Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 24 : Root phong ấn



Chương 23 : Root phong ấn

Lúc ấy — một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước sân nhà. Theo sau là hàng chục ninja áo đen đồng loạt hiện thân như bóng ma giữa ban ngày.

Root.

Cùng lúc đó, một người già gầy gò, mắt trái bịt kín, chắp tay sau lưng bước ra từ trong hàng — Danzo Shimura.

Ánh mắt hắn lướt qua căn phòng loang mùi tinh dịch, rồi dừng lại nơi thân thể Riko đang nằm ngất dưới đất, giữa hai đùi vẫn còn dịch trắng trào ra từng dòng đặc sệt.

Naruto siết chặt tay, sát khí bùng lên.

“Ngươi muốn làm gì?”

Danzo không trả lời ngay. Hắn chỉ khẽ nâng cằm, ra hiệu.

Một tên ninja Root bước tới, cúi người nhẹ nhàng bế Riko lên như nâng món đồ quý, gương mặt mỹ phụ vẫn ngây dại, cổ trắng lấm tấm dấu hôn, bụng dưới còn phồng nhẹ vì tinh dịch chưa kịp rút.

Danzo liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy thỏa mãn:

“Không gì cả. Ta chỉ… cho ngươi thứ ngươi cần thôi.”

Hắn quay lại nhìn thẳng Naruto, miệng nhếch cười khẽ:

“Mỹ nữ. Không phải ngươi thích sao?”

Naruto nheo mắt.

“Vậy… đổi lại?”

Danzo cười gằn, giọng khẽ nhưng sắc như lưỡi dao:

“Đổi lại?”

“Là ngươi… thuộc về Root.”

“Cả cái năng lực kia của ngươi — từ hôm nay cũng vậy.”

Ngay khi Danzo vừa dứt lời, không gian quanh Naruto bỗng trầm lại.

Một lực lượng vô hình như bóp nghẹt không khí.

Từ hư không — hàng chục sợi xích Chakra đột ngột vươn ra, sáng lấp lánh, quấn chặt lấy tay chân, ngực và lưng hắn như rắn thần siết mồi, khóa chặt trong nháy mắt!

“Xoảng!”

Tiếng xiềng xích va nhau lạnh toát.

Danzo đứng giữa đám Root, ánh mắt sáng lên như đã thắng trận.

“Kim Cương Phong Tỏa.” – hắn cười khẽ – “Tàn tích của nhà Uzumaki, vốn dùng để trấn áp vĩ thú.”

Hắn híp mắt, giọng càng lúc càng ngạo mạn:

“Ta chỉ chỉnh lại một chút… để xài lên ngươi. Cảm giác sao? Bị chính nhẫn thuật dòng họ mình khóa lại, nhục nhã không?”

Naruto đứng yên, bị trói lơ lửng giữa không trung, xích Chakra siết đến phát sáng quanh cơ bắp rắn chắc.

Nhưng hắn lại… mỉm cười.

Một nụ cười lạnh thản nhiên.

“May thật.” – giọng hắn nhàn nhạt – “Vừa đụ xong với Riko…”

“Hệ thống mới cộng xong — giờ ta đang ở ngưỡng 26 triệu tấn.”

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lóe tà khí:

“Ngươi biết vấn đề của kẻ ngu là gì không?”

“Không biết giới hạn của bản thân.”

“Rắc…”

Một sợi xích — nứt.

Rồi một sợi khác — rắc rắc rắc!

Toàn bộ Kim Cương Phong Tỏa bắt đầu rung lên như gặp động đất.

Danzo trợn mắt:

“Cái gì?!”

Naruto nhếch mép, cười như vương giả giẫm nát lũ hề:

“Thứ này dùng để trị vĩ thú?”

Hắn nghiêng người, bóp nhẹ cánh tay bị khóa.

“Vậy với ta… chỉ như cọng rơm buộc rồng.”

“RẦM!!”

Toàn bộ đám xích Chakra rung lên dữ dội, rồi đồng loạt nổ tung như thủy tinh vỡ!

Ánh sáng chớp loé, từng đoạn xiềng xích hóa thành bụi chakra, bay lả tả giữa không khí. Cơn sóng xung kích lan ra, hất văng một loạt ninja Root gần đó ngã lăn xuống nền đá, máu trào miệng, mắt trắng dã.

Naruto đứng thẳng dậy, toàn thân toả ra khí áp nặng nề như đè ép cả không gian.

Cơ thể hắn không trầy xước dù chỉ một đường. Trái lại — còn đang nóng hầm hập như lò rèn sắp nổ.

Hắn khẽ xoay cổ, bả vai giật nhẹ một cái.

“Ta đã sớm mạnh hơn vĩ thú thông thường rồi.”

Danzo lùi một bước, sắc mặt biến đổi. Nhưng Naruto chưa dừng lại.

Hắn bước lên trước, mỗi bước đều khiến mặt đất lõm xuống nứt vỡ như bị đập búa tạ.

Giọng hắn vang lên trầm khàn, gằn từng chữ:

“Hiện tại — nếu so sánh…”

“Thì sức mạnh thể chất của ta… đã chạm ngưỡng ban đầu của Thập Vỹ.”

Danzo trợn trừng mắt, toàn thân chấn động.

“Không… không thể nào…!” – lão lắp bắp, mồ hôi vã ra như tắm, chảy dài theo thái dương rồi rơi xuống áo choàng đã ướt đẫm.

Lão lùi lại từng bước, mặt cắt không còn giọt máu.

“Ngươi… ngươi định làm gì…?”

Naruto mỉm cười, thong thả xoa xoa hai bàn tay trước mặt lão, tiếng “rốp rốp” vang lên như tiếng báo hiệu tử hình.

“Làm gì à?”

Hắn nghiêng đầu, cười như không cười:

“Tất nhiên… là muốn tất cả mỹ nữ của Root.”

Danzo nghe vậy thở phào một hơi, tim đang co rút lập tức giãn ra.

“Chuyện đó dễ.” – hắn nói nhanh, gật gù như bắt được vàng – “Cũng đúng ý ta… ha… ha…”

Nhưng chưa kịp thở hết hơi, Naruto đã nói tiếp, giọng thản nhiên như kể chuyện:

“Tuy nhiên…”

Hắn bước lên một bước, khí áp như núi lở đè thẳng vào người Danzo.

“Ta phải đánh ngươi thành đầu heo trước đã.”

“Tội tham… thì phải trị.”

Nụ cười của hắn không còn ấm áp — mà sắc như dao.

Trong đầu Naruto thừa biết, lão già cáo già này không dễ chết.

Khắp người Danzo là Sharingan dán đầy như con quái vật sống, và hắn cũng nhớ rất rõ:

Kotomatsukami — ảo thuật cực cao từ Magenkyo Sharingan của Shisui, thứ Danzo đã ăn cắp.

Một khi bị dính — thậm chí không biết bản thân đã bị điều khiển.

Đánh chết hắn? Nguy hiểm. Nhưng… đánh thành đầu heo?

Haha… vừa xả giận, vừa ép lão khỏi dám giở trò.

Naruto nghiêng đầu crack cổ, nắm tay siết chặt, từng đốt gân tay nổi lên như rồng bò dưới da.

“Yên tâm… ta đánh khéo lắm.”

“Giữ mạng cho ngươi còn xài.”

Khoảnh khắc Naruto bước tới, cả không gian như đóng băng.

Một luồng khí áp khủng khiếp quét ngang, ép toàn bộ ninja Root xung quanh khựng lại như tượng đá, thân thể run rẩy nhưng không một ai nhấc nổi tay.

Và rồi…

“Soạt.”

Naruto biến mất khỏi chỗ cũ.

Không, đúng hơn là… hắn đã di chuyển, nhưng quá nhanh.

Nhanh đến mức không ai kịp thấy. Mắt thường hoàn toàn không theo nổi.

Trong chưa đầy một giây — Danzo đã ăn cú đấm đầu tiên.

“ẦM!”

Mặt hắn méo xệch, thân hình bắn ngược như bị xe húc, đập vào cột gỗ vỡ nát. Máu mũi máu miệng tuôn ra xối xả.

Nhưng chưa kịp rơi xuống đất —

“ẦM!!”

Cú thứ hai giáng thẳng vào bụng!

“ẦM!!”

Thứ ba – cổ!

“Bốp! Bốp! Rầm! Rầm! Rầm!”

Liên hoàn combo. Mỗi cú một nơi.

Toàn bộ Root bị đánh nát từng tên — có kẻ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị gãy cổ, gãy chân, gãy mông.

Chỉ trong vòng chưa đầy ba giây —

Naruto đã đấm Danzo hơn 50 lần.

Mỗi cú đấm mang theo lực đạo tính bằng triệu tấn, tốc độ thì vượt xa Quick Silver, khiến cả hiện trường như quay chậm còn hắn thì đang di chuyển giữa thế giới đứng yên.

Danzo không gào nổi, không phản kháng nổi — chỉ còn nằm dài như cái bao cát sống, mặt sưng vù, mắt trợn ngược, mồm chỉ còn vài cái răng.

Đến cú cuối cùng, Naruto còn tiện tay gõ lên trán lão một cái:

“Đầu heo.”

Pặc.

Danzo… biến mất.

Không còn ở hiện trường.

Naruto nheo mắt, đứng yên, cảm nhận dòng chakra không gian méo nhẹ.

“Hửm…”

Hắn nhếch mép.

“Izanagi.”

Quả nhiên — lão già đó không dám chết thật.

Dùng ảo thuật tối thượng đổi mạng lấy sống, tự xóa khoảnh khắc bị giết, trốn khỏi hiện trường như chuột rúc cống.

Naruto nhún vai:

“Biết ngay sẽ chơi trò đó.”

Hắn phẩy tay, phủi máu trên ngón.

“Không sao. Mỹ nữ của ngươi… vẫn ở lại đây.”

Sau lúc này

Toàn bộ hiện trường… nát bét.

Không còn gọi là “căn nhà” được nữa — chỉ còn lại những mảnh gỗ gãy, tường đá nứt nẻ, mái nhà thì bị thổi bay như gặp bão lốc, xung quanh cát bụi mù trời.

Dư chấn từ màn bứt tốc của Naruto không khác gì một trận cuồng phong cấp S nhẫn thuật, tạc thẳng vào không gian xung quanh như bom chakra phát nổ.

Nền đất bị lún sâu.

Cột gỗ vỡ nát, trần nhà sập hoàn toàn.

Những ninja Root từng đứng dày đặc giờ văng tứ tán, có đứa vắt lên cành cây cách đó cả trăm mét, có tên thì cắm đầu vào tường không lòi ra nổi hai chân, máu me rải rác như mưa đỏ.

Naruto bước ra khỏi đống đổ nát, một tay phủi bụi trên vai, ánh mắt liếc xung quanh với vẻ mặt nhàn nhã như vừa mới vận động nhẹ nhàng sau bữa trưa.

“Cũng may…” – hắn lẩm bẩm.

“Riko được bế đi sớm. Không thì chắc nàng nổ tung rồi.”

Gió thổi qua mái nhà vỡ, mang theo mùi bụi đất, mồ hôi, máu… và chút dư hương còn sót lại của tinh dịch chưa khô nơi nền nhà.

Naruto nhìn quanh — một chiến trường, toàn do sức mạnh thể chất thuần túy tạo ra. Không cần Rasengan, không cần Cửu Vĩ, không cần bí thuật gì cả.

Điều này cũng đúng, dùng lực cơ bắp tác động nó sẽ khác, chính là vì mình cũng không có cái gì Speedforce để bẻ cong định luật vật lý thế giới

Hắn khẽ mỉm cười, rồi nhìn về phía tàn dư Root còn đang lồm cồm bò dậy, mồm méo mặt lệch.

“Rồi…” – hắn xoa tay lần nữa, nụ cười tà dịu dàng nở trên môi.

Naruto bước tới giữa đống gạch đá tan hoang, kéo lên từ mặt đất một tên Root còn sống — tóc tai rối bù, mặt mày bê bết máu, tay chân run cầm cập.

Hắn tóm cổ áo, nhấc bổng gã lên như xách con gà:

“Nghe cho rõ…”

Mắt Naruto nheo lại, giọng trầm hẳn:

“Truyền đạt lại với Danzo — muốn yên ổn sống trong Konoha…”

“…thì nhanh chóng cống nạp thật nhiều mỹ nữ tới đây.”

Hắn nghiến răng, nhấn thêm một câu lạnh tanh:

“Nếu không… ta liền biến cái Root của các ngươi thành… rễ cây phơi khô trên mặt đất!”

Gã Root run như cầy sấy, gật đầu như giã tỏi:

“Dạ! Dạ hiểu rồi! Hiểu rất rõ!!”

Rồi hắn được Naruto thả xuống — gục một cái là biến mất tức khắc, thi triển nhẫn thuật thoát thân, chạy về phía căn cứ như chó cụp đuôi.

Naruto đứng lại giữa cảnh hoang tàn, bẻ từng đốt ngón tay rốp rốp, tiếng vang giòn tan giữa không khí.

Khóe môi hắn nhếch lên, giọng trầm trầm pha chút dâm ý:

“Sớm thôi…”

“Mỹ nữ làng Lá… sẽ là của ta hết.”

“Tất cả.”

“Hắc… hắc…”

Văn phòng Hokage.

Hiruzen ngồi sau bàn làm việc lớn, tay chống trán, ánh mắt trầm mặc như sương mù phủ kín.

Phía trước, một Anbu quỳ một gối, giọng đều đều nhưng không giấu nổi sự bàng hoàng:

“…kết luận cuối cùng: Danzo chủ động dụ Naruto bằng mỹ nhân kế, sau đó bất ngờ phát động phong ấn ‘Kim Cương Phong Tỏa’ nhằm bắt sống hắn…”

“Nhưng không ngờ… Naruto đã bứt thoát trong vòng ba giây.”

“…sau đó… Danzo cùng toàn bộ Root tại hiện trường… bị đánh rã bã.”

“…bị đấm hơn mấy lần trong tích tắc, tổn thất nặng nề. Danzo… trốn thoát bằng Izanagi.”

Hiruzen nghe đến đó, tay khựng lại. Một hơi thở dài chậm rãi thoát ra từ khóe môi.

Hắn ngẩng lên, mắt ánh lên vẻ rất khó tả.

“Naruto…”

Cái thằng nhóc ngày nào, mới chỉ hơn một năm trước còn là thằng quậy bị cả làng chửi rủa, giờ lại…

“Một năm…” – hắn lẩm bẩm.

“Chỉ một năm mà… đã mạnh đến vậy sao?”

Hắn siết nhẹ ống tẩu, ánh mắt như chìm vào hư không.

“Cái năng lực ‘song tu’ đó… là thật?”

“Không phải chỉ tăng sức khỏe chút ít, mà là… thật sự tiến hóa?”

Nhớ lại mô tả của Anbu – từng cú đấm Naruto tung ra làm nền đất nổ tung, dư chấn ngang nhẫn thuật cấp S, tốc độ thì…

“Nhanh đến mức… ngang với Bát Môn Độn Giáp, mở tới Cửa Tử?”

“Vậy thì… ai chơi lại?”

Hiruzen ngồi thẫn ra đó.

Không hút thuốc. Không thở dài nữa.

Chỉ là… im lặng.

Bởi vì lần đầu tiên, ông hiểu rằng… thứ được nuôi lớn trong ngôi làng này… đã không còn là con người đơn thuần.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...