Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 19 : Hắn mạnh như vậy?



Chương 18 : Hắn mạnh như vậy?

Naruto tiếp tục nhấn sâu, từng nhịp một, chậm rãi nhưng không hề khoan nhượng, như dã thú đang thưởng thức món mồi vừa mới thuần hóa. Long trụ khổng lồ tách mở mật huyệt mát lạnh của Haku, xuyên từng tấc vào trong như muốn nghiền nát tận đáy tử cung nàng.

Mỗi lần cắm vào, thân thể nàng lại khẽ nảy lên — da thịt trắng mịn đẫm mồ hôi phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, đôi tay nhỏ siết chặt lấy tấm lưng rắn chắc của hắn như tìm kiếm nơi bấu víu cuối cùng giữa cơn khoái cảm triền miên.

Tiếng rên đứt quãng trộn lẫn với tiếng thở dồn dập, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng phát ra những âm thanh đầy dâm mỹ: “Ưm… Ư… aahh… sâu quá… Naruto… long trụ của chàng… chạm tới… lại chạm tới rồi…!”

Mồ hôi lăn dài theo sống lưng nàng, nhỏ giọt lên đệm, nóng hổi — nhưng chính nơi bên trong cơ thể ấy, nơi tử cung từng lạnh lẽo như băng tuyết, giờ đây đã co rút từng đợt, nhiệt độ bốc lên từng cơn như hỏa diễm thiêu đốt.

Naruto nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia tà mị đầy chiếm hữu.

“Không ai có thể thoát nổi sự ràng buộc của long trụ này… Chơi rồi sẽ nghiện… Như thuốc phiện.”

Hắn khẽ nghiến răng, tay siết chặt eo thon của nàng, dập hông một cái thật sâu — “phập!” — cả thân thể Haku khẽ giật lên, mắt đảo trắng, miệng nấc nghẹn vì đỉnh điểm khoái cảm.

Hắn không ngờ — cô gái bề ngoài mát lạnh như băng tuyết này, bên trong lại ẩn chứa ngọn lửa dục vọng cuồng nhiệt đến vậy.

Vừa nếm được lần đầu tiên long trụ, nàng đã như bị thôi miên — hai chân quặp chặt lấy eo hắn không chịu buông, toàn thân run rẩy, còn mật huyệt thì liên tục co siết lấy vật thể khổng lồ đang cắm sâu trong cơ thể nàng, như sợ nó biến mất khỏi thân thể mình.

“Ưm… aaah… nữa… bắn nữa đi… đừng rút ra… tử cung em… cần… cần tinh dịch của chàng…!” – nàng nghẹn ngào rên rỉ, môi run lên, mắt ươn ướt nhưng vẫn nhìn hắn như con mèo hoang bị bỏ đói tình dục quá lâu.

Naruto khẽ rùng mình, bị chính sự dâm đãng bất ngờ ấy khơi gợi tới cực điểm. Mật huyệt của Haku không giống bất kỳ ai — mát lạnh như tuyết phủ đầu đông, nhưng bên trong lại siết rút nóng bỏng, liên tục ma sát long trụ hắn từng đợt như muốn hút cạn tinh nguyên từ tận sâu cốt tủy.

Hắn không nhịn được nữa.

Từng đợt tinh dịch nóng hổi trào lên từ gốc trụ, rồi “Ọc… ọc… ọc…!” — ồ ạt phun ra như thác lũ, bắn thẳng vào trong tử cung Haku đang co rút khát khao chờ được lấp đầy.

“AAAaaAAAHHhh…!!” – nàng gào rên, toàn thân bật cong như dây cung giãn cực hạn, bụng dưới phồng lên vì lượng tinh dịch quá lớn, ngực nảy lên từng đợt, hai tay siết chặt vai hắn đến trắng bệch.

Naruto nghiến răng, long trụ giật từng nhịp trong mật huyệt vẫn đang co bóp, rồi tiếp tục bơm ra từng đợt trắng đục dính đặc, lấp đầy hoàn toàn tử cung nhỏ bé của nàng — như muốn đánh dấu chủ quyền, như muốn in dấu vĩnh viễn vào nơi sâu kín nhất trong cơ thể Haku.

Naruto bật cười nhẹ, cúi đầu hôn lên môi nàng, thì thầm vào tai:

“Em là của ta rồi. Từ hôm nay, chỉ có ta mới được quyền đổ tinh dịch vào tử cung em… hiểu chưa?”

Haku run lên, rồi khẽ gật đầu trong vô thức, hai chân vẫn ôm chặt lấy hông hắn không buông, cơ thể mềm nhũn nhưng trong lòng lại dâng trào một thứ cảm giác hoàn toàn mới: thuộc về, si mê, và… lệ thuộc.

Naruto nhìn xuống thân thể mềm nhũn trong vòng tay mình — làn da trắng mịn ửng hồng, khuôn mặt đẹp như tranh thủy mặc giờ đây ướt đẫm mồ hôi và nước mắt khoái cảm.

Hai bầu ngực còn run lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở yếu ớt, nơi giữa hai đùi thì không ngừng rỉ ra dòng dịch trắng đục, tí tách thành từng giọt vẽ lên đệm dấu vết dâm loạn không thể xóa nhòa.

Haku — mỹ nhân băng tuyết lạnh lùng — giờ đây ngất lịm trong vòng tay hắn, ánh mắt lờ đờ mơ màng như mộng xuân chưa dứt, môi vẫn hé mở rên rỉ vô thức:

“Ư… Naruto… sâu quá… tử cung em… lại bị lấp đầy rồi…”

Naruto bật cười ha hả, tiếng cười trầm đục vang vọng trong không gian đầy tinh khí và dục hỏa:

“Lần đầu tiên đã thế này rồi… Xem ra sau này… chỉ cần nhìn thấy ta thôi là tử cung em cũng tự co lại mà chờ được đâm vào.”

Ngay lúc ấy — hệ thống vang lên:

【Ting!】

【Thành công nạp Haku vào hậu cung, hiệu quả x2 được kích hoạt. Khí lực cộng thêm: +6.600.000 tấn】

【Tổng khí lực hiện tại: 13.200.000 TẤN】

【Cảnh báo: Cơ thể đã vượt xa giới hạn ninja. Thể chất hiện tại sánh ngang vĩ thú loại cấp Hủy Diệt.】

Naruto nhướn mày, lẩm bẩm:

“13 triệu tấn… chỉ mới đụ thêm một người…chính là cấp số nhân…!”

Hắn ngửa đầu cười sảng khoái, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng:

“Quả nhiên… cách nhanh nhất để đẩy thực lực lên không phải luyện khổ công, không phải đánh trận… mà là — tìm nữ nhân mới, đè ngửa, đụ đến tử cung bị lấp đầy, đến tinh dịch trào ra khe mông, rồi tận hưởng thành quả!”

Hắn cúi đầu nhìn lại Haku — nữ nhân vừa bị đè bẹp, vừa bị lấp kín, vừa ngất xỉu vì quá nhiều tinh dịch dội vào tử cung.

Mùi cơ thể nàng hoà với hương tinh dịch và mồ hôi tạo thành một hỗn hợp khiến long trụ của hắn vẫn chưa chịu mềm xuống.

Naruto khẽ nhếch mép:

“Vậy thì… kế tiếp…”

Ánh mắt hắn lóe lên, tia nhìn điên cuồng đầy tà dị lan khắp tâm trí:

“Temari… Ino… Tenten… Mei… Tsunade… các ngươi đều phải xếp hàng! Từng người một — ta sẽ đè ra, lấp đầy, khống chế tử cung các ngươi… để sức mạnh này vượt luôn cả lũ thần Otsutsuki chó má!”

Mấy ngày sau — Tháp Hokage, Konoha

Trong căn phòng cao nhất phủ Hokage, ánh mặt trời xiên qua rèm cửa, rọi từng vệt sáng mờ nhạt lên gương mặt già nua của Hiruzen. Lão rít sâu một hơi thuốc, mắt nheo lại nhìn người đang quỳ một gối trước mặt — Hatake Kakashi.

“Ngươi chắc chắn?” – giọng Hiruzen khàn khàn, pha lẫn chút bất an mà chính lão cũng không nhận ra.

Kakashi gật đầu, giọng trầm và chắc nịch:

“Đúng vậy. Với Sharingan, ta nhìn không kịp động tác của Naruto.”

“Chỉ trong nháy mắt… hắn đã giết sạch hai tên Jounin thuê ngoài, thân thể chúng nổ tung như giấy bị nghiền, không kịp phát ra chakra. Sau đó… hắn dùng tay không bóp nát thanh Kubikiribōchō của Zabuza. Vo lại như… một tờ giấy bạc.”

Hiruzen khựng lại.

Một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên gáy. Đôi mắt già nua ánh lên tia hoảng sợ, nhưng chỉ trong một thoáng, lão lập tức giấu đi sau làn khói thuốc mờ ảo.

“Chakra thế nào?” – lão hỏi, giọng trầm hơn.

Kakashi lắc đầu:

“Không có dao động. Hoàn toàn không. Hắn không dùng bất kỳ nhẫn thuật nào. Tất cả đều là thể thuật thuần túy.”

Hiruzen siết nhẹ ống tẩu trong tay.

“…Không phải sức mạnh của Cửu Vĩ?” – lão hỏi, dù trong lòng biết trước câu trả lời.

“Không.” – Kakashi đáp ngay – “Nếu là Cửu Vĩ, ta đã cảm nhận được luồng chakra đặc trưng. Nhưng ở Naruto lúc đó… chỉ có thân thể, cơ bắp, lực chân, và mọi thứ gì như… dã thú được cường hóa tới mức tối đa.”

Hiruzen trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt nặng nề nhìn xuống tấm hồ sơ đang mở — bên trên là tên: Uzumaki Naruto.

Một dòng chữ nguệch ngoạc lão vừa mới ghi tay:

“Đánh giá hiện tại: Biến số. Không thể kiểm soát bằng phương thức thông thường.”

Hít sâu một hơi nữa, lão hỏi tiếp:

“Về Haku?”

Kakashi gật đầu: “Đúng. Naruto đưa cô gái ấy về làng. Cô ta tên Yuki Haku – tộc Yuki, làng Sương Mù. Dòng máu hiếm, năng lực Băng Độn.”

Hiruzen nheo mắt: “Naruto nói gì khi mang về?”

“Không nhiều. Chỉ bảo… ‘người của ta.’” – Kakashi dừng lại một nhịp rồi nói tiếp – “Kurenai hiện đang đề bạt Haku vào đội 8. Lý do là Haku có đủ năng lực hỗ trợ chiến đấu, kiêm trinh sát và hỗ trợ y thuật.”

Hiruzen chậm rãi gật đầu.

“Lý do nghe hợp lý. Nhưng thực chất… ngươi sợ cái khác, đúng chứ?”

Kakashi im lặng một thoáng, rồi thẳng thắn gật đầu.

“…Phải.”

“Ta là Jounin. Nhưng đối mặt với Naruto lúc đó, ta không khác gì một học sinh vừa ra trường. Nếu hắn muốn giết ta… ta không có khả năng phản ứng.”

Ánh mắt Kakashi khẽ động, giọng trầm thấp:

“Người mạnh — thì có quyền. Mà Naruto… giờ đã mạnh hơn chúng ta rất xa.”

Hiruzen híp mắt, tay vẫn đều đặn gõ nhẹ mặt bàn, nhịp điệu trầm chậm.

“Càng nguy hiểm, càng phải để hắn trong tầm kiểm soát…”

“Nhưng đáng tiếc…” – lão lẩm bẩm, giọng thoảng qua như một làn gió – “Thằng nhóc ấy… không còn là thứ có thể ‘kiểm soát’ nữa rồi.”

Một làn khói trắng mờ mịt tỏa ra.

Hiruzen lặng lẽ nói:

“Được rồi. Lui ra đi, Kakashi. Chuyện của Naruto… để ta tự suy xét.”

Kakashi khẽ cúi đầu: “Vâng. Hokage-sama.”

Cánh cửa phòng đóng lại.

Chỉ còn lại Hiruzen — và tiếng tẩu thuốc cháy khẽ khàng trong không khí nặng nề.

Trong lòng lão, một sự thật ngày càng trở nên rõ ràng:

Naruto… đã bước lên một con đường mà tất cả bọn họ — kể cả Hokage — đều không còn đủ tư cách dạy bảo.

Asuma đứng nép sau bức cột đá lớn, điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết, tàn thuốc run rẩy rơi xuống nền đá lạnh. Đôi mắt hắn mở to, gân xanh nổi lên hai bên thái dương.

Toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi giữa Hokage và Kakashi — hắn đều nghe được.

Naruto… giết hai Jounin chỉ trong nháy mắt?

Naruto… vo nát thanh đại đao khét tiếng của Zabuza như bóp tờ giấy?

Naruto… thậm chí không dùng chakra, chỉ dùng cơ bắp và thể thuật?!

“Không… không thể nào…”

Asuma thì thầm, từng chữ như lăn qua kẽ răng.

“Nhất định là giả dối! Là dàn dựng! Là… dọa dẫm! Naruto thì biết cái gì chứ? Nó chỉ là thằng nhóc ngu ngốc, suốt ngày gây chuyện… một tên phế vật bị cả làng ghét bỏ!”

Hắn lùi lại vài bước, đập mạnh lưng vào bức tường đá lạnh buốt. Tay phải khẽ run, điếu thuốc trên tay rơi xuống từ lúc nào không hay. Tròng mắt đỏ lên — không phải vì tức giận… mà là vì kinh hoàng.

“Không… không đúng… Không thể là nó…”

Tim hắn đập mạnh, đầu gối thoáng chốc mềm nhũn. Một cơn lạnh trườn từ sống lưng lên tới đỉnh đầu, khiến cổ hắn toát mồ hôi dù gió thu đang thổi ngoài hành lang lạnh đến run răng.

Bởi vì nếu những gì Kakashi nói là sự thật… thì…

Người mà hắn từng chứng kiến đè ngửa Kurenai, móc tay vào tử cung nàng, bắn tinh dịch trắng đục lấp đầy nơi sâu nhất trong cơ thể người con gái hắn yêu…

Người từng nhìn thẳng vào mắt hắn, cười khẩy, rồi thúc mạnh vào mông nàng ngay trước mặt hắn…

Lại là kẻ… đủ sức bóp nát đầu hắn chỉ bằng một ngón tay.

“Không thể nào…!!” — Asuma nghiến răng, đấm mạnh vào tường — máu trào ra nơi khớp ngón tay, nhưng hắn không cảm nhận được đau. Toàn thân hắn chỉ còn một thứ — sợ.

Sợ cái tên Naruto ấy… đã không còn là con người.

Sợ hắn không chỉ đè Kurenai… mà còn có thể đè cả những thứ mà Asuma tưởng là vững chắc nhất trong cuộc đời: danh dự, địa vị, tự tôn…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...