Ngự Nữ Tâm Kinh
Bảo Phương dành trước nhảy ra tấn công người bịt mặt, chiêu thứcthật là âm độc quỷ dị. Các đốt ngón tay vặn vẹo bất thường, phátra âm thanh tích tích ba ba ghê người, không khí chung quanh cũng bịhắn làm cho thay đổi, khắp nơi đều có lực hấp dẫn hạn chế độngtác đối thủ, người bịt mặt hô: "Phamh ly ma công"
"hắc hắc, biết là tốt rồi, chết vì Phạm ly ma công, cũng không ủykhuất cho ngươi, chịu chết đi!"
Bảo Phương đắc ý cuồng tiếu tựa hồ đã đem người bịt mặt trở thànhtử thi, Người bịt mặt bay lên không mấy trượng tránh mấy chiêu cườngcông của Bảo Phương, lạnh lùng nói:
"Phạm Ly ma công mặc dù lợi hại, đáng tiếc ngươi chỉ học được có bathành, ở trước mặt ta lại dám ngông cuồng tự đại, hừ, không nghĩtới Hoan hỉ giáo lại một lần nữa xâm nhập cảnh nội hơn nữa lạigiấu trong Vạn Lý Minh, thật là buồn cười! Vạn Lý Minh huy hoàng đãqua, ai!"
Một câu cuối cùng hắn nói là thật là thê lương, tựa hồ lại cóchút giải thoát.
Bảo Phương vừa chủ động công tới, người bịt mặt lần này không cótránh, kiếm quang tung hoàng đón nhận Phạm Ly ma công, hai người bắtđầu trận chiến.
Ấn Quy đạo trưởng nhe răng cười từng bước từng bước tiến tới ThảiVân nói:
"Thải Vân, đồ nhi ngoan, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của vi sưđâu, theo ta trở về, nếu không muốn vi sư tức giận, ngươi là ngườihiểu vi sư nhất, hiện tại theo về coi như chuyện gì cũng chưa phátsinh!"
Đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa dị thường, thanh âm so vớiThiền Tông Tuệ Năng còn muốn hiền lành hơn
"Theo trở về! Vi sư có thứ cho ngươi, theo trở về~~"
Thải Vân ánh mắt trở nên mê ly bất định, có chút thất thần chậmrãi đi về phía trước hai bước lẩm bẩm nói:
"Sư phụ! Cho đồ nhi trở về!"
Ấn Quy đạo trưởng cười lại càng hòa ái từ thiện, thải bào phầnphật, râu tóc bồng bềnh, mơ hồ có cảm giác hóa vũ phi thăng, tiếptục dùng mê âm thuật nói:
"Sư phụ thương ngươi, Thải Vân nhi, bước hai bước là có thể về nhà,đúng, đi từ từ tới đây!"
Hắn đối với mê nhân chi thuật của mình rất tự tin. Thấy Thải Vân đãbị khống chế lại càng đắc ý, song chưởng ám tụ chân khí dấu saulưng chờ gặt hái thành quả thắng lợi.
Chỉ có năm bước khoảng cách, Ấn Quy đạo trưởng cũng không có phátgiác, Thải Vân khóe miệng nhanh chóng lộ ra nụ cười giả tạo, hắnchậm rãi vươn ra hữu chưởng, nói:
"Cùng sư phụ trở về!"
"Ta tới rồi!"
Tới là tới, bất quá, tới cũng là kiếm quang. doc truyen tai . ThảiVân một kiếm mưu đồ đã lâu, kiếm khí cuồn cuộn mang theo, trên khôngtrung vẽ nên một đạo huyết quang, nửa đoạn cánh tay "lạch cạch" rơixuống mặt đất, lăn vài vòng, con ngươi Ấn Quy đạo trưởng mới nhô rakhông thể hiểu nổi chằm chằm nhìn nửa đoạn cánh tay kia, một hồilâu mới phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết
"A…. xú nha đầu, lão tử giết chết ngươi!"
"Phi! Ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi! Tự cho là sư phụthì rất giỏi sao, ra lệnh cho ta làm cái này cái kia, ép ta
làm chuyện ta không muốn! Ta sớm đã thấy ngươi không phải hạng tốtđẹp gì, bí mật bị ta phát hiện muốn giết người diệt khẩu đúngkhông? Ta nhổ vào! Lại còn dùng cái mê âm thuật cấp thấp ấy, phuquân ta tùy tiện nói đôi câu tình thoại so với ngươi inh hơn không biếtbao nhiêu lần!"
Nàng vừa đánh vừa mắng, trường kiếm trong tay giống như là để trútgiận ra ngoài, chẳng qua thay vào đó lại là kiếm khí.
Hai người đều là y phục bồng bềnh rực rỡ, một đuổi một trốn, chỉcó điều y phục rực rỡ trên thân Ấn Quy đạo trưởng màu đỏ tựa hồquá nhiều, phá hư cả mỹ quan đô thị, Trướng kiếm Thải Vân tiếp tụcvạch lên trên người hắn, miệng mắng nhiếc không ngừng:
"Đừng chạy, ngươi khi dễ Thải Vân ta mười năm, cũng nên gặp báo ứngrồi, ngươi cũng biết kêu thảm thiết ư? Ha ha ha võ công của ngươi điđâu rồi? Hoàn thủ đi!"
Ấn Quy đạo trưởng hai mắt đỏ ngầu nhìn Thải Vân lâm vào trạng tháithích giết chóc
"Đúng, là ta biết võ công, ta muốn hoàn thủ!"
Trong lòng mới nghĩ như vậy, động tác vừa hơi dừng lại hạ xuống,trên đùi lại nhiều thêm hai vết máu thật sâu, bạch cốt lộ ra dàyđặc
"A, ta không được, cứu mạng a!"
Thanh âm thật thê thảm tuyệt vọng lại cành khiến Thải Vân thêm điêncuồng
Bảo Phương vốn tưởng rằng bản thân có ma công thâm tàng bất lộ, cóthể dễ dàng thu thập kẻ bịt mặt, không ngờ đánh trăm chiêu đốiphương vẫn không có bất kỳ một dấu hiệu thua nào, mũi kiếm trong tayhắn vẫn mạnh mẽ, tốc độ vẫn như điện, mà bản thân đang dần kiệtlực, chợt nghe tiếng kêu thê lương của Ấn Quy đạo trưởng, không nhịnđược liếc nhìn một cái, động tác thoáng để lộ sơ hở, người bịtmặt tỉnh táo như rắn độc, nhìn thấy một tia cơ hội, bất động thanhsắc chém về phía cổ Bảo Phương, kiếm khí thấu xương đột phá hộthể chân khí của hắn, khiến Bảo Phương đổ một thân mồ hôi lạnh. Tạicảnh ngàn cân treo sợi tóc, cổ của hắn đột nhiên như không xương rụtra sau bả vai, chẳng qua lỗ tai không có cách nào co rút lại, "xoẹt"một tiếng. Vành tai trên đầu bị cắt ngọt văng ra.
Lại là một tiếng hét thảm. Phi thân lui nhanh mấy trượng, liếc mắtnhìn Ấn Quy đạo trưởng huyết nhục mơ hồ, vuốt máu đang chảy ồ ồtrên vết thương, trong mắt tuôn ra vẻ hung tàn oán độc. Đọc Truyện KiếmHiệp Hay Nhất: truyenfull
"Nếm thử thế nào là Phạm Ly ma công chân chính"
Hắn từng chữ từng chữ nói:
"Thiên ma phụ thể"
Hăn vừa mới hô, đồng thời ngón tay nhanh chóng kết xuất một dấu ấnkỳ quái, xương cốt toàn thân hắn phát ra thanh âm răng rắc ghê người,bắp đùi cánh tay bội hóa gấp đôi, da thịt nứt toác đỏ tươi như máu,đầu đã cao hơn một thước, trong miệng phát ra âm thanh "Ô ô" quái lạ,há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Người bịt mặt càng thêm cẩn thận, "thương người một vạn, hại mìnhtám trăm! Có khí phách!"
Ấn Quy đạo trưởng máu như đã chảy cạn, tiếng la đã nghẹn lại, dathịt trên người đã bị Thải Vân gọt một nửa, xương trắng lộ ra rấtnhiều, hắn kinh hãi nhìn Thải Vân gọt tới một kiếm, cũng khôngtránh né, ngược lại dùng tay trái còn sót lại bắt được thân kiếm,hướng bộ ngực mình đâm tới. Trường kiếm thấu ngực mà vào, hắn lạilộ ra vẻ tươi cười đắc ý, giống như đang nói: "Rốt cục cũng có thểchết rồi! Thật vui vẻ!"
Thải Vân nhìn đạo trưởng từ từ ngã xuống, cũng kinh ngạc đến ngẩnngười, đột nhiên thét to
"A ~~ ta đã giết chết sư phụ rồi! Hu hu, rốt cục cũng không cần sợhắn nữa rồi, rốt cục cũng không gặp ác mộng nữa rồi, ha ha!"
Lúc khóc lúc cười, cũng không biết là nàng đang hưng phấn hay đangthương tâm, hay là giải thoát?
Nàng từ cảm xúc hỗn loạn tỉnh lại, nhìn về phía Bảo Phương cùngngười bịt mặt.
Thiên Ma Phụ Thể không những khiến thân thể trở nên mạnh mẽ, tốc độcũng đề cao kinh người, người bịt mặt né tránh lần tiến công thứ bamươi bảy của Bảo Phương, trên trán mồ hôi chảy xuống tận khóe miệng,nhìn Bảo Phương càng ngày càng điên cuồng, hắn đích xác cũng đã bịkích phát tính cuồng ngạo, kiếm quang chợt trở nên cường thịnh,"Phong lôi đột khởi" theo tiếng hắn gầm lên, mơ hồ có tiếng sấm vangrền. Hai người đụng vào nhau cát bay đá nhảy bụi mù tung bay, chânkhí cắn nuốt lẫn nha, Thải Vân ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt hámồm, nói:
"Thật quá khoa trương đi! Có nhất thiết phải liều mạng thế không?"
Nàng có thể đã quên mất đại sự mới rồi mình đã bức chết một caothủ như thế nào!
Hai bóng thân ảnh chợt hợp chợt phân, miếng vải đen trên mặt ngườibịt mặt sớm đã bị chân khí chấn nát lộ ra chân diện mục trước mặtBảo Phương. "Ngô Thanh! Thiểm điện kiếm Ngô Thanh!"
Khóe miệng vương máu, dùng ánh mắt nghi ngờ, tiếp tục hỏi:
"Tư liệu võ công của ngươi ta đã xem qua, làm sao ngươi có thể đánhbại ta? Vì sao ngươi lại giúp đỡ xú nha đầu này, đừng quên ta cũnglà người Vạn Lý Minh!"
Ngô Thanh không nhúc nhích, lãnh đạm nói:
"Tại sao không thể đánh bại ngươi, ta không cần giải thích, bởi vìngươi đã thua! Ngươi là người nhị công tử tiến cử, nói vậy Tư Đồ giacũng Hoan Hỉ giáo cấu kết đã lâu, Vạn Lý Minh làm mưa làm gió tasớm đã xem không vừa mắt, bây giờ thu phục đám tà giáo bại hoạicác ngươi, cái loại địa phương đó ta cũng không thèm lưu lại!"
Thân thể Bảo Phương vừa mới khôi phục bộ dạng bình thường, sắc mặttrắng bệch dị thường, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo cầm máu,chẳng qua chân khí trong cơ thể trống rỗng, dùng khóe mắt liếc nhìnThải Vân đang từ từ tiến lại gần, hắn thân cô thế cô không khỏi coquắp run rẩy, mãnh liệt hít một ngụm chân khí, liên tiếp hướng ThảiVân, Ngô Thanh chém ra hai chưởng, chưởng phong thổi bay vô số cát bụi,cát bụi biến mất hắn cũng đã bỏ chạy vô ảnh vô tung.
"uy, ngươi sao lại cứu ta? Có ý đồ gì ?"
Thải Vân đi tới bên cạnh Ngô Thanh sáu bảy bước liền dừng lại, tòmò hỏi.
« Vì một cái bánh ! khụ khụ«
Hắn vừa nói trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết. Thì ra là hắncũng bị thương, mới vừa rồi dùng nội lực chế trụ đã lừa gạt BảoPhương
Thải Vân thấy hắn hộc máu, vội lấy từ trong ngực móc ra một cáibình ngọc, móc ra một viên thuốc ném cho Ngô Thanh nói :
« Bánh nào ? không thể hiểu nổi, là Nhạc Nhạc ca để lại cho ta, phâncho ngươi một viên, nhìn ngươi đánh thật cực khổ !«
Ngô Thanh nhận lấy thuốc, cẩn thận xem xét mới bỏ vào miệng đúnglà diệu dược, trong chốc lát sắc mặt có hơi chuyển biến, hắn tiếptục dùng thanh âm trầm thấp lạnh như băng nói :
« Thật lâu trước đây, chúng ta bị lũ tam giác xà hung tàn vây khốn,sinh cơ mỏng manh, lương thực khan hiếm, ngàn vàng khó mua mà VươngNhạc Nhạc lại khẳng khái cho ta một cái bánh khiến cho ta hoàn cảnhgian khổ tuyệt vọng có thêm hi vọng sinh tồn, ui ui, làm sao nàngkhóc ?«
Thải Vân xoa chút nước mắt ở khóe mắt, dùng thanh âm trầm thấp nhưtrước, nói :
« A, ta bị ngươi cảm động ! nhưng ngươi kể cũng quá lâm li bi đát rồi,có thể nói ngắn gọn chút hay không ?«
Ngô Thanh gật đầu nói :
« Được rồi ! ta thiếu Vương Nhạc Nhạc một cái nhân tình hôm nay xintrả, hai ta không thiếu nợ nhau, xong !«
"Ân, ta sẽ nói cho Nhạc Nhạc ca, thương thế của ngươi không có saochứ, ngươi sẽ bị Vạn Lý Minh đuổi giết sao?"
Ngô Thanh xoay người phất tay một cái, nói:
"Phiêu bạt chốn giang hồ sao có thể không bị chém, vết thương nhỏnày ta chịu được! Đuổi giết lại là khảo nghiệm ác liệt mà ngườigiang hồ thường xuyên gặp phải sinh tồn hay hủy diệt, đây căn bản làmột lựa chọn sống còn của người giang hồ!"
Hắn từ từ đi khuất, thanh âm thâm trầm từ trong bóng tối truyền đến:
"Ta đây ra đi nhẹ nhàng
Phiêu diêu tự tại chả màng đến ai
Một thân áo vải tung bay
Thải Vân ở lại chớ vương vấn lòng"
Thải Vân ngơ ngác nhìn hắn biến mất, lầm bầm:
"Nhà thơ à? Hay là đầu óc hắn bị đánh ngớ ngẩn rồi? Mặc kệ, vềkhách sạn trước đã, cũng không biết các nàng có tìm được NhạcNhạc không?" Tử Minh Sơn, Tầm phật tự
Trên một đài cao bằng trúc bên ngoài chùa, tám hòa thượng trẻ tuổingồi trên chiếu, trường côn Tinh Cương trong tay nắm chắc không rời,một trong đó nói:
"Sư huynh, chúng ta cũng ngồi suốt cả đêm rồi, sao còn chưa có độngtĩnh, kế của sư phụ có dùng được không? Hay là chúng ta đem trưngNguyệt Thần Binh lộ liễu quá, những tên đoạt bảo kia nhìn khôngthấy?"
Mấy hòa thượng khác ngẩng đầu nhìn thạch giá cao cao treo NguyệtThần hộp ngọc, bởi vì hấp thu một đêm ánh trăng, vẫn phát ra màuđỏ nhàn nhạt, một hòa thượng lớn tuổi hơn, nói:
"Bát Giới, ngươi thật quá ngu ngốc, trừ phi người mù mới không nhìnthấy, kế sách của sư phụ lúc này quả không tệ, sư phụ kế định bátphương, mưu sau mà động, cương nhu kết hợp."
Bát Giới vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn, ngơ ngác hỏi:
"Sư huynh, huynh hôm nay làm sao vậy, có phải ăn nhiều thịt chó rồihay không? Dám mắng sư phụ không phải là huynh mất đầu hay sao? Ô? Mắthuynh làm sao hấp ha hấp háy thế kia, không phải là…"
"Khụ khụ.. Nhất Giới, sau khi trời sáng không cho ngủ, theo ta đếnthiện phòng, tụng ngàn lần Bát Nhã Tâm Kinh, không cho trả giá, trảgiá gấp bội! Ta nói hậu viện nuôi chó mực làm sao lại thiếu đi mộtcon, Phật dạy: ý nghĩ xằng bậy là hết thảy mầm tai họa! Hừ hừ!"
Toàn giới đại sư chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau Bát Giới, nghetoàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nhất Giới hung hăng trợn mắt nhìn Bát Giới một cái, bất đắc dĩ rủđầu xuống không dám nói một lời.
Toàn Giới đứng tại trung tâm đài cao, ánh mắt quét về phía rừngrậm hoang hóa, có vô số đạo nhân ảnh nhanh chóng ẩn nấp, trong khôngkhí mùi huyết tinh nhàn nhạt bay tới, hắn hài lòng gật đầu ôm lấyNguyệt Thần binh thư trở về tự viện.
Trong một góc rừng rậm.
"Ta không muốn sống nữa, đánh nhau sống chết cả đêm, lại đổi lấymột vò rượu này sao? Lạc Hà ngươi cũng quá hẹp hòi đi!"
Hắn bắt đầu lầm bầm, cũng đá xé niêm phong nâng cốc rót nửa vò"Ực ực ực". Một đôi tay từ phía sau người đoạt lấy vò rượu uống,chỉ trong nháy mắt, bình đã thấy đáy.
"Thật không tệ! Vẫn còn nửa vò, sống thật không uổng!"
"Ta không muốn sống nữa, lần nào ngươi cũng phá ta, chúng ta làmhuynh đệ mấy chục năm, ngươi lúc nào cũng giúp ta ra miệng, ta đâykhông phải vì huynh tranh thủ lợi ích lớn nhất ư. Thế cũng tốt,rượu ngươi cũng uống, lại giúp tiểu tử thúi kia ra miệng!"
"Nào có phá, đám lừa ngốc kia còn đang sống dở chết dở, sống cócái gì không tốt, đừng có cả ngày gọi tới gọi lui, ta còn muốnsống thêm mấy năm nữa!"
"Câm miệng! Hai lão tửu quỷ các ngươi náo loạn đủ chưa? Ta còn muốnngủ!"
Lạc San đang trằn trọc trên tấm nệm bông, không nhịn được nắm lấymấy cục đá, ném loạn ra.
Hai lão đầu lập tức che miệng, nhẹ nhàng tránh thoát cục đá, chỉcó Lạc Hà né không kịp, trên đầu nổi lên mấy cục u bướu, hắn quétmắt nhìn Lạc San, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết Lạc San đang tứcgiận, cũng biết hai lão đầu "yếu tử yếu hoạt" cũng chỉ nghe lờinàng, chỉ có thể tự diễu cười khổ.
An Định Thư nghe thấy tiếng ồn ào, vội chạy qua xem xét tình huống,thấy vẻ mặt chật vật của Lạc Hà thì đã hiểu chuyện gì xảy ra,cũng chỉ có Lạc San mới khiến hắn chật vật như vậy, tới bên cạnhhắn nói:
"lạc huynh, không sao chứ? Hành tung của chúng ta đã bại lộ, khôngbằng để cho nàng vào thành, nếu không chỉ sợ người xui xẻo làchúng ta."
Lạc Hà cười khổ gật đầu, thở dài nói:
"ha ha, chỉ có thể như vậy, ta nói San muội vì sao tranh nhau muốntới Hoàng Thánh đoạt sách, nguyên lai là vì gặp Vương Nhạc Nhạc,aizz.. con gái lớn không giữ được, ngay cả ca ca này cũng không chịucấp cho ít mặt mũi. Nếu không để nàng vào thành, sợ rằng ngay cảhai vị cao thủ Yếu Tử, Yếu Hoạt cũng không nghe ta chỉ đạo nữarồi."
Lạc San ở một bên giả vờ ngủ say nghe thấy mấy cái này, hưng phấnnhảy dựng lên, như gió lốc vọt tới bên cạnh Lạc Hà:
"Nhị ca, đây là huynh nói nhé! Không cho chối cãi, rạng sáng ta liềnvào thành, nga, trời đã sáng rồi ta đi thu dọn đồ đạc lập tức vàothành"
Lại quát hai lão nhân đáng thương Yếu Tử, Yếu Hoạt:
"Sư phụ nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức vàothành, mời các người uống rượu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếuvận khí tốt, còn có thể xin biểu tẩu mấy hũ bách thảo nhưỡng,còn lo lắng làm chi?"
Yếu Tử Yếu Hoạt bị thái độ nho nhã lễ độ của Lạc San dọa sợ, runrun nửa ngày mới tin đây là chuyện thật, giống như được uống báchthảo nhưỡng vậy, mặt mày hớn hở đi theo sau Lạc San, trong đầu ảotưởng cuộc sống hạnh phúc sau này.
