Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 53



Tư Đồ Tinh đi bên cạnh một thanh niên đeo đao, diện mạo thanh niên kia cùnghắn có vài phần tương tự, nhưng diện mạo lại kiên nghị hơn, nhất cử nhất động,đều có phong phạm cao thủ, Tư Đồ Tinh nói:" Nhị ca, sao chúng ta phải giúp VạnLý Minh, hôm trước tên Mã Diệc Phổ hỗn đản lại còn đả thương chúng ta, hừ,không tiêu diệt bọn chúng đã tốt rồi, còn giúp bọn chúng!"

Thanh niên kia chính là nhị ca của hắn Tư Đồ Bằng, Tư Đồ Bằng vừa buồn cười,lại tức giận mắng:" Tam đệ, ngươi không thể thêm chút ít tình huống của Tư Đồthế gia sao, Vạn Lý Minh là là người của chúng ta, mình không giúp mình, còngiúp ai?"

Tư Đồ Tinh giật mình ngộ nói:" Nguyên lai là người của mình, Mã Diệc Phổ đảthương đệ, cha chỉ phái người tới khiển trách Mã Vạn Lý, cũng không làm gìhắn, thì ra là vì nguyên nhân này, nhưng Mã Diệc Phổ đả thương đệ, việc này đệsao bỏ qua được, Nhị ca, huynh giúp đệ!"

Tư Đồ Bằng lắc đầu than khổ, nói:" A, chuyện này ta không giúp được, tự ngươigây ra chuyện, tự mình giải quyết đi, chỉ cần không làm lớn chuyện, cha sẽgiúp ngươi!"

Tư Đồ Tinh liếc mắt nhìn về phía Mã Diệc Phổ, thầm đắc ý tàn nhẫn cười:" Hắchắc, có trò để chơi rồi!"

Bọn người Ma giáo chợt thấy Tư Mã thế gia dẫn người đến, sắc mặt biến tái nhợtcực kỳ khó coi, nhị trưởng lão ma giáo nói" Tiểu thư, sự tình không ổn, ngườivõ công cao, mới có thể chạy thoát, không cần lo cho chúng ta! Huynh đệ trongkhác nghe lệnh, toàn lực hộ tống tiểu thư phá vây!"

"Vâng!" Chúng nhân đồng thanh kêu tuân mệnh.

Hộ vệ Loan Đao nhỏ giọng nói với Sa Nhân An: " Đại vương tử, bằng võ công bọntại hạ nhất định có thể đưa người bình an rời khỏi đây, chỉ là những ngườikhác phải thì cứu không được!" Sa Nhân An biết người bọn họ nói chính là ChungNhược Tuyết, nhỏ giọng nói:" Ân, trước bảo vệ tốt cho ta, có năng lực mới cứungười khác!" Thanh âm bọn họ tuy nhỏ, nhưng Nhược Tuyết võ công cao cường cũngcó thể nghe rõ ràng, trong lòng có chút cười khổ, thầm nghĩ:" Chẳng biết Nhạclang thương tâm ra sao? Ôi, ta làm chàng thương tâm như vậy, khẳng định chàngcó thể đem ta quên mất, Tuyết Nhi báo thù, như thế nào lại làm liên lụy Nhạclang chứ! Nhạc lang, thời điểm chàng rơi lệ, trong lòng Tuyết Nhi lại chảymáu, chàng yên tâm, Tuyết Nhi đời này trừ chàng ra, thân thể sẽ không giao chobất cứ kẻ nào khác!"

Mã Vạn Lý nhìn thấy thủ hạ mình tử thương, trong lòng ứa máu, thầm mắng:" Nếukhông phải hai đại hộ pháp bổn minh đi Nam Lăng, làm sao thành như vậy được,cơ nghiệp mấy chục năm, nếu để cho phụ thân thấy được, vậy thảm rồi, sẽ chửimắng chết ta, bất quá, lão nhân gia người mất tích đã hơn mười năm rồi, muốncho hắn chửi mắng, cũng không thấy người nữa, ôi, tất cả đều tại ma giáo đánggiận, còn có tên Tư Đồ Nghiệp đáng giận, hừ, cư nhiên bây giờ mới đến...." MãVạn Lý có chút thất thố, giống như con chó dại nổi điên, hét lên một tiếng,đánh về phía Nhược Tuyết, những cao thủ khác hét lớn liều mạng xông lên chémgiết bọn người ma giáo, không lâu sau, ma giáo chỉ còn lại Nhược Tuyết, nhịtrưởng lão, Phú Quý thêm bảy tám cao thủ, Sa Nhân An dưới sự bảo vệ của mấy hộvệ, đã một mình chạy khắp khắp ngõ ngách, tự phá vòng vây chạy trốn, tất cảtâm tư Vạn Lý Minh đều tập trung trên thân bọn ma giáo, thấy bên cạnh Sa NhânAn cao thủ rất nhiều, biết hắn không phải người ma giáo, có lòng phóng hắn ra,Sa Nhân An thầm nghĩ vận khí mình tốt, tùy lực bay ra, bọn họ đã vọt ra khỏiđám người, mấy người phi nước đại mà chạy, cả quay đầu lại cũng không dám!

Nhược Tuyết cùng Mã Vạn Lý miễn cưỡng đánh ngang nhau, Nhược Tuyết hàn khítràn ra, tuyết hoa phi vũ, quần áo lạnh dao động, tiểu thủ lạnh ngọc, chân khíâm hàn, như mây bay tới đánh vào chân Mã Vạn Lý, chân pháp dồn dập, thầm hàmkhí lưu, như mây như núi, biến ảo khó lường, Nhược Tuyết cùng hắn đánh bừa hơnmười hiệp, chưởng đến bàn tay run lên, cánh tay cứng ngắc, Mã Vạn Lý cũngkhông chịu nổi, một cước chạm trên tiểu chưởng mềm mại của nàng, một cổ hànkhí lạnh đến tận xương chui vào trong cơ thể hắn, lui lại mười bước, nửa ngườibên dưới đang ngâm trong hầm băng, khó chịu vô cùng.

Nhị trưởng lão mặc dù võ công cao diệu, nhưng địch không được nhiều người,không lâu sau bị thương nhiều chỗ, nói không nổi, thầm kì quái vì sao NhượcTuyết lại nổi giận với Nhạc Nhạc cùng bốn nữ nhân kia, nếu có Nhạc Nhạc cùngmấy nữ nhân kia tương trợ, nói không chừng đã sớm phá vòng vây đào tẩu rồi!Đang thời điểm tuyệt vọng, đột nhiên bên người vang lên tiếng nổ oanh lôi, vộidùng chân khí hộ thể, đem chính mình bồn chồn bao ở, tiếng sấm không đứt,tiếng kêu thảm thiết cũng không đoạn, Tư Đồ Bằng hét lớn:" Tản ra, đây làThiên Ky Các " Phích Lịch Tử"!" Thời điểm mọi người tản ra, người Tư Đồ thếgia mang đến còn lại hơn bốn mươi người, Vạn Lý Minh còn có hơn ba mươi, quầnáo rách nát, vất vả chật vật! Mã Vạn Lý đánh không đã, tức giận ứa huyết, nhìnđám khói bụi, cẩn thận đề phòng bốn phía.

Tiếng sấm mặc dù dừng, sương khói lại không tan, rất nhiều hắc sắc nhân bịtmặt, dùng loại đao dài nhỏ trách bạc nhẹ nhàng vẽ lên yết hầu bọn Vạn Lý Minh,tựa như giết gà, khí quản cùng mạch máu đứt "Rẹt rẹt" vang lên, vang lên rấtnhỏ, người nọ vừa nghe tiếng vang, đã rơi xuống đất

" Luân Hồi?" Tư Đồ Bằng quát hỏi: "Vì cái gì giết người Tư Đồ thế gia ta?"

" Có người trả tiền, chúng ta không hỏi vì cái gì!" Một thanh âm lãnh diễmvang lên, vừa có thể làm cho người ta nghe được, lại làm cho người ta khôngbiết nàng ở nơi nào.

"Ha ha, chủ nhân kia thật rộng lượng, số Phích Lịch Tử ném ra phải trêm bốnmươi quả, giá trị trên bốn mươi vạn lượng bạc, ta nghĩ không ra kẻ thù nào cótài khí như vậy!" Tư Đồ Bằng không tin nói.

" Tư Đồ thế gia để ý bốn mươi vạn lượng bạc sao, không đâu! Người khác cũng sẽkhông để ý, cứ từ từ nghĩ đi, cừu nhân Tư Đồ thế gia muốn để ngươi đến chếtcũng nghĩ không ra, chuyện này thật vui, đây là niềm vui thú của sát thủ!"Thanh âm nàng kia lạnh lẽo, mờ mịt, lại thập phần dễ nghe.

" Sát!"

" Sát!"

Từ ám sát chuyển thành minh sát(giết công khai), đâm đao chém giết, vừa đâm,người thì rên rỉ, người thì thổ huyết, Tư Đồ Bằng đi đến trước người TrươngMạc Hưu , nói: "Sư phụ, bọn họ đến đây có hơn sáu mươi người, tình hình có lẽbất lợi với chúng ta, không bằng ta đi về thành điều vệ binh mã bao vây tiêudiệt!"

" Chuyện của giang hồ nếu phái binh đến, sẽ để người khác nhạo báng, uy danhmấy năm nay của Vạn Lý Minh không phải hủy rồi sao, không thể như vậy."Mã VạnLý xen vào, thần sắc thật là kiên quyết, lại vừa xoay người né tránh một đaocủa thích khách Luân Hồi, xuyên vân đi ra, thích khách kia cư nhiên né tránh,bỏ chạy đi nơi khác.

Tư Đồ Bằng có chút hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng:" Hắc hắc, giả bộ cái gìchứ, Vạn Lý Minh có cái uy danh gì tốt mà hủy, cho dù có thanh danht ốt hơn,hôm nay hang ổ bị người đốt, sau này còn có thể diện gì xông pha giang hồ, maymắn đại sự Tư Đồ thế gia thành công, đến lúc đó không cần dùng các ngươi nữa.

Mã Vạn Lý tức giận điên cuồng, đệ nhất là Nhạc Nhạc khủng bố một kích, lại làđiên đảo Tà Thần công, vừa rồi là Luân HồiPhích Lịch Tử, làm hảo thủ tổng đànthật giết đến chỉ còn hai ba chục người, một bên truy đuổi thích khách đánggiận kia, một bên ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải triệu hồi phân đàn cao thủphái ở bên ngoài trở về.

Trương Mạc Hưu mới vừa giết chết một Luân Hồi thích khách, đột nhiên phát hiệnsau lưng nguy hiểm gần kề, liền vội vàng nghiêng người, một cổ đao khí lẫmliệt, vượt qua hộ thể khí của hắn sát tới, hộ khí bóp méo biến hình, thiếuchút nữa phá thành một lổ, trong cơ thể huyết khí bốc lên, kinh hãi toát ramột thân mồ hôi lạnh:" Đao khí hảo bá đạo!", ánh mắt tìm kiếm, chỉ thấy mộthắc y nhân che mặt, cầm trong tay một hổ xỉ đại đao(đại đao hình răng hổ) hìnhthù kỳ lạ, thanh đao sắc bén, Trương Mạc Hưu nghi vấn nói: "Các hạ không phảingười của Luân Hồi, có thù oán gì với ta?" Người nọ lạnh ngạnh quát:" Vạn LýMinh ai cũng đáng chết, ngươi là người của Lí Minh, cho nên ngươi phải chết!"Thanh âm phi thường trẻ tuổi, nói ra sát khí bao trùm, giọng nói kiên định,giống như Trương Mạc Hưu đã là người chết.

Trương Mạc Hưu nội tâm cười khổ, thầm nghĩ: " Cừu gia Vạn Lý Minh quả nhiênkhông ít, Đao Cốc chúng ta kết minh với bọn họ, thật không biết vì cái gì, ôi,nếu không phải vì Nhị sư huynh Ba Khắc Tinh, ta làm sao rơi xuống tình trạngnày, tại giang hồ mất hết thanh danh, phải ở trong Vạn Lý Minh, thời khắc nàocũng lo lắng bị người ám sát!" Người cầm hổ xỉ đao cũng không để cho hắn hồitưởng, hét lớn một tiếng, bay lên không trung, như mãnh hổ xuống núi, thếkhông thể đở, đao khí rít lên quay về phía đỉnh đầu Trương Mạc Hưu, nghiêngchém. Trương Mạc Hưu cũng là cao thủ dùng đao, biết lực đạo một đao này rấtmạnh, không dám đón đở, lui về mấy bước, vội tránh đi đao này, không ngờ hổđao hơi đổi, hổ xỉ lóe ra hàn quang, rít lên chém ngang tới, Trương Mạc Hưu sợhãi thầm than hắc y nhân đao pháp tinh diệu, gầm nhẹ một tiếng, lộn một vònggiữa không trung, cơ thể đột nhiên thấp xuống, ánh đao quay cuồng quanh hắn,quang mang càng tụ càng nhiều, hắn lấy đồng dạng nhất chiêu mãnh liệt khôngthể đở, phản kích Hắc y nhân.

Hắc y nhân đúng chính là Bách Lí Hoan, vốn định thừa dịp Vạn Lý Minh hỗn loạn,giết mấy tên Minh Lí báo thù, bắt gặp Trương Mạc Hưu dùng đao thật là tinhdiệu, tâm tính thiếu niên, muốn cùng hắn so đao pháp, không nghĩ tới TrươngMạc Hưu vừa ra tay, lại lợi hại như thế, liền thu hồi phần nào cuồng ngạotrong lòng, cẩn thận cùng hắn đánh nhau sống chết.

Tư Đồ Bằng rốt cục tìm ra thích khách kia, tìm được nữ thích khách vừa nóichuyện, hắn nhìn quét qua một lần thân thể đẫy đà chỗ lồi chỗ lõm của nàng,cười nói:" Thân hình thật sự là không tệ, nếu lưu vài vết đao, thật vô cùngđáng tiếc! Khanh vốn người nhà, lại đi làm kẻ trộm..." Bỗng nhiên lại nghĩ tớicái gì, trịnh trọng hỏi:" Ngươi là Huyết Ảnh?"

" Ha ha ha! Không nghĩ tới còn có người biết ta, thích khách nổi danh cũngkhông tốt, cho nên...." Không có cho nên, chỉ có tiến công, bóng đen tung baychợt hiện ra, nhanh như tuyết điêu, đao pháp còn nhanh hơn cả thân pháp, mộtđạo thân ảnh, bảy đạo đao quang, bảy đạo thân ảnh, bao nhiêu đao quang? Đángtiếc không có đáp án chính xác, đao quang chợt hiện, lúc động, lúc hiện chongươi không thể nhìn ra chiêu số âm thanh, so với ánh mắt của ngươi còn nhanhhơn, cho nên đáp án vốn là không có.

Tư Đồ Bằng trong lòng đã có đáp án: "Bi thảm rồi, ngàn lần không nên, vạn lầnkhông nên, duy nhất không nên là... Ta như thế nào ra lại nói khiêu khích nàngđây, nàng lại là Huyết Ảnh a, nghe nói người nói bất kính với nàng, đều đãchết hết, hơn nữa sẽ chết rất bi thảm, nhưng... Nhưng… thân thể của nàng bóchặt trong hắc y, thật sự rất mê người, ôi. Đánh không lại nàng, trốn thôi!"Đáp án đã có, cho nên hắn liền đào tẩu.

Tư Đồ Tinh dưới sự của bảo vệ, chật vật cực nhọc tìm được Mã Diệc Phổ, hắncười to nói: "Tiểu hỗn đản, ngươi không phải cuồng vọng sao, nhà ngươi bị đốtrồi, lại biến thành thê thảm như vậy, thật sự là đáng thương quá, a, lại bịngười chém một đao à, hảo, chém thật là tốt à, ha ha! Con mẹ nó, ngươi cưnhiên còn dám đánh ta, a, mau mau giúp ta, các ngươi mấy tên đần này... Đánhhắn!"

Bọn chúng phải đánh người của mình, hộ vệ Tư Đồ thế gia đành phải trơ mắt nghetheo mệnh lệnh của Tam công tử, nhưng lại không dám đả thương Mã Diệc Phổ, MãDiệc Phổ đã nhìn ra chút đạo lý, thừa dịp hộ vệ không đề phòng, đến gần Tư ĐồTinh , một cước đá trúng mông hắn, Tư Đồ Tinh bi thảm kêu một tiếng, té mồmxuống đất, trên mặt đất rớt đầy thịt nát huyết dư, hắn gầm rú nôn mửa:" A,phi, phịch(động tác nhổ nước bọt)... Nhà của ta nuôi các mấy người rác rưởiđần độn các ngươi để làm chi, cả ta cũng bảo vệ bất hảo... Hỗn trướng, chínhmình vả miệng ba mươi cái, mau lên, còn có ngươi...."

Mã Diệc Phổ ở bên cạnh cười nhạo nói:" Tư Đồ Tinh, ngươi quả nhiên là một kẻvô dụng, cướp nữ nhân cướp không lại ta, đánh nhau lại đánh không lại ta, cảmột hạ nhân cũng không nghe lời ngươi nói, ha ha!" Tư Đồ Tinh hận không thểđem hắn bầm thây vạn đoạn, lại ngại võ công hắn cao hơn mình, tức giận đếntrùng trùng tát hạ nhân mấy cái.

Bách Lí Hoan đao pháp mặc dù hảo, kinh nghiệm lại không đủ, bất đắc dĩ cùngTrương Mạc Hưu đánh bừa sáu bảy đao, mỗi một đao đều liều mạng, nội thươngBách Lí Hoan đều cũng tăng thêm một ít, chỉ cảm thấy tảng trong mệt mỏi, buồnbực nóng nảy, uy lực đao pháp đánh đã giảm, lại nghe người ta la lên nói:"Thành Phòng Quân đến rồi, Thành Phòng..." Hắn biết nếu đánh tiếp, đối với mìnhcàng bất lợi, tâm sinh ý lui, thấy Trương Mạc Hưu lại bổ một đao tới, hắn liềnvận đủ mười thành công lực, hai đao chạm vào nhau, Trương Mạc Hưu cũng bị lựcđạo này bức lui ba bốn trượng, mà Bách Lí Hoan thừa dịp lực phản chấn của đaonày, thầm dùng khinh công, như lá cây bay đi xa.

Ma giáo còn sót lại mấy cao thủ, thừa dịp rối loạn đã sớm đào tẩu, thích kháchLuân Hồi sau khi âm thanh rút lui, cứ như khi đến, vô thanh vô tức biến mấttại trong đêm đen. Trong sân tử thi thành đống, còn sót lại mấy cao thủ, toànthân đầy vết thương, tinh thần bị đả kích, hơn nữa thân thể thương tổn, Mã VạnLý sau khi nhìn thấy Thành Phòng Quân cứ như bị đánh, tuôn ra một ngụm máutươi, trước mắt biến thành hắc sắc, mơ màng muốn ngã, vài người khác vội vàngtới dìu hắn.

Thì ra Thành Phòng Quân là bị do Tư Đồ Bằng bị Huyết Ảnh dọa chạy điều đến,hắn đâu thèm để ý mặt mũi Vạn Lý Minh, nhìn thấy hộ vệ nhà mình chết thảm, cóbinh không điều, chẳng phải là ngu ngốc? Binh mã mới đến, địch nhân trốn sạch,hắn thần sắc bình tĩnh đi đến trước mặt bọn người Vạn Lý Minh, nói: "Nơi nàyđã bị đốt thành tro, các ngươi tới trước trạch viện Tư Đồ phủ bên cạnh, chờnơi này sửa chữa xong, lại trở lại!"

Bọn họ đang không có địa phương, quan hệ với Tư Đồ thế gia cũng dù sao mậtthiết, cũng chỉ đành nghe Tư Đồ Bằng, chạy tới Tư Đồ phủ phụ cận.

Sau khi Bách Lí Hoan chạy khỏi Vạn Lý Minh, liền mở mặt nạ ra, phun ra haingụm máu tươi, bởi vì dùng nội lực áp chế thương thế, khi phát tác lại càngthống khổ gấp bội, hắn cấp tốc chạy tới khách điếm, nhưng lại thấy bước chânthật trầm trọng, mí mắt muốn nhắm lại, hổ xỉ đao trong tay giờ nặng như tiểusơn, lung lay lắc lắc đi bên đường. TruyệnFULL - .TruyệnFULL

Lung lay lắc lắc... Hắn nhớ tới khi còn bé, cùng tỷ tỷ chơi Đãng Thu Thiên, tỷtỷ luôn đem lão Cao Thu Thiên Đãng làm hắn sợ tới mức khóc thét lên, sau đó tỷtỷ luôn đem Thu Thiên dừng lại, để cho hắn bình tĩnh, móc trong ngực ra mộtkhối đường, nói:" Đệ sợ hãi thì tự chơi đi, tỷ muốn tự mình chơi, tỷ cần baylên bầu trời..." Hắn tiếp nhận đường, liền đình chỉ khóc, bởi vì hắn biết,chính mình khóc sẽ có đường ăn, cho nên hắn đã trở thành thói quen, chưa ănliền khóc, không đùa khóc, tránh ở trong ngực tỷ tỷ ngực khóc, tại bên mụ mụkhóc chân, cho....

Đó là một mùa đông, rất lạnh rất lạnh, nước mắt chảy ra cũng có thể kết thànhbăng châu, hắn tránh ở trong thùng gỗ cũ cùng tỷ tỷ chơi trốn tìm, nhìn xuyênqua chiếc thùng gỗ, lại thấy được một đám hắc y sát thủ hung ác, tự xưng "Dãthảo" sát thủ. Hắn thấy mụ mụ bị người tàn sát, bắt gặp phụ thân bị bọn họchém thành từng mảnh, bắt gặp tỷ tỷ quật cường nhảy vào đống băng sâu lạnhlẽo… Hắn không khóc, môi cắn ra máu, nước mắt không rơi xuống, hắn biết nướcmắt rơi trước mặt địch nhân vô ích, hắn chờ sát thủ đi hết, mới trốn vào thâmsơn, năm ấy hắn mới chín tuổi.

Người bị thương, luôn rất yếu ớt, hắn chung quy không thể quên được ánh mắt tỷtỷ miệt thị sát thủ, thà rằng tự sát cũng dứt khoát không chịu bị người khácgiết chết, hắn lắc đầu, dùng tay mở ra mí mắt, lại đột nhiên hung hăng tátmình mấy cái, bởi vì hắn lại vừa thấy được "Tỷ tỷ", đang cau mày, lãnh ngạotheo dõi hắn, hắn biết này nhất định là mộng, nhưng hắn lại vừa hy vọng nàykhông phải mộng, đối với "Tỷ tỷ" nội tâm nở nụ cười vui mừng, khô khốc kêu lên"Tỷ... Tỷ..." Chậm rãi vươn tay trái, thân thể trầm xuống, ngã trên mặt đất,ngất đi.

Hàn Thu phụng mệnh sư phụ Kiếm Thần, tiến đến điều tra nguyên nhân xảy ra vụcháy ở Vạn Lý Minh, nhưng nửa đường nhìn thấy một lãnh khốc hắc y thiếu niên,cầm trong tay hổ xỉ đại đao kỳ dị, lung lay lắc lắc hướng nàng đánh tới, nàngkhẽ quát một tiếng, liền cảnh giác đề phòng, cặp mi thanh tú khẽ cau lại, lạnhnhìn hắc y thiếu niên, đã thấy thiếu niên biểu hiện quái dị, ánh mắt rõ ràngmở to, nhưng lại lấy tay chống đỡ mí mắt, sau đó lại vừa tàn nhẫn quất chínhmình mấy cái tát, khi nàng đang muốn hỏi hắn nguyên do, đã thấy hắn khuôn mặtlãnh khốc tuấn tú tan chảy, nụ cười kia kia mê người, hảo chân thành, lại càngkinh ngạc nghe được thanh âm "Tỷ tỷ"?

Nàng mãi cũng chẳng hiểu, cho đến khi Bách Lí Hoan té dưới chân nàng.

"Nhị sư tỷ, tỷ khi nào thì có một đệ đệ vậy? Sao không nghe Hàn bá phụ đề cậpqua? Ha ha ha..."

Hàn Thu quay đầu lại, nhìn thấy một đoan trang thục nữ tử sam thanh tú mạomĩ(xinh đẹp mặc áo màu đỏ), đang cười hi hi trêu ghẹo nàng, Hàn Thu cũng cườinói:" Ta cũng chưa thấy, luôn luôn Thục Đức tiểu sư muội, sao tại đêm khuyanhư thế cười to như điên vậy, không sợ phá hủy hình tượng trước đây sao?"

" Hừ, người ta ngủ không được, gặp tỷ chạy đi, muội đã lặng lẽ đa theo tớiđây, nguyên lai là đến đây tìm đệ đệ, ta còn nghĩ đến Nhị sư tỷ không thíchnam nhân chứ?"

"Phi, tiểu nha đầu, miệng lưỡi đã lợi hại như thế, không sợ truyền ra, dọachạy tiếu lang quân của ngươi, đêm khuya ngủ không được, sợ là muốn nghĩ đếnngười ta nha!" Hàn Thu liền phản kích nói.

Tử sam cô nương mặt cười ửng đỏ, không yếu thế nói: "Hừ, tỷ chuẩn bị làm gìvới đệ đệ này đây?"

"Tỷ lần đầu thấy hắn, hắn bị trọng thương, nhưng hắn sao lại kêu tỷ là tỷ tỷchứ, chẳng lẻ cha ta ở bên ngoài... Cha ta sẽ không, nhưng.. quên đi, trướcđem hắn về, cứu tỉnh rồi hảo hảo giải quyết nghi vấn!"

" Hì hì, muội biết sư tỷ sẽ nói như vậy, yên tâm, muội sẽ nói với cha muộiđâu!" Tử sam cô nương trêu ghẹo.

"Hừ, nếu muội dám nói, tỷ sẽ nói cho sư phụ, muội ban đêm trộm kêu tên ngườinào đó.. Kêu thật mê người, hấp dẫn người nghe ôi, tựa như tiếng của dã miêu,a, ha ha!"

" Tỷ... hừ, muội về trước đây, mặc kệ tỷ!" Tử sam cô nương đại quẫn, xoayngười chạy vội về.

Hàn Thu đắc ý cười, cuối cùng đã đuổi nàng ta đi, ôm lấy gã kia lên, nhìn kỹthiếu niên bị thương, trong lòng nhưng lại nổi lên cảm giác khác thường, tâmhồn thiếu nữ băng băng nhảy dựng lên, thi triển khinh công, đuổi sát tử sam cônương.

Chung Nhược Tuyết mang theo mấy bộ hạ, bị thương, thừa dịp đại loạn, chạy rakhỏi Vạn Lý Minh, Nhược Tuyết tâm tình thập phần khó chịu sa sút, vô tình đi ởcuối cùng, hai trưởng lão an ủi nói: "Tiểu thư, không cần lo quá, mặc dù chúngta tổn hại rất nhiều huynh đệ, nhưng chúng ta đã đốt tổng bộ Vạn Lý Minh, bọnhọ lại vừa chết hơn ba trăm người, vô luận như thế nào, chúng ta đều đã huềvốn, nếu là giáo chủ cùng phu nhân nếu biết, khẳng định sẽ tán dương người!"

Nhược Tuyết không phải quan tâm thắng bại, sau khi chạy ra, phải một mực nghĩđến Nhạc Nhạc, thầm hận chính mình làm chàng giận đến bị thương, thời khắc suynghĩ thương thế của hắn, nghe được lời nói khó hiểu phong tình nhị trưởng lão,sâu kín thở dài: "Cũng không biết cha ta mẹ rốt cuộc ở đâu, còn sống trên đờisao, thật hy vọng bọn họ có thể trở về, ta sẽ không câb quan tâm nữa, cóthể... Ôi!"

Lí Phú Quý đột nhiên từ trước mặt vui vẻ chạy tới, nói:" Tiểu thư, phó trưởnglão dẫn người đến đây."

Nhược Tuyết cùng khác hai vị trưởng lão vô cùng vui sướng, vội vàng chạy tớiphía trước:" Tiểu thư, thuộc hạ dẫn người đến chậm, xin tiểu thư trách phạt!"Phía sau hắn có hơn mười vị đệ tử ma giáo đã quỳ gối trước mặt Nhược Tuyết,cùng thỉnh tội. Nhược Tuyết nâng phó trưởng lão dậy, lại nói với những ngườikhác: "Các ngươi đều đứng lên đi, các ngươi có thể tới đây, chứng tỏ đối vớithánh giáo vẫn trung thành không hai lòng, ta như thế nào lại trách tội cácngươi." Lại hỏi phó trưởng lão: "Nghe nói ngày đó Thiên Giai Nhác một trậnchiến, ngươi cùng cha mẹ ta ở một chỗ, bọn họ đâu?"

Phó trưởng lão than khóc một tiếng, cáo lỗi nói: "Thuộc hạ vô năng, ngày đógiáo chủ bị Quỷ Ngục Môn Lục Vô Nhật đả thương rơi xuống sơn nhai(vực núi),phu nhân đã… đã nhảy theo xuống..."

Chung Nhược Tuyết mặc dù sớm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng saukhi nghe được tin tức xác thực này, vẫn thương tâm khó kìm nén, khóc rống ra,có lẽ còn vì tâm sự của mình mà khóc.

"Tiểu thư, giáo chủ cùng phu nhân chết chúng ta rất đau buồn, xin đừng đaubuồn, chúng ta nhất định vì bọn họ báo thù!"

"Tiểu thư, bọn tại hạ đã liên lạc gần ngàn đệ tử trung thành với thánh giáo ởcác nơi, qua vài ngày có thể đi tới hoàng thành, đến lúc đó nhất định tiêudiệt Vạn Lý Minh!"

" Tiểu thư, chúng ta đã tra rõ phản đồ Chu trưởng lão, có thể là gian tế do TưĐồ thế gia phái tới, thuộc hạ đã phái người giám thị hành tung của hắn, chắcchắn theo môn quy xử trí hắn, để rửa hận cho chúng huynh đệ."

"Tiểu thư, đừng khóc nữa, khóc nữa thì Thành Phòng quân sẽ đến...."

" Tiểu thư, thuộc hạ đã tra ra, Vương công tử ở tại khách điếm...." Lí Phú Quýnói.

Nhược Tuyết ngừng khóc, nói" Hắn không có việc gì chứ?" Ba vị trưởng lão cùnghơn mười một ma giáo đệ tử, sợ hãi chăm chú nhìn chằm chằm Lí Phú Quý, cổ vũhắn tiếp tục nói...

Tư Đồ Nghiệp đầu đội tử kim quan(mũ đỏ), thân mặc thất long hoàng bào, râu hoarâm, hai mắt tinh quang bức người, sau khi nghe xong Tư Đồ Bằng báo cáo, vỗbàn cái"Rầm", chiếc bàn trân quý làm bằng hàn mộc, vỡ thành một đống phế loại,quát: "Sao lại thua thảm như vậy, kêu Tư Đồ Vạn Lí ta lăn lộn cả đời, cả mộtoa(phủ) cũng thủ không được, đám phế vật vô dụng!"

Tư Đồ Bằng cẩn thận nói: "Cha, Nhị thúc hắn bị chút thương tích, đang nằm trêngiường nghỉ ngơi, có lẽ có chút không tiện..."

Tư Đồ Nghiệp tức giận hừ một tiếng, nói: "Hắn ở đâu, ta muốn gặp hắn, vốn địnhđể cho hắn liên hợp vài thế lực lớn, tiêu diệt ma giáo, cũng cố ý để ột bộphận ma giáo đệ tử chạy trốn, để cho bọn chúng báo thù, lại để cho Vạn Lý Minhdùng danh nghĩa cộng kháng ma giáo, tập trung thiên hạ võ lâm nhân sĩ, cho tahiệu mệnh, hắn lại ngu ngốc như thế, không chỉ làm mất hết thể diện, lại cònđể cho danh thế Vạn Lý Minh xuống dốc ngàn trượng, xem hắn như thế nào giảithích, Bằng nhân, không cần nhiều lời, dẫn đường!"

Tư Đồ Bằng trong lòng buồn bực: "Lần trước không ngừng tăng cường thế lực VạnLý Minh trong giang hồ, không chỉ riêng diệt trừ ma giáo có cừu oán với mìnhđích, lại còn thuận tiện tiêu hao tổn hại thế lực đối kháng Vạn Lý Minh, hômnay như thế nào thay đổi lại nói vậy chứ?" Bất quá hắn cẩn thận tưởng tượngliền hiểu được, Tư Đồ Nghiệp chỉ mượn cơ hội này hảo hảo giáo huấn Mã Vạn Lýmột chút, hắn thầm than một tiếng: "Thì ra Phụ thân tức giận Mã Vạn Lý lầntrước không nghe mệnh lệnh của cha, ôi, mặc kệ nó, bây giờ cũng không thể làmcha tức giận."

Tư Đồ Nguyệt dẫn hắn đến trạch viện của Mã Vạn Lý đang ở,Mã Vạn Lý đang nằmtrên giường nghỉ tạm, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, hắn tưởng địch nhân, cuốngquít xuống giường, lộ ra trạng thái đề phòng, thấy Tư Đồ Nghiệp mang theo TưĐồ Bằng xông vào, hắn giận dữ nói: "Đường huynh, ngươi đây là...?"

Tư Đồ Nghiệp nhìn hắn sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, lửa giận hạ xuống một ít, nói:"Kêu ta Tư Đồ đại nhân, đã nói với ngươi bao nhiêu lần. Chuyện gì đều bị ngươilàm cho hỗn tạp rồi, ôi, giờ biết nói sao với ngươi. Lúc trước ngươi như thếnào hướng ta cam đoan, xem hiện giờ đi, một trận đại hỏa thiêu hết trạch việncủa ngươi, đã thiêu hết thanh danh của ngươi, cao thủ Minh Lí của ngươi đâu?"

Mã Vạn Lý thấy hắn uấn giận, cũng không dám chống đối, cẩn thận đáp: "Theophân phó của người, đã phái bọn họ đi Nam Lăng, chờ chuyện bên kia an bài hảo,chỉ còn vài bước nữa, chuyện bên Nam Lăng nhất định hết sức cấn thận."

Tư Đồ Nghiệp sắc mặt hòa hoãn một ít, nói: "Nguyệt Thần binh pháp không cótrong tay, binh thư kia đối với chúng ta cực kỳ hữu dụng, nhất định phải tìmđược nó, biết không?"

Mã Vạn Lý gật đầu nói: "Ta biết, Đường huynh... doc truyen tai . Ôi, Tư Đồ đạinhân, căn cứ tin tức tra được, sách kia hiện giờ đang ở tại Tầm Phật Tự củaToàn Giới đại sư, đã phái người nghiêm mật giám thị, bất quá còn có vài thếlực, đã ở bên cạnh nhìn trộm, chờ sau khi cao thủ Quỷ Ngục Môn đuổi tới, đếnlúc đó chúng ta muốn lén cướp đoạt cũng không thành vấn đề."

Tư Đồ Nghiệp vừa lòng gật đầu nói: "Ân, sách binh pháp cùng chuyện Nam Lăng,cũng không thể làm loạn nữa, mấy cái này đều là vì ngàn năm cơ nghiệp của TưĐồ thế gia, mệt nhọc ngươi rồi, ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có chuyện gìcần nói với Bằng nhân, hắn sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng đích."

Mã Vạn Lý trong lòng thầm mắng: "Hừ, lão hồ ly, vì dã tâm của ngươi, hơn mườituổi đã đẩy ta ra giang hồ, sự tình làm tốt đã không trọng thưởng, làm khôngxong, tất cả đều trách tội trên đầu ta, nếu là cha ta còn sống, chưa đến phiênTư Đồ thế gia ngươi tới làm chủ nhân, hừ, nhịn một lần nữa, ta nhẫn nại!"

Miệng lại cung kính nói: "Cám ơn Tư Đồ đại nhân quan tâm, đây là chuyện taphải làm!"

Tư Đồ Nghiệp đắc ý nhếch môi, thầm nghĩ: "Hừ, ngươi biết là tốt rồi!" Còn nóithêm vài câu khách sáo, mang theo Tư Đồ Bằng, rời khỏi phòng.

Trong phòng có một đôi mắt ghen ghét cùng âm độc, dõi theo bóng lưng hắn, hồilâu cũng không có rời đi.

* khách điếm.

"Kì kì tỷ, đã năm ngày rồi, ca như thế nào còn không có một chút phản ứng" YếnVô Song thân thể xích lõa(trần truồng), lại một lần nữa ân ái với Nhạc Nhạc.

Mộ Dung Kì tiều tụy lắc đầu, nằm ở bên cạnh sườn Nhạc Nhạc, hồi lâu mới nói:"Ca thương thế đã tốt hơn, chân khí chúng ta cũng có thể tiến vào trong cơ thểhắn, chỉ là chân khí sau khi đi vào, lại không có phản ứng, tựa như một giọtnước rơi vào biển rộng, hô hấp kinh mạch đều rất khỏe mạnh bình thường, đúnglà không rõ, như thế nào bất tỉnh đây?"

Dương Mai Dương Hạnh bưng nước ấm tiến đến, hai người nói: "Kì tỷ, Song tỷ,trước ra khỏi chăn, chúng ta đến đến bên cạnh ca!"( Vì sao không nói "Tịnhthân"(lau) đây, ha ha! Nếu nói như vậy, có lẽ Tiểu Song, Tiểu Kì sẽ lại dùngchiêu thức cay độc nhất để trêu chọc hai tỷ muội, hắc hắc!)

Yến Vô Song thân thể trắng như tuyết từ trong chiếc chăn ấm áp thơm tho chuira, để hai nàng lau sạch thân thể, nàng phủ thêm y bào, đai lưng có chútnghiêng xuống, những sợi tóc như mây trôi tự nhiên buông xuống trước ngực, chekhuất xuân quang tiết lộ, Dương gia tỷ muội nhìn đến ngẩn ngơ, không khỏikhen: " Song tỷ tỷ hảo mê người ôi, ngay cả chúng ta cũng thích nhìn thân thểtỷ!" Yến Vô Song thối nói: "Các ngươi tỷ muội càng ngày càng không biết xấuhổ, nhìn ta..." Đột nhiên cảnh giác chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ, quát:"Người nào?" Tiếng xé gió chưa dứt, người đã bay đến ngoài cửa sổ, gặp một đạobóng đen tung bay trên mái phòng, thân thể Yến Vô Song quay ngược giữa khôngtrung, như cá quẫy nước, kỳ dị tại không trung tùy ý thay đổi phương hướng,rơi xuống phía trước bóng đen, kia bóng đen cũng không có ý chạy trốn, kinhngạc nhìn thấy Yến Vô Song .

Yến Vô Song đã thấy rõ bộ dáng bóng đen, cả giận nói: "Chung Nhược Tuyết? Hừ,ngươi còn tới làm gì, làm ca ca tức giận còn chưa đủ sao? Hắn nếu không quakhỏi, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nhược Tuyết thở dài nói: "Ta… ta lúc ấy thầm nghĩ để cho hắn rời đi, chưa từngnghĩ hắn sẽ lại giận thành như vậy, thân thể hắn thế nào rồi?"

" Hừ, ta mới không tin đây, ngươi muốn hắn rời đi, có thể dùng phương phápkhác, sao có thể trước mấy trăm người, thân mật với nam nhân khác, người namnhân nào thấy nữ nhân mình như vậy, sẽ lại chịu được! Thiệt thòi ca ca cả ngàynhớ ngươi, rất nhớ ngươi, cả ngày nói với chúng ta chuyện các ngươi, nói ngươinhư thế nào như thế nào thật là tốt, ngươi lại vừa gặp mặt đã làm hắn tứcchết!"

Nhược Tuyết nước mắt tuôn ra, đau khổ vô cùng, nức nở nói: "Thánh giáo báothù, ta không muốn liên lụy Nhạc lang, đành phải như vậy, lúc ấy cũng không cóthật sự hôn lên mặt Sa Nhân An chưa, vẫn còn cách một tầng hộ thể chân khíđây, ta hôm nay thầm nghĩ đến xem hắn..." Nàng lau lau nước mắt: "Cho ta nhìnhắn, được không?"

Yến Vô Song thấy nàng khóc thật đáng thương, nghĩ lại nàng nói cũng có đạo lý,vẫn không buông tha nói: "Ca ca sớm đã hiện diện trong mắt người thiên hạ,giết chết Thanh Nhãn thư sinh của Vạn Lý Minh, ta cũng không tin ngươi khôngbiết, ngày đó ca ca đã giết chết hơn một trăm người bọn chúng, Vạn Lý Minh sớmđã liệt ca ca vào cừu địch rồi, chỉ là bọn hắn quất không chưa ra tay đối phóca ca, ngươi lại cố chấp như vậy, ca ca đối với ngươi như thế nào, ngươi cũngkhông hiểu một chút nào sao?"

"Mấy ngày trước ta một mực chỉ lo đối phó Vạn Lý Minh, không có lưu ý tin tứctrên giang hồ, sau ngày đó, mới nghe được tin tức này, ta biết sai rồi, chờsau khi Nhạc lang tỉnh lại, ta sẽ hướng hắn nhận tội!"

Yến Vô Song nghe được nàng nhận lỗi, mới buông tha Nhược Tuyết, để nàng vàonhà.

Mộ Dung Kì đã mặc quần áo, Dương Mai, Dương Hạnh đứng ở một bên, đứng ở phíasau Mộ Dung Kì, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Nhược Tuyết, Nhược Tuyết nhẹvỗ về hai má tuấn mỹ của Nhạc Nhạc mê man không tỉnh, đôi tay nhỏ bé lạnh lẻorun rẩy không ngừng, không ngừng tự trách, hối hận, nước mắt như thác tuôn ra,thất thanh bò trên thân Nhạc Nhạc khóc rống, vẫn khóc, khóc đến nỗi làm ấykhác vài nữ đã đi theo rơi lệ, đối với nàng đã đánh tan rồi địch ý, đứng ở bêncạnh an ủi.

Nhược Tuyết trong khoảng thời gian này, vẫn sống trong sự báo thù và giếtchóc, thể xác và tinh thần vô cùng mỏi mệt, ngã vào trong ngực Nhạc Nhạc, nghemùi thơm mê người quen thuộc của cơ thể tình lang, tư tưởng áp lực - yêuthương, đều tuôn ra: "Nhạc lang, Tuyết Nhi mỗi ngày đều nghĩ về chàng, hảo hảomuốn vĩnh viễn nằm trong lòng chàng, nằm ở trong ngực chàng làm nũng, mấy ngàyở cùng chàng cùng một chỗ, là thời gian vui vẻ nhất trong kí ức của thiếp,nhưng thiếp còn phải báo thù, thù của phụ mẫu không thể không báo, xin ôngtrời phù hộ chàng, mau mau khỏe lên, đối với thiếp vẫn không hy vọng kéo chàngtrong đoạn cừu hận này, hy vọng chàng có thể hiểu được một phen khổ tâm củaTuyết Nhi. Hôm nào lại đến nhìn chàng, thiếp cần phải trở về, Nhạc lang, thiếpđi đây!"

Nhược Tuyết nhấc tay lên, lại dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nức nở nói:"Không nên nói cho Nhạc lang ta đã tới, các ngươi cũng không hy vọng hắn lâmvào nguy hiểm, chỉ cần hắn không quản cừu oán của ta cùng Vạn Lý Minh, sau nàyNhạc lang trở lại Tiên Vu thế gia, liền an toàn!"

Mộ Dung Kì lau đi nước mắt trên khóe mi nói: "Nhược Tuyết tỷ, nếu Nhạc langkhông hỏi, chúng ta cũng không nói, nếu hắn hỏi, chúng ta không nghĩ sẽ lừagạt chàng, cũng không thể lừa gạt chàng, bằng không chàng sẽ giận chúng ta,chàng nói qua, ghét nhất bị người khác lừa gạt chàng, chúng ta sẽ không lừagạt ca ca."

Nhược Tuyết thật sự phi thường hâm mộ Mộ Dung Kì, đã vì Nhạc Nhạc mà cảm thấyvui mừng, nói: "Ta cũng biết không thể lừa gạt chàng, chỉ cần các ngươi khôngđề cập đến là được, ta phải đi, các ngươi hãy bảo trọng!"

Nói xong Nhược Tuyết lại dùng ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Nhạc Nhạc, mới đi racửa, bay lên nóc nhà, biến mất trong đêm khuya.

Ngày hôm sau, Dương gia tỷ muội chưa kịp tiến sát bên người Nhạc Nhạc, độtnhiên cùng kêu lên: "A, chúng ta cảm giác được ca ca, hắn đang cùng chúng tanói chuyện!" Mặc Linh Tử cùng Thải Vân ở bên cười nói: " Hai tỷ muội các ngươiđừng gạt chúng ta, hắn rõ ràng còn đang mê man, lời nói dối này cả tiểu hài tửba tuổi cũng không lừa được, chúng ta như thế nào tin chứ."

Dương Mai, Dương Hạnh không để ý tới sựu trêu chọc của các nàng, chuyên tâmđặt tay ở trên thân Nhạc Nhạc, từ tâm linh lắng nghe trao đổi, chợt thấy bọnhắn hai người má ngọc ửng đỏ, lại đều gật gật đầu, Dương Mai ngẩng đầu liếcmắt nhìn Mặc Linh Tử cùng Thải Vân, e thẹn nói: "Các ngươi trước tới khácphòng được không, chúng ta cần... phải chiếu cố ca ca, các ngươi tại đây,chúng ta ngượng lắm!"

Mặc Linh Tử cùng Thải Vân đều là người từng trải, liền hiểu được ý tứ tronglời nói của Dương Mai, nhưng vẫn không tin nói:" Chúng ta vừa mới lại an ủithân thể ca, hắn một chút phản ứng đều không có, như thế nào nói với cácngươi?"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...