Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Chương 1: Diễm ngộ


Phong Nguyệt quốc, năm mươi năm trước sau khi xảy ra việc loạn lạc Thương thị,nội loạn không ngừng, làm cho Thương thị bị tru di cửu tộc. Trước kia Thươngthị là một đại gia tộc ở Phong Nguyệt quốc, giờ đã bị tru diệt hết.

Trận chiến tranh giành ngôi vị xảy ra 3 năm trước càng làm cho tình hình loạncàng thêm loạn. Cuối cùng cục diện được khẳng định bởi thắng lợi của Tư Đồ thếgia, một hoàng mạch mới. Họ đã đưa vị hoàng tử trẻ tuổi, đứa con hoang của vịhoàng phi xuất thân từ chốn nhân gian lên chấp chính, lấy niên hiệu là ThuậnThiên, nhưng vị hoàng đế mười ba tuổi này không thể độc chính. Theo luật củaPhong Nguyệt Quốc, người đủ mười sáu tuổi mới được coi là thành niên, có quyềndự vào việc lớn trong tộc.

Tư Đồ Nghiệp tự phong "Nhiếp Chính Vương", can thiệp chuyện triều chính. Tuykhông công khai tạo phản, nhưng mưu đồ của hắn thì ai cũng biết. Triều thần dùbất mãn nhưng chỉ biết hận chứ không dám nói ra.

Sau cuộc chiến loạn làm hao binh tổn tướng thì thiên hạ tạm bình ổn. Giờ đanglà lúc cần tìm văn nhân để xây dựng lại quốc gia. Thuận Thiên năm thứ 3, triềuđình mở lại kỳ thi khoa để tuyển nhân tài, người tham gia nườm nượp như trẩyhội. "Ha ha! Con mẹ nó may quá, chưa đến Lạc thành đã bắt được con nhỏ đẹp như thếnày! Nhị đệ, cái này để ta thử trước nghen!"

"Đại ca, huynh vô lý thật! Lần nào cũng là huynh giành trước, lần này để chođệ "uống" nước nhất, cô nương này vẫn còn là xử nữ, làm ả một lần, nhất địnhkhoái lạc mười năm, đệ nhận ra mà."

Vương Nhạc Nhạc đến gần, cách bọn chúng không quá năm trượng, trăng non mờ ảonhưng vẫn chiếu sáng xuyên qua rừng cây, hiện rõ hình ảnh của bọn chúng. Haitên đang nói chuyện khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu dơi mắt chuột, sắc mặt vàngvọt, thân cao khoảng một mét năm mươi sáu, lại còn gù lưng.

Phía sau bọn chúng là một nữ tử mặc hắc y, tóc đen rối bù, nhìn không rõ gươngmặt, nhưng thân hình dài đẹp nõn nà, đường cong hiện rõ. Bộ quần áo đen đó códính máu đen, y sam rách rưới, lộ ra phân nửa bụng, da thịt trắng như tuyết,miệng không ngừng rên rỉ, như khóc như than, không ngừng uốn éo trên mặt đất.Vương Nhạc Nhạc biết rõ đây là triệu chứng của việc bị trúng phải xuân dược,ngoài ra trên người nàng đó còn có nội thương nghiêm trọng.

Hắn thầm chửi "Mẹ nó, cùng đức tính với lão quỷ nhà ta, có gì mà tốt chứ, nếukhông làm dâm tặc hái hoa, lão quỷ đó sao thân tàn ma dại như bây giờ. Nhưngvề phương diện hái hoa mà nói, lão đã nghiên cứu chế ra không ít xuân dược hạingười, nếu không phải dương căn bị người ta cắt mất, không biết bao nhiêu mỹnữ đã bị lão hại rồi."

Hán tử ở ngoài nói: "Lân Sơn Tam Thử chúng ta sống với nhau đến giờ không phảidễ. Ai da, ta thân làm đại ca hôm nay đành nhường cho đệ vậy, mau hành sự đi,con nhỏ đó chịu hết nổi rồi, cái thứ "Hắc Dạ Hoa Vương Hợp Hoan tán" này quảlà danh bất hư truyền."

Tên còn lại mừng rỡ, đáp: "Ha ha, đa tạ đại ca, tiểu đệ nhất định không quênân tình của đại ca."

"Hợp Hoan tán? Hắc Dạ Hoa Vương?" Vương Nhạc Nhạc bắt đầu ưu phiền: "Cái danhxưng Hắc Dạ Hoa Vương của lão quỷ quả là có danh khí, như lão từng nói quaxuân dược sử dụng trong giang hồ tám phần mười là do lão nghiên cứu chế tácra, bất quá "Hợp Hoan tán" của lão vẫn còn thua xa lắc "Cực Lạc tán" của ta."

Ở giữa tràng đột nhiên sinh biến cố, lão nhị vừa định nhào về phía nữ nhân thìđã bị điểm huyệt đạo, bèn tức giận quát: "Đại ca, huynh có ý gì đây?"

"Ý gì à? Dám tranh với lão tử sao, ngươi không muốn sống rồi, ngươi không biếtlão tam vì sao mà chết sao? Ha ha, không sai, cũng giống như hôm nay vậy, dámtranh trước sau với ta! Làm sao mà có thể nhường một nữ nhân xinh đẹp như thếnày chứ? He he..."

Bàn tay cứng như sắt của Lão đại nắm chặt lấy cổ của hắn, bộc lộ biểu tìnhhoài niệm, nói: "Sát lão tam là vì Lưỡng Hà bang bang chủ phu nhân, bất quá nữnhân đó không bằng một phần mười nữ nhân ngày hôm nay, do đó ngươi phải chết!"

Lão nhị đột nhiên cảm nhận hồn thân phát lãnh, giống như bị độc xà xiết cổvậy, nhãn châu lồi ra ngoài, sức lực từ từ tiêu thất cùng những giờ phút cuốicùng của tính mệnh. Lão đại cười âm lãnh một tiếng, gia tăng sức lực của cánhtay, bóp vỡ vụn yết hầu hắn. Lân Sơn lão nhị giờ giống như bùn, mềm oặt trêncỏ, chết không nhắm mắt, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy tội ác.

Vương Nhạc Nhạc đột nhiên muốn thiếu nữ trên mặt đất, tò mò muốn biết mỹ nhânnày đẹp đến cỡ nào mà có thể khiến cho huynh đệ bọn họ thủ túc tương tàn.

Hán tử đó tâm tình cực sướng, cuối cùng thì không còn ai tranh giành nữ nhânđang nằm đó với gã nữa, gã có thể an tâm hưởng thụ rồi. Hắn đắc ý cười lớn,cởi bỏ quần áo, để lộ thân người đầy xương gớm ghiếc, chiếc lưng gù hiện ra rõràng. Vừa chuyển thân, đột nhiên phát hiện một thư sinh có gương mặt tuấn mỹ,diện một bộ áo xanh lam, mang sau lưng một túi sách nhỏ, vừa cười vừa bước đếngần hắn.

Vị thiếu niên đó có bộ dạng rất khả ái, tuấn tú, có gì đó phiêu dật, nhưng cóvẻ không phải là người biết võ công.

Nhưng tại vì sao hán tử đó lại cảm thấy sợ hãi? Gã nghĩ không thông, nhìn nụcười trên khuôn mặt của thiếu niên, một kẻ hung bạo như hắn cũng không thể nổicơn thịnh nộ, đột nhiên muốn cười trả lễ người thiếu niên đó. Lễ mạo? Cườimỉm? Trời hỡi, một người giết người không ghê tay như lão đại của Lân Sơn TamThử sao lại muốn đáp lễ, mỉm cười chứ? Nghĩ không thông thì thôi, dù sao thìhắn cũng cười mất rồi. Tuy nụ cười rất khó coi, thậm chí như nhát người ta, nócũng là một nụ cười. Hàm răng nhọn hoắt, vàng khè lộ ra dưới ánh trăng làm choVương Nhạc Nhạc khẽ nhăn mày, thầm than: "Cười gì mà xấu thế!"

Nhạc Nhạc rảo bước về phía hắn, năm bước, bốn bước, rồi ba bước… hán tử bấtngờ thét lên, vội lui lại hai trượng, thở hào hển như trâu, gầm gừ tự bảo mình"Người này cổ quái thật, rõ ràng là hắn không hề biết võ công, nhưng sao lạicó thể đến gần ta một cách vô thanh vô tức như vậy? Quả là tà đạo!". Gã kinhkhủng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, hỏi: "Ngươi, ngươi là ai?"

Nhạc Nhạc bất mãn nhìn dáng vẻ của hán tử thầm nghĩ: "Quả nhiên là tên hái hoatặc chuyên nghiệp, khinh công không tệ, nhưng làm gì mà hãi hùng vậy, bộ nghĩrằng ta muốn cưỡng bức ngươi sao?".

Nhạc Nhạc không thèm chú ý đến gã nữa, tập trung quan sát vị hắc y thiếu nữnằm trên đất, thấy nàng mày ngài như liễu rủ, đôi mắt có hàng mi rõ ràng, congvút, sắc sảo hấp dẫn vô cùng. Do trúng phải xuân dược nên ánh mắt nàng tràntrề dục vọng. Chiếc mũi nhỏ xinh thanh tú thở ra từng làn hương nhẹ. Đôi môiđỏ hồng mấp máy khêu gợi dục tính, hàm răng cắn nhẹ. Bàn tay trắng như ngọcluồn vào mái tóc xõa dài tán loạn, trông càng thêm dâm mỹ phong tình. Cổ nànglộ ra làn da trắng muốt như băng tuyết, dụ hoặc không thể hình dung. Ngực nàngnhấp nhô theo nhịp thở dồn dập, mông tròn eo nhỏ làm động lòng người, thânngười dài đẹp, áo ngoài vốn đã bị nàng vò bứt rơi mất lộ ra vùng ngực trắnghồng, tinh tế đẹp đẽ ...

Vì sao lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy ở đây? Nhạc Nhạckhông khỏi nuốt nước bọt thèm thuồng, nhìn thấy nàng thở rất gấp, mặt lại đỏbừng, cộng thêm nội thương trầm trọng nếu không kịp "giải cứu" thì chỉ sợ làsẽ tổn hại đến tâm thần, khiến một thiếu nữ thiên kiều bá mị trở thành kẻ loạntrí thì quả thật là đáng tiếc.

Hán tử đó thấy Nhạc Nhạc không thèm lý đến mình, lửa giận liền bốc cao batrượng, sự giận dữ lấn át cả nỗi sợ, quát lớn: "Tiểu tặc thối, còn không maucút, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không có đất mà chôn!".

Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn hắn, lầu bầu nói: "Ấy, cái khẩu thần công này sao mànổ lắm lời thế, từ lúc xuất hiện đến giờ ta có nói lời nào đâu, sao lão cứgiành hết chỗ của ta thế!"

Thanh âm đáp lại như từ trong lòng đất phát ra, cười xòa đáp: "Vặt sạch lônghắn đi, cũng đâu có sao đâu mà! Ài, đến lúc đó thì thế giới này thanh tĩnh yênlành rồi!"

Nhạc Nhạc đành phải gật gật đầu, thốt: "Ài, đành phải tự mình ra tay mất rồi!"

Hán tử thấy Nhạc Nhạc lầu bầu tự nói với chính mình, không hề để hắn vào mắt,bèn tức điên cả người, mặc kệ đông tây nam bắc, hét lớn một tiếng, cử chưởngđánh tới. Nhạc Nhạc bỏ hòm sách xuống đất, nhặt lấy một nhánh cây ở bên cạnh,đón đòn đang đánh tới. Hán tử đó lập tức biến chưởng thành quyền, phát ra mộtđoàn hắc phong. Quyền phong màu đen kèm theo mùi tanh tưởi phát ra tiếng "suy"một cái đã lao thẳng đến giữa ngực của Nhạc Nhạc. Không khí xung quanh liềnchấn động.

Nhạc Nhạc than thầm: "Hắc Phong quyền quả là lợi hại! Nếu để hắn đánh trúng,nhất định toàn thân sẽ biến thành con chuột đen thui thối rùm! Lân Sơn Tam Thửquả thật có chút danh tiếng."

Hán tử đánh ra một quyền, lòng thầm đắc ý, nghĩ bụng: "Bằng một pho Hắc Phongquyền pháp đã tung hoành trên giang hồ hai mươi năm nay của ta, xem tên thưsinh yếu đuối như ngươi cự lại như thế nào. Chỉ tiếc ột tên nam tử đẹp đẽ thếnày! Nhưng vì vị mỹ nữ nằm trên mặt đất kia, cho dù là ông già ta có đến tacũng giết chứ không nể mặt."

Quyền này hắn vận tới mười thành công lực, một đi không quay lại, đánh là dứtđiểm. Hắn không ngờ mắt mình tự nhiên hoa lên, lam y tiểu tử đang đứng sờ sờtrước mắt hắn đột nhiên biến mất, tiếng cười đắc ý của y đột nhiên vang lên từphía sau lưng: "Quyền hay, nhưng chậm quá!" Lời của Nhạc Nhạc rất dễ nghe,nhưng trong lòng gã thì không ngừng rủa xả "Con mẹ nó, đời này là cái quỷ gìthế? Lão tử chưa từng chánh thức động thủ với ai bao giờ mà đã gặp phải độcchưởng này rồi!"

Đòn đánh vừa rồi của hán tử tuy không thành công, nhưng kinh nghiệm chiến đấulâu năm đã khiến hắn nhanh chóng quyết đoán, quát lên một tiếng, xoay nhanhngười, toàn lực triển khai Hắc Phong quyền. Nhưng Nhạc Nhạc dưới quyền phongcủa y lại giống như con hồ điệp màu xanh lam, tung bay múa lượn giữa những đợtmưa gió cuồn cuộn. "Giữa vạn cánh hoa rơi, một phiến lá không chạm" chính là"Hoa Gian Vũ Bộ" thân pháp. Hán tử xấu xí càng đánh càng kinh hãi, bộ pháp quỷgì mà inh thế này? Điều này khiến hắn quyết tâm trừ khử Lam y tiểu tử.

Nhạc Nhạc thấy quyền pháp của hắn rất khẩn mật, không thể không dùng cành câylàm kiếm, xử ngay ra một bộ kiếm pháp duy nhất mà gã đã học được tên gọi "LoạnHoa Trảm". Sau khi học xong kiếm pháp này, lão quỷ có nói qua, trong tương laikhi lăn lộn trong giang hồ, nếu không gặp phải lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đốikhông được sử dụng kiếm pháp này. Đó là vì đây là kiếm pháp làm chiêu bài củalão, chỉ cần người có kiến thức nhìn qua thì sẽ biết ngay xuất xứ của nó.

Sợ người ta nhận ra, chính là vì lão quỷ chính là "Hắc Dạ Hoa Vương" Hoa ThiếtThương, hai mươi năm trước chính là tên hái hoa tặc lừng danh trên giang hồ,đứng đầu "Dâm tặc bảng".

"Tiệm hoa loạn dục mê nhân nhãn", nhánh cây nhỏ nhoi trên tay bất ngờ hóathành ngàn vạn huyễn ảnh, tựa như hoa rơi sương phủ, thanh thoát như nước,cuồng loạn như hoa, dày đặc như sương vụ. Công thế của hán tử còng lưng do đócũng chậm hẳn lại, kinh hãi thét lên "Loạn Hoa Trảm?"

Nhạc Nhạc khổ sở mắng "Lão quỷ chết toi, cái này quả là không gạt ta, mới vừaxuất hai đường kiếm, đã bị người ta nhận ra rồi!". Hắn "hừ hừ" không lí gì đếnhán tử lưng còng kia, kiếm trong tay càng lúc càng khẩn mật và mỹ lệ.

"Loạn Hoa Trảm" tổng cộng có chín thức, mỗi thức gồm chín chiêu, chín lần chíntám mươi mốt chiêu, cương nhu đều có đủ, lúc thi triển đẹp mắt như dáng thu,hoa lệ dị thường. Năm xưa, Hoa Thiết Thương sau khi dựa vào kiếm pháp nguyênbản của "Hoa Cốc phái" để sáng tác ra "Loạn Hoa Trảm", thì mỗi bộ vị đều truycầu ảo ảnh, ưu mỹ mà quên đi mục đích chính của kiếm pháp chính là dùng đểgiết địch. Do đó, dù kiếm pháp đáng được kiệt vào hạng nhất, lại rơi vào loạihai. Nhưng năm xưa lão ta chính vì dùng thứ kiếm pháp này mà làm mê mẩn biếtbao thiếu nữ giang hồ. Người nào từng nhìn qua kiếm pháp này thì đều không thểquên được.

"Hoa bất túy nhân nhân tự túy - Hoa không say mà người đã tự say" kiếm ảnh lúcchậm lúc nhanh, như ảo như thật, hán tử gù dường như đang bị say, bộ pháp đạiloạn, song quyền không còn biết đánh vào chỗ nào nữa. Mắt hắn chập chờn nhìnnhánh cây, nó bất giác đến rất gần, hiện lên rõ ràng, có thể thấy rõ từng dấuvết. Nguyên nhánh cây này được múa lên biến thành mỹ lệ như vậy, hắn tử khôngthể nào ngờ. Hắn từ từ tiếp nhận nhánh cây đâm lút vào mi tâm, nhìn lại mộtlần nữa ở cự li thật gần vẻ tuyệt mỹ của nó… để rồi, nó trở thành ý thức cuốiđời của hắn!

Nhạc Nhạc hít một hơi thật sâu, vuốt mồ hôi trán, chửi um lên: "Cái tên quỷcứng đầu sống dai này, phải dùng biết bao là chiêu thức thế này. Lão quỷ giànói không sai, Loạn Hoa Trảm đúng là thứ kiếm pháp nhị lưu, đem đối phó vớimột tên ngốc hạng hai thế này mà phải dùng quá nhiều chiêu, nếu bộ pháp của takhông học thành rồi thì đã sớm chết nhăn răng dưới độc quyền của hắn rồi. Càngnghĩ càng nhớ lão quỷ, lần này đi thi xong phải mau về, giang hồ quả là hunghiểm! Nếu không thì lão quỷ sao bị cắt mất "tiểu đệ đệ" như vậy? Chân thì bịmất một cái, mặt thì bị hủy dung nhan, ài, thật là khổ cho lão quỷ già củata!"

Bất quá hắn chửi mà quên mất rằng cái bộ pháp "học được" đó của hắn cũng chínhlà do "lão quỷ" dạy mà thôi ! Ba năm qua Chung Nhược Tuyết không hề rời khỏi Thiên Nhai Giác. Vừa mới rađược ba ngày, thì đã bị hai vị hộ pháp Tôn Hổ và Trương Dương của Vạn Lý Minhcùng hàng chục bang chúng liên thủ phục kích. Sau khi trúng phải một chưởngHỏa Diệm, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của Vạn Lý Minh.

Nhưng tránh chuối nào ngờ đạp phân, khi gặp phải hai tên ham hố mỹ sắc trongLân Sơn tam thử, nội thương của nànng bắt đầu phát tác, không thể nào phảnkháng, chỉ còn biết trơ mắt nhìn bọn chúng uy hiếp uống Hợp Hoan tán. Nàng lúcđó đương nhiên là muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng sức lực đâu còn chút nào nữa.

Lúc nàng tỉnh lại, cảm giác toàn thân mình không một mảnh vải che thân, lại bịngười ta ôm chặt, trên bờ mông tròn trịa phong nhuận còn có một bàn tay khôngbiết yên phận, hai tay nàng cũng đang ôm chặt lấy eo của nam nhân đó. Ngườinày có mùi thật thơm, chỉ muốn được gã ôm mãi thế này. Chung Nhược Tuyết bị ýnghĩ của mình làm cho giật mình, không ngờ tự hào xưng là "Băng tuyết ma nữ"Chung Nhược Tuyết mà lại có ý nghĩ bất kham này sao!

Nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh trước khi mê đi bị hai tên hán tử xấu già épuống xuân dược, không biết đây có phải là một trong hai gã đó không? Nàng lậptức toát mồ hôi lạnh cả toàn thân, bật người phóng dậy, dùng thủ pháp khoáitốc điểm trụ huyệt đạo của đối phương.

Chung Nhược Tuyết đột nhiên ngẩn người, má khẽ ửng hồng, hô hấp trở nên dồndập… Một nam tử anh tuấn quá! Một đôi mắt tinh anh mê người, đang ngẩng nhìnánh trăng mờ, miệng mỉm nụ cười đắc ý ngạo đời. Do huyệt đạo đã bị chế trụ,nên y giờ giống như một bức tượng kim đồng, gió phớt nhẹ bay, vẻ mặt phát ranét linh động nhẹ nhàng. Vừa rời khỏi vòng tay ấm áp của y, nàng đột nhiênphát giác gió khuya se lạnh, hoảng hồn tóm lấy xiêm y còn vương vãi trên đất.

Trong suốt thời gian mặc quần áo, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi NhạcNhạc.

Mặc quần áo xong, Chung Nhược Tuyết từ hoảng loạn dần lấy lại bình tĩnh, nhìnthấy hai thi thể quen thuộc ở phía xa, chính là hai hán tử ép nàng uống HợpHoan tán. Trong cơn thịnh nộ, nàng vận hết mười thành công lực, nhiệt khítrong phạm vi hơn trượng lập tức hạ xuống hàng chục độ, những chiếc lá vàngkhô rời khỏi thân cây tung bay theo gió. Trong làn lá khô tung bay, còn có mộtđóa hoa tuyết, cánh hoa tỏa ra hàn khí bạch sắc, từ thân ảnh hắc sắc tuyệt mỹcủa nàng phóng ra. Một đám bạch vụ băng lãnh mang theo luồng khí âm hàn cựclạnh phóng đến tử thi, khiến thi thể vàng nhợt của chúng biến thành trắng xóavà đông cứng. Đôi mắt của Chung Nhược Tuyết ngời sáng, khẽ phất nhẹ tay, haicổ thi thể đột nhiên nổ tung, cả xương thịt đều nát bét, mỗi mảnh không cònđến tám lạng, văng tán loạn trên cây rừng như những mảnh băng.

Chung Nhược Tuyết nhìn thừ cả người, dường như ngay cả nàng cũng không tinhiệu quả tinh mỹ như vậy: "Ai da! Công lực của ta luyện tới cảnh giới Tuyết VũPhân Phi từ khi nào vậy? Gia gia có nói cho dù thiên tư của ta cực cao, nhưngcũng phải đến năm bốn chục tuổi mới có thể tu luyện được đến cảnh giới này"Nàng vừa mừng vừa nghi hoặc, chạy về phía Nhạc Nhạc.

Vừa chạy được hai bước, nàng bất giác cảm thấy hạ thể đau rát, nhất định là dotên tiểu dâm tặc này. Hừ! Vừa nghĩ nàng vừa tức giận gầm gừ. Nhưng có lẽ ngaycả bản thân nàng cũng không phát giác, vào giây phút này, nàng đang tràn đầytiếu ý.

Nhạc Nhạc vừa phát giác mỹ nhân trong tay đã tỉnh dậy, liền sau đó cơ thể đãkhông thể cử động được, rồi lại cảm thấy người rất lạnh. Tuy nhiên, thứ lạnhhơn vẫn là lòng hắn, bởi vì nhìn thấy cảnh Chung Nhược Tuyết xử lý thi thể haitên kia, xương thịt tan nát, băng đá như mưa. Hiện giờ gã ớn lạnh đến nỗi thởcũng không nổi, bởi vì nàng đang đến gần gã, trên mặt còn mang theo nụ cườitàn ác

Vương Nhạc Nhạc thầm thở dài: "Ài ! Công nhận đều là lỗi của mặt trăng cả !"

Hắn hối hận vì đã đem mặt trăng ra mà đánh cuộc. Kỳ thật mặt trăng chỉ bị hắnép đánh cuộc thôi, chứ ai lại để hắn nhìn mòn vẹt cả mặt ra như thế?!


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...