Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 46



Phúc tại hống, vận tại khí - Cẩu niên cát tường, bái niên lâu

Lúc đến đò ngang, Quan Thái cùng Nhạc Nhạc phân khai đường đi. Quan Thái đitheo đường thủy đi về hướng tây nam đến Nam Lăng. doc truyen tai . Nhạc Nhạcđưa cho hắn năm ngàn lượng bạc, Quan Thái chỉ cười nói :"Cám ơn ngươi, NhạcNhạc. Sau khi ta tìm được sư tỷ, nói rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ đến hoàng thànhtìm ngươi. Nhạc Nhạc cười nói :"A, tốt, vắng đi ngươi việc bảo tiêu này ta cònkhông quen, đi đường cẩn thận". Quan Thái vẫy tay chào tạm biệt Nhạc Nhạc cùngchúng nữ, đứng ở cuối thuyền mãi đến khi biến mất cuối con nước.

Nhạc Nhạc bao toàn bộ khoang thuyền, đưa cho thuyền gia(chủ thuyền) một trămlượng bạc. Thuyền gia cao hứng mắt sáng bừng, những nếp nhăn ngăm đen tầngtầng lớp lớp cũng dãn ra không ít. Chúng nữ ngồi trong khoang thuyền nóichuyện cười đùa vui vẻ. Nhạc Nhạc không thích ngột ngạt, đi ra bồi tiếp thuyềngia nhàn đàm.

Thuyền gia thấy Nhạc Nhạc thích thú với cảnh sắc xung quanh, cười nói :"Côngtử gia lần đầu đến Giang Ba sao. Hàng năm khách du ngoạn qua đây rất nhiều,khúc Giang Tây liền với Hoàng Sa Quan, phía đông giáp với Mộng Giang, kéo dàiđến biển Lam Loan, đã nuôi sống không ít người". TruyệnFULL - truyenfull

Nhạc Nhạc cười nói :"Thuyền gia, sao lại có người gọi nó là Ly Nhân Hà, cóngười gọi nó là Ly Nhân Giang?"

nl.Thuyền gia cười nói :"Công tử gia có chỗ không biết, chúng dân địa phươngchúng ta từ thời tổ tiên, nơi này gọi là Li Nhân Giang. Bởi vì từ lúc PhongNguyệt Quốc lập nước đến nay, do hoàng thành đứng đầu đô thành, mỗi lần xuấtchinh, đều có vô số phu thê thanh xuân chia lìa. Nam nhân chết trận nơi satrường, phu thê từ nay về sau âm dương cách biệt. Mặt nước bình lặng kia trởthành nơi chia cắt những đôi tình nhân nam nữ. Tự nhiên có người gọi nó là LiNhân Hà"

(Ở Trung Quốc, Giang và Hà đều nghĩa là sông nhưng phân theo địa lý từng vùngmà gọi. Người phương nam gọi là Giang còn người phương Bắc gọi là Hà. Con sôngnày ở phía nam nên gọi là Li Nhân Giang, song nó cũng là nơi chia lìa các cặpvợ chồng ở Phong Nguyệt Quốc(phương bắc) nên tự nhiên có tên khác là Li NhânHà).kien

Nhạc Nhạc gật đầu, có chút thê lương nói :"Nơi này oán khí nặng nề, trên mặtnước cũng có rất nhiều giấy tiền cùng tế văn, Li Nhân Hà cũng xác đáng như têngọi của nó vậy"

Thuyền gia cũng đồng cảm thở dài :"Đúng vậy, hàng năm vào quỷ tiết( vào ngàyrằm tháng 7) mực nước sông này đều dâng cao. Nghe nói nước mắt cùng tiếng khócthan nơi đây truyền tới tận hoàng thành. Người xem, trên thuyền lớn đằng kiachẳng phải đang có phụ nhân tế bái đó sao?"

Nhạc Nhạc nhìn theo hướng ông ấy chỉ, quả nhiên thấy một chiếc thuyền lớn, đầuthuyền cắm một lá hoàng kỳ, trên đó có một chữ "Mộc" rất to. Đầu thuyền có mộtthiếu phụ áo trắng, dung nhan ảm đạm, trong tay phảng phất một chút vàng mãcùng giấy tiền. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, Nhạc Nhạc cũng không thấy rõ dungmạo, chỉ thấy nàng phong tư dụ nhân, vóc dáng xinh đẹp

Nhạc Nhạc hỏi :"Phu nhân kia là người thế nào? Tại sao trên đầu thuyền lại cómột lá chính hoàng kỳ?"

Thuyền gia ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi :"Có phải trên có có chữ Mộc không?"

"Đúng vậy"

Thuyền gia lại lắc đầu, thương xót hồi lâu mới nói :"Ai, Đó thật là một thiếuphụ đáng thương cảm. Kết hôn được ba ngày, trượng phu đã phải đi Hoàng Sa Quankháng địch. Vì yểm hộ cho tướng sĩ dưới tay, chết trận tại sa trường. Trượngphu của nàng chính là võ tướng Mộc Đào nổi tiếng của Phong Nguyệt Quốc. Saukhi Mộc tướng quân chết, tướng sĩ được hắn cứu tự nguyện từ bỏ quan tước, camtâm đến Mộc tướng phủ làm một gã hộ vệ bảo hộ cho Mộc phu nhân. Mộc phu nhânthực sự si tình, trượng phu mất năm nàng mười bảy tuổi, cũng không muốn cảigiá. Có không ít quý tộc theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa từng động tâm. Cũngcó không ít thải hoa tặc tơ tưởng đến sắc đẹp của Mộc phu nhân, muốn lén lútđêm tối chiếm hữu nàng, bất quá mỗi lần đi thải hoa, ngày hôm sau thi thể đềutreo ở cổng thành thị chúng. Chuyện xưa này của nàng cũng là từ hoàng thànhtruyền đến, nói ba ngày ba đêm cũng không hết.Ai,thật là hồng nhan bạc mệnh

Thuyền gia thấy Nhạc Nhạc cúi đầu trầm tư, bởi hắn bi thương thay cho Mộc phunhân, cũng không nói nữa. Nhạc Nhạc thầm nghĩ :"Mộc phu nhân trường kỳ xinhđẹp quyến rũ , lại có Mộ Dung Kỳ nhu mỹ, có Vô Song yêu mị, có Lạc San đầyđặn, lại có cả Nhược Tuyết nhiệt tình ....."

Nhạc Nhạc trầm tư suy nghĩ, đến khi thuyền cập bờ mới bị chúng nữ đánh thức.Chúng nữ cười duyên dáng, tựa như bươm bướm ngày xuân, từ mộc thuyền bay lênbờ sông. Chỉ có Tiểu Chi không có võ công, cẩn thận đi trên ván gỗ, bị tụt lạiở phía sau, thập phần lo lắng. Nhạc Nhạc thấy thế, cười ôm lấy nàng hỏi :"TiểuChi sao lại lo lắng như vậy, không phải sợ ca ca bỏ lại nàng chứ?" Tiểu Chiđột nhiên bị ôm lấy, duyên dáng kêuto một tiếng, nhắm nghiền hai mắt lại, thấyngười ôm lấy mình là Nhạc Nhạc,trong lòng say đắm khôn tả, lại có chút lo lắngnói :"Công tử, Tiểu Chi làm sao dám để chàng ôm lấy, đừng làm cho các phu nhânnổi giận với thiếp"

Nhạc Nhạc hôn nàng một cái cười nói :"Mặc dù trong tim ta không có khả năngđối xử với các nàng giống nhau, nhưng các nàng trong ta đều có địa vị giốngnhau, không phân cao thấp. Nàng cũng không cần lo lắng các nàng ấy sẽ khi d�nàng, bởi ta không cho phép trong nhà có người đảo loạn chuyện xấu, biếtkhông? Nàng cũng là tiểu phu nhân của ta"

Tiểu Chi cảm động rơi nước mắt nói :"Cám ơn công tử, Tiểu Chi rất cao hứng.Hay chàng coi thiếp như nha đầu để chàng sai bảo đi. Thiếp rất vui được hầu hạchàng"

Nhạc Nhạc ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nhảy vào giữa chúng nữ, cười nói :"Tiểu Chikhông có võ công, các nàng về sau nên trợ giúp cho nàng ấy, nàng ấy đi theota, cũng là tỷ muội của các nàng"

nl.Chúng nữ biết quy củ của Nhạc Nhạc, cười nói :"Người ta ngồi thuyền khóchịu, nhất thời cao hứng nên để muội ấy lại phía sau. Hì hì, chúng thiếp sẽquan tâm đến muội muội này"

Tiểu Chi hạ xuống đất, thi lễ nói :"Tiểu Chi đã tạ các vị tỷ tỷ, Tiểu Chi saunày sẽ theo hầu các vị tỷ tỷ"

"Ca, mùi máu tươi ghê quá,bên kia còn có thi thể này". Mộ Dung Kỳ nhướng cáimũi sẵng giọng

Nhạc Nhạc thấy tử thi nọ quần áo có chút quen mắt, xé mở bố y nơi bả vai hắn,quả nhiên lộ ra màu cỏ non xanh biếc. "Dã thảo"(cỏ dại - tên một tổ chức sátthủ) Nhạc Nhạc nói "Tiểu Kỳ không thích máu, ở lại chiếu cố Tiểu Chi. Chúng talên trước xem"

Cách mấy trăm mét phía trước có mười tám cỗ thi thể, trên mình tử thi mang hailoại vết thương, một do đao sắc, một do răng cưa. Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ lạihình thù kì lạ của cây Hổ Xỉ Đao của hắc y thiếu niên cô đơn lãnh khốc đó.Tiếng đánh nhau vọng từ phía trước đến. Đi lại gần một chút, quả nhiên thấyhắc y thiếu niên nọ vừa chạy vừa giết, tạo thành một dãy thi thể. Nhạc Nhạc lộra nụ cười thưởng lã

Ở sau hắc y thiếu niên là hơn ba mươi sát thủ. Thiếu niên nọ thấy đoàn ngườiNhạc Nhạc đứng ngăn trở đường hắn, quát lên "Người ở trên đường, tránh ra".Nhạc Nhạc cười to, lời này dường như là rất quen thuộc. chẳng phải chính mìnhcũng đã nói như vậy sao. Thải Vân ở bên cạnh cười nói :"Ca, người này nóigiống như chàng, chúng ta giúp hắn đi". Nhạc Nhạc cười nói :"Nàng nhớ lời tanói chứ?" "Đương nhiên, từng lời ca nói, ta đều ghi nhớ trong tim. Ca, tathích giết người, nhất là cỏ dại. Đêm nay chàng thưởng cho ta nha"

Thải Vân y phục năm màu rực rỡ bay phấp phới, nhảy vào giết cỏ dại. Nàng vừanhảy đến giết người, Nhạc Nhạc nói :"Ta cũng thích giết cỏ dại, các nàng có đikhông?"

Kỳ nữ ngoại trừ Tiểu Chi cùng Mộ Dung Kỳ, tất cả đều gật đầu đồng ý. Ngay cảDương Mai, Dương Hạnh cũng đi theo náo nhiệt. Nhạc Nhạc cười nói :"Tiểu Mai,Tiểu Hạnh ở cùng Tiểu Kỳ, những người khác theo ta, Sát! "

Hắc y thiếu niên vừa giết vừa la lên :"Ngươi sao lại giúp ta?"

Nhạc Nhạc hô lên :"Ta nào giúp ngưoi, là ta giết người"

"Bọn họ là cỏ dại, chọc vào rất phiền toái. Ngươi đi đi"

Nhạc Nhạc nói :"Ta thích giết cỏ dại, là sở thích của ta, giống như ta thíchmỹ nữ vậy"

Hắc y thiếu niên không nói gì. Hồi lâu sau mới đáp :"Ta cũng thích giết cỏdại, chỉ bất quá cỏ dại cũng thích giết ta, bởi ta đã giết hơn ba trăm tên cỏdại, ha ha"

Nhạc Nhạc thích thú nói :"Ta nghĩ ngươi sẽ không cười vui vẻ nữa đâu. Nếungươi cười với phụ nữ, nàng ta sẽ trói dính lấy ngươi cả đời"

Hắc y thiếu niên lại nói :"Nếu là ta cười với nữ nhân của ngươi thì sao?"

Nhạc Nhạc quát :"Ta nhất định sẽ chặt đô ngươi trước, ha ha"

Hắc y nhân sau khi giết cỏ dại cuối cùng nói :"Ta là Bách Lí Hoan, ngươi làVương Nhạc Nhạc, ta nghe sự tình về ngươi đã lâu"

Nhạc Nhạc cười nói :"Ta là người có danh tiếng sao?"

"Hẳn là rất nổi danh rồi. Trước tiên là đoạt người trong bữa tiệc mừng thọ củaVu thế gia, sau đó trên lôi đài giết hộ pháp Thanh Nhãn Thư Sinh của Vạn LíMinh, toàn diệt Song Hà Bang, hí lộng Phách Vương Kiếm, chỉ cần ai làm bất kỳviệc nào trong đó cũng đủ nổi danh rồi"

"Nổi danh không phải việc ta hy vọng, có nhiều chuyện là bất đắc dỹ, chỉ cầnta cao hưng, không quản người khác nói như thế nào"

Thải Vân nhảy đến ôm lấy Nhạc Nhạc cười nói :"Ca, ta giết chín người, lợi hạikhông." "Ta giết ... " "Ta cũng giết ....".

Hắc y thiếu niên nhìn mấy kỳ nữ, chỉ lắc đầu nói :"Ta đi trước, gặp lại ởhoàng thành"

"Không đi cùng nhau sao?"

"Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, chỉ e không nhịn được mỉm cười với mấyngười đàn bà của ngươi". Thiếu niên vừa nói đã biến mất tại phương xa

Nhạc Nhạc nhìn bóng lưng cô độc mà quật cường của hắn, lắc đầu nhỏ giọng than.Giang Tiểu Vi nói :"Ca, ta hiểu được thiếu niên kia rất cô đơn, rất muốn kếtgiao bằng hữu. Chỉ là e sợ cái gì đó ... Chẳng lẽ hắn có kẻ thù rất cường đạisao?"

"Có lẽ vậy, chúng ta đi!"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...