Ngự Nữ Tâm Kinh
Theo đám đông hai người bước nhanh đến bên Túy Tâm hồ. Thu dương diễm lệ, lónglánh ánh quang, tòa đình bên hồ có một vườn hoa lớn tao nhã. Nhìn ra phía xa,một hình dáng nữ tử yêu kiều đang ngồi trước mũi thuyền, đáng tiếc lại dùngmột tấm sa màu bạc ngăn cách, không thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng trongthuyền. Một đợt gió nhẹ bỗng thổi qua, tấm sa lay động, bóng dáng nữ tử đóthoáng ẩn thoáng hiện, thướt tha như tiên nữ.
Bạch y nữ tử không dừng ngón tay, từng đoạn âm thanh mỹ diệu theo tay truyềnra khiến khách nhân dự khán trên bờ bất tri bất giác đều bị tiếng đàn làm chosi dại, ánh mắt đều hướng tới nàng, thần tình chăm chú ngây ngốc. Mọi ngườiđều không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm mất đi sự mỹ diệu của tiếng đàn. Đồngthời, chúng nữ trong vườn hoa tất cả đều vọng nhìn lên trên thuyền, khuôn mặtxuất hiện nét tiếu ngữ, từng tiếng cười tình tứ như vẫy gọi.
Đột nhiên giữa hồ truyền lại một thanh âm trúc địch du dương, âm địch triềnmiên, uyển chuyển và thanh thoát. Thanh âm đó hòa quyện vào tiếng đàn, haithanh âm hợp lại tạo thành một khúc nhạc hài hòa tuyệt mỹ. Tiếng đàn chợtchuyển, huyền âm trở nên cấp thiết, hoàn toàn không còn nhẹ nhàng, tiếng địchbất chợt dừng lại trong giây lát nhưng sau đó đã nhanh chóng bắt kịp tiết tấucủa tiếng đàn. Trong tiếng địch như có sự đắc ý, địch thanh chợt như tới gần,một du thuyền tao nhã dừng lại bên bờ của vườn hoa, thổi địch trước mũi thuyềnlà một bạch y nhân, dáng người mảnh khảnh, nhẹ nhàng tiến lên vườn hoa, đàn vàđịch cùng dừng lại.
Trên bờ các nam nhân bắt đầu có những lời phê phán, trách móc kẻ đã thổi địchvừa đi thuyền tới, người này trông dáng vẻ hết sức tiêu sái.
Bạch y nhân đứng tại mũi thuyền, hướng tới nữ tử trong bức sa trướng thi l�nói: "Tại hạ Hoa Mãn Viên, mạo muội cầu kiến Như Mộng cô nương! Thỉnh cầu cônương ưu ái cho tại hạ được mở rộng tầm mắt!"
"Hoa công tử, nếu đã tới thì mời qua đây ngồi! Nếu tôi không muốn công tử tới,sợ rằng đã không làm như vậy, phải không ?" Thanh âm trong như nước, nhẹ nhàngthanh nhã, không nghe ra hỷ nộ.
Hoa Mãn Viên vui mừng, nói: "Đa tạ Như Mộng tiểu thư, tiểu sinh thật là tamsanh hữu hạnh"
Bạch y nhân lại thi lễ lần nữa, tấm sa bạc trước hiên được hạ xuống, hắn liềnthấy được dung mạo của nàng, không tưởng rằng khi nàng bỏ tấm sa che mặt, lộra phong tư làm say lòng người, đặc biệt là ánh mắt trong như mùa thu, đen nhưhạt châu, không hề tỏ ra hoảng sợ, tựa như nhìn thấu được tâm hồn của conngười.
Hắn mở ra một lỗ hổng đủ để chúng nhân trên bờ nhìn thấy được hình dáng củagiai nhân bên trong. Liền đó, mọi người trên bờ nổi lên một trận kích động,nhưng rồi lại thấy thất vọng lập tức. Kích động vì đã thấy được giai nhân,thất vọng vì đã không thấy rõ được diện mạo của nàng.
Hoa Mãn Viên tiến bước vào sau tấm màn sa, vừa định ngồi xuống thì nghe thấybên ngoài nổi lên một trận xao động. Một cẩm y công tử cùng với hai người tùytùng đã nhảy lên trên mũi thuyền, bộ vị vừa ổn định đã lớn tiếng: "Như Mộngtiểu thư nói vậy theo ta là không đúng rồi, hội Bách Hoa hàng năm thường làkhông tiếp khách, sao lần này lại phá lệ như vậy? Ta Lạc Vương phủ Lạc Kiệtvốn rất coi trọng lời ước định lúc trước!"
Nhạc Nhạc thấy khinh công của Lạc Kiệt, lắc đầu nói: "Công lực của hắn thậmchí không bằng cả Lưu Tích! Thiết nghĩ xuất thân từ Lạc gia, sao lại có mộttên công tử bất học vô thuật như vậy, xem ra truyền ngôn thật đúng! Hắn còn tệhơn cả Lạc Hà, càng không thể so sánh với Lạc San! Tên tiểu tử này làm cho LạcVương Gia rất đau đầu, nghe nói hắn rất thích vạch cỏ tìm hoa. Ha ha, nhưngHoa Mãn Viên so với hắn còn mạnh hơn, hắn không có chút hy vọng gì rồi! Bấtquá ngay cả Như Mộng cũng không tiện từ chối, tỏ ra cư xử đúng mực đành chấpnhận hắn tại kỹ lâu này. Thật đáng tiếc!"
Như Mộng dáng vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: " Xin thứ cho thiếp thân thất ngônlúc trước, mời Lạc công tử vào đây ngồi !". Lạc Kiệt vui mừng, cùng với tùytùng, hưng phấn tiến lại ngồi cạnh Hoa Mãn Viên.
Như Mộng mày liễu nhíu khẽ, than nhẹ một tiếng, tịnh không nói thêm tiếng nàotiếp tục khơi lại tiếng đàn.
Nhược Tuyết hỏi : "Nhạc lang sao không nói một tiếng nào? Đây là một cơ hộitốt, bằng vào tài mạo của chàng, nữ nhân này không thể thoát khỏi tay chàngmà!"
Nhạc Nhạc lắc đầu, cười nói: "Tuyết nương của ta mỹ mạo thập bội, có Tuyếtnương bên cạnh, ta còn tới kỹ lâu làm chi!"
Nhược Tuyết nhẹ nhàng nở một nụ cười, thở dài nói: "Người mà có sắc đẹp nhưNhư Mộng, thật hiếm thấy, tất cả mọi người đều muốn lên thuyền để gặp NhưMộng, chỉ có một số là còn để ý đến muội!"
"Đó là do chúng không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, ta không thể tin được khichúng nhìn thấy nàng thì không để ý!" Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng lớn,tiếng hét trong không trung được sử dụng ba thành nội lực phổ vào, thanh âmliền áp chế tiếng đàn, phẫn nộ xạ ánh mắt nhìn khắp chúng nhân, đùng đùng nổigiận, thanh âm giận dữ vọng tới.
Nhược Tuyết cảm thấy từ hắn phát xuất đảm lược to lớn , "Ah" một tiếng, nửagiận nửa vui liếc nhìn Nhạc Nhạc, chỉ thấy biểu tình mạnh mẽ của thanh âmnguyên lai chính nhằm vào đám sắc nam, trong đầu ngay lập tức có một cảm giáckích động. Trời, nước dãi của chúng đã không ngừng chảy ra!
Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói: "Nhìn hình dạng mọi người nhìn nàng đến ngốc nghếch,đã nói cho ta biết Tuyết nương của ta quả thực tuyệt đẹp!". Nhược Tuyết nghexong, trong lòng rất hạnh phúc, thực không để ý mục quang của chúng nhân, thầnsắc đột nhiên biến thành lạnh lẽo, trừng trừng quét nhìn những ánh mắt si ngốccủa đám sắc nam. Khuôn mặt mỹ miều bao phủ một màn sương lạnh, sát khí mãnhliệt, đám sắc nam nhãn châu liền nhanh chóng cụp xuống.
Trên thuyền Như Mộng, Hoa Mãn Viên, Lạc Kiệt cũng nghe thấy tiếng hét, trêncao ngó xuống, cùng lúc nhìn thấy Nhược Tuyết. Hoa Mãn Viên biểu tình lộ xuấtvẻ kinh ngạc, không thể nghĩ rằng còn có người có thể so sánh vẻ đẹp với NhưMộng được. Lạc Kiệt càng thực tế hơn, định chuyển thân xuống thuyền, đi đượcvài bước, phát hiện thấy bất diệu, bối rối liếc nhìn Như Mộng, quay lại ghếngồi, nhưng nhãn tình cứ nhìn chằm chằm vào Nhược Tuyết tại đám đông.
Như Mộng nhìn thấy biểu hiện đó của hai người, tự cười khổ, tinh thần ảm đạm,nhìn lại Nhược Tuyết, nhè nhẹ gật đầu, biểu thị sự tán thưởng. Nhìn Nhạc Nhạcbên cạnh Nhược Tuyết tức thì trong mắt nàng liên tục hiện lên vẻ kinh dị,nhưng ngay lập tức khôi phục lại sự điềm tĩnh.
Mặt trời đang ngả về phía tây, ánh hồng dương loang khắp trên mặt nước. NhượcTuyết định rời đi, kéo Nhạc Nhạc li khai khỏi mục quang của đám sắc nam, ở nơiphong trần những ánh mắt tham lam của nam nhân quả là không chút úy kỵ, dùNhược Tuyết dùng nhãn thần giết người, cũng không thể cản được. "Tuyết nhi, hãy giúp ta tắm rửa!"
"Không! Thiếp sẽ không tắm vào lúc này. A, nước dính vào thật ghét quá!" NhượcTuyết bị thân hình và nụ cười của hắn làm cho tâm tình rối loạn, khi đó tìnhcảm dâng trào, cũng vì bị ảnh hưởng bởi thân thể ấy, hiện tại lại bị vẻ đẹp tàmỵ quyến rũ lấy mình.
"Tuyết nhi à, nàng có thấy vị hồng y nữ tử đứng ở gốc cây phong không? Nàng ấyđã nhìn ta lúc nãy? Ài, thật là không thể tả được."
"Hi hi, Nhạc lang thật có khả năng dụ người!"
"Thật chứ, ha ha"
"Ư, buông thiếp ra, người chàng ướt đẫm. A, ko được để tay chàng ở đó". Liềnđó, nàng không thể nói tiếp, thân hình trở nên mềm nhũn trong lòng Nhạc Nhạc,miệng nói trong vô thức.
"A, nàng cũng ướt, nước chảy rất nhiều này!" Nhạc nhạc nói một cách vô lại.
Toàn thân Nhược Tuyết tỏa hơi nóng, dục hỏa đã thiêu đốt thần trí đến mứckhông thốt nên lời, đôi chân ngọc trắng bạch bám chặt vào eo lưng của NhạcNhạc, gò má ửng hồng, răng cắn chặt, nói lầm bầm: "Nhạc, Nhạc lang, ta khóchịu, ta khó chịu thật mà!"
"Nơi nào cảm thấy khó chịu?" Nhạc Nhạc tiếp tục nói trêu nàng.
"Ta khó chịu thật mà!". Nàng không thể chịu được nữa, eo lưng đong đưa, phongđồn rướn lên, như muốn giải quyết sự khó chịu này.
Nhạc Nhạc khiến nàng ý loạn tình mê, thành ra bản thân cũng bị kích thích,động thân xâm nhập, Nhược Tuyết thân thể bị đè, không thể thốt nên lời.
Mây mưa được một lúc, bầu trời đã tối lại, lồng đèn được thắp lên, Nhược Tuyếtyếu ớt trên người Nhạc Nhạc, nói như không có sức : "Không muốn, không muốnnữa, còn phải đi đến Lạc vương phủ mà!"
Nhạc Nhạc vỗ đầu, cười nói: "A, phải rồi, thật là sảng khoái nên ta quên mất,đa tạ Tuyết nhi đã nhắc nhở!"
Cả hai xiêm áo chỉnh tề, tiến về phía Lạc phủ, bộc nhân sớm ra nghênh tiếp,nói : "Nhị vị có phải là Vương Nhạc Nhạc công tử và Chung Nhược Tuyết tiểuthư? Nhị công tử nhà chúng tôi đã chờ lâu rồi!"
Nhạc Nhạc gật đầu nói: "Xin dẫn đường!"
Vừa bước vào bên trong, một làn hương đã theo gió đưa đến, Lạc San cao hứngkêu lên: "Muội biết thế nào tỷ cũng đến, đã đợi tỷ nửa ngày trời rồi, NhượcTuyết tỷ à!", tuy miệng nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi NhạcNhạc.
Lạc vương phủ quả thật quý phái vô cùng, mái quỳnh hiên ngọc, hoa cỏ lớplớp, cứ ba bước một trạm, hai bước một đội gác, hoàng cung cùng lắmcũng chỉ đến như vậy mà thôi. Lạc San dẫn đường, qua tám chỗ rẽ, đã tiếnvào biệt viện của Lạc Hà.
"Í, tiểu muội à, hai vị này là ai vậy, giới thiệu cho ca ca biết đi" Lạc Kiệtcùng đám tùy tùng của hắn bước ra chặn phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vàoChung Nhược Tuyết đánh giá, nhãn thần như muốn nhìn xuyên thấu cả y phục nàng.
Lạc San chu cái mồm nhỏ nhất quyết không khách khí nói thẳng: "Họ là khách củanhị ca, huynh không cần phải biết!"
"Ta đã nói như thế nào với huynh muội các ngươi, khi có mặt người ngoài, phảihòa hảo với ta! Hừ, ngươi đừng bảo rằng, ta chưa từng nói như vậy. Xú nhađầu!" Lạc Kiệt âm thanh sắc lạnh, liếc nhìn qua bên bọn Nhược Tuyết dươngdương tự đắc, ngước lên trên cười hỏi: "Bổn công tử Lạc Kiệt, là đại công tửcủa Lạc vương phủ, xin thỉnh vấn phương danh của vị cô nương này?" Hắn chắptay cúi chào, trên thân ngọc bội va chạm âm hưởng đặc biệt như nhấn mạnh chữ"Đại".
Nhược Tuyết lạnh nhạt trả lời: "Chung Nhược Tuyết". Nàng bất quá lo lắng đếntiền đồ quan lộ ngày sau của Nhạc Nhạc, nếu đắc tội với đám quý tộc, sau nàychàng sẽ gặp nhiều khó khăn.
"Mềm mại vô cốt, da dẻ như tuyết! Hảo danh tự, hảo danh tự!". Thấy Nhược Tuyếtnói ra danh tự của mình, Lạc Kiệt đắc ý vô cùng.
Tiểu tử này muốn theo đuổi cướp nữ nhân của ta, ta nhớ rồi, sau này ta sẽ chongươi biết mặt, nói thầm: "Mềm mại à? Phải để ý, đừng chọc giận nàng, nếu đểnàng phân thây ngươi, lúc đó ngươi sẽ thấy nàng rất ôn nhu! Bất quá lúc trêngiường, nàng quả thực mềm mại không xương nha, khà khà !"
Nhạc Nhạc ho khẽ một tiếng, nói: "Lạc đại công tử, chúng tôi lần này đến đâylà để gặp nhị công tử, nếu công tử không bận thì có thể đi cùng chúng tôi!"
Lạc Kiệt mừng thầm trong lòng, chính là đang tìm một cơ hội tiếp cận NhượcTuyết, "Tên tiểu tử này quả nhiên biết lấy lòng người, muốn tặng người đẹp đểsau này dựa vào gia thế nhà ta, hắc hắc!" Tức thời cao hứng liền gật đầu.
Nhược Tuyết tuy không minh bạch ý tứ của Nhạc Nhạc, nàng cười nhăn nhó, biếtrằng không phải hảo sự, nhưng cũng không phản đối
Người duy nhất không vui vẻ là Lạc San, nàm miệng lầm bầm, trừngmắt nhìn Lạc Kiêt, chân vừa đi vừa dẫm, không hiểu dấu chân nàng điqua đã siêu sinh bao nhiêu con kiến.
Biệt viện của Lạc Hà quả là bỏ ra nhiều công sức, từng cành cây ngọn cỏ, từngviên đá mảnh ngói đều có dụng tâm của gia chủ, lối đi thẳng tắp rõ ràng, bêntrong có huyền cơ ẩn tàng. Khi tiến vào trong biệt viện, Nhạc Nhạc có cảm giácnhư có mấy đạo chân khí dò tìm kiểm tra qua chính mình. Ngự Nữ chân khí đốivới chân khí dị chủng bên ngoài cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa nội công tu vi của hắnthành tựu không thấp, trong lúc bước đi chân khí truyền đến hướng cây tùng đểkiểm tra người khác.
Nhược Tuyết thì tuyệt đối không khách khí, quay ra đối lại một đạo chân khíhung ác, phản kích về phía đó, chỉ nghe có người trong bóng tối "ọe" một tiếngnhổ ra một ngụm máu, nàng hướng về Nhạc Nhạc dịu dàng nói: "Nhạc lang , cóphải có người uống rượu quá nhiều, ói mửa ra tùm lum, thật không có vệ sinhnha !". Tuy thanh âm của nàng nhẹ nhàng nhưng trong đó có mang theo chân khínên trong phương viên mười trượng đều nghe rõ ràng.
Nhạc Nhạc biết nàng đang giả quỷ, nên không ngại làm loạn nói tiếp: "Có phảikhông? Ta chỉ nghe "ọe" có một tiếng nhưng không rõ lắm, ta muốn nghe lạinhiều nữa được không?"
Nhược Tuyết cười khúc khích nói: "Nhạc Lang muốn vui vẻ, nhưng không đơn giảnđâu!". Nàng bị Lạc Kiệt khinh thường, cơn giận dữ không chỗ phát tiết, bắtđược cơ hội này, quả thật quá đã.
Chân khí ở trên người nàng dò xét một cách dè dặt lần lượt từng cỗ chân khímột rồi phản kích qua. Từ những chỗ sâu trong bụi cây, "ọe" " ọe" tiếng nônmửa vang lên không ngừng, trong không khí một lát sau truyền lại mùi máu tanhnhàn nhạt.
"Nhạc Nhạc, Nhược Tuyết thư, các người ... " Lạc San tất nhiên biết việc nàylà thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn bị làm cho khiếp sợ trở nên nhợt nhạt, khôngbiết những cao thủ gác cửa đã đắc tội với Nhược Tuyết như thế nào?
Tra xét, cần tập trung nội lực vào mục quang, điều khiển tia chân khí, nhậpvào thân thể người khác, tra xét công lực đối phương nông sâu thế nào, hoặc làxem công lực của đối phương có bằng mình không. Có thể biết rõ tu vi của đốiphương đã đạt đến cảnh giới nào, nếu công lực của đối phương cao thâm hơnmình, sẽ dễ dàng bị đối phương phát hiện. Hơn nữa hoàn toàn có thể căn cứ vàophản ứng của tia chân lực kia, tiến hành phản kích. Đối phương công lực càngcao, càng dễ phản kích, tổn thương càng lớn.
Công lực của Nhược Tuyết đã đạt đến đại thành, so ra đám người kia chẳng làgì. Chỉ vài tiếng chuông ngắn, đã có vài chục người thụ thương, Nhược Tuyết hạthủ rất nhẹ, chỉ khiến họ thổ ra chút máu tươi thôi, nếu là toàn lực xuất thủ,họ sẽ lập tức trở thành tàn phế tại đương trường.
Lạc Hà nhận được tin báo, vội vàng từ hậu viện tiến ra, sắc mặt ngượng nghịunói: "Gia nhân không hiểu chuyện, xin nhị vị bỏ qua cho! A, đại ca!"
"Bọn thủ hạ có vấn đề gì à? Chúng tôi cũng vừa đến!" Nhạc Nhạc giả ngốc, NhượcTuyết mặt cũng tỏ vẻ vô tội, hai người nhìn trái nhìn phải, rồi cùng lắc đầu.
Lạc Kiệt thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra, lắp bắp nói: "Nhị đệ, chúng tamới vào? Có thấy ai hạ thủ đâu? Phải không, Nhược Tuyết cô nương?"
Lạc Hà cười nói: "Mời vào, mời vào!". Trong lòng khẽ thở dài, tiểu ma nữ ratay quả thật không nể mặt ai cả.
