Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 76



Nhạc Nhạc đưa Mạc Linh Tử lên cực đỉnh khoái lạc xong, độc tố trong cơ thểcũng chỉ còn dư lại một thành. Còn chưa kịp mở mắt, một thân thể ngọc ngà nhunhuyễn đã quấn lấy sống lưng hắn, ngọc thể u hương vẫn còn có chút run rẩy,Nhạc Nhạc giờ phút này đang ở thời khắc mấu chốt bài trừ độc tố, đâu còn tâmtrí mà cố kỵ việc khác, theo thói quen lại quất vó lên ngựa, dùng miệng lưỡitrêu đùa đôi môi nhỏ, tiện tay cho nàng một tia chân khí tiến hành ân ái. Thânthể nhu nhuyễn lập tức trở nên rực nóng, thắt lưng uốn éo giãy dụa, thân thểlại càng run rẩy kịch liệt, tiếng rên rỉ cố ý đè nén lại mang đến một phongtình khác biệt.

Nhạc Nhạc tuy có hơi kỳ quái phản ứng của mỹ nhân bên dưới, nhưng vẫn không cóngừng, mò đến nơi đó dâm thủy đã sớm tràn lan, Nhạc Nhạc không nhịn được đâmvào một cái lại cảm thấy có một tầng lá mỏng ngăn lại, tiện thể phá rào xungphong, cô nàng phía dưới cũng truyền ra tiếng kêu thất thanh. Nhạc Nhạc trongđầu thầm nghĩ "Hương vị này rất quen thuộc, nàng là..? Mộc phu nhân! Sao cóthể?". Trong đầu hắn không kịp có suy nghĩ gì khác nữa, trong lúc chữa thươngNgự nữ tâm pháp đã tự động vận chuyển hấp thu nguyên âm xử nữ, đồng thời cũngđem toàn bộ độc tố trong cơ thể bài xuất.

Lúc Nhạc Nhạc thân thể còn đang đê mê sung sướng, chậm rãi mở mắt mơ hồ cótinh quang phấn hồng hiện lên, Ngự Nữ tâm pháp vừa tinh biến một bước. NhạcNhạc mặc dù không rõ Mộc phu nhân vì sao cùng hắn lên giường, nhưng hắn có thểkhẳng định Mộc phu nhân là tự nguyện dâng hiến. doc truyen tai . Ôm thật chặtlấy Mộc phu nhân đã thích ứng cảm giác phá thân đau đớn. Cặp mông rục rịch nhôlên.

Nhạc Nhạc thấy nàng xấu hổ khép hờ hai mắt, thỉnh thoảng trong bóng tối nhìnlén hắn mấy lần, lại chọc cho dục hỏa đại thịnh, đem ngự nữ thuật không chútnào giữ lại thi triển trên thân nàng. Mộc phu nhân cũng không còn cách nào đènén tiếng rên rỉ nữa, điên cuồng gào thét sung sướng, thanh âm không hề kémmấy nữ nhân kia.

Mấy đôi mèo hoang động tình trên nóc nhà theo đuôi nhau chạy trốn, dạ khúc ưumỹ vang dội khắp tiểu viện, Lục Châu trong mộng đẹp lầm bầm một tiếng "Lũ mèohoang chết đi!", lại lật thân ngủ thật say.

Nhạc Nhạc nhìn mấy cô nàng ngủ say bên cạnh hài lòng mĩm cười, trong lồng ngựcchỉ có Mộc phu nhân của hắn vẫn còn đang cao trào rên rỉ, Nhạc Nhạc vỗ một cáilên cặp mông lớn mượt mà của nàng cười nói:

"Tỉnh rồi sao? Nên nói cho ta biết một chút chuyện của nàng rồi, Mộc phunhân?"

Mộc phu nhân mở hai tròng mắt mê man, lười biếng ngẩng đầu, lại ngã nhào vàotrong lồng ngực Nhạc Nhạc, ngữ khí làm nũng nói:

"Ân… ngươi chiếm tiện nghi của nhân gia, lại còn muốn đùa cợt nhân gia, làtrùng hợp trùng hợp thôi!"

Vương Nhạc Nhạc nghe xong ngẩn ra

"Trời ạ! Nàng lại làm nũng vơi ta! Đây là đóa hoa cao quý bất khả xâm phạm Mộcphu nhân sao? Bất quá, giọng điệu này thật là mê người!". Hắn trêu đùa "XảoXảo ngoan! Nàng len lén chạy lên giường của ta chẳng lẽ lại không giải thíchmột chút sao? Cho dù không giải thích với ta cũng phải giải thích với mấy vịphu nhân của ta chứ!"

"Hừ, đều là do các nàng, nếu không phải các nàng thanh âm rên rỉ quá lớn, ầm ĩquá ta đây không ngủ yên được, ta làm sao lại chạy tới đây để ngươi chiếm tiệnnghi, Nhạc Nhạc, chàng có ghét bỏ ta đây tàn là hoa bại liễu không? Chàng cócười nhạo ta lỗ mãng tùy tiện không? Trả lời ta nha, không phải thật sự ghétbỏ Xảo Xảo này chứ?"

Mộc phu nhân vẻ mặt lộ ra chút lo lắng mà bi thương, đợi chờ Nhạc Nhạc trảlời.

Nhạc Nhạc vẻ mặt cổ quái, rốt cục nhịn không được cười lớn lên

"Nàng là tàn hoa bại liễu? Ha ha ha~~ không nên chọc ta a, ta cười không nổi,ha ha"

Mộc phu nhân có chút bận tâm chu cái miệng nhỏ nhắn hô hô quát lên:

"Không cho ngươi cười, nhanh một chút trả lời ta! Nếu không ta sẽ giận thậtà!"

Ngũ quan tinh xảo phấn nộn, vẻ mặt bây giờ càng tôn thêm vẻ khả ái quyến rũ.

Nhạc Nhạc cố nín cười, động tình hôn nhẹ lên trán nàng mấy cái, nói:

"Nghe người ta nói, nàng kết hôn ba ngày thì trượng phu tòng quân, các ngườicó hay không làm cái chuyện kia…?"

Mộc phu nhân vừa xấu hổ vừa trả lời

"Từng có một lần, vừa mới tiếp xúc ta liền đau khóc, hắn cũng không dám độngnữa. Sau đó hai ngày ta không có xuống giường, hắn cũng đi luôn không về!"

"Nghe người ta nói, nàng thường xuyên ra "Ly Nhân hà" bái tiên phu, hơn nữalại cự tuyệt tất cả vương tôn quý tộc theo đuổi, nàng cùng tiên phu tình cảmrất tốt sao?"

Nhạc Nhạc có chút chua xót hỏi.

"Không có như vậy! Hôn sự này ngay từ đầu là cha ta ham quyền thế, một mìnhđịnh việc mà thành, ta mặc dù kính trọng tiên phu, nhưng không có ý tương ái,tế bái vốn là truyền thống của dân tộc ta chỉ nhiều lắm đi tế hai lần thôi. Màcự tuyệt nam nhân theo đuổi, lý do rất đơn giản…"

Nàng có chút xấu hổ dừng lại, cười nói:

"Gả cho nam nhân các người sẽ làm cái kia… ta vừa nghĩ đến đau đớn mấy ngày làtoàn thân đã rét run, cho nên sẽ không chịu lập gia đình"

Đột nhiên giọng ngọt nhớt nói:

"Trùng hợp lại đem tất cả mọi chuyện nói cho chàng rồi! Chàng vẫn chưa trả lờita đấy! Nói nhanh một chút, rốt cuộc có ghét bỏ ta hay không?"

Nhạc Nhạc trong lòng cười to "Cảm ta cái tên ngu ngốc kia, lại chui nhầm hang,lưu lại cho ta mỹ nữ trinh trắng, hắc hắc, ông trời đối với ta thật không tệ!"

Nhạc Nhạc nhìn nàng lo lắng không đành lòng đùa bỡn nữa, vội đem sự tình nóirõ….

"A thì ra xảo xảo vẫn là trinh trắng! Hu hu, thật tốt quá Nhạc lang nguyện ýmuốn Xảo Xảo, ta thật quá hạnh phúc rồi!"

Nàng cao hứng đến nói năng lộn xộn lưới hết cả lĩu, ôm chặt lấy Nhạc Nhạc,nhìn song nhũ nàng khẽ rung rinh, sắc tâm lại nổi, tiểu bảo bối lại một lầnnữa phất cờ khởi nghĩa.

Hoàng thành, Yên Hoa Sở, kỹ viện san sát.

Nơi này là kỹ viện lớn nhất Hoàng Thành – Bích Ngọc lâu

Bích Ngọc lâu đúng là là ngựa xe như nước áo quần như nêm, phi thường náonhiệt. Trong một biệt viện u thâm tịch mịch.

Cung Minh Nguyệt trên giường lăn lộn qua lại không cách nào ngủ được, trongđầu không ngừng nhớ tới đêm cuồng loạn đêm trước, nằm dưới thân một nam nhâncòn nhỏ hơn cả nữ nhi của mình, lúc ấy ý thức thanh tỉnh uyển chuyển hầu hạ,thân thể cũng không bị khống chế mà địa phương ấy đã bị hắn chiếm lĩnh, nhưnglàm sao cũng không hận nổi Nhạc Nhạc, kích thích dữ dội gấp trăm lần, vừa nghĩnàng toàn thân đã nóng lên, ngứa ngáy. Nhắm mắt lại trong đầu đều là bóng dángNhạc Nhạc, thân thể hoàn mỹ rắn chắc, bí kỹ khiêu gợi thuần thục, khoái cảmkhiếp người, nàng tưởng tượng lại, thân thể trần truồng giãy dụa nhấp nhôkhông biết qua bao lâu, chợt nghe thanh âm đẩy cửa, nàng dừng lại động tác,cảnh giác quát hỏi:

"Người nào bên ngoài?"

""Mẹ, là con, Như Mộng !""

« Đêm đã khuya, sao không đi ngủ ?»

Cung Minh Nguyệt vừa định xóa đi dấu vết ướt nhẹp thì phát hiện nữ nhi đã tới,không thể làm gì khác hơn là đem trăn trùm kín lại che đi thân thể mềm mại

« ôi mặt mẹ thật là đỏ, không thoải mái sao mẹ ?«

Cung Như Mộng khom người gối đầu giường nhìn thần sắc mẹ kỳ quái, có chút quantâm hỏi.

«À, không có chuyện gì, chỉ là hơi nóng ! Mộng nhi làm sao con lại ăn mặc mỏngmanh như vậy ra ngoài, coi chừng bị lạnh«

« không đâu, mẹ, con ngủ không được tối nay cho con ngủ cùng được không ?«

Như Mộng tuy miệng hỏi nhưng không cho Cung Minh Nguyệt cơ hội trả lời, lờicòn chưa dứt đã khoác lên người chiếc áo ngủ duy nhất, thân thể hoàn mỹ trắngnõn, lóng lánh quang mang thành thục.

Cung Minh Nguyệt hơi ngẩn ra thầm nghĩ :

« Aizz.. thoáng một cái đã hơn mười năm, Như Mộng cũng đã lớn thành người, cóthể tại ta quản thúc quá chặt, khiến nó có thói quen mọi chuyện đều lệ thuộcvào người khác, ngày ngày phải ngủ một mình rèn luyện tính độc lập, để cho giảdạng làm nghệ kỹ lịch lãm khắp nơi tăng trưởng kiến thức, thật vất vả mới cóchút hiệu quả, lại bị chuyện của Hoa Thiết Thương đánh về nguyên dạng. Trongvòng một tháng, biến động so với trước kia còn không bằng, mọi chuyện khiếnngười ta bận tâm, hiện tại vừa thất thân cho Nhạc Nhạc, thật không biết làmcái gì bây giờ ?«

Cung Như Mộng đã chui vào chăn, cắt đứt trầm tư của nàng, hỏi:

"Mẹ, trong chăn sao lại nhiều nước như vậy? Lại còn nhơm nhớp, thật giốngnhư…"

Cung Minh nguyệt xấu hổ sắc mặt ửng đỏ, lúng túng hỏi:

" Thật giống như cái gì?"

"Lần trước khi bị Nhạc Nhạc hành lạc, con nhớ cũng chảy ra nước như vậy"

Nàng dừng lại một chút, vui vẻ nói:

"Mẹ, Nhạc Nhạc ở nơi này ư, con rất nhớ chàng, để chàng ra ngoài có ổn không?"

Cung Minh Nguyệt bên tai nổ vang, thiếu chút nữa ngất đi, thầm nghĩ:

"Bảo sao nữ nhi mấy ngày nay cứ khúc khích cười ngây ngô, thì ra là thích NhạcNhạc. Nhưng hắn là truyền nhân dâm tặc Hoa Thiết Thương, ai biết hắn có phảinhi tử của lão không chứ? Như Mộng lại là nữ nhi Hoa Thiết Thương, quan hệ lộnxộn rồi, hơn nữa tiểu dâm tặc kia còn làm…với mình"

Trong đầu nàng loạn một mảng sương mù, nào có tâm tư trả lời vấn đề của CungNhư Mộng.

Cung Như Mộng cũng không gấp, đưa đẩy hai vú mẹ dao động không ngừng

"Nói nhanh nha, tại sao không đáp Mộng nhi, chàng không phải là bị mẹ giấu điđấy chứ, Mộng nhi nhớ hắn, mẹ..~!"

Cung Minh Nguyệt bị nàng thiêu đậu hốt hoảng, đành phải chầm chậm giải thích.Nhìn vẻ mặt thất vọng khổ sở nữ nhi, Cung Minh Nguyệt trong lòng lại càng chuaxót, nhớ lại chuyện cũ… hạnh phúc tưởng như giản đơn, nàng rời Chỉ Xích ThiênNhai, chính là một thiếu nữ hoa quý, hết thảy mơ ước đều bị hái hoa tặc pháhủy, cừu hận hơn mười năm rồi, lại đem nữ nhi dạy hư. Nàng sao có thể khôngtủi thân, đúng là "Tâm túy"!

Đem nữ nhi ôm vào lồng ngực, vỗ nhẹ lưng trắng ru nàng vào giấc ngủ. NhưngMinh Nguyệt lại khó có thể ngủ, âm thầm rơi lệ.

Dạ không phồn tinh mãn

Nguyệt cô minh. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL

Nhất loan tân nguyệt thiên hạ cộng

Sầu khổ thị phủ dã tương đồng?

Thải Vân thẫn thờ ngước nhìn vầng trăn, lẩm bẩm:

"Nguyệt Nha, Nguyệt Nha nói cho ta biết rốt cuộc có nên đi tìm Nhạc Nhạckhông?"

Nàng rút bảo kiếm, tra lại, rút ra rồi lại tra lại vài chục lần, giống như đãquyết định, nói:

"Sư phụ mặc dù đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, nhưng Nhạc Nhạc với ta có âncứu mạng, một điều quan trọng nhất là ta yêu chàng! Sư phụ luôn thóa mạ ta,bắt ta làm cái này cái kia, mà Nhạc Nhạc luôn làm ta vui vẻ, cưng chìu ta yêuthương ta, và một điều quan trọng nữa: ta muốn cùng chàng sống bên nhau!."

Nàng nhanh chóng bước mấy bước tới cửa, lại nói:

"Ân, ta hẳn là phải hướng Kỳ tỷ học tập, nàng vì Nhạc Nhạc, ngay cả người thâncũng không muốn, vì Nhạc Nhạc ca, sư phụ đáng ghét này ta cũng đếch cần!"

Nói xong, nàng hăng hái kéo cửa thật mạnh ra, chợt phát hiện động tĩnh quálớn, thấy không ai phát hiện mới một lần nữa chạy ra ngoài.

Nếu muốn đi tới sân nội viện, phải đi qua trước cửa Ấn Quy đạo trưởng trướcđã, Thải Vân nhanh như mèo, lặng lẽ di động ra phía ngoài, phát hiện đèn trongphòng sư phụ vẫn sáng, nàng đi càng chậm.

"Di? Sự phụ còn chưa ngủ, cùng Bảo Phương nói chuyện"

Thải Vân tò mò tới bên cửa sổ nghe lén họ nói chuyện.

"Đại sư huynh, ngươì thật lâu chưa hồi môn, sư phụ rất nhớ người, qua vụ này,kính xin người trở về một chuyến, bái kiến lão nhân gia!"

Bảo Phương rất thân mật nói.

"Aizz… ta đâu còn mặt mũi hồi môn nữa!"

Ấn Quy đạo trưởng vô lực cảm thán nói:

"Ta một thân "Thải âm chi thuật" bị mấy con lừa ngốc kia phế đi mất, nào cómặt mũi trở về gặp sư phụ, ngươi so với ta nhập môn muộn hơn mười năm, mỵ côngđã có chút thành tựu, thân là sư huynh ta cũng mừng thay cho ngươi, ta ngay cảnăng lực "chào cờ" cũng bị mất, có lý nào a… thôi không nói nữa, cạn chén!"

"Cạn chén! A… sư huynh không cần chán ngán thất vọng, sự phụ sớm đã biếtchuyện này rồi, sai ta mang đến cho huynh một bảo bối hắc hắc, xem một chútđây là cái gì?"

Bảo Phương đắc ý nói.

"A~~ đây là Cửu Chuyển bột dương đan!"

Ấn Quy đạo trưởng thanh âm kích động đến run rẩy

"Sư cô xuất quan? Cho dù sư cô xuất quan, nàng cũng không dễ dàng ban thưởngđan dược này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"hì hì, sư huynh quả nhiên là lão già giảo hoạt, à không, là đa mưu túc trí,vừa đoán trúng, truyền nhân duy nhất của sư cô – Tư Đồ Mẫn luyện công xảy rachuyện không may, sư cô lại không muốn nàng đoản mệnh, không thể làm gì khácđánh van xin sư phụ liên thủ chữa trị, sau đó sư phụ hi sinh năm năm công lực,mới đem Tư Đồ Mẫn đả thông kinh mạch, khiến võ công nàng tiến lên một cấp. Sưcô mới đe thuốc này làm lễ tạ, đưa cho sư phụ! Huynh cũng biết sư phụ cùng sưcô quan hệ luôn không hòa hợp, sư phụ vì huynh nên mới nhượng bộ lớn như vậy,aizz.. các sư hunh đệ khác đều hâm mộ huynh đấy!"

"Cảm tạ sư phụ, cũng thật cảm tạ sư đệ, thuốc này.."

Ấn Quy đạo trưởng nóng lòng ngó chừng đan dược trên bàn hận không thể lập tứcnuốt vào.

Nhưng Bảo Phương nở nụ cười giả tạo đem đan dược thu hồi, nói:

"Ta ngàn dặm xa xôi, từ đại thảo nguyên chạy tới đưa sư huynh, sư huynh chẳnglẽ không lấy một câu cám ơn đã muốn đuổi sư đệ đi sao?"

Ấn Quy đạo trưởng ngẩn ra nhưng ngay sau đó cười mỉa nói:

"ha ha, sư đệ có điều kiện gì cứ nói, vì cơ hội trọng chấn hùng phong, chuyệnkhó hơn nữa ta cũng đáp ứng!"

"Tốt!"

Bảo Phương hưng phấn nhảy dựng lên

"Thật ra rất đơn giản, chỉ cần một câu nói của sư huynh thôi là được việc!"

"Chuyện gì?"

Ấn Quy đạo trưởng nghi hoặc nói.

Thải Vân núp ngoài cửa sổ mặc dù liên tục kinh ngạc, giờ phút này vẫn duy trìtrấn định vểnh tai lắng nghe điều kiện của Bảo Phương

"Ta muốn đồ đệ của huynh Thải Vân, đem nàng tặng cho ta!"

Bảo Phương từng chữ một nói ra.

Thải Vân bên ngoài nghe rõ ràng, thiếu chút nữa nhịn không được xông vào chémtên kia một nhát, đang lúc ấy thì, lại nghe Ấn Quy đạo trưởng nói:

"Ha ha, nguyên lai là chuyện này, không thành vấn đề, chuyện nhỏ. Nha đầu kiata nuôi hơn mười năm, bởi vì nguyên nhân thân thể vẫn chưa có cơ hội dùng,trong sơn môn ta vẫn còn hơn mười nha đầu như vậy, so với Thải Vân còn nghelời hơn, chờ ta khôi phục hùng phong sư huynh đệ chúng ta cùng chơi cũng khôngcó vấn đề gì!"

"ha ha ha, hay quá, có những lời này của sư huynh ta yên tâm rồi, Vương NhạcNhạc đoạt Tiểu Chi của ta, ta lập tức có thể chơi nữ nhân của hắn rồi, hừ hừ!"

"A!" Thải Vân không nghĩ tới sư phụ mình luôn luôn kính trọng lại là hạngngười như thế, lại nghe đến lời vô sỉ của Bảo Phương, thất thanh kêu lên. (nguvãi!)

"là ai?"

Bên trong nhà hai người đồng thời quát lên.

Thải Vân biết mình hành tung bại lộ, cũng không giấu diếm, hô một tiếng

"Không có ai! Các ngươi nghe lầm!"

Cấp tốc hướng nội viện phóng đi, đây là một cái hành lang hình ống, hai bêncũng là tường cứng rắn, lối đi chỉ có một.

Thải Vân chỉ biết chạy, khinh công của nàng vốn không yếu nhưng vì sợ hãi màgiảm đi, Bảo Phương cùng Ấn Quy đạo trưởng đá văng cánh cửa, điên cuồng đuổitheo phía sau

"Sư huynh, Thải Vân nghe được bí mật của chúng ta rồi, ngàn vạn lần không thểđể nàng chạy trốn!"

Ấn Quy đạo trưởng sờ sờ đan dược trong ngực nói:

"Dĩ nhiên ta sẽ không để nàng chạy trốn, ta cũng nhịn mười mấy năm rồi, rốtcục cũng có cơ hội giải tỏa! Hắc hắc, hảo hảo chơi nàng, lại giết người diệtkhẩu!"

Chẳng biết tại sao, Vạn Lý Minh hôm nay thủ hộ đặc biệt ít, khiến Thải Vân maymắn chạy trốn ra bên ngoài

"Bay qua đổ tường sẽ có cơ hội trốn ra!"

Thải Vân trong lòng bình tĩnh hô.

"Bắt lấy nàng, nhanh bắt lấy nàng!"

Ấn Quy đạo trưởng thấy Thải Vân sắp sửa chạy thoát, không nhịn được lo lắng hôto.

Tiếng hô nhanh chóng kinh động thủ vệ, mười mấy cao thủ cầm đao vây quanh ThảiVân, Ấn Quy đạo trưởng đuổi phía sau thở ra một hơi, nhe răng cười nói:

"Ngươi vốn là chạy không thoát!"

Thải Vân cẩn thận né tránh hơn mười người vây công, nhân cơ hội chẩy mườithước, nàng phát giác công kích của mình không có sắc bén tự do như trước kianữa rồi, cũng không có như ý muốn như trước, liên tiếp thất lợi bị đánh lui,bức về chỗ cũ.

Nàng thấy Ấn Quy đạo trưởng thi thoảng ra ám chiêu ám toán nàng, trong lòngcàng thêm sợ hãi

"Nếu là Nhạc Nhạc ca ở nơi này thì tốt quá, ta cái gì cũng không sợ, cũngkhông có người dám bắt nạt ta, hừ, sư phụ là một tên đại dâm côn khốn kiếp,cho dù mất mạng cũng không thể rơi vào tay hắn, Nhạc Nhạc ca nhất định sẽ giúpta báo thù!"

Nghĩ tới đây, Thải Vân nao núng sợ hãi liền biến mất. Trường kiếm giương lêncao. Kiếm khí mạnh mẽ, một luồng sóng từ cơ thể bạo phát, tất cả đều là đấupháp liều mạng, một hộ về động tác hơi có chút ngưng trệ liền bị Thải Vân chémthành hai nửa, lục phủ ngũ tạng đều bị phá chảy trên mặt đất, phát ra trậntrận tanh tưởi.

Những hộ vệ khác nhất thời hoảng loạn, sát chiêu huyết tinh như vậy thực khôngthấy nhiều, trận hình vây quanh lộ ra một lỗ hổng.

Đúng lúc ấy, một người bịt mặt tay cầm trường kiếm nhảy vào vòng chiến, hôlớn:

"Thải Vân cô nương, đi theo ta!"

Nói xong thanh trường kiếm trên tay hắn chợt lóe, một đạo kiếm khí hùng hồnchợt bổ về phía hộ vệ, xông lại lỗ hổng, hai hộ vệ tránh né không kịp bị kiếmkhí đánh bay, mất mạng tại chỗ!

Thải Vân hơi ngẩn ra, liền cùng thân ảnh kia hướng ra ngoài giết tới.

Hộ vệ bị hai kẻ Huyết tinh vô tình dọa sợ, không dám đuổi theo nữa, chẳng quachỉ giả bộ kêu to mấy cái lại chọc tức Ấn Quy đạo trưởng cùng tên Bảo Phươngkia, hai người ở phía sau rống to

"Tránh ra! Tránh ra! Chớ cản đường!"

Có một hộ vệ thấp giọng nói:

"Kia không phải là đồ đệ đạo trưởng sao, chuyện gì xảy ra?"

Trông thấy đạo trưởng cùng tên mắt híp dâm dê Bảo Phương kia cùng một chỗ,nhất định là dâm côn đạo trưởng, nói không chừng còn mạnh hơn tên sư đệ, congái người ta không theo, mới chạy trốn!

Thải Vân chạy theo nam tử che mặt, dễ dàng thoát khỏi Vạn Lý Minh, thuần thụctránh tuần tra thành vệ, nhanh chóng theo hẻm nhỏ, hướng khách sạn chạy đi.Mọi người Hoàng Thành đều biết, ở khách sạn là an toàn, Ấn Quy đạo trưởng cùngBảo Phương cũng biết.

"Các ngươi chạy không thoát!"

Hai người đã sớm chặn ở đầu hẻm, vẻ mặt đều lộ ra vẻ hung ác.

Người bịt mặt quét mắt nhìn bọn họ một cái, cố ý thay đổi khẩu âm, lạnh lùngnói:

"Ít nói nhảm, muốn đánh cứ tới đây!"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...