Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 22 : Tin tức lan nhanh



Chương 21 : Tin tức lan nhanh

Tại đại lâu Hokage, ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng qua cửa sổ cao, vẽ lên mặt sàn đá hoa những đường sáng mờ nhạt. Căn phòng trang nghiêm bỗng chốc trở nên đặc biệt yên tĩnh — bởi vì, hôm nay là cuộc họp của các tinh anh Jonin Konoha.

Kakashi đứng tựa nghiêng vào cột trụ gỗ, mắt lơ đãng lướt qua những trang sách mới mở. Kurenai khoanh tay, dáng đứng thẳng, tóc dài buông nhẹ, ánh mắt đầy tự tin. Còn Might Guy thì như thường lệ — lồng ngực hừng hực khí thế, mắt sáng rực như thiêu cháy không khí quanh mình.

Asuma thì… ngồi lặng ở một góc gần cửa sổ, điếu thuốc ngậm lơ lửng trên môi, ánh mắt dõi về phía Kurenai như kẻ đói khát nhìn mỹ thực mà không thể chạm tay.

Trên ghế chính, Hiruzen đang ngậm ống tẩu, khói thuốc mờ mịt che một nửa gương mặt đầy suy tư. Hắn thở ra một làn khói, giọng già nua mà vang vọng khắp đại sảnh:

“…Sắp tới, kỳ thi Chuunin toàn quốc sẽ tổ chức ở làng Lá. Sẽ có cả các làng lớn, kể cả Kazekage đích thân dẫn đoàn tham dự. Các ngươi nghĩ sao?”

Chỉ một giây tĩnh lặng — rồi ngay sau đó, tiếng gào rền vang lên phá tan không khí căng thẳng.

“YOSHAAAAA!!! TUỔI TRẺ CHÁY RỰC NHƯ MẶT TRỜI!” — Might Guy đấm mạnh vào không khí, hai mắt long lanh ánh lửa — “Đội ta nhất định sẽ tham gia!! Đây là tinh thần HỎA CHI Ý CHÍ!!”

Hắn hét đến mức gió lùa cả rèm cửa.

Kakashi khẽ liếc sang bên, hừ nhẹ qua khóe mắt: “Lại nữa…”

Nhưng Kurenai thì chỉ mỉm cười nhẹ — nụ cười mềm mại như hoa đầu xuân. “Đội tôi cũng đã sẵn sàng.”

Câu nói ấy — đơn giản, ngắn gọn — lại như một mũi tên găm thẳng vào ngực Asuma.

Hắn nghiến răng khẽ, điếu thuốc run nhẹ giữa hai môi. Đôi mắt gã liếc về phía Kurenai, ánh nhìn nhuốm màu uất hận + khao khát + nhục nhã.

Bởi nàng bây giờ… khác xưa quá nhiều.

Làn da trắng mịn căng bóng như được tưới suối linh, mái tóc óng mượt như rũ sương ban sớm. Đôi mắt long lanh, dáng người thẳng tắp, vòng ngực đầy đặn, vòng eo săn chắc, mỗi bước đi đều lộ rõ khí chất nữ vương khiến kẻ khác bất giác muốn phủ phục.

Chakra của nàng — từng yếu ớt đến mức chỉ dám đứng sau hỗ trợ — giờ đã mạnh mẽ, trầm ổn, thậm chí còn bắt đầu luyện được Hỏa độn, Thủy độn, Phong độn nhờ song tu liên tục nhiều tháng trời với Naruto.

Phải — Asuma biết. Và chính vì biết… nên mới tức đến mức máu dồn hết lên não!

Trong đầu hắn lúc này, lại hiện về cảnh tượng mà hắn từng thấy tận mắt:

Kurenai — nữ nhân mà hắn yêu, từng si mê, từng theo đuổi cả năm trời — lúc này lại ngoan ngoãn chống tay lên bậc thềm cửa sổ, cặp mông mềm mại vểnh cao, da thịt trắng ngần căng mịn như trứng nước.

Từ phía sau, cái tên đáng ghét đó — Naruto — đang cầm long trụ to như khúc cốt rồng đỏ rực, rạch từng nhịp vào giữa khe huyệt đỏ hồng đã bị há to như miệng đói, từng cú cắm sâu, từng lần chọc đáy tử cung khiến Kurenai bật khóc vì sướng, miệng rên “Naruto…! Đừng ngừng… Em muốn bị đè cả đời…”

“Hộc…”

Asuma vô thức siết chặt nắm tay, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay gần như cắm sâu vào thịt.

Gã không thể chịu được nữa.

Chỉ nghĩ đến cảnh Naruto cắm từ sau lưng, tinh dịch trào ra theo mép huyệt, mông Kurenai rung lên từng nhịp như mời gọi… là đầu gã như muốn nổ tung.

“Kẻ như hắn… sao lại có được nàng?” – Asuma nghiến răng – “Còn ta thì phải đứng nhìn… như thằng hề!”

Nhưng lúc này, Kurenai lại quay đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt hắn.

Ánh mắt nàng… không còn e thẹn như xưa. Không còn nhu nhược.

Chỉ là một ánh nhìn nhàn nhạt, của một người phụ nữ đã thỏa mãn, đã được lấp đầy, đã bị thuần hóa hoàn toàn — và không còn chỗ cho gã nữa.

Chính ánh mắt ấy khiến Asuma ngồi lặng đi.

Hắn hiểu.

Từ lúc Kurenai dâng tử cung cho Naruto, nàng đã không còn là nữ nhân thuộc về hắn nữa. Không phải do ngôn từ, mà do… bản năng.

Dưới lớp áo Jonin trang nghiêm kia, hắn biết rõ…

Mật huyệt nàng, mỗi đêm đều bị long trụ của đồ đệ kia cày xới tới tơi bời.

Ngay sau khi cuộc họp giữa các Jonin vừa kết thúc, từng người lần lượt bước ra khỏi đại sảnh lớn. Kakashi thì nhét lại cuốn sách nhỏ vào túi áo, mắt khẽ liếc sang Kurenai.

Nàng lúc này vừa cười nhẹ vừa trò chuyện với Might Guy — vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt sáng rỡ, hoàn toàn không giống một nữ nhân từng bị đè ngửa, đút đến tận tử cung, bắn đến căng bụng.

Asuma lặng lẽ đi sau cùng, bước chân nặng nề như lê đá. Hắn không dám nhìn nàng nữa — bởi mỗi khi liếc sang, là hình ảnh đó lại hiện về…

Mông Kurenai cong vểnh, tay chống bàn, long trụ Naruto nóng rực cắm vào từ phía sau, từng cú thúc lấp đầy bên trong khiến nàng run rẩy rên rỉ như kỹ nữ, mà miệng thì gọi tên kẻ khác trong lúc hắn, người yêu cũ, chỉ biết đứng ngoài nhìn chết lặng.

Hắn siết chặt nắm tay.

Hắn hận.

Và… hắn nhục.

Nhưng không ai để ý đến ánh mắt rực lửa ấy, bởi ngay khi cả nhóm vừa bước ra khỏi cửa chính, một bóng người khác từ trong hành lang tối phía sau lặng lẽ xuất hiện.

“Cộc… cộc… cộc…”

Tiếng gậy gõ xuống nền đá vang lên lạnh lẽo như hồn ma gõ cửa đêm.

Một mắt bịt kín, áo choàng xám bạc phất nhẹ theo từng bước. Người ấy bước thẳng vào chính sảnh — nơi Hiruzen đang ngồi trên ghế cao, tay vẫn chưa rời khỏi ống tẩu thuốc còn nghi ngút khói.

Danzo.

Thủ lĩnh ROOT. Kẻ đứng sau bóng tối. Và giờ — là người đang nắm trong tay bí mật lớn nhất của làng.

Hắn dừng lại giữa phòng, gõ mạnh đầu gậy xuống đất:

“Hiruzen. Ngươi có nghe rồi chứ?”

Hiruzen nhíu mày, vẫn giữ giọng bình tĩnh:

“Ngươi nói về… Naruto? Tin tức truyền tới nhanh thật. Ai tung ra?”

Danzo nhếch môi, một nụ cười đầy châm biếm hiện lên:

“Tung ra? Không cần ai tung. Có người âm thầm theo dõi, và tất cả đã thấy — bằng mắt. Không thể nào sai được.”

“Thấy gì?” – Hiruzen hỏi, giọng tuy bình thản, nhưng trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Danzo nhấn từng tiếng như giáng búa:

“Thấy… Naruto. Thấy hắn mỗi đêm đều đè các nữ nhân ra… mà đụ.”

“Và đặc biệt là…” — hắn gằn nhẹ — “Kurenai.”

Hiruzen sững người, nhưng chưa kịp đáp thì Danzo đã tiếp lời, giọng lạnh như băng cắt:

“Ngươi không thấy sao? Cái đứa từng là yếu nhất nhóm Jonin, giờ đã điều khiển được 4 loại nhẫn thuật. Không chỉ vậy, cơ thể nàng còn trẻ hóa, sắc đẹp rực rỡ — như thể vừa mới đôi mươi!”

“Mà nguyên nhân?” — Danzo cười lạnh — “Là vì… TỬ CUNG nàng đêm nào cũng được đổ đầy TINH DỊCH!”

“Chính là nhờ năng lực của tên Naruto đó!”

Hiruzen im lặng, tay chống trán day day như muốn xoa dịu cơn đau đang len lỏi khắp thái dương.

Chuyện này… đúng là sự thật.

Hắn đã cố lờ đi, giả vờ như không biết. Nhưng khi nhìn lại những báo cáo gần đây, nhìn thấy ánh mắt si mê của Kurenai, sự biến đổi rõ rệt của Hinata, Haku, rồi những lời đồn về tộc Hyuga…

Hắn biết — cái gì đến cũng phải đến.

Danzo không dừng lại. Hắn gõ gậy mạnh hơn, giọng tức giận mà đầy mỉa mai:

“Ngươi còn định bao che cho tên con trai phế vật của mình nữa sao? Asuma đã biết hết! Chính nó là đứa đứng ngoài cửa rình cảnh Naruto đè Kurenai mà… bị ngất đấy!”

“Chính mắt nó chứng kiến cảnh nữ nhân mình yêu bị đè ra đụ. Vậy mà về không tố cáo, không đánh nhau, lại đi thuê sát thủ ngoài làng…! Ngươi nhìn xem — đó là thứ con trai của Hokage sao?”

“…Cái thằng ngu đó… đúng là khiến ta thất vọng… Asuma… mày không giữ được nữ nhân, lại còn bày trò bẩn thỉu. Không giết được Naruto thì ngược lại… còn để hắn bộc lộ sức mạnh.”

Danzo lại bước tới gần, mắt lóe lên tia hiểm độc:

“Nhưng Hiruzen… ngươi có hiểu thứ ta đang nói không?”

“Hắn có thể CƯỜNG HÓA huyết kế giới hạn! Không phải nói suông! Mỗi lần đụ — là mỗi lần dòng máu mạnh lên! Nhẫn thuật trở nên thuần khiết hơn! Cơ thể cường hóa, Chakra dồi dào!”

“Ngươi hiểu không? Ngươi có biết thứ đó quý đến mức nào không?”

Hiruzen quay mặt đi, không trả lời.

Nhưng… Danzo đã hiểu.

Hắn cười khẽ, ánh mắt như rắn độc:

“Thứ đó… nếu kiểm soát được… thì cả Konoha sẽ có một đội quân nữ thần Ninja, mỗi người đều mạnh lên từng ngày — chỉ cần để Naruto đè ngửa ra, lấp đầy tử cung, mỗi đêm một lần.”

Hiruzen đập mạnh gậy tẩu xuống bàn.

“Đủ rồi, Danzo!!” – giọng hắn gắt lên, mặt đỏ bừng.

“Ngươi muốn biến làng này thành kỹ viện à?!”

Danzo hừ lạnh, quay lưng phủi áo:

“Kỹ viện? Ngươi thì vẫn ôm mớ đạo đức cũ nát. Thế giới này chỉ có một luật: Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Mà Naruto… thì đang mạnh lên từng ngày.”

“Và nếu ngươi không đủ dũng khí… thì để ta.”

“Ta sẽ sắp xếp! Sẽ đưa các nữ nhân mạnh nhất — từ tộc Yamanaka, Nara, Akimichi, cả Uzumaki nếu có — đến chỗ hắn. Cho hắn chơi! Cho hắn đụ thỏa thích! Đổi lại, ta có một thế hệ nữ thần chiến đấu bất bại!”

Hiruzen không đáp. Chỉ day trán, ánh mắt mệt mỏi như một kẻ già nua bất lực đứng giữa hai lựa chọn: đạo đức… và sức mạnh.

Cánh cửa mở ra.

Danzo rời đi, bóng hắn khuất sau hành lang dài. Nhưng trước khi biến mất hoàn toàn, hắn buông lại một câu cuối:

“Nếu ngươi không dám làm… thì tránh ra. Để ta dựng lại một Konoha mới — nơi mà mỗi nữ nhân đều là mảnh ghép hoàn hảo cho năng lực đó.”

Cánh cửa khép lại.

Không gian im lặng như nấm mồ.

Hiruzen ngồi im rất lâu, tay vẫn chống trán, lòng đầy bất an.

“Chuyện này… sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát…”

Con đường chính làng Lá trưa hôm ấy đông người qua lại, tiếng rao hàng lẫn tiếng trẻ con chơi đùa hòa thành âm thanh quen thuộc. Naruto đi giữa phố, tay đút túi, đầu cúi thấp, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng hiếu chiến đặc biệt.

Chỉ còn một tháng nữa thôi — kỳ thi Chuunin sẽ bắt đầu. Trong đầu hắn bây giờ không chỉ là những trận chiến, mà còn là cái phân khúc đã xem đi xem lại hàng chục lần trong kiếp trước. Đoạn hấp dẫn nhất. Đoạn hắn biết từng chi tiết nhỏ. Đoạn mà, nếu hắn chen vào, mọi thứ sẽ thay đổi.

“Hắc… chỉ còn một tháng… Ta sẽ làm rung chuyển hết thảy…” — hắn khẽ cười một mình.

Đang mải suy nghĩ, một thứ mềm mại bỗng va vào người hắn — phập! — khiến hắn khựng lại.

“Á ~” – một tiếng rên khe khẽ vang lên.

Naruto theo phản xạ vươn tay đỡ — và ngay giây đó, hắn cảm nhận rõ rệt:

Một cơ thể mềm như nhung, thơm ngát, đè lên ngực hắn. Mặt hắn… chôn trọn giữa một cặp song nhũ căng tròn, hương thơm sữa ấm lan ra như sóng. Dưới lớp vải, tiểu phúc phẳng mịn khẽ tì sát vào bụng hắn, phần dưới trượt ngang qua long trụ đang ẩn dưới lớp quần ninja.

Cái cảm giác ấy như khiêu khích, từng cọ sát nhẹ khiến máu trong người hắn sôi lên. Dù chỉ vài giây, hắn đã thấy hạ thân mình giật khẽ theo nhịp.

Nàng đứng dậy trước, động tác nhẹ nhàng, thanh thoát. Ánh nắng chiếu nghiêng lên thân thể nàng:

Một mỹ phụ.

Tóc nâu buông dài tới lưng, làn da trắng mịn không tì vết, thân hình đồng hồ cát hoàn hảo tới mức khiến mọi đường cong như mời gọi ánh mắt. Ngực căng tròn, eo thon nhỏ, mông tròn ngúng ngẩy dưới lớp vải như mỗi bước đi đều vẽ chữ “dâm” trong không khí.

Naruto nhướn mày. “Ai vậy? Không phải trong nguyên tác…” – hắn nghĩ, ánh mắt dán chặt vào dáng nàng.

Nàng khẽ cúi xuống phủi bụi, rồi nhẹ nhàng cười: “Xin lỗi cậu, đi vội quá…” – giọng mềm như mật ong.

Naruto cúi xuống nhặt mấy túi đồ chợ vừa rơi, đưa lên cho nàng. Tay hắn vô thức chạm nhẹ vào ngón tay nàng — mềm, ấm, như dòng điện chạy qua.

“Cảm ơn nhé.” – nàng cười nhẹ, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, nơi khóe môi phớt một nét gì vừa quen vừa lạ.

Naruto chỉ mỉm cười, nhưng ánh nhìn lại lướt qua từng đường cong, từng nhịp thở dưới lớp vải. Hắn quen với mùi đàn bà, quen với ánh mắt nữ nhân nhìn hắn sau khi bị long trụ lấp đầy. Và ở nàng — hắn cảm nhận thấy một thứ “mùi” giống vậy: mềm yếu bên ngoài, nhưng bên trong khao khát.

Nàng nhìn thấy ánh mắt ấy nhưng không né tránh. Thay vào đó, nàng khẽ cười, rất tự nhiên: “Cậu là Naruto đúng không? Nghe đồn cậu đang ở đội của Kurenai… Ta là bạn của cô ấy, Riko.”

Riko.

Cái tên vang lên trong đầu Naruto như một tiếng chuông mới. Nàng vừa nói vừa đưa tay mời:

“Hôm nay rảnh ghé nhà ta chơi, để ta nấu ít món ngon đãi cậu. Xem như cảm ơn chuyện kurenai mấy hôm trước.”

Naruto khẽ gật đầu, miệng “ừ” nhẹ, nhưng mắt vẫn không rời được cặp mông trước mặt đang đong đưa theo từng bước chân. Mỗi nhịp nàng đi là mỗi nhịp hắn thấy một con dã thú trong mình gầm lên.

“Một mảnh ghép mới… Một cơ thể chưa có trong nguyên tác… Hắc hắc… thú vị đây.” – hắn nghĩ thầm, khóe môi cong lên.

Hắn xốc túi đồ lên vai, sải bước theo sau, như một con sói đang thong thả bám theo bóng lưng con mồi chín mọng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...