”

Hắn quay sang nhìn thẳng Asuma, tay kéo nhẹ mảnh vải cuối cùng nơi hạ thân Kurenai.

“Đây là nữ nhân ngươi từng ôm.”

“Còn giờ…”

Mảnh vải mỏng cuối cùng rơi xuống.

Kurenai đứng đó, thân thể hoàn mỹ phơi bày trước mắt. Hai đùi khép hờ, khe huyệt đỏ hồng đã hé mở, mật dịch bóng loáng chảy xuống theo đùi như suối.

Naruto cúi xuống, môi lướt qua vùng da ngay dưới rốn nàng, rồi chậm rãi hôn xuống, hôn đến đâu lưỡi lại khẽ lia tới đó, hơi thở nóng rực khiến nàng run lên như cành liễu.

“Ư… aahh… Naruto… đừng… trước mặt hắn…” – nàng rên, nhưng giọng lại lẫn trong khoái cảm.

Naruto nhếch môi, giọng khàn khàn:

“Chính vì trước mặt hắn… mới phải để hắn nhìn cho rõ.”

Rồi hắn liếm xuống tận mép huyệt, đầu lưỡi khẽ chạm vào hai cánh hoa mềm ướt…

Naruto khẽ liếc nhìn Asuma một lần nữa, nụ cười lạnh như dao lướt qua khóe môi. Hắn chậm rãi đứng dậy, vòng ra sau lưng Kurenai. Bóng hắn đổ dài trên sàn, phủ trùm lên thân thể mềm mại đang run lên từng nhịp.

“Giờ thì…” – giọng hắn trầm khàn, phả vào gáy nàng như gió nóng – “…ngươi sẽ thấy Kurenai của ngươi ngoan ngoãn đến mức nào.”

Hắn khẽ kéo thắt lưng, hạ xuống từng lớp vải. Thứ khủng khiếp kia – long trụ – từ từ thoát ra, nóng hổi, to lớn như mãng xà ẩn mình bấy lâu. Dưới ánh đèn mờ, đầu khấc đỏ hồng ánh lên, gân guốc giật từng nhịp, hơi nóng phả ra như lửa.

Naruto ép sát hạ thân, long trụ cọ qua cọ lại mép hoa tuyệt đẹp của nàng. Mỗi lần cọ, Kurenai lại run rẩy kịch liệt, thân thể mềm nhũn như sắp tan chảy. Mép hoa tuyệt đẹp ấy ướt nhẹp, hé mở, rùng mình đón lấy hơi nóng từ con rồng khổng lồ đang trêu chọc bên ngoài.

“Ưm… Naruto…” – Kurenai thở gấp, giọng nàng run run, hai tay vô thức chống vào tường, lưng cong lên từng đợt.

Naruto khẽ cười, không vội vã xâm nhập. Hai bàn tay hắn từ phía sau luồn lên trước, vòng qua eo thon, rồi trườn lên như hai con rắn, bóp xoa nhũ phong căng đầy đang phập phồng trước ngực nàng.

“Chụt… chụt…” – đầu lưỡi hắn liếm nhẹ lên vành tai nàng, ngón tay bóp nhè nhẹ đầu nhũ, vê từng nhịp. Mỗi lần như vậy, Kurenai lại bật ra tiếng rên khe khẽ, đôi chân khép hờ run rẩy, cặp mông tròn mẩy vô thức hẩy nhẹ về phía sau như mời gọi long trụ.

Naruto vừa cọ long trụ qua mép hoa tuyệt đẹp vừa siết chặt hai bầu nhũ phong trước mặt nàng. Bàn tay to lớn nắn bóp mạnh dần, tiếng da thịt cọ xát vang lên ướt át, hòa cùng tiếng rên của Kurenai nghe như mê hoặc.

Asuma mở to mắt.

Hắn thấy hết. Thấy từng động tác chậm rãi, từng cử chỉ chủ động, từng tiếng rên rỉ mà ngày xưa hắn từng nghĩ chỉ mình mới có thể khiến nàng phát ra. Giờ tất cả… thuộc về một thằng nhóc tóc vàng đang đứng sau nàng, long trụ nóng rực đang cọ qua cọ lại mép hoa tuyệt đẹp kia như sắp “nuốt” nàng trước mặt hắn.

Naruto khẽ nghiêng đầu, giọng hắn như sấm rền, tràn đầy khoái trá:

“Ngươi thấy không, Asuma…”

Hai bàn tay hắn bóp mạnh hơn, nhũ phong trong tay mềm như tuyết tan, còn long trụ vẫn đang trượt dọc mép hoa tuyệt đẹp, cọ nhẹ từng nhịp khiến Kurenai run như lá trước gió.

“Đây mới là Kurenai… của ta.”

Naruto khẽ nhếch môi, ánh mắt nửa cười nửa lạnh, rồi thong thả ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Hắn dựa lưng vào thành ghế như một vị chúa tể đang chờ thuộc hạ quỳ phục.

“Được rồi…” – giọng hắn trầm thấp, vang khẽ như ra lệnh – “…tự mình làm đi. Cho hắn nhìn rõ.”

Kurenai khẽ rùng mình, hai má đỏ bừng như lửa, thân thể run lên một nhịp. Ánh mắt nàng mơ hồ, vừa xấu hổ vừa như bị thôi miên, nhưng cuối cùng vẫn gật nhẹ.

“Dạ… Naruto…” – giọng nàng lí nhí như hơi thở.

Nàng chậm rãi tiến tới, đứng giữa hai chân Naruto đang dạng rộng. Từng bước nàng đi, sàn nhà như rung lên theo tiếng tim đập của Asuma. Mắt hắn mở to đến nỗi tròng mắt như muốn nứt ra, nhưng miệng thì bị phong ấn không phát ra nổi một tiếng.

Kurenai đứng ngay trước mặt hắn, thân thể trần trụi dưới ánh đèn mờ, từng đường cong như đang nhảy múa, hoa tuyệt đẹp giữa hai đùi khép hờ run rẩy, bóng loáng mật dịch.

Trước mặt nàng – long trụ khổng lồ của Naruto, đỏ hồng, nóng hổi, từng gân guốc giật khẽ theo nhịp đập.

Kurenai khẽ đưa tay ra, ngón tay run run vuốt dọc theo long trụ khổng lồ ấy. Mỗi lần vuốt, đầu khấc lại giật nhẹ, tỏa ra hơi nóng khiến tay nàng run mạnh hơn, hơi thở dồn dập hơn.

Nàng hít sâu một hơi, tay còn lại từ từ banh mép hoa mình ra, hai cánh hoa đỏ hồng mở rộng như đóa mẫu đơn sẵn sàng đón ong. Mật dịch ứa ra dọc khe, chảy xuống theo đùi, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Asuma nhìn thấy cảnh ấy, toàn thân như đóng băng. Hắn muốn nhắm mắt lại, muốn gào lên, nhưng đôi mi vẫn bị Naruto dùng chakra giữ cho mở to. Mỗi hình ảnh đập thẳng vào mắt hắn như mũi dao nung đỏ.

Kurenai khẽ thở gấp, hai tay run rẩy, rồi từ từ hạ người xuống.

Đầu khấc long trụ khẽ chạm vào mép hoa tuyệt đẹp, nhóp nhép một tiếng nhỏ, mật dịch ướt át bắn ra như chào đón. Nàng run lên kịch liệt, thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn chậm rãi hạ xuống thêm một chút.

“Nhóp… nhép…” – âm thanh trơn ướt vang lên, nặng nề và đầy gợi dục.

Long trụ từ từ tách ra hai cánh hoa tuyệt đẹp ấy, lấn từng chút, từng chút một. Mỗi phân tiến vào là mỗi phân da thịt nàng run rẩy, mép hoa co bóp mời gọi.

Kurenai cắn môi, tiếng thở nức nở bật ra:

“Ưm… Naruto… vào… sâu quá…”

Naruto tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hạ xuống nhìn nàng như kẻ săn mồi nhìn con mồi tự chui đầu vào bẫy.

Asuma… chỉ có thể nhìn. Nhìn người đàn bà mình từng yêu đang tự cầm long trụ đút vào người, đang banh mép hoa của mình ra để từ từ nuốt lấy con mãng xà khổng lồ ấy.

Mỗi âm thanh “nhóp nhép” vang lên như tiếng đinh đóng vào quan tài kiêu hãnh của hắn.

Mỗi nhịp Kurenai hạ xuống là một nhát dao cắt vào tim hắn.

Mà hắn – một Jonin tinh anh – giờ chỉ còn biết quỳ bất lực trên sàn, mắt mở to, cổ họng nghẹn ứ, tim như bị nghiền nát, nhìn hết cảnh tượng nhục nhã ấy diễn ra trước mặt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...