Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 82



"Ha ha ha!"

Thanh âm quỷ dị từ Đông bay sang Tây, lại thoáng từ Nam sang Bắc, sauđó lại phản hồi theo đường cũ, lặp đi lặp lại.

Mọi người đi theo như nghe thấy tiếng quỷ gào thảm thiết, đầu ócquay mòng mòng. Nghe thanh âm Lục Vô Nhật ngày nào, Nhạc Nhạc lạithấy đau hết cả đầu, tư vị Thực Cốt Chưởng để lại khiến hắn vẫncòn sợ hãi, ghét của nào trời cho của nấy, vội vàng gọi chúng nữMộ Dung Kỳ, Yến Vô Song trở về, năm người kề vai sát cánh, cẩn thậnnghênh địch.

Tràng cười kéo dài có đến nửa nén nhang cũng chẳng thấy Lục VôNhật đâu, Nhạc Nhạc không nhịn được nhổ một bãi nước bọt quay vềphía khu rừng mắng:

"Ngươi rốt cuộc có ra không thì bảo, bay tới bay lui trên đầu người tacó phiền hay không chứ! Nếu không xuống, lão tử ôm lão bà về cònngủ nữa!"

Đám người Tư Đồ Bằng cũng đồng ý với lời Nhạc Nhạc, rối rít chỉvào bầu trời đêm tối như mực chửi loạn cả lên.. vẫn là thanh âm uoán nhưng lại đầy bất đắc dĩ lầm bầm:

"ta cũng muốn xuống sớm một chút kiếm chút uy phong, nhưng… nhánh câygai mắc ở thắt lưng ta nãy giờ, làm sao mặt dày hạ tràng bây giờ!"

Đang lúc ấy thì trong rừng cây cách đó không xa vang lên tiếng quáttháo inh ỏi

"…Lục môn chủ, người bay từ từ, cẩn thận gai hoa hồng… Chúng tiểunhân đuổi theo không kịp. A… Môn chủ sao lại bị treo lên cây rồi? Chẳngqua thật là phong độ, chúng tiểu nhân có muốn treo lên cũng không cócái năng lực ấy!"

Lục Vô Nhật cả giận nói:

"Bớt nói nhảm! Nhanh lên một chút cứu Bổn môn chủ, đừng để hìnhtượng lãnh khốc vô tình của ta bị phá hư! "

Mấy đạo thân ảnh thoăn thoắt leo lên câu, sau đó lại nghe tiếng quỷkhiếu âm sâm..

Lục Vô Nhật mang đến ba mươi tên cao thủ Quỷ Ngục rốt cục cũng antoàn hạ xuống mặt đất. Quỷ Ngục đệ tử nghi biểu bất phàm ai nấyđều âm khí âm sâm, sát khí đằng đằng, khí thế cùng Tư Đồ gia hoàntoàn trái ngược, trong tay cầm binh khí quái dị như cái móc liềm,trên ngực săm mấy hình đầu lâu ghê rợn, trông có vẻ nguy hiểm.

Nhạc Nhạc đưa mắt quan sát tình huống đối phương, Tư Đồ thế gia còncó bảy tám trăm, Vạn Lý Minh còn có hơn một trăm, hơn nữa còn cóhai mươi mấy đệ tử Quỷ Ngục Môn, còn có Tam Mộc Đồ, Chu Thuận, đềulà nhất đẳng cao thủ. Tình huống hết sức không lạc quan chút nào.

Hơn hai chục đệ tử Quỷ Ngục Môn chung quanh, võ công đều là nhấtđẳng, trong mắt tử khí trầm trầm, cực giống một xác chết vô hồn.Nhạc Nhạc nhỏ giọng dặn dò:

"những người này khó đối phó, lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, đánhkhông lại thì chạy!"

Chúng nữ âm thầm gật đầu, chợt nghe Lạc San từ bên ngoài vòng vâyhô:

"Ca, muội trở lại giúp ca rồi! Coi như hai cái lão quỷ các ngươi cólương tâm, biết trở lại giúp ta, hừ, nếu dám một mình chạy trốn,sẽ không bao giờ ..cho các ngươi uống rượu nữa! Oa, tên khốn kia, dámchém ta, xem chiêu – Song Quyền Tứ Thủ!"

Một trận kêu thảm thiết truyền đến, Lạc San lại nói với hai lãoquỷ:

"Chiêu này sai lại không quá hữu dụng, đã đánh hắn không chết, saolại giống như mập ra thế này?"

Yếu Tử Yếu Hoạt vừa đánh vừa kêu trời:

"Ta không muốn sống nữa! Nha đầu ngươi dùng chiêu này đối phó vớimột địch nhân, đem một cây gậy trúc đánh thành bộ dáng bà bầu, cònđang không ngừng phún huyết, xương cốt của hắn hoàn toàn vỡ vụnrồi, nội tạng toàn bộ… Aizz, đừng có trừng mắt với ta, ta không nóinữa!"

Nhạc Nhạc cười khổ, "Sao nàng lại quay lại? Theo chân bọn họ còn antoàn hơn chút ít!"

Lạc San lộn mấy vòng tuyệt đẹp chính xác rơi bên cạnh Nhạc Nhạc –trung tâm của vòng vây. Hoan hỉ hô lên:

"Cho dù ca ở đâu chăng nữa, muội cũng muốn đi theo ca! bên cạnh cathật an lòng! Ta cũng muốn giống các nàng vĩnh viễn đi theo chàng!"

Nàng chỉ vào đám người Mộ Dung Kỳ nói.

Nhạc Nhạc xoa xoa đầu nàng, vui mừng cười nói:

"San nhi thật ngoan, gần đây võ công rất có tiến bộ nha, lại đây nào,cùng nhau chiến đấu, vì một đại kết cục"

Yếu Tử Yếu Hoạt, hai lão đầu đáng thương cũng nhảy đến bên cạnhLạc San, chỉ là không ngừng than thở. Lạc San trừng mắt nhìn bọn họmột cái, mới bất mãn im re.

Điếu Tử Quỷ sớm đã chạy đến bên Lục Vô Nhật an vấn, Khu Trùng Quỷlại càng xấu hổ lão lệ tung hoành, thật thương tiếc cho đám độctrùng. Cho đến khi Lục Vô Nhật chịu không nổi, đồng ý cho hắn mượnvạn độc huyết trì nuôi côn trùng, hắn mới hưng phấn bò dậy tạ ơn.

Tư Đồ Bằng không có nhàn rỗi như vậy, cố nén bi thương, chính sựhàng đầu, vội cho thủ hạ thu thập thi thể Trương Mạc Hưu, nhưng mụcđích thật sự là tìm Nguyệt Thần binh thư.

Lục Vô Nhật thẳng tiến bước về phía Nhạc Nhạc, khí cơ âm lãnh baotrùm lấy thân thể hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyenfull

Vương Nhạc Nhạc tự biết không phải đối thủ của hắn, lần trước cônglực toàn thịnh, Lục Vô Nhật không tới năm thành, mới có thể liềumạng lưỡng bại câu thương. Hôm nay tình huống vừa lúc ngược lại,Nhạc Nhạc trong lòng đang tính toán xem quần ẩu lão như thế nào?."Không được! Đối phương có hơn một ngàn người, không khả thi. Dụngđộc? Lại càng không thể, bản thân Lục Vô Nhật chính là độc thể, hạđộc hắn thì còn kém nhiều lắm. Dẫn thiên lôi, dùng thiên ngoại phitiên? Phì, lấy đâu ra lôi điện, chưa nói trăng đang sáng vằng vặc, cóthêm tám mười ngày nữa cũng sẽ không có mưa.."

Có câu, chiến thắng nỗi sợ hãi là thành công đầu tiên.

Cước bộ lão quỷ dị như một loài rắn độc, Thực Cốt Chưởng âm lãnhxám xịt, toàn lực thi triển đánh tới Vương Nhạc Nhạc, chưởng phongtiếng rít vù vù mang theo mùi tanh hôi, áp sát hộ thể chân khí màuphấn hồng.

"Thân pháp thật nhanh, độc chưởng cũng thật phi thường! Tốt…chỉ cókhuôn mặt là ghê tởm!"

Nhạc Nhạc thân rơi hiểm cảnh nhưng cái miệng không có nhàn rỗi, khôngngừng chọc giận Lục Vô Nhật.

Lục Vô Nhật bị lâm vào trạng thái cuồng nộ, đập chết mấy tên Tư Đồgia thất thủ, Nhạc Nhạc thừa dịp hắn vô ý, lén đem thôi tình chânkhí trong cơ thể kích hoạt, hòa cùng kiếm khí màu phấn hồng đánhra, chỉ một thoáng, tứ phía tràn ngập mùi hương thoang thoảng, chỉlà một chút.

Nhưng chỉ một chút ấy cũng đủ để phát sinh biến hóa nghiêng trờilệch đất.

Mấy trăm Tư Đồ gia tướng chóng mặt đem vứt hết đao kiếm liểng xiểngtrên mặt đất, kêu hừ hừ như heo đực, đứa thì hì hục quay tay, đứathì ôm gốc cây giải tỏa(^^…

May mà mấy mỹ nữ vẫn còn đang che mặt, nếu không thì… Tham tướngTrương Mạnh, Chu Thuận vừa thấy bộ dáng này của thủ hạ, nhất thờinộ hỏa bừng bừng, quát:

"Chúng mày đứng dậy cho tao, nhặt binh khí lên!"

Tư Đồ Bằng thấy hai người bọn họ hai tay trống trơn, bất mãn hỏi:

"Binh khí của các ngươi đâu?"

Hai người thấy bất hảo vội nói:

"Bị cha ta đoạt! À không không, rơi trên mặt đất mất rồi, không biếttại làm sao… hôm nay nhị công tử thật ôn nhu gợi cảm nha…"

Tư Đồ Bằng toàn thân nổi hết da gà, che đi bộ vị trọng yếu, từ từlui về phía sau..

Khu Trùng Quỷ bò lên mặt đất ngửi mấy cái, bỗng nhiên ngửa mặt lêntrời cười to:

"Ha ha ha, mùi vị cực phẩm xuân dược, ta đêk sợ, xuân dược càng lợihại đối với ta càng hữu dụng! Ha ha."

Điếu Quỷ Tử liếm liếm cái lưỡi dài, ác độc quát:

"Câm miệng, không nói cũng không ai nói mi câm, nhanh tìm thuốc giảicho ta!"

Khu Trùng Quỷ bất đắc dĩ cười nói:

"Hắc hắc sư huynh cũng biết xuân dược không có giải dược… a~~ sao lạioánh ta. A~~ a đừng có đánh vào mặt!"

Chúng nữ Mộ Dung Kỳ, Yến Vô Song ngửi thấy mùi thơm mê người quenthuộc, nhìn nhau cười một tiếng. Tiếng cười như chất kích thích, tayquay càng thêm điên cuồng, đoàn quân Quỷ Ngục Môn đệ tử hơn hai mươichín tên tan rã đến thê thảm, bảy tám gã đã chết trong hưng phấnxúc động.

Trương Dương sắc mặt ửng hồng, ngó chừng vẻ mặt Mã Vạn Lý hổn hểnnói:

"Minh chủ, hay là chúng ta trở về thành trước giải độc đã rồi nóisau, ở lại đây cũng vô ích, chúng ta đi rooifk Tư Đồ gia vẫn còn hơnmấy trăm người, còn có cao thủ Quỷ Ngục Môn, chưa kể.."

Hắn chỉ chỉ đám đệ tử đang cố nén dục hỏa

"Bọn họ sắp chịu không nổi rồi, nếu không trở về sợ rằng xảy rachuyện ngoài ý muốn!"

Mã Vạn Lý vuốt vuốt mấy sợi lông cằm, gật đầu lia lịa:

"Ta cũng đang có ý đó, chúng ta về thành!"

Lời còn chưa dứt, thủ hạ đã chạy được hơn hai dặm, đều là cao thủkhinh công, võ công trác tuyệt.

Lục Vô Nhật cách Nhạc Nhạc gần nhất hai mắt đã sớm chuyển sang màuđỏ, rít lên càng đánh càng nhanh. Khí lực tựa hồ gấp đôi bìnhthường, Nhạc Nhạc khổ không thể tả, thật vất vả mới tìm ra khe hở,dùng tinh thần lực công kích, hiệu quả cũng không đáng kể, Lục VôNhật chẳng qua chỉ hơi ngẩn ra lập tức khôi phục trạng thái cuồngbạo.

Hai người đều lấy nhanh chế nhanh, toàn lấy tốc độ để thủ thắng,đảo mắt đã quá trăn chiêu. Vạt áo Nhạc Nhạc đã bị mồ hôi nhuộmướt, thở hổn hền. "Mân Côi chi thứ" đã sử ra vài lần, đã như nỏkéo hết đà rồi, thương ngân phu vũ, thiếu chút nữa đã tự đả thươngchính mình rồi, chỉ có điều "Thệ Ngôn" còn chưa có sử dụng. Bấtquá hắn biết, cho dù có là "Tâm toái" cũng không thể khiến lão thúđiên này dừng tay.

Lục Vô Nhật lại không cường hãn như bề ngoài, hắn trúng thôi tìnhchân khí phải dùng một phần nhỏ nội lực chế trụ, hít càng nhiềuthôi tình chân khí, lão áp chế càng thêm lao lực, hiện tại đã sắpđến giai đoạn bộc phát rồi.

Đúng lúc này Nhạc Nhạc đâm một kiếm vào ngực Lục Vô Nhật, lãokhông lùi mà tiến, tay trái dính đầy khói độc màu đen, biến chưởngthành trảo, một đạo hắc quang lướt qua thân kiếm màu đỏ. Nhạc Nhạcthấy lão không né, cho là đầu óc lão bị xuân dược ảnh hưởng, đangmừng thầm chợt thấy thân kiếm không tiến thêm tấc nào nữa, thế màlại bị lão dùng tay tóm lấy. Còn chưa kịp hoảng hồn, một tay kiacủa Lục Vô Nhật chưởng kình chân khí hùng hậu, hướng hắn đánh tới.

Nhạc Nhạc thầm cười khổ, hiện tại chỉ có thể liều mạng đánh liềumột chưởng, nghĩ xong hạ quyết tâm, tay trái vận khởi mười hai thànhcông lực, cương khí màu hồng bao chặt lấy lòng bàn tay, như một đạolưu tinh rực lửa đón nhận sương mù đen đặc.

Ba!

Một thanh âm nổ ra giữa hai bàn tay, hai người chợt phân.

Lục Vô Nhật trên không trung vội vàng thối lui năm sáu thước mới đứngvững thân mình. Vương Nhạc Nhạc bàn tay trái đã mất đi tri giác, nửangười chết lặng, há mồm phun ra một ngụm máu nhỏ, thầm nghĩ: "Lạihộc máu? May mà ta đã dùng chân khí ngăn trở độc khí, nếu không thìngay cả sức để mà chạy cũng không có…Bất quá phiêu diêu hồi lâu màsao còn chưa rơi xuống đất nhỉ?"

"Ca, ca lại bị thương ư?"

Một âm thanh rất quen thuộc vang lên bên tai Nhạc Nhạc, trong lòng hiệnlên cái tên, Tiểu Vi ư?.

"Ca, ca nhìn gì đó, là muội đang ôm ca đây, nhìn phía sau xem!"

Nhạc Nhạc vẫn giáo dác nhìn quanh, thấy một bóng người quen thuộc,bật thốt lên:

"Nhược Tuyết?"

Một trung niên tóc trắng, lông mi trắng hướng Nhạc Nhạc bất mãn nói:

"Nàng không phải là Nhược Tuyết, nàng là phu nhân của ta Lâm Tố!Nhìn cho kỹ chớ có nhận nhầm!"

"Là người sao?"

Vương Nhạc Nhạc lại hỏi.

Ta là phu quân Lâm Tố, à… cũng chính là phụ thân Nhược Tuyết! Theogiang hồ đồn đại cũng là nhạc phụ của ngươi, ngươi nói xem! Chung VôNhai vẫn dùng một loại ngữ điệu bình bình đạm đạm nói.

Nhạc Nhạc không biết nên nói với Tiểu Vi thế nào, chẳng qua chỉ hơikinh ngạc với Chung Vô Nhai, gật đầu lầm bầm:

"Bất quá, nghe nói…các vị… dường như đã..?"

Lâm Tố nhảy vô nói:

"Nói láo, toàn là nói láo! Chúng ta chẳng qua chỉ vui đùa du hímột chút mà thôi…"

Mộ Dung Kỳ, Mặc Linh Tử thấy Nhạc Nhạc bị thương, thoắt cái nhảyđến bên cạnh, cắt lời của Lâm Tố:

"Ca..ca không có sao chưa? À, Tiểu Vi ngươi đã trở lại đấy ư? Đem ca cagiao lại cho chúng ta!"

Lạc San lại càng bốp chát, le lưỡi với Tiểu Vi nói:

"Ta nhớ ngươi đã bỏ Nhạc lang, hừ, vẫn còn biết quay lại cơ à? Tachính là Lạc San tiếng tăm lừng lẫy, sợ chưa!"

Nhạc Nhạc loạng choạng đứng trên mặt đất, nói với Lạc San:

"San nhi, phải lấy lễ đãi nhân, lấy đức thu phục nhân tâm…"

Giang Tiểu Vi trong lòng mặc dù sớm có chuẩn bị, chuyện tới nướcnày thấy Nhạc Nhạc không để ý tới mình, trong lòng đau

nhói như ngàn vạn ngân châm hành hạ, nước mắt tuôn rơi, lăn dài trênđôi gò má:

"Ca, là Tiểu Vi sai rồi, xin chàng tha thứ, hu hu, trước kia chàng đãnói không tức giận!"

Nhạc Nhạc thấy bộ dáng nàng bi ai, có chút mềm lòng, thở dài mộttiếng:

"Aizzz.. ta cũng đâu có tức giận, chẳng qua trong lòng bấn loạn, cổnhân có câu trời đa tình trời cũng già, nhân đa tình nhân chết sớm,xem ra mạng ta không còn được lâu nữa."

"Ca…"

Tiểu Vi khóc lớn thành tiếng, còn có lời muốn nói đã bị Lâm Tốkéo lại khuyên nhủ:

"Nam nhân chính là đồ sĩ diện, rõ ràng đã tha thứ cho ngươi, lạikhông chịu xuống nước nói rõ. doc truyen tai . Ngươi đừng khóc, nhớkỹ lời ta nói, đối với nam nhân phải ôn nhu, ôn nhu…"

Quay đầu đột nhiên thấy Lục Vô Nhật bay đến bên cạnh, nàng đôi mắtđẹp trợn tròn, hét lớn một tiếng:

"Lục Vô Nhật, lão khốn kiếp nhà ngươi, bị lão nương bắt gặp chỗnày, hôm nay phải lột da ngươi ra! Phu quân chớ có đứng ngốc ở đấy,đã đến giờ báo thù rồi!"

Như hổ báo hạ sơn, song chưởng mang theo cương khí độc phong, như phongnhư điện tấn công hướng Lục Vô Nhật. Chung Vô Nhai cũng nhảy vào trợchiến, vừa đánh vừa la:

"Phu nhân, nàng có phải đánh nhanh quá hay không, Lục Vô Nhật còn chưacó mở miệng nói lời thoại mà!"

Lâm Tố phách liền thập bát chưởng, không kịp lấy hơi, hỏi hắn cònthời gian đâu mà nói?

Chung Vô Nhai xoay người bay lên không ngăn cản đường lui của Lục VôNhật, phách ra hai mươi bốn chưởng, hô:

"Ví dụ như sẽ nói: - a… thì ra các ngươi còn chưa có chết!.."

Lâm Tố gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người đột nhiên dừng tay, nói:

"Cho ngươi thời gian nói một câu!"

Lục Vô Nhật thở hồng hộc, mồ hôi dầm dề dùng giọng vô cùng kinhngạc nói:

"A… thì ra là các ngươi"

Đúng lúc này Lâm Tố quát một tiếng lại nhào tới. Cùng lúc Chung VôNhai cũng xuất thủ công kích, không để lỡ thời cơ nói:

"một chút sáng ý cũng không có, ta nói cái gì, ngươi nói cái đó,thà không nói còn hơn!"

Vương Nhạc Nhạc khóe môi máu tươi còn chưa kịp lau, miệng kinh hãiđến không khép lại được, Yến Vô Song đẩy đẩy cánh tay hỏi:

"Ca, ca làm sao vậy?"

Nhạc Nhạc phất tay một cái, ý bảo nàng yên tĩnh, hồi lâu mới chậmrãi nói:

"Hung mãnh, cường hãn, ta còn cảm nhận được một thứ rất nguy hiểmđang từ từ nhích tới gần"

Lục Vô Nhật bị Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố hợp sức tấn công. Mọi ngườichỉ thấy hai luồng thanh quang đuổi theo một đoàn hắc vụ bay tánloạn. Hắc vụ cùng thanh quang tán rồi lại tụ. Chẳng qua thanh quangkia càng tụ càng dày đặc càng đánh càng thịnh. Rất nhiều tên bịtrúng xuân dược hành hạ, ngửi thấy mùi thanh sắc bạch vụ, hai chânduỗi ra, run rẩy mấy cái rồi tắt lịm.

Hắc vụ bị đánh trúng, ba mộ tiếng bị đánh bay ra ngoài tám trượng,đụng gãy liên mấy cái cây. Lục Vô Nhật cũng phun ra một ngụm máuđen, che ngực hướng phía chân núi bỏ chạy. Tư Đồ Bằng thấy chuyệnkhông ổn, dưới sự bảo vệ của của đám gia tướng trung thành rút lui,bỏ lại vài tên gia tướng thần trí bất thanh tinh trùng thượng não.Quỷ Ngục môn đệ tử một tên cũng không chạy, Điếu Quỷ Tử khinh côngtrác tuyệt, thấy lão đại bỏ trốn, không nói một câu chạy vào trongrừng ngay cả sư đệ Khu Trùng Quỷ cũng chẳng thèm quản nữa.

Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố thấy Lục Vô Nhật chạy trốn lửa giận khôngcó chỗ phát tiết, độc phong màu xanh gầm thét xé nát mấy tên đệtử Quỷ Ngục Môn không kịp chạy trốn, không có cốt nhục phân ly, khôngcó tiếng kêu thảm thiết chói tai, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua, mộtgiấc ngủ say vĩnh hằng.

Vượt qua kiếp nạn mới có thể phục sinh, bất quá vẫn còn một ngườikhông thể sống lại, bởi vì hắn còn chưa có độ kiếp.

Oa, thật nhiều trùng tử, xích hạt tử, kim ngô công,.. ta muốn thuthập hết lại, tất cả đều là của ta…a…. làm sao lại chẳng còn aithế này? Làm sao lại còn một mình mình, Lục môn chủ đâu? Khu TrùngQuỷ mồ hôi lạnh ứa ra, sợ hãi ngó chừng Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố.

"Ngươi là Khu Trùng Quỷ một trong ngũ quỷ của Quỷ Ngục Môn?"

"Đúng vậy, chính là bổn quỷ, a, các ngươi đừng tới đây tới nữa tasẽ triệu trùng tử cắn ngươi,… đừng tới đây, ta còn chưa muốn chết,ta mới xuất trướng, tuổi còn trẻ, chỉ là kẻ tay sai không phải chủmưu. Rồi hãy nói, ta còn không có lộ mặt ra, mặt của ta vẫn bị bịtkín, trước khi chết cho ta được lộ mặt lần cuối!"

"Cho ngươi được lộ mặt! Nhanh lên một chút, nắm tay của ta không cókiên nhẫn đâu!"

Lâm Tố lạnh lùng quát.

Bàn tay mập mạp của Khu Trùng Quỷ chầm chậm gỡ mặt nạ xuống, thấykhuôn mặt hắn, hai người Lâm Nhị toàn thân nổi da gà, đồng thời vậnđủ mười hai thành công lực đánh về phía đầu của hắn. Khu trùng quỷkhông kịp kêu một tiếng hồn đã về Tây Thiên.

Sắc trời ửng hồng, nơi đây lại khôi phục an tĩnh, Toàn Giới đại sưlặng lẽ bay ra khỏi chùa. Thấy thi thể đầy đất hơi vẻ không đànhlòng, chấp tay hành lễ, lẩm bẩm niệm kinh siêu độ vong hồn:

"Phật Tổ linh thiêng phù hộ, Tầm Phật Tự cũng được bình an mấyngày rồi. Trương gia mới cưới tiểu thiếp thật là tươi ngon mọngnước, ngày mai đi nhà hắn truyền kinh thuyết đạo, aizzz, Vương NhạcNhạc tiểu tử này nữ nhân bên cạnh ai nấy đều xinh đẹp, thật làm chongười ta ganh tỵ, tội lỗi! tội lỗi! Phật Tổ từ bi, sao dám động tàniệm như vậy, tiểu tử kia coi nữ nhân như bảo bối, trừ phi ta khôngmuốn sống… còn muốn tiêu diêu mấy ngày nữa!"

Tóm tắt quyển 6 (kế tiếp):

Nhạc Nhạc lên đường đi Vu Sơn cứu Nhược Tuyết, lại một hành trìnhdiễm ngộ đầy lý thú với lũ cường đạo, thích khách, long điêu… Dọcđường qua Nam Lăng, dưới tình huống hỗn loạn gặp lại Quan Thái, tronglúc vô tình phá đi âm mưu vô cùng đen tối của bọn xấu. Câu chuyện sẽtiếp diễn như thế nào. Hãy cùng Tân Tân đón đọc tập tiếp theo củabộ truyện: "Ngộ Tắc Thu Chi"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...