Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 17 : Gặp mặt



Chương 16 : Gặp mặt

Sau một ngày đường băng băng qua rừng rậm, nhóm 8 cuối cùng cũng đến được tọa độ đã đánh dấu trong thư khẩn. Lúc này trời đã về chiều, ánh nắng xiên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất loang lổ sáng tối như bàn cờ.

Ngay khi cả nhóm vừa lướt ra khỏi tán cây, Kakashi — đang đứng dựa lưng vào thân gỗ ven đường — lập tức ngẩng lên. Mắt hắn khẽ nheo lại, rồi chậm rãi bước tới trước, ánh mắt liền dừng lại trên Kurenai.

“Kurenai… lâu rồi không gặp.” – giọng Kakashi vẫn thong thả như thường, nhưng có phần trầm hơn.

Kurenai khẽ gật đầu, môi nở nụ cười nhẹ, nhưng chưa kịp đáp thì phía sau nàng, hai bóng người vừa bước ra đã khiến cả nhóm 7 như nghẹn họng.

“…Cái gì…?”

Sakura, Sasuke và Kiba đồng loạt đứng hình.

Trước mắt bọn họ, Naruto và Hinata sải bước ra từ bóng cây như hai bóng thần linh giáng trần. Bộ đồng phục ninja vừa vặn ôm sát lấy vóc người cao lớn hoàn hảo của cả hai — Naruto sải từng bước vững chãi, ngực nở vai rộng, khí thế tràn ra như sóng lớn; còn Hinata, eo thon, ngực đầy, tóc dài bay nhẹ theo gió, khí chất như tiên nữ thanh lãnh vừa bước ra từ băng ngọc.

“Đây… là… Naruto? Hinata?” – Sakura há miệng, mắt trợn tròn như muốn rớt ra.

Kiba ngẩn người nhìn Hinata, rồi lại quay sang Naruto. “Không thể nào… tụi nó ăn cái gì lớn lên vậy trời?!”

Sasuke thì nheo mắt, khóe miệng khẽ giật. Hắn vốn tự tin với tốc độ trưởng thành của bản thân, nhưng nhìn Naruto trước mặt — cao hơn hắn hẳn hai cái đầu, vai rộng bằng hai đùi, khí thế tỏa ra như sói hoang đứng đầu đàn.

Áp lực vô hình từ người Naruto khiến hắn có cảm giác… bản thân như một con mèo nhỏ đứng trước mãnh hổ.

Không ai dám mở lời. Thậm chí Sakura còn khẽ lùi lại nửa bước, ngực thót lại, tim đập thình thịch không kiểm soát.

Khác hoàn toàn với hình ảnh Naruto ngốc nghếch hay phá làng phá xóm trong ký ức cô, người đang đứng trước mặt cô… như thể đã hoàn toàn lột xác.

Không chỉ là vóc dáng, không chỉ là chiều cao — mà là khí chất. Là thứ áp bức nhục cảm, là cái dáng đứng kiêu ngạo bất cần, là ánh mắt sắc bén như thú hoang… và thứ bản năng nguyên thủy trong nữ nhân Sakura vừa bật lên — dục vọng.

“Cái… khí chất đó… không giống Naruto… giống như người khác vậy…” – cô lẩm bẩm.

Naruto lúc này liếc mắt nhìn cả nhóm 7, ánh nhìn như quét ngang qua đám kiến, không một tia dao động. Nhưng khi lướt đến Sakura, hắn khựng nhẹ một chút.

Ánh mắt hắn lướt từ mái tóc hồng nhẹ, xuống gương mặt non nớt mà xinh xắn, rồi dừng lại nơi bầu ngực phẳng lỳ không gợn sóng, vòng hông chưa kịp nở — nhưng… đôi mắt thì lại có chút gì đó mềm yếu, dễ tổn thương, vừa dễ dụ, vừa dễ hỏng.

“Vẫn còn non lắm…” – hắn thầm nghĩ – “Nhưng vài năm nữa, chắc cũng khá đấy. Quan trọng là… gieo hạt từ bây giờ.”

Hắn nhếch môi cười nhạt, không nói một lời.

Kakashi đứng bên, đôi mắt lộ ra dưới băng che bắt đầu trở nên sắc bén. Hắn nhìn Naruto chằm chằm. Trong lòng có một câu hỏi xoáy sâu mãi không dứt:

“Đây… còn là Naruto mà ta biết sao?”

Lúc trước phân nhóm, Naruto tuy hơi cao hơn bạn cùng lứa, nhưng tính tình bồng bột, năng lực trung bình, trừ chakra dồi dào thì chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ… chỉ cần nhìn qua một cái, Kakashi liền cảm thấy như đang đứng trước một con mãnh thú cấp cao, lúc nào cũng có thể cắn nát cổ họng người khác.

Thần sắc không đổi, hơi thở ổn định, cử động không thừa… cái khí chất ấy không thể luyện trong một hai tháng. Nó là thứ chỉ có thể hình thành qua… va chạm cận kề sinh tử, hoặc hoan ái cực hạn, hoặc cả hai.

“…Cậu ta đã có chuyện gì xảy ra…?”

Kurenai lúc này khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước lên cạnh Naruto, tay như vô tình chạm nhẹ lên eo hắn.

Kakashi thấy cảnh đó, tròng mắt khẽ co lại.

“Naruto và Kurenai…?”

Sakura thì càng ngây ngẩn hơn khi thấy Kurenai chủ động đứng sát Naruto như tình nhân. Mà không chỉ là đứng sát — mà là… dính sát. Cơ thể nữ Jounin thành thục kề sát thân hình cao lớn rắn chắc kia, như thể vô thức tìm về nơi an toàn đã quen hơi.

“Không thể nào… Naruto… với cô Kurenai…?”

Đầu Sakura hỗn loạn.

Còn Naruto thì khẽ quay đầu lại, nhìn Sakura, ánh mắt chậm rãi lướt qua thân thể nàng một lần. Tuy còn non, nhưng cái ánh mắt ấy như khiến Sakura có cảm giác toàn thân mình bị lột trần, bị nhìn thấu từng khe hở, từng đường cong chưa kịp phát triển, từng ý nghĩ giấu kín nơi sâu nhất.

Cô đỏ bừng mặt, không hiểu vì tức, vì ngượng… hay vì đột nhiên giữa hai chân mình… có chút gì đó ươn ướt.

Naruto khẽ cười, quay sang thì thầm vào tai Kurenai:

“Lão sư… hình như nhóm này có người… đang để ý ta?”

Kurenai đỏ mặt, khẽ véo eo hắn, nhưng không phủ nhận.

Sau khi hai nhóm hội quân đầy đủ, Kakashi và Kurenai nhanh chóng bàn bạc lộ trình, xác định phương án tiếp cận Sóng Quốc. Với lực lượng tăng cường như hiện tại, nhiệm vụ này vốn chẳng đáng ngại.

Thế nhưng — Naruto lại chẳng nghĩ vậy.

Đoàn người di chuyển băng qua rừng rậm, gió biển đã bắt đầu mang theo vị mặn ẩm ướt len lỏi vào kẽ lá. Hinata và Shino vẫn đi sau kiểm tra, Kakashi và Kurenai theo hướng tấn – phòng. Mọi thứ đều rất đúng, rất giống nguyên tác.

Nhưng… đến một đoạn rừng rậm rạp cách cảng không xa, Naruto đột nhiên khựng lại.

Ánh mắt hắn nheo lại, chân trái khẽ lùi về một bước, khí tức toàn thân như ngưng tụ trong thoáng chốc.

“Có người.”

Không khí lập tức căng như dây đàn.

Từ trong bóng tối, bốn bóng người lướt ra như những chiếc bóng quỷ dị.

Một người thân hình cao lớn, kiếm dài bản rộng trên lưng — Zabuza Momochi.

Một người mặc áo choàng đen, mặt nạ trắng lạnh lẽo như tuyết — Haku.

Và hai kẻ khác — không cần giới thiệu — ninja phản bội cấp độ Jounin, khí tức sắc như lưỡi dao chạm da thịt.

Naruto nhíu mày, lòng chợt dâng lên một cơn lạnh buốt.

“Không đúng…” – hắn lẩm bẩm, mắt nheo lại – “Rõ ràng theo nguyên tác… giai đoạn này chỉ có mỗi Zabuza mới phải.”

Mắt hắn đảo nhanh, phân tích tốc độ ra trận, bố trí vị trí, sát ý từng kẻ. Rất rõ ràng — hai tên Jonin lạ kia không phải đến vì nhóm Kakashi, cũng không phải vì lão Tazuna vô dụng kia.

Mà là vì hắn.

Cực kỳ rõ ràng. Sát khí từ hai kẻ kia… chỉ dồn vào một mình hắn mà thôi.

Ngay lập tức, trong đầu Naruto nảy lên hàng loạt suy luận.

“…Làng có nội gián.”

“Có kẻ đang cung cấp thông tin ra ngoài. Hoặc… có kẻ cố tình dựng kịch bản, mượn đao người khác để giết ta.”

Môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh xuất hiện nơi khóe miệng.

“Ha… cũng khôn đó.”

Một nhịp suy nghĩ nữa — hắn lập tức hiểu.

“Là Asuma. Cái tên phế vật kia, ngoài bản lĩnh hút thuốc thì còn cái khỉ gì? Không đủ gan đụng trực tiếp, nên mượn người ngoài giết ta, sau đó ngồi rung đùi xem. Lại còn lựa đúng lúc ta đi nhiệm vụ để tránh điều tra ngược lại…”

Hắn bật cười thành tiếng, giọng cười khàn đặc, tà mị như quỷ lẩm bẩm trong đêm.

“Hay lắm… Asuma… Ngươi đã muốn chơi cái trò ‘ngươi ngủ với đàn bà ta yêu, ta sẽ giết ngươi’ à?”

“Vậy thì chờ đó… Lần này ta về, ta sẽ mở cửa, đặt ghế, mời ngươi ngồi xem… Kurenai — ngươi yêu nhất — nằm dạng chân trên ghế sofa, bị ta đè ra đụ giữa nhà, bị lấp đầy đến ngất xỉu, rên rỉ gọi tên ta… từng nhịp long trụ đâm vào tử cung, đều để ngươi xem trực tiếp.”

“Coi như một bộ phim NTR thực tế — ‘Kỹ nữ của ngươi và cự vật của ta’. Quà tặng tình cảm từ ta, tặng cho một thằng đàn ông không biết giữ đàn bà.”

Naruto khẽ liếc sang Kurenai, nàng cũng đã cảm nhận được khí thế bất thường, tay đặt lên chuôi kunai, ánh mắt sắc lạnh. Nhưng nàng chỉ liếc nhẹ về phía hắn. Không cần nói. Không cần ra hiệu.

Chỉ một ánh mắt thôi là đủ — nàng biết, bất kỳ ai chĩa sát khí vào Naruto, đều sẽ bị nghiền nát.

Từ sau lưng, Hinata khẽ tiến lên nửa bước, đôi mắt Byakugan lóe sáng.

Kakashi thì siết nắm tay. “Zabuza… và thêm hai tên Jonin? Không ổn rồi.” – hắn trầm giọng.

Nhưng Naruto đã cười khẽ, bước lên một bước, cả người thả lỏng như đang đi dạo giữa trưa hè, giọng hắn vang lên nhàn nhã:

“Yên tâm. Bốn đứa thôi đúng không?”

Mặt đất khẽ rung.

Long trụ bên dưới lớp quần ninja đang giật mạnh từng nhịp như sắp bạo phát vì phấn khích. Bên dưới ánh trăng vừa ló, một luồng khí tức nóng rực bắt đầu phả ra từ thân thể hắn, đè ép đến mức không khí rung lên như gợn sóng.

Sát khí phản ngược lại.

Hai tên Jonin đằng xa khẽ run nhẹ, như bị móng vuốt vô hình của dã thú chộp thẳng vào cổ.

Naruto nhấc tay, miệng nở nụ cười thèm khát:

“Bốn người? Hay thật đấy. Cảm ơn các ngươi đã tới đúng lúc. Để ta tập thể dục chút cho giãn gân cốt?”

Còn Haku — vẫn đang đeo mặt nạ, đứng phía sau Zabuza — khẽ run lên.

Ánh mắt nàng lặng lẽ dõi về phía Naruto, người nam nhân ấy vừa bước lên, thân thể cao lớn, khí thế tà mị… lại khiến nàng bất giác có cảm giác bị nhìn thấu.

Và một cơn rùng mình kỳ lạ chạy dọc sống lưng nàng, từ gáy xuống tới tận… nơi tử cung đang khẽ co lại theo bản năng.

Không khí lúc này căng cứng như dây cung kéo đến cực hạn.

Khi Naruto vừa cất bước lên, Kakashi lập tức giật mình, vội lao ra chắn ngang. Gương mặt hiếm khi nghiêm túc đến vậy.

“Naruto?! Em tính làm gì!? Lui lại!”

Thế nhưng, Naruto chỉ nhếch mép cười. Một nụ cười thản nhiên… đầy dã tính.

“Yên tâm, thầy Kakashi. Chỉ mất chút thời gian thôi… Cứ đứng đó mà xem, hắc hắc…”

Giọng hắn đều đều, nhưng trong mắt lóe lên một tia tà mị lạnh buốt. Hắn nhấc chân, bước thêm một bước nữa — mà như cả không gian phía trước cũng bị nghiền xuống bởi sức nặng vô hình.

Lúc này, chẳng ai trong hai đội hiểu được — người đang đứng trước mặt họ không còn là một thiếu niên Uzumaki Naruto vô tư vô lo của ngày nào.

Mà là một tồn tại… mang trong mình tổng khí lực có thể nâng được 6,6 triệu tấn.

Một cú đấm của hắn đủ sánh ngang với hàng chục tấn TNT, mỗi lần vung tay nhẹ có thể chém gió như cấm thuật cấp S, sức hủy diệt đạt đến mức hủy tinh diệt địa.

Và cơ thể hắn — sau từng lần bắn tinh dịch vào tử cung mỹ nữ, sau từng đợt song tu lấp đầy huyệt đạo — đã được hệ thống cường hóa đến mức siêu thoát nhân loại.

Mỗi bó cơ của hắn rắn như hợp kim mạnh nhất vũ trụ, mỗi sợi gân căng tràn uy lực như long cốt. Nếu không phải mỗi lần quan hệ hệ thống tự phong ấn lực đạo, thì sớm muộn Konoha cũng đã thành biển lửa — đống xác cháy nằm la liệt, trong đó chắc chắn có cả những nữ nhân vừa được hắn lấp đầy tử cung trước đó vài phút.

Chỉ có thể nói, cơ thể hắn đã đạt tới đỉnh cao tuyệt đối của tồn tại — nơi mà cả trời cũng phải cúi đầu.

Và rồi —

ẦM!!

Một luồng khí thế khủng khiếp từ người Naruto bùng phát trong nháy mắt, khiến mặt đất nứt vỡ, cây cối quanh đó rụng lá hàng loạt, không khí rụng rời như bị rút cạn.

Kakashi giật mình mở Sharingan — nhưng thứ hắn thấy… chỉ là khoảnh khắc Naruto biến mất như chưa từng tồn tại.

ÂM—!!

Tiếng chói tai rạch ngang trời — âm thanh bị phá vỡ, sóng xung kích lan ra như búa giáng, khiến tất cả mọi người trong hai đội đều bị đẩy lùi nửa bước, tim nhói lên như bị ai bóp nghẹt!

Naruto — đã xuyên qua không khí, vượt qua tốc độ âm thanh — để hiện ra ngay phía sau hai tên Jonin sát thủ.

Cả hai còn chưa kịp xoay đầu.

BOOOOOM!!

Một tiếng nổ máu tung trời.

Thân thể hai kẻ Jonin bị xé tan ra từng mảnh, máu thịt hóa thành cơn mưa đỏ sẫm vẩy lên cỏ cây đất đá xung quanh. Không còn một tiếng hét, không còn một phản ứng, chỉ có hai đám sương máu lơ lửng rồi rơi xuống như tấm màn tử thần.

Im lặng tuyệt đối.

Kakashi, Sakura, Sasuke, Kiba, Shino — tất cả đứng hình, mồm há to như nuốt trọn cả nắm kunai, tim co giật, huyết áp tăng vọt.

Ngay cả Kurenai và Hinata, dù đã từng nằm dưới thân hắn, từng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khi tử cung bị lấp đầy, vẫn không ngờ Naruto lại có thể ra tay… đến mức như vậy.

“Một đòn… tiêu diệt hai Jonin?” — Kurenai nghĩ, cơ thể run nhẹ. Không phải vì sợ. Mà là vì hưng phấn. Nơi hạ thân nàng bắt đầu ướt sũng, tử cung co rút theo bản năng, như cầu xin được hắn ban thưởng sau trận chiến.

Kakashi, suốt thời gian Naruto hành động, mắt Sharingan vẫn mở, nhưng thứ hắn thấy chỉ là… một bóng mờ không thể bắt kịp, một nhịp “chớp mắt” giữa sống và chết.

“Cái tốc độ gì thế này…?” – hắn run giọng – “Không thể nào… Không phải Genin… không phải Jounin… đây là cái gì thần tiên sức mạnh?”

Lúc này, Zabuza, đang định bước lên khiêu khích, cũng sững lại. Một dòng mồ hôi lạnh trượt dọc từ gáy xuống tận cột sống.

“…Chết mẹ rồi…”

Hắn chưa kịp há miệng thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh bám sát sau gáy. Hắn quay đầu — Naruto đang đứng ngay sau hắn, tay đã đặt lên chuôi Kubikiribōchō, nụ cười tàn độc nở rộ như ác ma giữa chiến trường.

“Đao to phết…” – Naruto khẽ nói.

Rồi —

RẮC RẮC RẮC!!!

Dưới áp lực 6,6 triệu tấn, Kubikiribōchō — thanh đại đao khét tiếng với lưỡi dày như xẻ thịt khổng lồ — bị bóp cong méo mó như bún luộc, rồi vo tròn thành một cục sắt vô dụng.

“Đây, cho ngươi lại này.” – Naruto cười nhạt, thảy cục phế liệu xuống đất, tiếng kim loại rơi vang lên lạnh lẽo.

Zabuza chết đứng. Không một lời, không một tiếng thở.

Haku, đứng phía sau, mắt mở lớn như muốn rách khóe — tâm trí hỗn loạn, toàn thân run lên.

Ngay khoảnh khắc ấy — nàng nhận ra. Dù là đao phủ máu lạnh hay ninja phản bội cứng đầu… khi đứng trước người nam nhân này… cũng chỉ là những kẻ chờ bị làm thịt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...