Ngự Nữ Tâm Kinh
Khi Nhạc Nhạc thức dậy thì mặt trời đã lên cao, trên mặt hiện lên nét cười khổnhìn xuống bức thư Nhược Tuyết để lại. Trong tâm Nhạc Nhạc có nhiều điều thựcsự khó nói, tự thấy bản thân trong giang hồ, một điểm cũng không hiểu biết,thật khó có khả năng tái kiến Nhược Tuyết, trong tâm thầm phát thệ, phải đềcao công lực bản thân. Nhớ lại trận chiến trong đêm vừa qua, không ngừng táihiện lại trong tâm trí Nhạc Nhạc, ngay cả chiêu thức quen thuộc "Loạn HoaTrảm" cũng quên sạch bảy thành, chiêu thức loạn xạ, ko ra gì cả.
Ngay tại giường, Nhạc Nhạc sau khi vận công đúng một vòng chu thiên mới mặc đồrời khỏi giường, mang lá thư của Nhược Tuyết để vào trong người, sau đó liềnđi về phía viện trung, tại viện trung vết máu lưu lại từ trận chiến đêm qua đãđược rửa sạch, nhìn như chưa từng xảy ra chuyện gì tại đây vậy. Nội viện trốngkhông, không một bóng người. Khẽ thở dài một cái, Nhạc Nhạc nhảy qua tường,đáp xuống một hẻm nhỏ bên ngoài y viện.
"Ah!", một tiểu khất cái mười hai mười ba tuổi, khắp người bẩn thỉu quần áo tảtơi, đang giương đôi mắt sáng ngời nhìn Nhạc Nhạc, tiếng kêu hoảng sợ chính làphát ra từ hắn, đôi mắt hắn thật sự rất có hồn. Nhạc Nhạc liền ném cho y mộtđĩnh bạc, "Mau kiếm gì đó mà ăn cho no đi!"
Tiểu khất cái tiếp lấy đĩnh bạc, thập phần cao hứng, luôn miệng cảm tạ. NhạcNhạc cảm thấy tâm trạng bớt chút ưu phiền, cảm giác đau khổ do phải chia tayvới Nhược Tuyết đã bớt đi vài phần, khẽ động thân, rời khỏi con hẻm, Nhạc Nhạchòa lẫn vào dòng người đông đúc. Nhưng tại nơi Nhạc Nhạc vừa rời khỏi, bỗngxuất hiện một đạo thanh sắc nhân ảnh, lặng lẽ bám theo Nhạc Nhạc. Lạc San kéo Nhạc Nhạc. theo đường mòn nhằm bắc môn đi tới, qua khỏi bắc mônhai người đi thêm hai dặm về phía đông, chính là tới Tình Nhân hà, ngược vềphía thượng du người qua lại đông đúc, rất nhiều thư sinh văn sĩ, cũng có từngcặp tình lữ sóng đôi ngoạn cảnh, tương sinh tương ý. Tại truyenfull
Vui vẻ đi bên cạnh, Lạc San khẽ nép vào Nhạc Nhạc, song nhũ thản nhiên chạmvào cánh tay Nhạc Nhạc, thần thái hết sức thân mật, nhũ nhuyễn trên đỉnh ngọcphong của Nhạc San không ngừng ma sát trên cánh tay Nhạc Nhạc, thật khiến NhạcNhạc tâm đấu dương cường, hỏa dục trong tâm không ngừng gào thét, nếu đằng saukhông có đám hộ vệ đi theo,thì cánh tay của hắn đã làm loạn lên rồi.
Trời đã bắt đầu mưa, nhiều người đã chuẩn bị chờ đón những cơn mưa thu, gióhiu hiu thổi, Lạc San nép hẳn vào lòng Nhạc Nhạc, hướng tới Nhạc Nhạc hoàivọng một chút che chở. Thật tốt, không cần phải đi xa đã thấy một mái đìnhđồng thời tại đây cũng có nhiều người đang đứng tránh mưa.
Nhạc Nhạc đỡ Lạc San tiến về lương đình, tất cả nam nhân đều ngước nhìn NhạcSan, mọi ánh mắt đều dừng lại trên song nhũ phong mãn của nàng ta. Nguyên laicơ thể nàng chỉ mang một tấm áo tơ mỏng, nay lại bị nước mưa làm ướt, khiến lộra song đỉnh ngọc phong như ẩn như hiện, đặc biệt trên ngọc phong đỉnh, đíchthị một phần của tiểu trân châu sáng ngời đột nhiên hiển lộ . Nàng ta rốt lạivẫn là một hoàng hoa khuê nữ, cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình,"Ah!" thất thanh kêu lên một tiếng, lao thẳng vào lòng Nhạc Nhạc, ngọc nhũphong mãn đích thực áp chặt lên bộ ngực của hắn.
Nguyên lai khi cơn mưa tới, chỉ trong khoảnh khắc đã qua đi, đây cũng chính làtrò đùa của thiên nhiên, trên con đường đầy sỏi, thoáng có chỗ nước đọng,nhưng không có bùn, mưa đến mưa đi, mang lại cho con người một cảm giác mới,không khí tươi mát, cảnh sắc lại thêm phần tươi đẹp.
Không xa ngoài kia chính là Tình Nhân hà, tại bên trong đình tự nhìn về phíaTình Nhân hà, thấy ngư thuyền tại hà như tranh vẽ. Nhẹ nhàng hướng tới LạcSan, Nhạc Nhạc lặng người ngắm nhìn, đối diện chính thị là ngọc hà san, lưulại trong đáy mắt, phong nhũ thấp thoáng hội tụ như đỉnh núi ẩn sau dải sươngmai. Dịu dàng khẽ ngâm:
Hồng diệp vãn tiêu tiêu, trường đình tửu nhất biều.
Tàn vân quy ngọc hà, sơ vũ quá trung điều.
Thụ sắc tùy quan huýnh, hà thanh nhập hải diêu.
Lạc thành kim dĩ đáo, do tự mộng ngư tiều.
Tạm dịch là:
Cỏ hồng sao chậm úa, trường đình mái cô đơn.
Mây tan màu ngọc bích, mưa xa gẩy tiếng đờn.
Sắc màu như tan biến, ầm ầm biển khơi xa.
Lạc Thành như đã lại, mãi mơ mộng ngư tiều.
(Huynh Vandai79 dịch)
Xung quanh lập tức truyền lại những âm thanh coi thường, duy chỉ có một ngườinói khác, có vẻ thưởng thức bài thơ: "Thơ hay, huynh đài văn phong bất phàm, ýcảnh thật sâu sắc, chỉ tại nhân thế mâu thuẫn đố kị mà thôi, như huynh đài saokhông tới Lạc thành , hưởng thụ hiện thực, để quên đi người trong mộng ước, cóđược hay ko chỉ là chuyện sau này, hiện tại vẫn đang hiện hữu đây mà!"
Người đó nhân diện như bạch ngọc, so với Nhạc Nhạc còn thấp hơn nửa cái đầu,có thể thấy đây là một người thấp bé, bạch y phiêu phiêu, trông thật nho nhãphong lưu.
"Oh! Thật quên mất, vậy chúng ta nhanh đi thôi." Nhạc Nhạc hứng thú thốt lên,trên mặt thoáng hiện nét tiếu ý.
Người đó bất giác ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện một tia dị thái, nói : "Hiệnthực và mộng tưởng thật sự là mâu thuẫn, bất cứ ai cũng có quyền đeo đuổi mộngtưởng của bản thân. Từ bỏ hiện thực để đeo đuổi mộng tưởng, kết quả cuối cùngvẫn cứ là mộng tưởng mà thôi. Một số người đã mang mộng tưởng vào thực tế,sống cùng mộng tưởng, dần dần tiếp cận mộng tưởng, truy cầu mộng tưởng, hoànthành mộng tưởng của bản thân, hiện thực bất quá là đa số mọi người đều nhưvậy. doc truyen tai . Huynh đài tất cũng minh bạch mà."
Nhạc Nhạc vui vẻ cười rồi nói: "Tại hạ trong tâm nhất hữu cảm xúc, khó nóithành lời, thật sự mộng tưởng hết sức đơn giản, chỉ cần trong hiện thực truycầu tất sẽ đạt được, bất quá tại hạ thật không nguyện ý tìm kiếm, đây chính làmâu thuẫn mà huynh đài đã nêu! "
Thoáng mỉm cười, khẽ ngâm lại bài thơ của Nhạc Nhạc, thần thái tuấn mỹ tựaTrương Hà, ánh mắt xa xa tận chân trời, " Ngô tưởng dục đắc, ngô tất đắc chi"đích thị hào khí, lam sắc y tung bay theo gió, tướng mạo thật phong lưu, tiêusái.
Y nhân ngước nhìn quang cảnh xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người NhạcNhạc, hình ảnh Nhạc Nhạc đã in đậm trong tâm y nhân, có lẽ sẽ ảnh hưởng tớicon đường sau này mà hắn sẽ đi.
Gương mặt Lạc San ửng hồng xấu hổ, thật không biết cô đang nghĩ gì!
Bạch y nhân khẽ hỏi: "Dám hỏi huynh đài quý tính là chi, sao lại tới nơi này?"
"Tại hạ tên gọi Vương Nhạc Nhạc, còn huynh?" Nhạc Nhạc mỉm cười, bởi vì hắnbiết, bất cứ ai lần đầu nghe tên hắn đều cười, bởi danh tự của hắn thật đặcbiệt.
Bạch y nhân quả nhiên cười lớn, khóe miệng thoáng lộ chiếc răng khểnh, trôngthật đáng yêu, sau khi cười một hồi, bạch y nhân đáp: "Huynh đài danh tự quảnhiên độc đáo. Tại hạ phục tính Mộ Dung."
"Mộ Dung? Danh tự chỉ một từ, thực thì gọi là Mộ Dung Kỳ thì nghe sẽ hay hơn!" Nhạc Nhạc thầm nói.
Bạch y nhân nghe qua tâm hồn nhất chấn, nhưng không cách gì trách cứ NhạcNhạc, đành trấn áp sự rối loạn trong tâm trí.
Bỗng một gia nhân hướng tới Lạc San cung kính nói: "Tiểu thư, mới đây bênngoài không được an toàn, lão gia truyền lệnh tiểu thư hồi phủ!"
"Chẳng phải cha đang ở quân doanh sao?" Lạc San ko rõ hỏi lại.
"Đây là, do nhị công tử truyền lệnh cho tiểu nhân." Gã gia nhân đáp.
Nhạc Nhạc minh bạch, việc này là do Lạc Hà sắp xếp, kẻ này theo lệnh trên màlàm, thật quá thực dụng và hữu lợi. Trong tâm Nhạc Nhạc đã có ý, nhất định đốivới Lạc San sẽ giải quyết được.
Lạc San hạnh phúc nhìn Nhạc Nhạc, khiến Nhạc Nhạc thêm đỏ mặt : "Chúng ta mauvề thôi, chắc là có chuyện khẩn cấp." Hướng tới Mộ Dung nói: "Mộ Dung huynh,cáo từ, hữu duyên tái kiến!"
Mộ Dung ngước nhìn về lam sắc thân ảnh phía xa, khẽ nói: "Hữu duyên tái kiến!"
