Người Mẹ Góa Phụ Dâm Đãng
chương 3
Nhìn cái mặt nó là tôi chẳng ưa, chẳng phải vì tôi kiểu phân biệt hay gì đâu mà là do thằng Lâm nó hay bắt nạt tôi nên đâm ra dần dần khiến tôi ghét thôi. Nó hỏi tôi nhưng tôi không có trả lời.
Nó đi đến huýt vai tôi một cái rồi nói.
– Sao mày không trả lời tao
– Mẹ… Lâm bắt nạt con.
Tôi ngước nhìn mẹ, dùng ánh mắt cầu khẩn mẹ giúp đỡ, lúc đó tay mẹ đang nắm tay tôi ánh mắt đang nhìn xa xăm về cửa biển, nghe tôi nói thì mẹ xoay đầu lại nhìn thấy thằng Lâm, mẹ chỉ nhẹ nhàng nói.
– Lâm, không được bắt nạt bạn…
– Dạ… Con không có ạ, con chỉ đùa vui thôi cô…
Nó nói xong, còn cười thằng Lâm biết có mẹ tôi bên cạnh nên nó không làm được gì tôi thì lảng vảng tránh chỗ khác.
Đang nhìn nó thì có một tiếng hô lớn phát ra, làm tôi giật cả mình.
– Tàu cứu hộ về rồi… Mọi người tàu đang vào kìa.
Ngay lập tức mọi người chen lấn nhau, hùa lên để xem. Tàu cập bến một người nhân viên cứu hộ từ trên tàu bước xuống, vẻ mặt mang đậm nét buồn bã khi người đàn ông cất lời lên làm cho bao nhiêu trái tim tan nát.
– Cơn bão đã hoàn toàn quét sạch tàu biển đánh cá, hiện nay thương vong không đếm xuể ngoài ra còn có một số nạn nhân mất tích đến nay không được tìm thấy.
Mẹ tôi nghe đến đó thì khóc ngất cả lên, nhìn xung quanh ai ai cũng khóc lóc ỉ ôi tiếc thương cho người cha của mình, tiếc thương cho người chồng của mình. Có người còn ngất xỉu tại chỗ.
Ngày làm tang lễ cho cho ba cũng là ngày làm tang lễ cho tập thể cho cả xóm. Tôi lúc đó thắc mắc, níu lấy vạt áo của mẹ rồi hỏi.
– Mẹ ơi, sao ba đi lâu về vậy ạ…
– Ba đi về một nơi rất xa, sau này con lớn lên sẽ hiểu.
Mẹ chỉ nói vậy rồi ôm tôi vào lòng khóc nứt nở.
Sự việc ngày hôm đó đã in sâu vào tâm trí của tôi. Ngày mà tôi mất ba. Thời gian cứ thế trôi qua mới đó đã 6 tháng, nếu như khoảng thời gian đó không có thầy Tân ở bên cạnh an ủi và giúp đỡ mẹ con tôi thì có lẽ mẹ đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Thầy Tân rất tốt bụng, nên mẹ cũng rất quý thầy, từ ngày ba mất thầy hay qua nhà tôi lắm còn ngủ lại nữa, có đến hôm nay đang ngủ thì giữa khuya nghe thấy âm thanh từ nhà vệ sinh phát ra. Âm thanh rất lạ vang vảng vào tai của tôi, khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
– Ư… Đừng… Lâm….. Ư…. Bỏ chị ra..
Mẹ tiếng của mẹ. Tôi bật dậy đi đến chỗ nhà vệ sinh, theo ánh đèn của nến sáp hắt ra càng tới gần tối thấy cái bóng của mẹ và thầy Tân rõ ràng, lúc ló cái đầu ra khỏi mép cửa tôi sửng sốt khi thấy thầy Tân đang đưa đầu úp vào mu lồn của mẹ, dùng chiếc lưỡi của mình ngoáy sâu vào trong lồn mẹ.
Mẹ tựa lưng vào thành tường làm bằng tôn, một tay che miệng của mình tránh để phát ra tiếng động lớn chắc có lẽ sợ tôi thức giấc.
Môt tay khác cố đẩy đầu thầy Tân ra nhưng không được, thầy Tân cứ đưa lưỡi ngoáy lồn mẹ liên tục, mẹ run rẩy bẩy nước lồn rỉ ra không ít. Khi nhịn không được nữa mẹ buộc miệng rên rỉ.
– Ư.. Tân dừng lại… Chị nói có nghe không… Ư…
Thầy Tân đột ngột dừng lại, nhưng thầy bỗng đứng thẳng đối diện mẹ, hai tay đặt lên vai của mẹ nhìn chằm chằm mẹ, khiến mẹ tôi hơi ngại cúi đầu.
– Chị, cho em đi.. Đã hơn nữa năm rồi, chả lẽ chị cứ sống như vậy sao, em muốn.
– Không, đừng, chị… Chị… Không thể…
Thầy Tân một tay cầm lấy con cặc của mình áp sát vào mu lồn của mẹ, mặc cho mẹ phản kháng. Nhưng thầy vẫn kiên quyết đẩy cặc về phía trước.
