Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 13 : Sức mạnh của song tu



Chương 12 : Sức mạnh của song tu

Cảnh tượng bên trong căn phòng vẫn chưa khép lại.

Long trụ to lớn của Naruto vẫn cắm sâu bên trong mật huyệt Kurenai, từng nhịp thúc vẫn đang dập loạn từ tư thế bế ngửa. Cặp mông tròn trịa bị đẩy lên hạ xuống liên hồi, mỗi cú va chạm đều làm một dòng tinh dịch trào ra dọc theo khe mông, nhỏ tí tách xuống sàn.

Kurenai rên rỉ, thở hổn hển, ánh mắt ướt nước như bị thiêu đốt. Tay nàng ôm siết lấy cổ hắn, chân dài quặp chặt lấy hông, thân thể mềm oặt như bị rút sạch khí lực.

Nhưng rồi…

“Rầm!”

Một tiếng động khẽ vang lên ngoài cửa sổ.

Naruto hơi nhướn mày, liếc mắt nhìn — chỉ thấy tên Asuma kia thân thể run lên một cái, rồi ngã ngửa ra sau, bất tỉnh nhân sự như bị sét đánh. Cặp mắt trợn trừng, mồm còn há hốc như muốn gào lên lần cuối: “Khôngggg…!”

“…”

Naruto nhíu mày.

“Bó tay thật đấy.”

Hắn khẽ lắc đầu, rút long trụ ra khỏi cơ thể Kurenai với một tiếng “rọt” nhóp nhép. Mật huyệt bị nong căng đến rã rời, vừa bị rút ra đã trào ra một dòng tinh dịch trắng sệt, bắn thành tia như sữa đặc.

“Đang hứng, mà cái tên cùi bắp kia lại té xỉu?”

Naruto nhìn Kurenai — nàng vẫn đang thở dốc, ánh mắt mơ màng, thân thể đỏ ửng, giữa hai chân tràn đầy tinh dịch. Vẻ mặt nàng mơ màng, rên khẽ như thể vẫn còn đang chờ bị cắm vào lần nữa.

Nhưng hắn lúc này đã… hơi mất hứng.

“Thế thì đụ thêm vài lần cho xả stress vậy.”

Hắn lật người nàng úp xuống, dựng mông cao vểnh, rồi lại đâm long trụ vào từ phía sau. Mỗi cú thúc đều sâu như phá đá, khiến tinh dịch bị ép trào ra ngoài, vấy khắp hai bắp đùi trắng nõn.

“Ư… ưm… aa… aaaaa…!”

Kurenai lại một lần nữa bị rót no tử cung, toàn thân co giật, rồi cuối cùng lăn ra ngủ mê man, mông vẫn còn run khe khẽ, mép huyệt vẫn chảy tí tách không ngừng.

Naruto thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ.

“Giờ để nàng ở đây cũng phiền…”

Hắn quấn sơ tấm chăn quanh thân thể trần trụi của Kurenai, khoác lại y phục chỉnh tề cho mình, rồi bước ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến bên chỗ Asuma nằm, hắn búng tay một cái.

“Tỉnh không được thì mang đi.”

Trong chớp mắt, một nhóm Anbu tuần tra đã xuất hiện. Khi nhìn thấy Asuma nằm bất tỉnh, cả đội lập tức lao tới, ánh mắt đầy căng thẳng.

“Thủ lĩnh đội 10?!”

“Ngất trong trạng thái không có chakra dao động bất thường… không có thương tích rõ ràng.”

Naruto khoanh tay đứng bên, thản nhiên mở miệng:

“Chắc bị… xúc động hơi mạnh. Vấn đề tâm lý.”

Các Anbu nhìn nhau, thấy quả thực ngoài da không có vết máu nào, chỉ có ánh mắt Asuma mở to trợn trắng, môi run run như gặp quỷ. Bọn họ không tiện hỏi nhiều, lập tức khiêng Asuma đi, còn không quên gửi báo cáo khẩn về Hokage tháp.

“Phải gọi y tế đặc biệt kiểm tra thần kinh gấp.”

Naruto đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt, khóe miệng cong lên đầy trào phúng.

“Còn may… ta chưa cho ngươi thấy cảnh ta đè mẹ ngươi.”

Giải quyết xong “chướng ngại vật”, Naruto thong thả trở về căn hộ.

Căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi tinh dịch, hơi nóng ái ân chưa tan. Hắn nhìn Kurenai đang nằm cong người trong chăn, môi hé mở rên khe khẽ, gò má đỏ bừng như thiếu nữ còn trong mộng xuân.

Hắn không đánh thức nàng.

Thay vào đó, hắn đi thẳng về nhà, bế Hinata đang ngủ say, vòng tay vẫn còn ôm gối như con mèo nhỏ, trên miệng còn chút nước dãi ướt gối.

Naruto nhếch mép:

“Em cũng phải có phần.”

Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đem trở lại căn hộ của Kurenai, tay kết vài ấn quyết phong tỏa chakra quanh phòng, thiết lập trận pháp cách âm và cấm vào.

“Chơi nhiều thì phải biết giữ an toàn.”

Căn phòng giờ đây được bố trí kín đáo, tĩnh lặng, yên ắng.

Naruto đặt Hinata xuống bên cạnh Kurenai, hai mỹ nhân tuyệt sắc nằm kề nhau, một người là tiểu thư thục nữ ngây thơ đã biến thành dâm phụ si mê long trụ, người còn lại là nữ Jounin lạnh lùng giờ đã bị “thuần hóa” thành kỹ nữ ngoan ngoãn dưới thân.

Hắn cởi bỏ y phục, nằm giữa hai người, hai tay vòng qua, ôm trọn lấy cả hai thân thể mềm mại, thơm ngát, đầy sức sống và mùi tình dục còn vương trên da thịt.

Mắt khẽ khép lại.

“Ngủ thôi. Ngày mai còn phải ‘luyện công’ tiếp.”

Ngày hôm sau, trong bệnh viện

Hiruzen đứng nghiêm trước giường bệnh, bóng lưng già nua in lên tường phòng sáng vằng vặc đèn y tế. Ánh mắt ông lạnh như đá khi nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Asuma, người con trai ông đang đứng trước lằn ranh của một sự bàng hoàng vô hình.

“Này, có thương tích gì không?” giọng Hiruzen nghiêm khắc, không cho chỗ cho câu trả lời mơ hồ.

Nữ y tá bên mé giường lắc đầu, giọng lễ phép mà chắc nịch: “Không, hoàn toàn bình thường. Tim mạch ổn, thần kinh không thấy tổn thương, chakra vẫn hoạt động đều.”

Hiruzen cau mày, bước gần hơn, tiếng ông đục như xát vào da: “Nhanh nói! Đã xảy ra chuyện gì?”

Asuma cứ đứng đó, mắt anh nhìn chỗ không, khóe môi co giật — như thể hình ảnh đêm qua vẫn còn cuộn trào trong đầu, một ảo ảnh dai dẳng không tan. Im lặng của anh dài ra như một lưỡi dao cắt ngang, làm đọng lại mọi hơi thở trong phòng.

Hiruzen bực bội, ông không thích những im lặng vô nghĩa. “Đã thế cho gọi đội Yamanaka vào!”

Tiếng lệnh của Hiruzen như sét ngang. Asuma giật mình. Trong lồng ngực hắn, mọi thứ như sôi lên: ý nghĩ bị đọc tâm, kí ức bị bóc trần — một nỗi nhục không thể chấp nhận được. Hình ảnh người mình yêu thương bị tổn thương, rồi chính mình bất lực, nằm gọn trong tâm trí và diễn đi diễn lại đến phát điên.

Chớp mắt, Asuma vội vàng ghìm tiếng thét của lòng tự trọng.

Lập tức hắn xoay sang, cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh, giọng anh khô khốc, thô ráp: “Là Akatsuki tiếp cận con ban đêm…con bị phục kích, may mà thoát được.”

“Akatsuki…” Hiruzen nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên những tên cũ, những mối nguy cần cảnh giác. “Gửi ngay báo cáo, mời tộc Nara kiểm tra. Nếu quả thực là phục kích, chúng ta sẽ truy vết.”

Asuma thở phào nhẹ, nhưng bên dưới lớp da là một cơn cuồng nộ âm ỉ. Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh tối tăm lại ùa về — không phải vì Akatsuki, mà là vì gã tóc vàng với nụ cười như diêm độc, vì cảnh tượng chưa kịp quên: người mà hắn thương yêu rên rỉ trong vòng tay người khác, vẻ mặt dâng trào khoái lạc mà hắn không thể can thiệp. Nỗi xấu hổ bóp nghẹt hắn, khiến tim như bị ép chặt.

“Thù cướp vợ. Không độ trời chung,” Asuma nghĩ thầm, máu nóng dâng cao. Lời hận đó chợt bật ra khan khàn: “Naruto… ta phải giết ngươi.”

Đó không phải là lời hờn non, không phải là lời đe doạ vu vơ.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ nỗi nhục biến thành một lưỡi kiếm lạnh lùng. Asuma cảm nhận cơ thể mình cứng lại, một ý chí mới hình thành — không phải chỉ để rửa nhục, mà để khiến kẻ kia trả giá bằng mọi giá.

Lòng Asuma vỡ tan nhưng lạnh rùng. Anh khẽ gật đầu trước mặt Hiruzen, nụ cười gượng: “Con ổn. Con sẽ báo lại sau.”

Cánh cửa phòng khép lại, tiếng bước chân rời đi, để lại hai người đàn ông trong hai thế giới riêng. Hiruzen thở dài, môi ông mím lại như cục đá. Ở một góc xa, một mẩu kế hoạch bắt đầu nhen nhúm trong đầu ông — làm sao vừa an ủi, vừa bảo vệ, vừa tránh mở cuộc khủng hoảng nội bộ?

Asuma đi ra hành lang, mỗi bước chân mang theo quyết tâm nguội lạnh. Hắn biết mình không thể đối đầu ngay lúc này — không với một kẻ mà làng đang còn coi như học trò, không khi sự thật chưa thể phơi bày. Hắn sẽ phải chờ, phải nhẫn, phải rèn mình thành con dao sắc.

Trong lòng hắn, câu thề vang lên như tiếng sấm: “Naruto… ngươi sẽ trả giá!”

Trên sân tập sáng hôm đó.

Ánh nắng chiếu xiên qua những tán cây lấp lánh, thảm cỏ rung rinh dưới từng bước chân luyện tập. Không khí thoạt nhìn có vẻ như rất bình thường… nếu như Naruto không vừa tập thể thuật vừa… đưa tay sờ soạng ngực Kurenai ngay giữa ban ngày ban mặt.

Bộp!

“Ưm… Naruto~ đừng nhây nữa…” – giọng Kurenai khẽ rên như làm nũng, mặt đỏ mà mắt vẫn long lanh, một tay còn vô thức chống lên lồng ngực hắn, như để hắn khỏi ngã… nhưng cũng như để hắn dễ bề… “bóp cho chuẩn xác hơn.”

Lạch cạch…

Đó là tiếng kính đen của Shino khẽ trượt một chút xuống sống mũi.

Hắn đứng yên dưới tán cây, tay xách theo hộp đựng bọ, mắt sau kính chăm chăm nhìn ba người đang “luyện tập chiến thuật phối hợp”… hay đúng hơn là Naruto thì luyện bóp, Kurenai thì luyện chịu đựng, còn Hinata thì đứng bên cười khúc khích như cổ động viên.

Trong lòng Shino khẽ vang lên một tiếng: “Gì vậy trời…?”

Hắn nheo mắt… cố gắng nhớ lại mấy hôm trước…

“Rõ ràng… rõ ràng mới ba ngày trước cô Kurenai còn tát Naruto khi hắn ‘vô tình’ chạm vào mông mà… Giờ thì sao?? Giờ thì cái tay đó bóp ‘quang minh chính đại’ luôn giữa sân! Mà cổ còn… còn cười… cười khúc khích?!”

Mắt hắn lại đảo qua… đúng lúc thấy Naruto từ phía sau vòng tay ôm eo Kurenai, cằm gác lên vai nàng, tay thì như không như có mà trượt qua nhũ phong đẫy đà, miết nhẹ một cái…

“Ư…” – Kurenai khẽ run – rồi cười… như gái mới yêu.

Shino chết lặng.

“…Đây… là cái quái gì vậy…? Có phải… mình đã bỏ lỡ giai đoạn nào đó trong ‘quy trình phát triển đội’ không??”

Hắn ngơ ngác.

“Chẳng phải… sensei là người hướng dẫn, còn bọn mình là học trò sao…? Sao giờ nhìn như thể Naruto mới là đội trưởng, Hinata là vợ cả, còn sensei… là tình nhân bí mật!?”

Shino quay đầu sang Hinata… chỉ thấy nàng cười tủm tỉm, miệng nhai bánh mochi, mắt thì sáng rỡ như đang xem vở kịch yêu thích. Đôi lúc nàng còn vẫy tay cổ vũ cho Naruto mỗi khi hắn… “bóp” đúng nhịp.

Shino: “Không hiểu nổi nữa rồi…”

Hắn khẽ thở dài.

“Cái đội này… có chút lệch pha rồi thì phải…”

Nhưng ngay lúc ấy, Naruto tung ra mười cái phân thân, mỗi cái đi… nhổ cỏ, dựng bia, chặt củi, dọn rác, lau bụi, sửa mái nhà, nấu ăn, một cái còn đi lấy thư báo từ bưu điện!

Shino: “…”

Hắn khẽ đẩy lại kính lên sống mũi, gật đầu một cái.

“Thực lực mạnh, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ nhanh. Lợi cho cả đội.”

“Chuyện tình cảm… thôi kệ đi vậy. Ta đi tìm bọ…”

Rồi hắn lặng lẽ quay đi, ôm hộp côn trùng, biến mất vào rừng như một chiếc bóng lạnh lùng mang tên: ‘người ngoài cuộc cấp độ tuyệt đối’.

Một lúc sau…

Naruto lúc này không còn nghịch ngợm như thường lệ.

Sau mấy cái bóp nhũ, vuốt mông trêu chọc hai nữ nhân của mình, hắn cũng để hai người thật sự tập trung vào luyện tập như đúng quy củ.

Dù sao ban ngày vẫn là thời gian phục vụ cho nghĩa vụ Ninja, hắn không thể để hai nàng suốt ngày mê luyến long trụ mà lơ là nhiệm vụ.

Nhưng cũng thật khó…

Kurenai sau một đêm bị hắn lấp đầy đến tận cùng, sáng nay tỉnh dậy, trong người nàng như được thay da đổi thịt. Dù không còn nguyên khí chút nào sau trận đêm qua, nhưng chỉ cần ngủ một giấc là toàn thân nàng đã bừng bừng sinh lực, thậm chí còn khỏe hơn cả khi chưa bị đụ.

Lúc đầu nàng tưởng là do mình nghỉ ngơi đủ, nhưng đến khi được Naruto giải thích thì cả người nàng khẽ run lên vì kinh ngạc.

“Cái gì? Hấp thu tinh dịch của ngươi… lại có thể phục hồi thể lực, gia tăng sinh mệnh lực… thậm chí còn trẻ hóa?”

Hinata đứng bên cạnh khẽ mỉm cười, đôi môi ướt át rực hồng:

“Vâng, em là người đầu tiên được thụ hưởng đó, Kurenai-sensei. Càng tiếp nhận nhiều… cơ thể càng mạnh, nhan sắc càng đẹp ~ !”

Kurenai vừa xấu hổ, vừa thầm rạo rực. Nàng liếc xuống hạ thân Naruto đang phồng rõ rệt dưới lớp áo, hai má ửng hồng. Nàng không nói ra, nhưng thật lòng… cũng muốn được đè ra đụ ngay tại đây.

Nhưng lý trí của một Jounin kỳ cựu giúp nàng giữ bình tĩnh. Nàng hít sâu, ép tâm trí mình quay về thực tại — dẫu ánh mắt vẫn không kìm được mà lén liếc xuống hạ bộ hắn vài lần.

Thực lực… mới là tất cả.

Kurenai hiểu rất rõ nguyên lý Chakra. Nó là sự kết hợp giữa tinh thần và năng lượng sống — một thứ càng sử dụng nhiều thì càng khiến thân thể tổn hao.

Thậm chí chính nàng, dù thuộc dòng dõi cao trong Konoha, từng được truyền thụ những bí điển tinh luyện Chakra hạng nhất, vẫn luôn gặp giới hạn khi luyện thuật cao cấp. Càng tinh luyện, thân thể nàng càng yếu đi.

Nhưng Naruto thì khác. Song tu với hắn không chỉ giúp nàng phục hồi toàn bộ sinh lực, mà còn khiến dòng Chakra trong cơ thể nàng lưu thông mạnh mẽ, tinh thuần chưa từng thấy.

Cứ mỗi lần hắn bắn vào, tử cung nàng như một cái bình hấp thu tinh túy — toàn thân nàng run rẩy, nhưng sâu bên trong, Chakra lại dâng lên như sóng.

Vì vậy, từ sáng nay, nàng bắt đầu chuyển hướng tu luyện. Không còn chỉ chuyên về ảo thuật nữa, nàng bắt đầu học hỏi thêm về nhẫn thuật – thứ mà nàng từng e ngại vì tiêu hao quá lớn.

“Với hắn bên cạnh… ta có thể luyện tất cả.”

Cách đó không xa, Hinata đang nhẹ nhàng xoay người, luyện tập một chiêu đặc thù của nhà Hyuga — Bát Quái Hồi Thiên Chưởng.

Nhưng khác với những gì Naruto từng xem trong kiếp trước, nơi Neji phải xoay tròn như chong chóng, tốc độ mắt còn không theo kịp để tạo lực ly tâm đủ mạnh thì Hinata lại nhẹ nhàng, ưu mỹ, tay xoay vòng chậm rãi, chân không nhấc khỏi mặt đất quá nhiều, vạt áo lay động như tiên nữ vũ đạo.

Đó là sự khác biệt giữa tông gia và phân gia.

Tông gia có huyết mạch thuần hơn, năng lực bẩm sinh mạnh hơn. Với thể chất đã được cường hóa nhờ song tu, Hinata thậm chí không cần vận toàn lực cũng có thể tạo ra lớp phòng hộ Chakra cực mạnh bao quanh, vẽ thành hình bát quái bằng luồng gió bay sượt cỏ.

Naruto đứng phía sau ngắm nhìn, khóe môi nhếch nhẹ. Hắn không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá từng đường quyền, từng luồng khí xung quanh — đôi mắt hắn nhìn thấy mọi vi mạch chuyển động trong cơ thể hai mỹ nhân.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...