Ngự Nữ Tâm Kinh
Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu rồi gượng cười nói:
- Các vị thật nghĩa khí, đêm khuya không ngủ lại ở đây mai phục bắt ta, thậtkhông tưởng được? Nhưng hi vọng các vị đừng để cho kẻ khác lợi dụng, thật racác vị chỉ cần hỏi cô nương này thì sẽ biết kẻ nào gây ra chuyện thôi!
Nhạc Nhạc quay đầu lại kêu Thái Vân:
- Thái Vân, Thái Vân.
Không có tiếng trả lời, trong đầu nghĩ chuyện này quả không đơn giản, thậtkhông ngờ dược lực lại mạnh đến vậy, muốn hại chết người ta mà!
Thái Vân mi mắt khép hờ, trong miệng ú ớ không nói lên lời, đầu óc quay cuồng,toàn thân vô thức uốn éo trên giường, hai tay như muốn xé nát quần áo đang mặctrên người hiển nhiên là hỏa dục trong người nàng đang bạo phát. Nhạc Nhạcliền dùng chăn bọc lấy người nàng nói:
- Nàng ấy hiện tại thần trí không tỉnh táo, lúc này không thể nói gì được,bây giờ ta phải mang nàng ấy đi chữa trị, phiền các vị mau tránh đường!
- Ha ha ha, đây là tiểu dâm tặc tốt nhất mà ta đã từng gặp qua. Ngươi bị bắttại trận còn muốn mang con gái người ta đào tẩu. Hảo tiểu tử! Ngươi thực cóđảm lược đó!
- Tránh đường!
Nhạc Nhạc giận dữ thét, lạnh lùng đưa mắt nhìn đám nam nhân trước mặt. Lúc nàyThái Vân nằm trên tay Nhạc Nhạc khẽ rên rỉ, âm thanh càng lúc càng gấp rút, hạthể nàng đồng thời cũng bắt đầu có phản ứng.
- Nàng ấy hiện tại trúng phải dâm dược, thần trí bất minh, căn bản không thểnói chuyện, cần phải lập tức được chữa trị, nếu không dục hỏa công tâm lúc đóthật không gì cứu được!
- Ồ! Ngươi nói đi là đi, vậy không phải quá tiện nghi cho ngươi sao!
- Đúng rồi, một cô nương đẹp như thế sao có thể để cho ngươi làm vẩn đục chứ!
- Ha ha, nếu vậy thì ai nào?
Nhạc Nhạc nổi giận rồi cười lớn, nhãn thần lạnh lùng nhìn đám người tự xưngquân tử này, Nhạc Nhạc bỗng nhận ra đám người Vạn Lý Minh hoàn toàn không cómặt ở đây, có lẽ Tư Đồ Tinh đã phái chúng đi làm việc khác rồi chăng.
Nhạc Nhạc quay về phía tên đại hán hung dữ quát:
- Các ngươi không cần nói nữa, thử nói xem ai có thể giải độc cho cô ấy?
- Cái đó…. dù sao thì cũng không để ngươi giải độc cho cô ta được. Nguồntruyện: TruyệnFULL
Một tên thủ hạ khác của Tư Đồ Tinh lên tiếng tiếp:
- Dù sao cũng không thể để cho ngươi giải độc… cứ để Tư Đồ công tử giải độclà được, bây giờ Tư Đồ công tử là người giầu có và trẻ tuổi nhất ở đây, tươnglai có thể chiếu cố tốt cho Thái Vân cô nương!
- Ha ha ha! Thì ra đây mới là mục đích thật sự của các vị, bất quá ta khôngđồng ý. Thái Vân là người con gái ta yêu, sao có thể nhường cho kẻ khác chiếmtiện nghi của nàng chứ?
Nhạc Nhạc chậm rãi nói, đồng thời quát lên:
- Ta nhắc lại lần nữa, tất cả tránh ra cho ta!
Mặc Linh Tử thấy Nhạc Nhạc trên tay ôm nữ nhân, gương mặt lạnh lùng không chútsợ hãi đối diện với chúng nhân, đôi mắt đẹp của nàng thoáng hiện lên thần sắcphức tạp.
Thái Vân vẫn không ngừng phát ra những âm thanh tiêu hồn dâm đãng, chưa kể cáilưỡi mềm ướt của nàng không ngừng làm khổ khuôn mặt Nhạc Nhạc.
- Ca ca, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Mộ Dung Kỳ cùng Giang Tiểu Vi cũng vừa tới nơi, Quan Thái cũng ở phíasau hai người.
Nhạc Nhạc gọi lớn:
- A Thái!
Quan Thái đáp lời:
- Ta ở ngoài này!
Nhạc Nhạc hét lớn:
- Nếu họ không tránh đường, giết hết cho ta, kẻ nào cản đường giết kẻ đó!
Quan Thái quát lớn:
- Tránh ra!
Tử Dương đao xuất ra, đao khí tung hoành, hồng quang hỏa nhiệt bạo phát khiếnnhững người đứng trước phải lùi lại phía sau.
Nhạc Nhạc vận hộ thể chân khí, một màn quang mang hồng phấn rực rỡ xuất hiệnbao trùm lấy Thái Vân, đồng thời Nhạc Nhạc sát khí tràn ngập. Chúng nhân mắtthấy võ công của Nhạc Nhạc thầm nghĩ tiểu tử này hộ thể chân khí lại mang mộtmàu hồng, thật là một tâm pháp kì dị. Bên ngoài còn có tên tráng hán kia vớisát khí dày đặc, thanh đao trên tay hắn tuyệt không phải là thứ dễ trêu vào,bây giờ còn không nhanh chân đào tẩu còn đợi đến bao giờ. Hiện tại bản thântrong giang hồ chỉ ở cấp nhị lưu tam lưu, căn bản dựa vào Tư Đồ gia để tìm chỗđứng, nhưng trên chốn võ lâm chủ yếu dựa vào thực lực để nói chuyện, căn bảnđâu dựa vào gia thế.
Hiện tại chỉ có Tư Đồ Tinh và hai hộ vệ cùng với Mặc Sơn tam đạo sĩ.
Mộ Dung Kỳ cùng Giang Tiểu Vi cũng đã vào tới đây, hai nàng cất tiếng hỏi:
- Ca, huynh có sao không? Thái Vân bị sao vậy?
- Ta không sao, chỉ là cái đám hỗn đản thị phi bất phân này gây ra chút phiềnphức! Đưa kiếm cho ta! Giết!
Nhạc Nhạc tiếp lấy Truy Tâm kiếm, kiếm khí lập tức phong tỏa thân thể Tư ĐồTinh. Thật ra Tư Đồ Tinh võ công cũng không tồi, chỉ có điều lúc này trên taykhông có một tấc sắt, thủ hạ bên cạnh cũng tay không đối địch. Mộ Dung Kỳ đốiđầu với Mặc Linh Tử, Giang Tiểu Vi đối phó Mặc Sơn Tử, Mặc Dương Tử cũng bịđao khí của Quan Thái bao phủ, một trường giao đấu âm thầm triển khai.
Kiếm pháp của Nhạc Nhạc căn bản không có chiêu thức cụ thể nào, kiếm đến sinhchiêu, vô chiêu sử kiếm, có thể thấy đây chính là cảnh giới vô chiêu của caothủ nhưng kinh nghiêm chiến đấu còn thiếu, đối phương lại nhận thấy được sựbất thường này nên Tư Đồ Tinh lập tức tấn công, hai tên thủ hạ cũng bao vâylấy Nhạc Nhạc khiến hắn phải thu kiếm về bảo vệ lấy thân, nếu không phải thânpháp có chút thành tựu thì hắn đã sớm bị đả bại rồi.
Giang Tiểu Vi sử dụng loan đao, đao quang ào ạt tỏ ra không chút kém cạnh MặcSơn Tử, Mặc Sơn kiếm pháp vừa hoa lệ vừa chất phác, nhất thời khó phân caothấp. Trong khi Mộ Dung Kỳ công lực đại tăng, chân khí xoay chuyển một cách kìdị khiến Mạc Linh Tử không sao triển khai kiếm chiêu cho được, nhiều lúc suýtchút nữa bị chính kiếm của mình đả thương, thật khiến nàng kinh tâm. Tronglòng thầm nghĩ rõ ràng một vị cô nương chỉ mới mười mấy tuổi, sao có thể cócông lực thâm hậu nhường này, sao lại có thể chứ, hơn nữa lực đạo kì dị nàynhiều lần khiến cho kiếm quay lại tấn công mình, đây đích thị là tuyệt học củaMộ Dung thế gia "Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân".[1]
Mặc Linh Tử tâm thần hoảng loạn, bị chính kiếm của mình đả thương, thật sự đaumuốn chảy nước mắt.
Quan Thái đao lực uy mãnh, đao chiêu bức nhân, Mặc Dương Tử kiếm pháp đã đạithành, có công có thủ, mặc dù ban đầu Quan Thái chiếm được thượng phong nhưngdo nội lực không đủ nên dần dần cục diện hai người trở thành bình thủ. NhưngMặc Dương Tử đối với đao pháp của Quan Thái thập phần kinh ngạc vội quát hỏi:
- Quan Thanh Phong là gì của ngươi?
Quan Thái ngạc nhiên nghĩ "Đánh thì cứ đánh, hắn còn thắc mắc cái gì."
Dù vậy vẫn đáp trả:
- Chính là gia sư!
Mạc Dương Tử thầm nghĩ "Sao có thể chứ, ta mấy năm không hạ sơn, giang hồ lạixuất hiện nhiều thanh niên cao thủ quá, người này đã có được năm thành đaopháp chân truyền của Quan Thanh Phong, nôi lực tuy chưa đủ hỏa hầu nhưng saunày so với Quan Thanh Phong e rằng còn lợi hại hơn! Nhưng hắn sao lại cùng vớidâm tặc ở một chỗ, nhưng... dâm tặc lại chính là nữ tế của Tiên Vu thế gia,thật đau đầu à! Ai da, sư muội đã bại rồi, nha đầu kia lại có khả năng thắngđược sư muội, thật sự lợi hại mà!"
Một mình Nhạc Nhạc bị ba người vây đánh, tình trạng hết sức nguy hiểm, chânkhí hộ thể mặc dù có khả năng bảo vệ nhưng trước chưởng pháp mãnh liệt của đốiphương cũng thật khó duy trì, Tư Đồ Tinh còn thâm hiểm hơn khi chỉ đánh vềphía Thái Vân. Nhạc Nhạc miễn cưỡng chịu đựng song chưởng của đối phương, tuychưởng kình chỉ đánh trúng hộ thể chân khí nhưng cũng khiến toàn thân chấnđộng khí tức chạy loạn, hậu bối hắn trúng chưởng nên thân thể không thể khốngchế được liền lùi về sau hai bước, vừa đúng lúc đứng trước chưởng phong Tư ĐồTinh, chưởng kình mang theo tiếng gió nhằm hướng Thái Vân đánh tới, thật vôpháp tránh né.
Mộ Dung Kỳ song thủ huy động, chân khí đẩy lên mức cực hạn hút lấy kiếm củaMặc Linh Tử đồng thời xuất liền mười chưởng. Mặc Linh Tử đành quăng kiếm đểbảo vệ bản thân, kiếm vừa rơi xuống đất đã bị Mộ Dung Kỳ nhanh chóng lao tớiđiểm huyệt, Mộ Dung Kỳ đang đắc ý định trách mắng vài câu, đột nhiên nghethấy sau lưng Nhạc Nhạc bị kích trúng một chưởng. Khi chưởng lực của Tư ĐồTinh đưa tới, Mặc Linh Tử chỉ có thể nhìn mà không làm gì được, nàng hi vọngNhạc Nhạc có thể tránh được, nàng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, thân thể thìkhông thể cử động, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chưởng phong bức tới bên NhạcNhạc, nhưng chưởng kình lại nhằm vào nữ tử trong lòng Nhạc Nhạc, Tư Đồ Tinhsao có thể làm như thế?
Mắt thấy Nhạc Nhạc đột nhiên chuyển thân xoay lưng về phía Tư Đồ Tinh, thayThái Vân tiếp lấy một chưởng, "Ầm". Một chưởng kích trúng lên lưng, Nhạc Nhạclập tức ngã lăn trên sân, miệng phun ra một ngụm máu. Nhạc Nhạc vừa đứng lênlại bị Tư Đồ Tinh đồng thời cùng hai thủ hạ hùa vào công kích, song chưởng củaba người đánh về phía đầu Nhạc Nhạc, nếu bị đánh trúng, tiểu thủ cấp của NhạcNhạc chắc chắn sẽ vỡ nát.
Tình trạng của Nhạc Nhạc khiến cho Mộ Dung Kỳ liên tiếp rơi vào hoảng sợ chỉđành bất động ngây ngốc đứng nhìn, cho dù có muốn làm gì cũng không kịp nữarồi, lúc này, nàng chỉ biết thét lên một cách tuyệt vọng "a..."
Nhạc Nhạc mắt thấy song chưởng ngày càng tới gần, tựa hồ cảm thấy sinh mạngmình đã tới hồi kết thúc, ký ức nhanh chóng ùa về trong trí nhớ, nào là nguyệnvọng của phụ thân… lúc sư phụ xuất hiện, lần đầu tiên vào kỹ viện, lần đầutiên gặp Nhược Tuyết, Nhược Tuyết là hình ảnh đẹp nhất hiện lên trong kí ứcNhạc Nhạc, Nhược Tuyết, nếu ta chết, sẽ không thể gặp lại nàng, nàng chắc chắnsẽ thương tâm, không, ta không thể chết được.
Mặc Linh Tử đột nhiên cảm thấy trong tâm đau xót, cảm giác được mình đã hiểunhầm Nhạc Nhạc, hắn có thể đỡ cho nữ tử đó một chưởng, có thể nói đó là tìnhyêu hắn dành cho nàng ấy. Vì sự hy sinh đó mà hắn phải nhận lấy song chưởngkích tới đại não, vì sao hắn lại không tránh? Nhanh, rất nhanh! Nàng đột nhiênnhận thấy một đóa hoa hồng đỏ tía vô cùng đẹp mắt xuất hiện trên người NhạcNhạc, lúc này thân thể hắn như nhụy hoa, những cánh hoa tử sắc từ nhụy hoa bắtđầu chầm chậm hé mở, một lát sau những cánh hoa hoàn toàn nở hết, thật chậmrãi nhưng cũng thật kỳ dị hé mở. Đột nhiên ở trung tâm bông hoa xuất hiệnnhững cái gai màu đỏ, là gai mang màu máu, đúng là máu, nàng thật sự đã nhìnthấy máu, máu tràn ra từ các vết đâm, bông hoa theo đó cũng héo tàn. Ở giữavòng chân khí màu hồng tử sắc chỉ thấy Nhạc Nhạc hai tay ôm chặt nữ nhân củamình, hai tên tấn công rốt cuộc bị đâm trúng tim, tay ôm lấy ngực đang phun ranhững vòi máu, chính là máu của đóa hoa đó.
Nhạc Nhạc chống kiếm xuống đất rồi chậm rãi đứng lên ngước nhìn Tư Đồ Tinhlạnh lùng nói:
- Biểu hiện không tệ phải không? Ta sẽ dùng một kiếm này giết chết ngươi,tiễn ngươi một đoạn đường!
Vừa dứt lời liền vận khởi Truy Tâm kiếm hướng tới Tư Đồ Tinh công kích, Tư ĐồTinh kêu thảm một tiếng, giống như con lừa lao người ra cửa. Kiếm vừa rồi củaNhạc Nhạc trúng ngực phải của hắn, chứ chưa hề thấu tim. Nhạc Nhạc nhấc kiếmkhẽ đặt trước ngực hắn rồi ra vẻ từ từ đâm vào, Tư Đồ Tinh hoảng sợ kêu khóc:
- Đừng giết ta, xin ngươi, ta đưa ngươi ngân lượng, ta là người của Tư Đồ thếgia, ngươi không được giết ta, cứu mạng, ai đó cứu ta!
Nhìn thấy sát ý trong mắt Nhạc Nhạc, trên Truy Tâm kiếm lại tỏa sát khí rànrụa, điều này khiến hắn thực sự cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Lúc này trong tâm Nhạc Nhạc đã yên tĩnh trở lại, biết là không thể giết Tư ĐồTinh lúc này, bằng không sẽ kích động Tư Đồ thế gia khiến bản thân từ nay vềsau gặp nhiều bất lợi. Ngoài ra còn có khả năng liên lụy Tiên Vu thế gia, lúcnày tùy tiện giết Tư Đồ Tình thì thật cuồng vọng, cũng may từ trong cõi chếtNhạc Nhạc đã ngộ ra một chiêu kiếm pháp mới.
Nhạc Nhạc kề kiếm lên cổ Tư Đồ Tình lạnh lùng nói:
- Có phải ngươi hạ độc không?
- Phải… Chính ta hạ xuân dược, nếu nàng ấy tha thứ cho ta, ta sẽ đưa ngươitiền. Đây là ba vạn lượng ngân phiếu, trong y phục của ta còn nữa, sẽ đưa hếtcho ngươi.
Hắn thấy Nhạc Nhạc không nhận, chỉ chỉ đành nhìn đành đau khổ cầu xin NhạcNhạc.
Lúc này một đám người la hét thất thanh nhảy tới, chính thị là Ngô Thanh, ViênHôi mấy người, Ngô Thanh cất tiếng hỏi:
- Vương huynh, đã xảy ra chuyện gì, xin huynh hãy thả Tư Đồ công tử rồi nói!
Viên Hôi cũng hắng giọng nói:
- Chuyện này, chuyện này là sao? Trước tiên, xin huynh hãy thả tam công tử rađược không?
Mấy người đang đánh nhau cũng đã dừng lại, Nhạc Nhạc lạnh lùng nói:
- Các người thật là một đám ngốc mà, bị lợi dụng còn đánh đến như thế này.Thật đúng là ba kẻ ngốc mà!
Nghe xong Mặc Sơn tam đạo nhân sắc mặt đại biến nhưng cũng không nói được gì.
Quay sang Ngô Thanh nói:
- Hôm nay nể mặt ngươi một lần, lần sau đừng có để ta gặp mặt hắn.
Khẽ đưa kiếm chạm cằm Tư Đồ Tinh, Nhạc Nhạc cười lạnh lẽo:
- Hắc hắc, ta mặc kệ ngươi là ai, nhớ kĩ, đừng có kiếm chuyện với ta, chọcgiận ta thì...! Cút!
Tư Đồ Tinh như được đại xá, ôm lấy ngực, vội chạy ra sau lưng Viên Hôi, khôngdám quay đầu lại nói:
- Chúng ta đi!
Mặc Sơn tam đạo sĩ chẳng thể rời đi vì Mặc Linh Tử còn đang bị chế trụ huyệtđạo! Mộ Dung Kỳ sà vào lòng Nhạc Nhạc khóc:
- Ca, vừa rồi thật nguy hiểm, muội bị sợ chết mất!
Giang Tiểu Vi tiến tới bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Ca, nếu huynh có bề gì, muội cũng không thiết sống nữa! Nếu huynh chết rồi,trên đời này không còn ai đối tốt với muội nữa!
Nhạc Nhạc khẽ an ủi hai nàng:
- Huynh không phải vẫn tốt đây sao, có được tình yêu của hai muội, huynh saocó thể chết được chứ!
- Mau để ba người bọn họ đi đi. Tự cho là mình có bản sự, thân làm đạo sĩ màkhông phân biệt được xấu tốt, chỉ toàn là lũ giá áo túi cơm. Nhìn cái gì mànhìn, là đang nói các ngươi đấy! Đợi ta giải độc cho Thái Vân xong sẽ đến thuthập các ngươi! Ngươi còn khóc, khóc cái nỗi gì, lão tử đây mới thật muốn khócđây này. Nữ nhân của ta trúng xuân dược, phải đánh đấm một hồi mới thoát được,nếu đánh không lại thì chỉ có chết, chết rồi còn bị mang tiếng xấu là dâm tặc.doc truyen tai . Đúng là ngu như heo, lại còn ở đó mà khóc cái nỗi gì.
Mặc Dương Tử nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, mặc dù chúng ta nhất thời hiểu lầm, ngươi cũng khôngnên đối xử với chúng ta như vậy chứ, sư muội ta tính đa cảm nên mới khóc,ngươi lại mắng như thế, thật là quá đáng, ngươi có muốn mắng thì cứ mắng tađây này!
Nhạc Nhạc lộ vẻ khinh thường:
- Ái dà, huynh muội tình thâm à. Quan Thái mau nhặt lấy tiền đi, đó là tiềnTư Đồ công tử dùng để đổi lấy tính mạng, không được phung phí, có thể trả tiềnphòng rồi, đi, chúng ta về phòng! A Thái, biểu hiện không tồi nha, thật sự rấtuy phong à!
Quan Thái cười nói:
- À, à, không có gì, có kẻ khi phụ huynh đệ của ta, ta sao có thể đứng nhìnchứ! Chúng ta đi thôi!
Sau khi đám người Nhạc Nhạc đi khỏi, Mặc Linh Tử òa khóc lớn, thần tình tỏ vẻvô cùng thương tâm khiến hai vị sư huynh thầm kêu bất hảo, khuyên can thế nàocũng không được!
[1] "Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân": Lấy đạo của người, trả lại cho người.
