Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 57



"Trái phía sau, phải phía trước, trước..." Nhạc Nhạc rõ ràng không cần biếthắn ở đâu, dù sao ngươi đã làm máu của ngươi không còn rơi ra nữa rồi, chỉ cầntập trung vào tâm hồn âm lãnh cừu hận của ngươi, còn sợ Du Hồn Bộ của ngươisao!

Ngạ Tử Quỷ toàn thân đầy máu đen, thấy Nhạc Nhạc đứng yên bất động, không bịDu Hồn Bộ mê hoặc, lại rồi không nhẫn nại được, song chưởng đồng thời đánhmạnh vào sau lưng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nghe chưởng phong sau lưng xé gió tậpkích phía sau, tính chuẩn thời cơ, phản thủ một kiếm, đón đỡ đòn đánh tới củaNgạ Tử Quỷ, song chưởng của Ngạ Tử Quỷ đã nhanh chóng chạm tới thân thể hắn,nhưng lại giác ngực lạnh lẽo, sau đó cảm giác mãnh liệt đau đớn truyền đến,lão không cam lòng hét lên một tiếng, tay trái nắm lấy thanh kiếm, thanh kiếmhung hăng đâm sâu vào trong ngực hắn, lão cố dồn chút khí lực còn sót lại,đánh một chưởng về phía Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau. không nghĩ tới người bị kiếmxuyên tim, sắp chết còn có thể phản đòn, một chưởng này thật tsự đánh vào hậutâm hắn, may mà Ngạ Tử Quỷ chỉ còn lại một phần mười chân khí, nhưng Cửu U tửkhí âm lãnh, vẫn chui vào thân thể hắn, "Kim tâm" kinh hoàng sau một lúc mớikhôi phục bình thường, từ trong miệng ói ra một tia máu đen, Nhạc Nhạc cườikhổ thu hồi Truy Tâm Kiếm, thầm mắng: "Vận khí tới ngang thắt lưng, tùy tiệnđánh một trận đã bị thương, lại còn trúng độc chưởng, khó chịu lạnh như băng,nếu không phải kim tâm kim thân đã thành, nhẹ cũng khiến ta nằm trên giườngmười tám ngày!"

Từ miệng nôn ra máu đen, thân thể có chút lay động đi tới chỗ Mộc phu nhân,nàng mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng biết Nhạc Nhạc bị thương, tiến lên đở lấyhắn nói: "Sắc mặt của ngươi không tốt, bị thương nặng sao?"

"Không có việc gì, đưa nàng trở về đã, sau đó trở lại khách điếm chữa thương!Đi thôi!" Nói xong, hắn ôm lấy Mộc phu nhân, phi thân tung bay lên trời, phóngqua trạch tường, đi trên nóc nhà, Mộc phu nhân chỉ nghe được tiếng gió vù vùbên tai, sợ quá căng căng ôm lấy Nhạc Nhạc, thân thể mềm mại hưởng dụng nhiệtđộ cơ thể của Nhạc Nhạc, nàng chưa bao giờ thấy an toàn như vậy, trong lòngchưa bao giờ vui vẻ sảng khoái như vậy, chỉ cần tại ở trong ngực hắn, tựa hồcả thế giới bên ngoài cũng không còn trọng yếu nữa, bởi vì hắn là thế giới vớinàng.

Mộc tướng quân phủ sáng rực, kim giáp hộ vệ đi tới đi lui, hiển nhiên đều đangtìm kiếm Mộc phu nhân, Nhạc Nhạc ôm nàng, dừng ở trước cửa phủ, hộ vệ thủ vệquát: " Tặc nhân to gan, còn không buông phu nhân!" Hai tên vừa cạnh lớn, vừarút đao ở thắt lưng ra, vây quanh Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc sau khi bóp mạnh phấn đồn(cặp mông) của Mộc phu nhân, nói: "Này,nàng nếu còn không buông tay, bọn họ sẽ chém ta, khụ khụ..." Vết thương âmlãnh trong cơ thể Nhạc Nhạc lại vừa phát tác, đầu ong ong nhức nhối, thầmmắng: "Độc chưởng này thật tà môn, nếu biết khó chơi như thế, vừa rồi nên chữathương trong rừng cây, vừa chạy ra đây, đầu óc đã mất kiểm soát rồi!

Phong mông Mộc phu nhân bị Nhạc Nhạc vỗ, nàng xấu hổ càng không ngẩn đâu lên,chợt nghe Nhạc Nhạc kịch liệt ho suyễn, vội vàng ngẩng nâng lên, quan tâm đíchhỏi: "A, lại ho rồi, có chuyện gì sao?"

Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Nếu không khụ, nàng thật sự không ngẩng đầu lên, chặc,nữ nhân làm sao thế..." Còn chưa nói hết, đột nhiên phía sau truyền đến tiếngkêu: "Còn không buông Mộc phu nhân!" Nhạc Nhạc thầm mắng: "Mẹ nó, mắt ngươi mùrồi à, không thấy nàng không buông ta sao?" Cố sức quay đầu lại, nhìn thấy bangười, người gầm lên chính là Hàn Thu, tay nàng ôm cứng một hắc y thiếu niên,thiếu niên kia cầm trong tay kỳ dị hổ xỉ đao, bên cạnh Hàn Thu còn có mộtngười khác, đó là một tử y cô nương, Nhạc Nhạc ở tửu lâu từng gặp qua nàng mộtlần.

Nhạc Nhạc cười quái dị nhấc hai tay lên, ý bảo Hàn Thu nhìncẩn thận. "Hàn Thucặp mắt dài của ngươi nhìn rõ chưa, ta một tay cầm kiếm, một tay chỉ lên trời,ta không thể có bàn tay thứ ba chứ? Bách Lý Hoan, quản cho tốt nữ nhân củangươi, cẩn thận đầu lưỡi bị người khác cắt bỏ, sẽ không thể nói được nữa!"

Bách Lý Hoan lạnh lùng nói: "Trừ phi ta chết, bằng không ai cũng không thểthương tổn nữ nhân của ta!" Đột nhiên cười nói: "Vương huynh, sao lại chấpnhặt với nữ nhân, tiểu đệ hướng ngươi giải thích!"

Nhạc Nhạc lúc này mới cười nói: "Hắc hắc, vậy còn được! Chậc, tiểu tử ngươi cónữ nhân, cả nụ cười cũng nhiều thêm, mị lực của nữ nhân thật sự là không ít!"

Hàn Thu khó hiểu nhìn chằm chằm Mộc phu nhân, lại vừa quay đầu nhìn về phíaBách Lý Hoan, cuối cùng lại vừa trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Các ngươi...Các ngươi....?"

Nhạc Nhạc thấy Mộc phu nhân buông lỏng đôi cánh tay đang ôm hắn, mới xoayngười nói: "Để cho Mộc phu nhân chậm rãi giải thích đi, ta phải về khách điếm,nếu ngươi không phản đối!"

" Ngươi!..." Hàn Thu nổi giận, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lý Hoan, đànhnén nhịn, thở hổn hển trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc một chút, không hề phát ratiếng.

Tử y cô nương rụt rè đứng ở bên cạnh Hàn Thu, thỉnh thoảng khóe mắt nhìn quétqua Nhạc Nhạc, cũng không dám trả lời, tâm tư lúc nào cũng đặt trên người NhạcNhạc, Vương Nhạc Nhạc thân thể loạng choạng, hướng khách điếm đi tới, Mộc phunhân ở phía sau vội la lên: "Ta phái người đưa ngươi trở về!" Nhạc Nhạc cố sứcxoay người, nói: "Không cần, ta có thể..." Trước mắt tối sầm, đầu chục mạnhxuống đất, còn chưa chấm đất, tử quang chợt lóe, ôm lấy rồi hắn: "Ngươi, ngươikhông sao chớ!"

Nhạc Nhạc đang lo lắng bị hủy dung, thân thể nặng nề được một nữ thể ấmhương(ấp áp thơm) đỡ lấy, khi tâm thần buông lỏng, tâm linh cảm giác được thậtnhiều quan tâm cùng nồng đậm ái ý của nàng, Nhạc Nhạc mê mang không rõ hỏi:"Nàng đã yêu ta?"

Tử sam cô nương thân thể mềm mại run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ,Nhạc Nhạc dùng thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ bọn họ hai người, người khác khônghề nghe được, nàng đang muốn trả lời, nhưng lại phát hiện Nhạc Nhạc đã nhắmmắt lại, tự ngủ không phải ngủ, hai tay ôm chặc tấm thân mảnh mai của nàng,đầu vùi vào ngực nàng, nàng thấy tư thế này có chút mập mờ, nhưng cũng vui vìôm hắn như vậy.

Hàn Thu nhìn hai người ôm lấy nhau, nhịn không được cả giận nói: "Không cầngiả chết, chiếm tiện nghi sư muội ta!"

Mộc phu nhân muốn chạy tới xem có chuyện gì xảy ra, chỉ là trên thân gió lạnhthổi vù vù, chạy quá nhanh, quần áo sẽ bị gió thu thổi vào, sợ sẽ lộ thể, chỉphải chậm rãi đi đến gần, lúc này từ nội phủ chạy ra hơn mười vị hộ vệ, dẫnđầu đúng là khôi ngô Triệu Long, cách thật xa đã hô: "Phu nhân, người khôngsao chớ, bọn tại hạ vô năng, trúng kế điệu hổ ly sơn của Điểu Tử Quỷ, khiếnphu nhân sợ hãi, xin người trách phạt!" Mộc phu nhân xoay người nói với TriệuLong: "Các ngươi đứng lên trước đi, tặc nhân vừa rồi võ công lợi hại, lại giảohoạt như thế, các ngươi cũng đã tận lực rồi, nhờ có Vương Nhạc Nhạc cứu ta,chỉ là hắn đã bị thương..." Nàng nhẹ nhàng đẩy Nhạc Nhạc vài cái, phát giáctrên thân hắn lạnh như băng, vội vàng nói: "Hắn trúng độc chưởng giờ đã pháttác, mau đưa hắn về nội phủ trị thương, Phỉ Phỉ, giao hắn cho hộ vệ đi!"

Tử sam cô nương nhìn băng lượng kim giáp hộ vệ, lắc đầu nói: "Hay là ta ôm hắnvào!" Thanh âm tuy nhỏ, cũng rất kiên định. Hàn Thu vừa muốn phản đối, Bách LýHoan niết nhẹ tay nàng: "Thu, chẳng lẻ nàng nhìn không ra Phỉ Phỉ thích hắnsao? Không cần phá hỏng nhân duyên của người khác, còn nữa, Vương Nhạc Nhạcbình thường đối với người rất tốt, nhưng nếu chọc nữ nhân của hắn, hắn sẽ nổiđiên. Nói thật nha, ta rất sợ hắn, nữ nhân bên người hắn cũng có thể vì hắnnổi điên, cho nên, nàng hay không cần lo cho chuyện của hắn, đặc biệt vềchuyện nữ nhân."

" A, Hoan Hoan, vì cái gì chàng lại sợ hắn! Hắn chỉ là một tên công tử ca vừahoa tâm lại vừa tham lam, hắn còn có thể dùng tà thuật, lần đầu tiên tại Vọnggiang lâu nhìn thấy hắn, hắn cư nhiên dùng tà thuật đối phó Bá Vương Kiếm-Điền Thăng, làm hại Điền Thăng thiếu chút nữa tự sát... sau nửa chén trà, đãbắt cóc nữ nhân của Bảo Phương, hắn có rất nhiều tà môn à, nếu để cho sư phụbiết Phỉ Phỉ thích hắn, nhất định nổi giận!"

Bách Lý Hoan nghe thấy chuyện Nhạc Nhạc dùng tà thuật, cau mày, nói: "Bá VươngKiếm- Điền Thăng? Chuyện ngày đó Nhạc Nhạc ở Vọng Giang Lâu chửi đùa ĐiềnThăng, đã truyền khắp chốn giang hồ, ta cũng nghe qua. Đúng là Nhạc Nhạc thậtsự giết chết Điền Thăng, ta cũng hiểu được, bởi vì Yến Vô Song là nữ nhân củahắn, vì nữ nhân hắn chuyện gì đều cũng dám làm. Mấy hôm trước Vạn Lý Minh vìcái gì thảm bại, còn không phải là do mấy nữ nhân của Nhạc Nhạc cùng hắn nháoloạn sao, ngày đó ta đã ở trận, nhất chiêu Hắc Sắc mê vụ của Nhạc Nhạc, thậtsự là rất khủng bố rồi.... Ôi, chúng ta nên đi thôi, dựa vào việc Nhạc Nhạc cóthể từ trong tay Ngạ Tử Quỷ, cứu ra Mộc phu nhân hoàn hảo vô khuyết(không bịthương tổn), bổn sự này cũng không phải cao thủ bình thường có thể làm được.Hơn nữa, hắn lại đã từng cứu ta, cho nên nàng không thể..."

Hàn Thu cả kinh nói: "Nguyên lai hắn đã cứu chàng ôi, ân, ta sẽ không làmchàng khó xử, ta cái gì đều cũng nghe lời chàng!" Nàng vốn cao ngạo, bây giờgiống như một tiểu cừu hiền dịu, trái lại nũng nịu bên cạnh Bách Lý Hoan.

Bách Lý Hoan dở khóc dở cười, nguyên lai nói nửa ngày Nhạc Nhạc như thế nàokhông thể đụng được, Hàn Thu căn bản không sợ, không bằng một câu: "Hắn đã cứuta!", bất quá trong lòng lại vô cùng ấm áp dễ chịu, từ sau nạn kiếp của BáchLý gia, chưa bao giờ gặp được người đối với hắn quan tâm nghe lời như thế.

Nhạc Nhạc chỉ bị Cửu U chưởng âm độc xâm nhập kinh mạch, cũng không quá đángngại, chỉ là không có nữ nhân hợp thể chữa thương, chỉ phải dựa vào phươngthức bình thường bức độc, sưu tập toàn bộ độc tố toàn thân, bắt chúng tậptrung tại hạ âm, mặc dù không thể ép chúng tiết ra, nhưng nhiệt độ cơ thể đangchậm rãi khôi phục.

"Xảo Xảo tỷ, tỷ nói hắn chỉ bị thương nhẹ, như thế nào còn chưa tỉnh, cũngkhông tiếp thu chân khí trị liệu của người khác, thật sự là nội công kỳ quái!"

"Ta cũng không hiểu về võ công, lúc ấy hắn thay ta cản một chưởng, sau đó óira một cái ngụm máu tươi, lại cùng kia lão nhân mặt như quỷ kia đánh một trận,sắc mặt liền biến thanh vậy, hắn ôm... lấy ta chạy đi thật xa..."

Sư muội, trời sắp sáng, chúng ta trở về đi, đừng làm cho sư phụ sốt ruột! HànThu nói.

" Sư tỷ, các người về trước đi ba, chỉ cần nói cho cha biết, ta ở chỗ Xảo Xảotỷ, hắn sẽ không trách tỷ!"

Hai nha hoàn tiến đến, thi lễ với Mộc phu nhân, nói: "Phu nhân, thấy thuốc đãđược mời đến."

" Truyền hắn vào!"

Lão y sinh râu mép hoa râm, đem rồi xem mạch hồi lâu, nhíu mày nói: "Bẩm báophu nhân, hắn tuy có dấu hiệu trúng độc, nhưng mạch tượng vững vàng, chân khíđầy đủ, hơn nữa độc âm hàn đã ở dần dần hội tụ ở nơi nào đó, nhiệt độ cơ thểcũng đã hồi phục, theo tiểu nhân đoán, cũng không cần trị liệu! Mặc dù nhấtthời không thể tỉnh, chỉ cần chờ thêm một lúc, chắc chắn sẽ tỉnh! Xin phu nhânkhông cần lo lắng!"

Mộc phu nhân nghe xong, an ủi nói: "Phỉ Phỉ, lần này muội không cần lo lắngnữa rồi!" Lại vừa nói với nha đầu: "Hảo hảo tạ ơn thầy thuốc, dẫn hắn xuống!"

"Sư muội, lần này có thể trở về rồi chứ! Thầy thuốc đều nói hắn không có việcgì rồi!" Hàn Thu lại vừa thúc giục.

"Tỷ cùng Bách Lý huynh về trước đi, ta đã nói phải ở chỗ này!" Phỉ Phỉ mặc dùgiọng nói bình hoãn(chậm rãi), nhưng đã có dấu hiệu tức giận, chỉ tập trungnhìn Nhạc Nhạc, cũng không quay đầu lại.

Mộc phu nhân cũng nói: "Hàn Thu muội, để Phỉ Phỉ ở chỗ cùng ta, lần này đa tạcác ngươi đến giúp ta, thay ta cám ơn Đại sư huynh ngươi..."

" Được rồi, chúng ta về trước, Đại sư huynh, tỷ nói trước mặt hắn đi, ha hả,ta mặc kệ chuyện của các ngươi!"

Mộc phu nhân gật đầu cười khổ, để nha hoàn tiễn bọn hắn ra cửa.

Phủ đệ Tư Đồ thế gia. doc truyen tai . Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL

Tư Đồ Nghiệp đang ôm mỹ thiếp ngủ rất thoải mái, một trận tiếng gõ cửa táo cửarất gấp gáp vang lên, làm hắn bừng tỉnh, hắn xoay người ngồi ở mép giường gầmlên: "Chuyện gì, canh ba nửa đêm dám đánh thức ta!" Lão quản gia khóc lóc thảmthiết nói: "Lão gia, Tam thiếu gia bị người ta giết... Mau đến xem đi!"

Tư Đồ Nghiệp lổ tai "vù vù" choáng váng, cả quần áo cũng không kịp mặc, mở cửanắm lấy áo tên quản gia, quát: "Ngươi vừa nói cái gì?" Quản gia bị hắn dọa,nơm nớp lo sợ run giọng nói: "Tam thiếu gia bị Thiếu chủ Vạn Lý Minh giết chếtrồi, thi thể hiện đặt ở trong đại viện... Nhị thiếu gia đã ở..."

Tư Đồ Nghiệp ném hắn ra ngoài bậc thang, trong mắt phun ra hoa lửa, quát: "Đưata đi xem, Tinh nhi, Tinh nhi, hài tử thông minh như vậy sao lại chết, đinhanh lên một chút, nhất định sẽ không chết, nếu phát hiện ngươi gạt ta, taliền lột da ngươi..."

Trong đại viện, khung cảnh thật bi thảm, hộ vệ theo Tư Đồ Tinh đi ra ngoài,quỳ gối bên cạnh thi thể, Tư Đồ Tinh có hơn mười một tiểu thiếp, bò trên thânhắn, liều mạng khóc lớn, tiếng khóc truyền ra thật xa, chỉ là không dám nhìntình cảnh thê thảm thất khiếu đổ máu của hắn, run run cầm lấy khăn tay laumặt…

Tư Đồ Bằng đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ bi thương, huynh đệ ba người, hắncùng lão Đại bất hòa, thậm chí có chút đố kị cừu, chỉ duy với lão tam Tư ĐồTinh có chút cảm tình, bây giờ hắn đã chết, dù sao cũng là huynh đệ một thờigian dài, khóe mắt lưu chút tàn lệ, thấy Tư Đồ Nghiệp chạy tới, lớn tiếng khócròng: "Cha, Tam đệ... Ôi, người tới xem đi, chết thật hảo bi thảm!"

Tư Đồ Nghiệp đá văng đám thiếp thất chặn đường, bổ nhào vào Tư Đồ Tinh trước,thấy ánh mắt hắn vẫn trừng, còn chưa khép lại, trong tai, khóe mắt, lỗ mũi,trong miệng, đều có tử huyết tràn ra, chết vô cùng bi thảm, hắn chảy ra chútnước mắt, giúp con vuốt mắt, ngẩng đầu quát lớn làm đám hộ vệ run lẩy bẩy:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết cho ta, nếu như có lừa gạt,nhất định diệt thập tộc bọn ngươi!"

Hộ vệ một năm một mười đem sự tình trải qua nói một lần, bọn họ cũng khôngbiết bên trong khuê phòng Kim Điệp phát sinh chuyện gì, chỉ phán đoán, hơn nữavì muốn thoát tội, nhất trí cho rằng, là Mã Diệc Phổ giết Tư Đồ Tinh.

Bên này mới vừa nói xong, từ ngoài phủ truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, MãVạn Lý giận bừng bừng xông vào, hai mắt đỏ như máu tiến đến: "Tư Đồ Nghiệp,trả mạng cho ta!"

Tư Đồ Nghiệp quát: "Hỗn trướng, ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn đitìm ngươi, nhìn Tinh nhi chết thật bi thảm!"

" Rõ ràng là Tư Đồ Tinh ra tay trước, sau đó Phổ nhân mới đá hắn, nếu Phổ nhânđá hắn trước, Phổ nhân sẽ không sẽ bị hắn đâm chết!" Người của Vạn Lý Minh đãnâng thi thể Mã Diệc Phổ lên, hắn tiếp tục nói: "Nhìn thì biết, trong lúc conta không hề phòng bị, một kiếm xuyên tim, lại nhìn vẻ mặt Phổ nhân, kinh ngạc,khó hiểu, khuể nộ(tức giận)... Mấy ngày trước bởi vì Phổ nhân đánh Tư Đồ Tinh,ngươi đã phái người trách mắng ta, hôm nay nhất định là Tư Đồ tinh trả thù Phổnhân, mới giết chết hắn, a~ ta chỉ có một đứa con a, Tư Đồ Nghiệp , ngươi cònmuốn ta như thế nào?"

Tư Đồ Nghiệp nhìn thấy thi thể Mã Diệc Phổ, thay đổi thái độ, thầm nghĩ:"Chiếu theo tình thế trước mắt mà thấy, thật sự là Tinh nhi ra kiếm trước, sauđó mới bị Mã Diệc Phổ sắp chết phản phác, đá trúng hạ âm mà mất mạng, ôi, đạisự sau này, còn phải dựa vào lực lượng Vạn Lý Minh tại giang hồ, nên làm saovới hắn mới tốt đây?" Quay đầu thấy Tư Đồ Bằng ở bên cạnh, nói: "Bằng nhân a,ngươi nói việc này nên giải quyết như thế nào?"

Tư Đồ Bằng đã xem xét miệng vết thương trên thi thể Mã Diệc Phổ, quả thậtgiống như phỏng đoán của mọi, lại nghe Tư Đồ Nghiệp hỏi mình nên giải quyết rasao, đệ nhất cần xét đến ích lợi của gia tộc, nói: "Bọn họ hai người chỉ làtranh đoạt nữ nhân, mà bây giờ đều cũng song song bị mất mạng, chúng ta hainhà không thể vì thế mà tổn thương hòa khí, để cho người khác cười chê, tathấy việc này hay là để càng ít người ngoài biết càng tốt, không bằng cứ nhưvậy coi như xong!"

Mã Vạn Lý quát: "Chẳng lẻ con ta chết, như vậy quên đi sao, ta chỉ có một đứacon, không để cho ta mạch đoạn tuyệt(mất người nối dõi) ngươi mới cao hứngsao?"

Tư Đồ Bằng nói: "Diệc Phổ huynh chết, ta cũng rất buồn, mọi chuyện đều do conả Kim Điệp phu nhân dâm đãng kia gây ra, Mã minh chủ nếu tâm hận nan giải,không bằng giết nàng để tế Diệc Phổ huynh..."

Kim Điệp? Mã Vạn Lý cắn chặt môi, hàm răng nghiến lại: "Hừ, ta khẳng địnhkhông tha cho nàng, bất quá cái chết của Diệc Phổ cùng nàng không có quan hệnhiều lắm, kinh phí tu phục Vạn Lý Minh tổng bộ còn chưa có đủ..."

Tư Đồ Bằng giật mình nói tiếp: "Ôi, chuyện này không thành vấn đề, cứ việc vàotrướng phòng của ta lấy một trăm vạn lượng bạc, đại biểu lời xin lỗi của Tư Đồgia, nơi này nói chuyện không tiện, có việc chúng ta nói chuyện riêng sau,ngươi trước dẫn thủ hạ trở về đi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Mã Vạn Lý bi thán một tiếng, ra lệnh thủ hạ, khiêng thi thể Mã Diệc Phổ rờiđi, tập tễnh rời khỏi Tư Đồ thế gia, cúi đầu ai oán: "Hừ, Tư Đồ Nghiệp, Tư ĐồBằng! Ta Mã Vạn Lý sẽ không để yên cho các ngươi, cứ chờ mà xem, cho các ngươiđẹp mặt!"

Tư Đồ Nghiệp chờ Mã Vạn Lý đi rồi, mới nói: "Bằng nhân, ngươi như thế nào bảohắn ra tay với Kim Điệp phu nhân, trưởng huynh của Kim Điệp là Kim Thạch nắmgiữ mười vạn trọng binh, cũng không phải dễ đối phó, hắn đối với Tư Đồ giachúng ta có rất nhiều thành kiến, nếu động tới Kim Thạch, có lẽ rất khó giảiquyết!"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...