Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nhẫn Giới Dâm Ký

Chương 12 : Cho tên nào rình phải thấy!



Chương 11 : Cho tên nào rình phải thấy!

Thân thể Kurenai mềm nhũn như bùn sau khi bị rót no đầy tử cung. Mắt nàng mơ màng, hơi thở gấp gáp, toàn thân ửng hồng như bị lửa thiêu, mép huyệt còn chưa khép lại đã trào ra tinh dịch sền sệt, chảy ròng theo khe mông, nhỏ thành từng giọt dâm mỹ xuống ga trải giường.

“Ưm… Naruto… em…”

Chưa kịp nói hết câu, Naruto đã cúi xuống sát tai nàng, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai:

“Chưa xong đâu, Kurenai… Em nghĩ chỉ cần nằm im hứng lấy là đủ sao?”

Tay hắn vòng qua bụng nàng, nhấc bổng thân thể mềm mại ấy dậy như không tốn chút sức nào. Kurenai khẽ rên, đầu ngả vào vai hắn, thân thể bị bế lên như con mèo con đang sốt cao, đôi chân dài mềm oặt không còn lực chống đỡ.

“Đứng dậy. Dang chân ra.”

Giọng hắn trầm, dứt khoát, mang theo mệnh lệnh không cho phép từ chối. Cơ thể nàng lập tức phản ứng như có thói quen — đầu gối khẽ run nhưng vẫn ngoan ngoãn bước xuống, hai chân dạng rộng ra, bàn chân trần đặt trên sàn lạnh.

“Chống tay lên bàn.”

Naruto kéo nàng sát vào mép bàn gỗ thấp giữa phòng. Mặt bàn trơn bóng, đúng tầm hông. Kurenai khẽ cắn môi, hai tay chống xuống, mông hơi nhấc lên theo bản năng, bày ra một tư thế vô cùng dâm loạn.

Tấm áo ngủ mỏng đã bị kéo tụt xuống tận khuỷu chân. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu xiên lên cặp mông căng tròn trắng mịn đang hơi run vì hưng phấn và kích thích cực hạn.

Từ sau lưng, Naruto đứng sát lại, tay tách hai cánh mông ra, để lộ hoàn toàn đóa hoa mật huyệt đỏ hồng sưng tấy, vẫn đang co giật nhẹ vì dư âm lần xuất tinh đầu tiên. Tinh dịch từ trong còn nhỏ tong tỏng xuống sàn, tạo thành một vệt trắng nhầy kéo dài từ mép huyệt.

“Mật huyệt này… vẫn đang khát khao ta phải không?”

Hắn thì thầm, rồi không cần báo trước — “Phập!”

Long trụ nóng rực như thép nung đỏ đâm mạnh từ phía sau, một cú thọc thẳng khiến toàn bộ chiều dài thân trụ chui tọt vào trong, một phát chạm đáy.

“AaAAAAHHHH…!!”

Kurenai gào rên, hai tay chống bàn run rẩy, toàn thân bật cong như dây cung. Mông nàng nảy lên, đùi run bắn, mái tóc đen xõa dài trượt qua vai rũ xuống bàn như lửa cháy.

“Nữa… nữa nữa nữa… đừng rút ra…! Đâm tiếp đi… Naruto… aaahhh!”

Tay nàng siết lấy mép bàn, móng tay cào xước mặt gỗ, mắt long lanh, miệng há hé, nước dãi chảy ra nơi khóe môi. Mỗi lần long trụ rút ra rồi đâm vào lại là một cú va chạm cực hạn giữa dục vọng và tử cung đang co bóp điên cuồng.

Bóp! Bóp! Bóp!

Tiếng đâm loạn vang vọng trong không gian, thịt mông va thịt hông, mật huyệt rít lấy long trụ như hút cạn sinh lực.

Naruto siết eo nàng, dập như cuồng thú:

“Lần này… ta sẽ xuất tới khi tử cung em phải phình ra!”

“Ưm… aa! Phình rồi… tử cung em… bị anh đâm đến rút lại không nổi nữa rồi…!” – Kurenai nghẹn ngào rên rỉ, hai chân run lẩy bẩy, dịch trắng trào ra theo mỗi cú thúc, nhỏ thành dòng xuống sàn gỗ, tạo thành một vũng nhỏ ướt đẫm giữa hai chân nàng.

“Ư… Naruto… mạnh lên nữa… Em muốn… bị anh đè cả đời như thế này…!”

Nghe vậy, Naruto bật cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia chiếm hữu cực đoan:

“Vậy thì… chuẩn bị đón lần thứ hai đi.”

Long trụ giật mạnh trong mật huyệt đang siết chặt như miệng rồng, rồi hắn gầm nhẹ — cả thân dưới siết lại.

“Ọc ọc ọc!”

Lần thứ hai bắn tinh bắt đầu!

Toàn bộ tử cung Kurenai bị tinh dịch nóng rực bơm vào cuồn cuộn, không còn chỗ chứa, nên trào ngược ra như suối xối xả, vừa rát vừa sướng. Cơ bụng nàng phập phồng, bụng dưới phồng căng lên như mang thai sắp sinh.

“AAAAhhhhh…!!! Ra nữa rồi…!!! Đang… bắn vào sâu… sâu quá…!!”

Kurenai gào rên, mông run rẩy, thân thể co giật thành từng đợt như bị điện giật, mắt đảo trắng, miệng mở rộng rên rỉ vô thức, chân thì quắp lấy bàn như thể đang cố giữ thăng bằng khi linh hồn nàng bị tinh dịch của hắn đẩy lên thiên đường lạc dục.

Naruto vẫn không ngừng, long trụ vẫn cắm sâu trong tử cung tràn đầy, mạch đập giật giật không chịu rút ra.

Hắn cúi xuống, liếm dọc sống lưng nàng, thì thầm bên tai bằng giọng khàn khàn:

“Đứng vững đi, Kurenai… Đây mới chỉ là đêm đầu tiên thôi…”

Cánh cửa gỗ màu sẫm khẽ lay động một cách vô tình.

Bên ngoài, trong bóng tối dày đặc của đêm Konoha, một người đàn ông cao lớn đang đứng lặng, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ và… nhục nhã.

Sarutobi Asuma!!!

Gã đứng chết trân tại đó — không phải vì bị phát hiện, mà vì cảnh tượng đằng sau cánh cửa sổ hé mở như một lưỡi dao vừa sắc vừa mặn đang từng nhát từng nhát cắt vào tự trọng của gã, xé toạc ảo mộng bao năm.

Cơ thể Kurenai, nữ nhân gã ngày đêm khao khát, lúc này đang bị đè nghiêng người lên bàn, hai tay nàng chống lên mép gỗ, cặp mông tròn mẩy vểnh cao, hai chân dạng rộng ngoan ngoãn như đã luyện tư thế này cả đời.

Sau lưng nàng, Naruto — cái tên gã ghét cay ghét đắng — đang cắm sâu long trụ đen sì, nóng rực vào giữa hai mép mật huyệt sưng tấy, đỏ rực của Kurenai.

“Khốn… kiếp…”

Asuma siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Gã run lên — không phải vì sợ, mà vì đang chứng kiến thứ mình ao ước bao năm bị kẻ khác cắm vào, bạo lấp từng nhịp, từng cú đâm.

Mỗi lần Naruto rút long trụ ra, mép huyệt lại hé mở, kéo theo tinh dịch trắng đục nhễu ra thành sợi, rồi ngay sau đó — phập! — lại đút vào như chọc sâu hơn, ngập gốc, ép lớp thịt mềm bên trong nở ra, co rút, dính đầy dịch thể đục đặc.

“Hức… Ưm… aa… Naruto… mạnh hơn đi… tử cung em… muốn nữa…!”

Kurenai rên rỉ như dâm phụ, miệng hé mở đầy khoái cảm, hai tay run bần bật đè lên bàn. Mỗi lần bị cắm mạnh, tử cung nàng giật bắn lên, mắt đảo trắng, nước dãi lăn nơi khóe miệng.

Asuma chết lặng.

Kurenai — nữ nhân từng lạnh lùng, từng mắng hắn uống rượu quá nhiều, từng quay mặt đi khi hắn tỏ tình — giờ đây rên rỉ như kỹ nữ bị đụ từ phía sau, không chút kháng cự, thậm chí còn chủ động vểnh mông ra đón nhận long trụ của Naruto.

“Ngươi… khốn nạn…! Ngươi cướp nàng…!!”

Asuma gầm lên trong lòng, nhưng không dám xông vào.

Vì hắn biết… nếu làm vậy, hắn không cướp lại được Kurenai, mà chỉ biến mình thành thằng hề bại trận — thằng hề đứng nhìn nam nhân khác đút từng nhịp vào nơi mình hằng ao ước, mà không thể làm gì.

Đúng lúc ấy…

Naruto — như đã biết từ trước — quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh lia thẳng ra cửa sổ nơi bóng đen Asuma đang đứng.

Mắt hắn — sáng lên tia tà mị khiêu khích, khóe môi nhếch nhẹ, rồi… hắn chậm rãi rút long trụ ra gần hết, để cho Asuma nhìn rõ từng thớ gân, từng vệt dính nhớp đang kéo theo từ bên trong Kurenai.

Mép huyệt bị tách toạc ra, đỏ ửng, dính nhầy tinh dịch, từng giọt còn chưa kịp rơi xuống thì…

“Phập!”

Hắn đút mạnh lại vào, cực kỳ chậm, cực kỳ sâu, cắm tới tận đáy tử cung — như cố tình ép từng giọt tinh dịch cũ ra ngoài để thay bằng lớp mới nóng hơn, đặc hơn.

Kurenai rú lên:

“AAaaAAaaa…!! Ư… Naruto… em… lại bị lấp đầy nữa rồi…!!”

Ngay lúc đó —

“Ọc! Ọc! Ọc!”

Naruto bắt đầu bắn tinh, từng đợt tinh dịch như suối tuôn bơm thẳng vào tử cung đang co rút như miệng rồng đói khát, khiến bụng dưới nàng phồng lên lần nữa, tinh dịch trào ngược ra khe huyệt, chảy theo khe mông xuống sàn đá lạnh, tí tách ngay trước mắt Asuma.

Naruto vẫn nhìn ra cửa sổ, mặt không chút thay đổi, ánh mắt như dao:

“Nhìn rõ chưa?”

Hắn thì thầm bằng giọng chỉ đủ hai người nghe:

“Thứ ngươi muốn cướp… đã là của ta.”

“Hơn nữa…” — hắn thúc mạnh một cú khiến bàn gỗ lệch hẳn về trước — “Ngươi không đủ dài để cắm tới tử cung như ta đâu.”

Asuma lùi nửa bước, mặt tái nhợt.

Hắn muốn gào lên. Muốn xông vào. Muốn giết.

Nhưng bên trong — chính lòng ghen tị đang bóp nghẹn tim hắn, khiến hắn chỉ biết trơ mắt nhìn thứ mình yêu bị kẻ khác đụ loạn, mà nữ nhân ấy thì không ngừng rên rỉ gọi tên kẻ kia, cào lên bàn vì sướng, quặp chân vào eo hắn vì muốn nữa.

Asuma run bần bật như người sắp phát bệnh.

Nhưng Naruto thì vẫn tiếp tục rút ra – đút vào – rút ra – đút vào, bắn – lại bắn – lại bắn, hết đợt này đến đợt khác, bơm đầy không ngớt, khiến âm đạo Kurenai ngậm không nổi, tinh dịch trào ra đùi, nhỏ thành dòng xuống kẽ ngón chân trắng mịn.

Và hắn — vẫn không rút ra.

Như thể muốn nói với Asuma:

“Cô ấy đã nghiện long trụ của ta rồi. Ngươi đến sau, đến muộn… đến mấy kiếp cũng vô dụng.”

Asuma vẫn đứng đó — hai tay nắm chặt, mắt đỏ ngầu, mồ hôi lăn dài theo thái dương lạnh buốt.

Gã nghe hết.

Nhìn hết.

Từng tiếng rên đứt quãng, từng cú thúc sâu thít đến tận đáy, từng giọt tinh dịch sền sệt rơi tí tách xuống sàn gỗ lạnh như máu rỉ từ tim mình… gã đều không bỏ lỡ.

Và… chính khi Naruto cúi đầu, gầm khẽ và lại bắn thêm một đợt nữa, tử cung Kurenai run lên, đôi chân nàng giật giật như đang lên cơn, thì gã biết — mình đã hoàn toàn thua.

Thua long trụ.

Thua tốc độ.

Thua khoái cảm.

Thua đến nỗi… chính nữ nhân mình yêu đang tình nguyện dạng chân, cong mông, van xin được đâm sâu thêm nữa, mà mình… chỉ biết đứng ngoài như một kẻ thất tình yếu đuối đến khốn nạn.

Cơ thể Kurenai mềm nhũn, chưa kịp hoàn hồn sau những đợt xuất tinh lấp đầy tử cung, thì đã bị Naruto bế bổng lên như không hề tốn sức. Hai tay hắn siết lấy eo nhỏ, nâng nàng lên cao đến khi đôi chân dài miên man của nàng bản năng quặp chặt lấy hông hắn.

Mông nàng lúc này hơi cong ra sau, khe mông trắng mịn mượt mà bị kéo căng tách hẳn làm hai, phơi bày hết toàn bộ vẻ dâm mỹ tuyệt đối. Mỗi đường cong đều như được gọt giũa bởi bàn tay của thần dục — cong đúng chỗ, mẩy đúng lúc, run rẩy đúng điểm.

Toàn thân nàng dính sát vào hắn, từ bầu ngực mềm mại đang ép lên ngực trần của hắn đến đôi đùi trắng ngần đang kẹp chặt lấy hông như gọng kìm. Hơi thở nàng dồn dập, cổ họng phát ra tiếng rên khàn khàn còn vương sót từ khoái cảm trước.

Ngay giữa hai thân thể, long trụ khổng lồ của Naruto dựng đứng, đỏ bừng và giật nhẹ từng nhịp, như dã thú khao khát lao vào ổ mật ngọt. Đầu khấc của nó chạm ngay nơi mật huyệt còn đang ướt đẫm dịch trắng sền sệt, vừa được lấp đầy, giờ lại tiếp tục bị trêu đùa.

Naruto không vội đâm vào — mà cố tình rà qua rà lại nơi cánh hoa mềm mại, trượt nhẹ từng vòng lên giữa khe, khiến Kurenai rùng mình bật rên:

“Ưm… Ư… nhanh… nhanh nữa đi mà…”

Mật huyệt nàng đã bắt đầu co thắt theo bản năng, như chính nó cũng đang nóng lòng đón lấy long trụ, há miệng ngoan ngoãn chờ bị tách đôi thêm lần nữa.

Naruto khẽ ghé sát tai nàng, thì thầm một câu như sét đánh ngang tai:

“Nếu ta nói… bên ngoài cửa sổ, Asuma đang nhìn trộm chúng ta đụ nhau… thì sao?”

Kurenai toàn thân cứng lại trong một thoáng, mắt mở to, giật mình ngoảnh đầu nhìn về phía ô cửa sổ đang khép hờ — và ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng chạm thẳng vào ánh nhìn rực cháy căm phẫn của Asuma, người đang đứng chết trân, hai nắm tay siết chặt, toàn thân run rẩy.

Kurenai chỉ sững lại một giây. Rồi… nàng mím môi, mặt đỏ bừng như có dòng lửa thiêu cháy từ trong ra ngoài. Nhưng trái ngược hoàn toàn với kỳ vọng — nàng không la lên, không né tránh, không hoảng loạn.

Mà lại cúi đầu… hôn ngấu nghiến lấy Naruto.

Một nụ hôn dâm loạn, sâu, ngấu nghiến, nồng cháy đến mức như muốn dùng khoái cảm của bản thân để tuyên bố với kẻ ngoài kia: “Ta thuộc về người đàn ông này. Không phải ngươi.”

Naruto cười khẽ, nâng nàng lên thêm chút nữa, rồi hạ mông nàng xuống đồng thời nâng hông mình lên.

Long trụ chĩa thẳng — chạm đúng vào miệng huyệt đỏ hồng, rồi từng tấc, từng vòng gân guốc nổi rõ bắt đầu len vào, nhẹ nhàng tách đôi cánh hoa như cưa đôi vỏ trai, chậm rãi — nhưng vô cùng tàn bạo.

Trước mắt Asuma, toàn bộ cảnh tượng ấy hiện rõ không thiếu một chi tiết nào.

Từ cặp mông bị tách đến đỏ ửng, từ chỗ miệng huyệt bị nong ra căng rộng, đến từng vòng cơ âm đạo co rút bao lấy từng tấc long trụ, dính nhớp dịch thể loang loáng, quấn chặt lấy vật thể khổng lồ như nuốt chửng.

“Ót…”

Vào hết.

Toàn bộ long trụ to lớn đã cắm sâu tận gốc, mút chặt trong mật huyệt nóng hổi. Naruto siết chặt eo nàng, khiến tử cung lại lần nữa bị đẩy tới tận giới hạn, thậm chí hơi đội lên bụng dưới tạo thành vết lồi.

Kurenai rên rỉ bật tiếng, đôi chân dài càng siết chặt, mông ngúng nguẩy mạnh không ngừng, như thể muốn tự ép long trụ vào sâu hơn nữa, sâu đến tận cùng, để chứng minh với người đang đứng ngoài kia rằng nàng là của ai.

Miệng nàng vẫn còn dính nước bọt từ nụ hôn khi nãy, giọng run rẩy nhưng dâm đãng nức nở:

“Ư… nữa đi… Naruto… làm ơn… hãy cho em… thứ mà người ngoài kia không bao giờ có…”

Naruto khẽ cười, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ nàng một cái — rồi bắt đầu dập loạn từ tư thế bế ngửa, khiến cặp mông tròn mẩy nảy lên từng nhịp, mỗi lần đập vào đều vang “bạch bạch” đầy nhục cảm giữa không gian yên tĩnh.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng qua ô cửa.

Cho tên Asuma đó thấy — thấy rõ — thấy tất cả.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...