Nhẫn Giới Dâm Ký
Chương 25 : Sắp tới cuộc thi
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày còn lấp lánh trên những ngọn lá non, Naruto một mình đứng lặng lẽ ngoài rìa làng Konoha, gió sớm lướt nhẹ qua mái tóc vàng rối bời.
Cảm giác trong cơ thể… thật lạ lùng.
Làn da hắn như căng bóng, từng cơ bắp như chứa đựng nguồn năng lượng vô hạn. Lồng ngực phập phồng đều đặn, nhưng mỗi hơi thở dường như có thể lay động không khí cả một vùng rộng lớn.
“Thì ra… đây chính là cảm giác được làm Superman…”
Một nụ cười chậm rãi hiện trên khóe môi hắn.
Trường Sinh Vật Học!
Một năng lực mà chính hệ thống cũng phải dùng dấu chấm than để nhấn mạnh – và giờ đây, Naruto đã hoàn toàn làm chủ nó.
Chỉ cần khẽ ý niệm, hắn có thể gia tốc bản thân lên tốc độ siêu âm, nhưng lại không lo làm nổ tung môi trường xung quanh nhờ vào lớp “màng sinh vật học” bao phủ lấy từng tấc thịt. Mỗi bước chạy sẽ không để lại sóng xung kích. Mỗi cú nhảy không tạo ra lỗ hổng không gian.
Và hơn hết… hắn có thể bay!
Chỉ một cái động tâm nhẹ.
Toàn thân hắn như thoát ly khỏi mọi ràng buộc, như thể sức hút của hành tinh này chẳng còn ảnh hưởng tới hắn nữa.
Cả người Naruto khẽ rung lên một cái, rồi chậm rãi bay lên không trung, càng lúc càng cao. Mặt đất phía dưới nhanh chóng bị bỏ lại, cây cối, rừng núi, mái nhà Konoha… tất cả nhỏ dần trong tầm mắt.
Hắn không cần vẫy tay, không cần bẻ gió, chỉ cần tồn tại thôi… là đã có thể lơ lửng giữa bầu trời.
Cảm giác thật vi diệu – hắn không còn là một con người đơn thuần nữa, mà là một tiểu hành tinh sống động, đang lơ lửng giữa tầng khí quyển, tự do xoay quanh thế giới bên dưới.
“Khá lắm, hệ thống.” – Naruto cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào và khát vọng. “Với thứ sức mạnh này… thiên hạ còn ai ngăn nổi ta nữa?”
Bầu trời trong xanh như lụa, gió cao mát lạnh, hắn chậm rãi nghiêng người, xoay một vòng trên không trung như thể đang tận hưởng khúc vũ đạo đầu tiên với tự do.
Đủ rồi, sức mạnh đã rõ ràng. Giờ thì nên trở về chuẩn bị bước kế tiếp thôi.
Naruto nhẹ nhàng hạ độ cao, rồi một cái vù, thân ảnh hắn đã xẹt ngang không trung như tia chớp, phóng thẳng về phía biệt phủ – nơi hắn sẽ vạch ra hành trình “thu hoạch” những mỹ nữ 9 điểm tiếp theo…
…
Tuy đã đạt sức mạnh cấp độ hành tinh, Naruto vẫn giữ thói quen “chăm sóc” hậu cung của mình đều đều. Đó không chỉ là thói quen, mà còn là niềm hưởng thụ. Mỹ nữ bên cạnh mà không “nếm” một lần thì quả nhiên là phí của trời.
Lúc này, trong gian phòng ấm áp, ánh sáng mờ mờ chiếu qua song cửa giấy, Naruto đang ngồi dựa lưng vào tường, tay vòng ôm lấy Hinata. Hai người mặc chỉnh tề, nhưng chỉ là bên ngoài. Bên trong, dưới lớp váy mềm mại ấy, mật huyệt của Hinata đang ngoạm chặt lấy long trụ khổng lồ kia, nhịp nhàng co rút như muốn hút lấy hết sinh lực trong hắn.
Hinata đỏ mặt, hơi thở dồn dập, từng tiếng “ưm… ưm…” phát ra từ đôi môi mỏng. Cơ thể nàng run nhẹ, từng nhịp nhấp nhẹ nhàng mà sâu lắng, như thể đang say sưa thưởng thức từng dòng tinh dịch nóng rực đang bơm đầy tử cung. Tiểu phúc nàng dần phồng lên từng chút, dấu hiệu của sự căng tràn thỏa mãn.
Naruto khẽ cúi xuống thì thầm bên tai nàng:
“Ngon không, Hinata?”
“Ưm… ưm… thích… thích lắm…” – nàng thở gấp, giọng run rẩy nhưng ánh mắt đầy si mê.
Trong khi đó, ở một góc khác, Hanabi nhỏ nhắn đứng nép sau tấm rèm, cặp mắt to tròn dõi theo cảnh tượng, khuôn mặt ửng đỏ như lửa. Mái tóc dài xõa xuống bờ vai
Ánh nhìn của nàng tò mò. Trong lòng nàng vang lên câu hỏi: “Chị ấy đang được hưởng cảm giác gì vậy? Tại sao vẻ mặt chị ấy lại mê loạn đến như thế…?”
Càng nhìn, Hanabi càng thấy cơ thể mình nóng ran. Khi Hinata thoát ra, long trụ của Naruto vẫn dựng đứng, phủ đầy dịch nhờn bóng loáng. Hana – mẫu thân của hai chị em – vốn là một mỹ phụ mặn mà, lúc này cũng tiến đến, không chút ngại ngần, quỳ xuống trước mặt Naruto.
“Mẹ…” – Hanabi giật mình khẽ thốt, đôi mắt mở to.
Hana chỉ quay đầu lại mỉm cười, đôi mắt mơ hồ:
“Rồi con sẽ hiểu thôi…”
Nói rồi, nàng đưa tay vuốt ve long trụ bóng loáng kia, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, thân thể mảnh khảnh nhưng đầy đặn của nàng nuốt trọn lấy hắn. Nàng nhấp từng nhịp chậm rãi, đầy kỹ thuật, từng đợt khoái cảm như sóng dồn đến, tiếng rên khẽ bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng.
“Ưm… Naruto…” – Hana rên lên, từng nhịp nhấp nhanh dần, mồ hôi lấm tấm trên cổ, gò ngực nảy lên theo từng động tác.
Hanabi đứng nhìn mà tim đập thình thịch, hai đùi khép lại vô thức, hơi thở gấp gáp. Trong đầu nàng vang lên vô số câu hỏi, vừa run vừa khao khát.
“Mọi người… đang làm gì thế này…?” – nàng thì thầm, nhưng giọng nói đã nhuốm mùi mê loạn. “Phải… phải hỏi phụ thân mới được…”
Naruto ngẩng mặt, ánh mắt xanh lam ánh lên sự chế ngự, vừa đủ để Hanabi nhìn thấy hắn nở nụ cười bí hiểm.
“Lớn xíu nữa rồi em sẽ biết…” – hắn khẽ nói, giọng trầm đục vang vọng khắp gian phòng.
…
Trong đại sảnh yên tĩnh của Hyuga gia, Hiashi – gia chủ cao quý, một tay nâng chén trà nóng, nhắm mắt hưởng thụ làn hương thanh nhã như đang thoát tục. Nhưng chưa kịp hít sâu đến ngụm thứ hai, thì cánh cửa đột nhiên bật mở.
“Phụ thân!”
Tiếng gọi lanh lảnh vang lên khiến tay ông khẽ run. Hanabi, trong bộ y phục đơn giản mà tôn dáng đến kỳ lạ, bước vào với gương mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh như vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa.
Hiashi chớp mắt.
“Sao thế con?”
Hanabi bước nhanh đến, ngồi xuống đối diện ông, khẽ cúi người, giọng nhỏ nhưng đầy phấn khích:
“Phụ thân, vừa nãy con thấy chị Hinata với mẫu thân… đang luyện công với ca ca Naruto…”
Cạch! – Tay Hiashi trượt, chén trà suýt rơi khỏi tay. Nhưng rồi ông trấn tĩnh, hắng giọng, cố giữ vẻ đạo mạo của một tộc trưởng cao quý.
“Luyện… luyện công?”
Hanabi gật đầu lia lịa, mắt sáng như sao:
“Vâng! Mới đầu con không hiểu gì, tưởng bọn họ đang làm cái gì kỳ quái… nhưng rồi mẫu thân bảo ‘rồi con sẽ hiểu’! Với lại… với lại hình như không chỉ có họ, mấy cô với dì trong nhà dạo gần đây cũng hay lui tới chỗ ca ca Naruto rồi… sức mạnh đều tăng lên thấy rõ!”
Hiashi tay run khẽ, gương mặt cứng đờ. Ông bưng chén trà lên định uống để che giấu cảm xúc thì Hanabi lại tiếp lời:
“Phụ thân! Có phải là… luyện công đặc biệt đúng không ạ?”
Chưa kịp nuốt, Hiashi liền phun thẳng một ngụm trà ra bàn, ho sặc sụa như bị đánh trúng đan điền.
“Khụ! Khụ khụ… cái… cái gì…?”
Hanabi nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Con thấy rõ mà… chị Hinata ngồi trong lòng ca ca, rồi… bên dưới hình như có cái gì đó… như bị nối liền luôn ấy… rồi chị ấy rên nhẹ, mặt đỏ bừng. Sau đó chị ra thì mẫu thân vào làm y như thế. Ca ca thì chẳng có vẻ gì là mệt cả, còn cười nữa!”
Hiashi lúc này muốn độn thổ. Ông hắng giọng liên tục rồi ngồi thẳng dậy, cố vờ như đang nói chuyện đại sự quốc gia.
“Khụ… khụ… cái đó là… là Naruto đang giúp họ…!” – Ông gằn giọng như ra lệnh: “Đúng vậy! Luyện công! Là phương pháp bí truyền… truyền từ tổ tiên Hyuga!”
Hanabi tròn mắt.
“Thì ra là luyện công thật sao? Hèn gì mấy người đó đều mạnh lên nhanh thế!” – nàng gật gù đầy tin tưởng, rồi đột nhiên đưa tay lên chống cằm, lẩm bẩm như đang tự lên kế hoạch.
“Cơ mà… cái kia của ca ca… to quá. Con bây giờ chưa chắc đã vừa được…”
Hiashi khẽ rùng mình, tay nắm chặt lấy chén trà.
“Nhưng mà sau này thì nhất định được! Lúc ấy con cũng phải luyện công với ca ca Naruto! Phải chăm chỉ luyện!” – nàng nói với vẻ hồn nhiên… nhưng ánh mắt thì lại long lanh, miệng khẽ cong lên đầy hứa hẹn.
Hiashi nghe vậy, lần này không chỉ phun trà, mà còn làm đổ luôn cả bình, gương mặt đầy hoảng loạn, mắt trợn trừng như thấy cái điều mình thật ra không muốn thấy nhất….
…
Không gian dưới lòng đất của Root lạnh như băng, ánh đèn âm u hắt lên từng vệt bóng dài đổ nghiêng qua tường đá. Mùi sát khí, mùi chakra tàn dư, lẫn cả mùi thuốc cấm nồng nặc cứ lẩn quẩn như sương độc.
Giữa sảnh đường ấy, Danzo đang đứng — sắc mặt trầm trọng, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào một bóng người đang thong thả tiến đến, vạt áo choàng dài quét qua sàn đá tạo thành những tiếng sột soạt lạnh buốt.
Người đó — là Orochimaru.
Nhưng thứ khiến Danzo cứng người không phải là gương mặt của kẻ từng là Sannin huyền thoại kia… mà là thân thể mới của hắn.
Một nữ nhân — không đúng, một thứ gì đó vừa nữ, vừa quái dị, vừa mê hoặc như quỷ súc sinh.
Mái tóc đen mượt thả dài gần sát eo, từng lọn như tơ lụa phủ kín một nửa gương mặt yêu mị. Làn da trắng nhợt đến mộng mị, căng mịn không tì vết. Đôi môi đỏ ửng mím lại đầy ma mị. Bộ ngực đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo xẻ ngực, eo nhỏ đến không tưởng, hai chân dài như rắn trườn dưới lớp vải đen mỏng.
Một thân thể… không xương, không cốt… chỉ còn dục vọng và nọc độc.
Danzo cau mày, lùi nửa bước, nhưng vẫn không giấu được ánh nhìn ghê tởm lẫn sợ hãi.
Orochimaru khẽ liếm môi đỏ bằng đầu lưỡi dài rắn, giọng trầm trầm, gằn qua cổ họng nữ tính mới mẻ:
“Ta nghe nói… Naruto… đã đánh tan năm mươi ninja Root của ngươi trong vòng một phút?”
Danzo nheo mắt, giọng khô như gỗ mục:
“Không phải tin đồn. Là sự thật.”
Orochimaru chớp mắt, rồi nhẹ nhàng xoay eo, thân thể uyển chuyển đến mức khiến cả không gian chao đảo. Một tay khẽ vuốt lấy tóc, tay còn lại đặt lên ngực, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:
“Thế à~ Hắn không chỉ đánh tan quân Root, mà còn… phá được cả Kim Cương Phong Tỏa?”
Danzo gật đầu, trán hơi đổ mồ hôi:
“Hắn mạnh. Rất mạnh. Và còn… không giống bất kỳ ai ta từng thấy. Khí lực, tốc độ, thể thuật… đều vượt giới hạn con người. Ta đã phải dùng đến Izanagi để thoát thân.”
Một thoáng im lặng.
Rồi… Orochimaru bật cười khúc khích, giọng cười vang lên như tiếng chuông bạc méo mó, lẫn trong hơi thở ướt át và tà khí:
“Hi hi ~ Danzo… ngươi có biết thứ gì khiến ta hứng thú hơn cả nghiên cứu…?”
Danzo cau mày:
“Ngươi… đang tính làm gì?”
Orochimaru bước gần lại, chỉ vài bước chân nhưng khiến Danzo thấy như mình đang bị con rắn khổng lồ bò trườn quanh người. Hắn cúi sát lại, hơi thở phả lên má Danzo, tay đặt nhẹ lên vai lão già đầy sẹo kia:
“Ban đầu… ta chỉ muốn tiễn Hiruzen đi trước… hắn già rồi… yếu rồi… không đáng là Hokage nữa… Sasuke thì vẫn còn là món đồ chơi ngon lành ta dự tính…”
Hắn liếm môi.
“Nhưng mà này… Naruto… lại bất ngờ quá mức đấy. Hắn không chỉ mạnh… mà còn có khả năng…”
Orochimaru rướn nhẹ người, để lộ khe ngực trắng hồng ẩn hiện dưới lớp áo choàng hé mở. Hắn nói khẽ, như rắn thì thầm:
“…tăng cường thể chất nữ nhân bằng tinh dịch sao? Khả năng lấp đầy tử cung và khiến nữ nhân trở nên bất tử từng giọt một?”
Danzo không trả lời. Mồ hôi bắt đầu lăn dài theo trán lão.
Orochimaru lại cười — lần này cười đầy dục vọng:
“Vậy thì trường sinh… chẳng phải đơn giản đến mức trần tục sao?”
Hắn quay người một vòng, áo choàng xẻ tà bay tung lên, để lộ đôi chân thon dài trắng mịn không tì vết — cơ thể nữ nhân hắn lựa chọn không phải ngẫu nhiên, mà là hoàn mỹ nhất, phù hợp nhất với long trụ khủng khiếp của Naruto.
Danzo trừng mắt, giọng run nhẹ:
“Ngươi… muốn làm gì?!”
Orochimaru dừng lại, đôi môi đỏ nhếch thành nụ cười quyến rũ:
“Ta sẽ… trở thành nữ nhân đẹp nhất. Dâm đãng nhất. Ngọt ngào nhất. Khiến hắn không thể nào cưỡng lại. Khiến hắn phải tự nguyện đè ta xuống, bắn vào trong ta, bắn đến khi trường sinh tuôn ra như thác, tử cung ta phồng lên vì tinh dịch, còn linh hồn ta thì tan chảy trong long trụ hắn.”
Hắn liếm môi, tay xoa nhẹ bụng dưới mình:
“Chỉ cần một lần… ta sẽ dùng cơ thể này, nuốt trọn tinh dịch của hắn, hấp thu khả năng ấy… và sau đó…”
Orochimaru cười mảnh:
“…trường sinh là của ta.”
Danzo siết chặt tay áo, lùi hẳn về sau, ánh mắt run rẩy:
“Ngươi điên rồi…”
“Không, Danzo à…” — Orochimaru bước sát lại, thì thầm bên tai lão — “Vì trường sinh… ai cũng điên. Chỉ là ngươi… không đủ đảm lượng… để đổi lấy nó như ta thôi.”
Nói rồi hắn quay lưng, rời khỏi sảnh Root, tiếng guốc gỗ gõ từng nhịp lên nền đá.
Danzo đứng chết trân tại chỗ, toàn thân rịn mồ hôi.
Một Sannin huyền thoại… sẵn sàng tự hủy nhân dạng nam giới… để trở thành kỹ nữ phục vụ Naruto… chỉ để đổi lấy trường sinh?
Nếu chuyện này thành thật…
Thì cả thế giới này… sẽ chỉ còn lại hai loại người:
Kẻ quỳ dưới chân Naruto — và kẻ chết vì không kịp quỳ.
