Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 11



Lúc Nhạc Nhạc chuồn ra khỏi Lạc vương phủ đã là hoàng hôn, nhưng người điđường lại cực kỳ ít ỏi, điều này có chút không bình thường, khi về đến kháchsạn, dùng cơm trong đại sảnh lác đác cũng chẳng có bao nhiêu, lúc kêu món ăn,hỏi hầu bàn: "Chuyện gì vậy, sao người ít thế?"

Hầu bàn cung kính đáp: "Công tử gia, bọn họ đều đi Thiết kiếm môn xem xử tộithiên hạ đệ nhất dâm tặc rồi!"

"Hử, cái gì? Đệ nhất dâm tặc à?" Nhạc Nhạc kinh ngạc hỏi, trước kia hắn thườngnghe sư phụ khoe là đệ nhất dâm tặc, hôm nay nghe người ngoài nói, sao khôngkhỏi kinh ngạc.

Hầu bàn thấy hắn không biết, hơi có vẻ đắc ý nói: "Công tử, ngay cả đệ nhấtdâm tặc cũng không biết ư? Này, y lợi hại lắm, nghe nói y ở trên phố ngó cônương nào, cô nương ấy liền bị y mê hoặc đi theo y ngay đấy" Gương mặt tên hầubàn hiện ra nụ cười dâm, sắc mặt chuyên chú giải thích, không biết nghe đượcdã sử từ đâu.

Nhạc Nhạc hơi lo lắng hỏi: "Tên của y là gì?"

Hầu bàn bị hắn ngắt lời, chẳng phải không cao hứng, vội đáp: "Y chính là HắcDạ Hoa Vương Hoa Thiết Thương"

"A!" Nhạc Nhạc kinh hãi hô một tiếng, lão quỷ sao bị người ta bắt rồi, làm saocó thể, khi ta rời khỏi, rõ ràng lão cam đoan với ta là không ra ngoài mà.

Hầu bàn thấy vẻ kinh hãi của Nhạc Nhạc, càng đắc ý, nói tiếp: "Nếu như điđược, tiểu nhân sớm đã chạy đi xem rồi."

Nhạc Nhạc hỏi rõ địa chỉ, ăn nhanh mấy miếng cơm, rồi vội vàng chạy tới ThiếtKiếm môn. Thiết Kiếm môn là một võ quán lớn của Lạc thành, thế cục hỗn loạn,con cháu phú thương thích tập võ kỹ để bảo vệ thân thể là chủ yếu. Môn chủThiết Kiếm môn Lưu Nhàn Thuận mở võ quán này, đổi lại thu được cả danh lẫnlợi. Còn việc đem điệt nữ tặng cho Lạc Kiệt người đứng đầu vùng này làm thiếp,đổi lại không người nào đến kiếm lão gây phiền phức, cuộc sống trôi qua mộtcách tiêu dao bình yên.

Hôm nay đường chủ Thanh Long đường là Trương Trụ, dẫn theo một đám người, nóimượn nơi luyện võ của họ, mở ra cuộc thịnh hội thảo phạt "Thiên hạ đệ nhất dâmtặc", không cần mình ra sức, còn khuếch trương được thế lực của mình, sao cóchuyện không đồng ý, vả lại sau lưng Thanh Long đường người ta là Vạn Lý Minh,võ lâm Phong Nguyệt quốc ngày nay, ai không biết thế lực của Vạn Lý Minh đâu,đặc biệt là mới đây, đã liên hợp với Đao cốc, uy danh càng thịnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, luyện võ trường nhân đầu tăng vọt, còn có rấtnhiều lời tán thưởng Thiết Kiếm môn, Lưu Nhàn Thuận nghe được đã cười híp cảmắt lại. Lưu Nhàn Thuận năm nay bốn mươi hai tuổi, da dẻ khô vàng, gương mặtgầy dài, cặp mắt nhỏ bé, cười lên đến cả tròng đen cũng không còn nhìn thấy,cuộc sống phú quý nhiều năm cũng không làm lão mập lên được.

Khi Nhạc Nhạc chen vào, đã thấy ở trên đài cao, Hoa Thiết Thương bị trói, mặttrắng không râu, ánh mắt tán loạn, mái tóc rối bù bẩn thỉu, dáng người caolớn, có điều mất đi một chân, tuy hình dáng như thế, nhưng vẫn có tà khí dụngười, thấy được dị thải liên tục trong mắt một số phụ nhân trung niên, hô lớnđáng tiếc!

Nhạc Nhạc thầm nghĩ "Sư phụ, sao bị người ta tìm được vậy? Lẽ nào khi ra ngoàimua rượu bị người ta nhìn thấy. Trước lúc ta đi, rõ ràng đã mua cho lão hơnhai chục hũ rượu ngon rồi, ta mới đi ra được mấy ngày mà! Sao trở thành nhưvậy? nhìn cặp mắt tán loạn của lão, võ công chắc chắn đã bị phế rồi."

Trên đài một người áo xanh đang sang sảng kể ra tội ác của Hoa Thiết Thương,tiếng ồn ào của quần chúng vang lên một hồi, người áo xanh lại nói: "Hôm naymọi người đã tham quan đủ rồi, lập tức đem tên dâm tặc khó coi này, chặt tứchi của gã trước, gã chỉ có ba chi, lấy đầu của gã nữa… vốn phải cắt dương căncủa gã nữa, nhưng mà vật ấy của gã, sớm đã bị cắt mất rồi, hô hô hô!"

Sau khi Nhạc Nhạc nghe xong, ngấm ngầm sốt ruột, mắng trong lòng: "Lại làThanh Long đường, hung bạo con mẹ ngươi, sao lại tàn nhẫn như vậy" Còn chưanghĩ xong, đã bị tiếng hoan hô của quần chúng cắt ngang mạch suy nghĩ.

Một tên bạch y công tử, tay cầm bạch phiến, dùng khinh công cực kỳ mỹ lệ, baylên đài cao, khinh công người này, rất giống sư phụ, chẳng lẽ y cũng là đệ tửcủa Hoa cốc?

Bạch y nhân hướng về Lý Trụ quát: "Hoa Thiết Thương là đệ tử Hoa cốc, muốn xửlý cũng phải do Hoa cốc quyết định, vả lại người này là do ta bắt được, cácngươi nhân lúc ta vắng mặt, cướp người đi, đạo lý gì chứ!" Tuy gã nói vội,nhưng vẫn giữ vẻ ưu mỹ của mình, người này chính là Hoa Mãn Viên.

Lý Trụ tức giận nói: "Vạn Lý Minh bọn ta mặc kệ dâm tặc này là người của mônphái nào, gã tác ác đa đoan trong võ lâm, vốn phải đối xử với gã như thế, lẽnào ngươi cũng là dâm tặc sao?"

"Hừ" Hoa Mãn Viên hừ lạnh khinh thường: "Tôn chỉ của Hoa cốc bọn ta, chỉ làthương tiếc mỹ nhân, sau khi ta hạ sơn, đã có tiếng là đa tình công tử, nhưngchưa từng làm qua việc xấu, Hoa Thiết Thương chỉ là phần tử cặn bã trong Hoacốc môn mà thôi, lần này ta xuất cốc, chính là làm sáng tỏ chân tướng vớingười đời, rồi đem y trở về, dựa vào môn quy xử lý, nhưng lại bị các ngươitrộm mất, đây là đạo lý gì?"

Nhạc Nhạc thầm nghĩ "Đa tình công tử? Hừ, tự tác đa tình chứ! Té ra là ngươibắt lão quỷ đấy, sau này ta sẽ cho ngươi mất mặt!" Hắn lại chen lên phíatrước, đến gần cao đài hơn nữa, truyền âm nói: "Lão quỷ, ta đây, Nhạc Nhạc! "

Hoa Thiết Thương bị trói trên cột, cơ thể liền chấn động, chớp chớp nhãn châuđục ngầu, sau đó lại cúi đầu xuống, cho rằng mình nghe nhầm, Nhạc Nhạc lại nóitiếp: "Võ công bị phế rồi à? Đúng thì gật đầu, không thì lắc đầu!"

Lão khẽ gật đầu.

"Trời ơi, lão quỷ, thực là không còn cách nào nói lão nữa, lát nữa ta nghĩbiện pháp cứu lão ra nhé!" Nhạc Nhạc lại nói.

Hoa Thiết Thương chỉ lắc đầu không ngừng.

Hoa Mãn Viên đã đánh nhau với Lý Trụ, từ trên đài, đánh xuống dưới đài, quầnchúng phải chịu vạ lây, bị chân khí khuấy động chấn bay đi, tiếng hô bi thảmliên miên bên tai, người yếu gan dốc sức chen ra ngoài, cả trường trở thànhmột đám hỗn loạn. Tại truyenfull

Giữa đám người rối loạn lại bay lên một hắc ảnh, vải đen che mặt, nhìn dángngười mang máng là nữ nhân, khinh công rất cao cường, bay thẳng đến chỗ mấyngười trông coi Hoa Thiết Thương. Nhạc Nhạc thừa cơ xé một mảnh áo dài, chemặt lại, từ từ đến gần Hoa Thiết Thương.

Hoa Mãn Viên và Lý Trụ bám dính với nhau mà đánh, còn hắc y nữ tử đấu với mấyngười Lưu Nhàn Thuận, đây là cơ hội cho Nhạc Nhạc, nhặt lấy một thanh đao trênđất, chém đứt dây thừng trên người Hoa Thiết Thương, khẽ hô: "Lão quỷ, chếtchưa hả?" Sau đó cõng lão lên, chạy như bay ra ngoài.

Nhưng bị đệ tử Thiết Kiếm môn chặn lại, giọng Hoa Thiết Thương the thé: "NhạcNhạc à, mặc kệ ta, tự mình đi đi! Mau lên, đây là món nợ ta phải trả, muốntránh cũng không được! Sau này có chuyện, kiếm Hoa hòa thượng giúp đỡ, bảnlĩnh của y lớn hơn ta, vô lại cũng không kém"

"Lão quỷ chết bầm, nói nữa ta đánh gãy răng của lão đấy! Cái đó lão hỗn đảncũng rất được mà!" Nhạc Nhạc vừa sử dụng Hoa Gian Vũ Bộ, vừa gào lên với HoaThiết Thương.

Trời đã tối, Nhạc Nhạc mới chỉ xông đến giữa sân, trên người hắn đã bị kiếmvạch ba vết thương, mặc dù không sâu, nhưng lại liên tục đau buốt, dẫu sao cònchưa bị ngoại thương, cắn chặt răng, lại chém ngã một tên đệ tử Thiết Kiếm mônnữa, tuy rằng bây giờ hắn không có chiêu thức nào cả, nhưng thân pháp đủnhanh, đối phó với đệ tử trình độ hạng ba của Thiết Kiếm môn vẫn còn dư sức,có điều khó chống lại nhiều người, nghe được Hoa Thiết Thương trên lưng rầu rĩrên một tiếng, ngầm than "Ôi, lão lại trúng một kiếm, nếu như công phu của tacao cường, nào có thể như vậy!" Lúc này, hy vọng bức thiết nhất của Nhạc Nhạclà võ công mình cao cường, điều này so với lúc tuỳ ngộ nhi an trước kia hơi cósự thay đổi rồi.

Lúc này chỉ nghe tiếng vù vù phá không từ sau lưng truyền tới, còn chưa kịpphản ứng, chỉ nghe Hoa Thiết Thương trên lưng rên thảm một tiếng, khóe miệngđã nhỏ máu, Nhạc Nhạc kêu bi thương: "Lão quỷ!", đẩy mạnh chân khí, ép kẻ địchlui ra hai trượng, hắn đặt Hoa Thiết Thương xuống đất, quỳ bên cạnh lão, trênngực lão có một mũi bạch vũ tiễn, nhất tiễn xuyên tâm, ngập hơn phân nửa, đầutiễn lờ mờ lộ ra phía trước. Lúc này những người đánh nhau trong tràng cũngchú ý tình cảnh bên đây, chầm chậm di chuyển đến, kể cả Hoa Mãn Viên, hắc y nữtử che mặt, Lý Trụ, Lưu Nhàn Thuận, còn có người áo xanh, hơn ba chục tuổi,nắm một cây thanh đàn cung, lưng có một bình bạch vũ tiễn.

"Lão quỷ, xin lỗi, ta không cứu được lão!" Nhạc Nhạc ra sức đẩy chân khí vàotrong người lão.

Hoa Thiết Thương yếu ớt nhắm mắt, khóe miệng hiện ra ý cười, khẽ nói: "NhạcNhạc, ngươi khỏi cần buồn, ta sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, ngươi nhất thiếtkhông được đi con đường cũ của ta!"

Hoa Mãn Viên cũng đã đi đến, có chút bi thương nói: "Sư thúc, sư thúc còn muốntrăn trối gì không?"

Nhạc Nhạc hung dữ trợn mắt nhìn hắn, đoạn tiếp tục truyền chân khí cho HoaThiết Thương.

Hoa Thiết Thương cười gượng, nói: "Sư phụ ngươi là tên hỗn đản, dạy ra một tênđồ đệ càng đần độn hơn, hô hô! Khụ khụ, thỉnh ngươi nói lời này với tên hỗnđản ấy!"

Hoa Mãn Viên sắc mặt khó xử nói: "Được, ta sẽ chuyển lời đến sư phụ cho!"

Hoa Thiết Thương lại nói với Nhạc Nhạc: "Sau này hành tẩu giang hồ phải cẩnthận hơn, võ công ngươi không tệ, nếu như theo lão hỗn đản ấy học mấy năm, thìcũng được lắm, nhớ giao tình ngày xưa của bọn ta, y sẽ giúp đỡ ngươi, nếu nhưcó ý làm quan tại triều, thì chớ nên sinh chuyện."

Hắc y nữ tử ấy lại do dự nhiều lần, không đi đến.

"Lão quỷ!" Nhạc Nhạc gào một tiếng bi thương, Hoa Thiết Thương đã đoạn tuyệtsinh cơ, có điều khóe miệng lại treo lên nụ cuời an nhàn.

Sau khi phụ thân chết vì bệnh, Nhạc Nhạc sống một mình ở sơn thôn, một lần cứuđược Hoa Thiết Thương ở khe núi, chỉ dùng mấy củ khoai lang. Bởi vì việc nàymà đổi được một sư phụ và người thân, lại còn nuôi dưỡng và dạy dỗ hắn thànhngười, trong lòng Nhạc Nhạc, từ lâu đã coi lão là phụ thân rồi. Thù này khôngthể không báo! Hận ý tỏa khắp, những đệ tử mật nhỏ của Thiết Kiếm môn, đã rùngmình mấy cái.

Nhạc Nhạc lau khô nước mắt, xông đến kẻ cầm cung lạnh lẽo nói: "Ngươi đã giếtlão?"

Người kia vẻ mặt vô hồn, bình tĩnh gật đầu.

"Ngươi tên gì?"

"Viên Khôi, hộ pháp Vạn Lý Minh, Thanh cung Viên Khôi!" Viên Khôi nói nhưlường trước được hậu bối của dâm tặc không dám gây sự với Vạn Lý Minh vậy.

"Tốt, ta đã nhớ! Hôm nay không giết được ngươi, sau này nhất định lấy đầungươi!" Nhạc Nhạc hung dữ nhìn chòng chọc Viên Khôi, tiếng nói lạnh buốt,khiến người nghe khiếp sợ, tinh mục đen kịt, bắn ra hừng hực sát ý.

Viên Khôi đang bình tĩnh cũng khẽ run, bị tiếng nói hơi có vẻ trẻ con dọakhiếp.

Nhạc Nhạc ôm thi thể Hoa Thiết Thương, chậm chạp bước ra ngoài.

"Đi đâu!" Lý Trụ quát, trong lòng gã kỳ thực sợ bị phục thù, nhân lúc ngườinày vây cánh chưa đủ, tiêu diệt y đi, trảm thảo trừ căn.

Mọi người đâu nghĩ gã đột nhiên xông lên vặn hỏi Nhạc Nhạc, muốn cản trở đãkhông kịp rồi, Nhạc Nhạc cũng không hề nghĩ, gã ở trước mặt mọi người, đánhlén mình, chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh, vọt tới giữa lưng, vội vàng điềunhanh chân khí bảo vệ tâm mạch, chỉ nghe "Đùng" một tiếng, hữu chưởng Lý Trụvận đủ mười thành lực đạo, đánh trúng giữa lưng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc kêu thảmmột tiếng, giống như là con diều đứt dây rơi ra ngoài hai trượng, liền phun rahai ngụm máu, bởi vì trên mặt còn che bằng vải xanh, người ngoài nhìn vào,thấy cơ thể hắn lắc lư hai lần, nhổ ra hai ngụm máu, mảnh vải trên mặt khôngngừng nhỏ ra máu loãng, tất cả đều cho rằng mạng hắn không còn bao lâu nữarồi.

Lý Trụ được người trên giang hồ kêu là "Toái sơn chưởng", lấy chưởng lực hùnghậu thành danh võ lâm, bị gã đánh lén một chưởng mười thành công lực, còn cóthể giữ mạng ư?

Nhạc Nhạc từ trên đất vùng đứng lên, yếu ớt nói: "Hà, Vạn Lý Minh, liên minhvõ lâm chính đạo? Hay lắm! Hay lắm! Lão tử không chết, bọn ngươi đều phảichết, hô hô hô!" Nói xong hắn bế lấy thi thể Hoa Thiết Thương trên đất, daođộng lắc lư tiếp tục bước ra ngoài.

Lưu Nhàn Thuận cũng sợ hắn báo thù, thấy người khác không ngăn cản hắn, vộinói: "Đi đâu, ngươi làm tổn thương mấy đệ tử Thiết Kiếm môn, không thể bỏ quanhư thế được!" Nói rồi lật đật tiến tới.

Hắc y nữ tử che mặt lần này sớm đã có chuẩn bị, không nói một lời chặn gã lại.

Lý Trụ cũng trầm giọng nói: "Không cần đuổi, trúng chưởng ấy của ta, cho dù làgiáo chủ ma giáo Chung Vô Nhai còn sống, cũng chắc chắn phải chết không cònnghi ngờ gì nữa! Hô hô, y cứu dâm tặc, lại giấu mặt, chắc hẳn cũng không phảilà người tốt, chết không đáng tiếc!"

"Bọn ngươi, bọn ngươi thực quá đê tiện đấy!" Hắc y nữ tử tức giận nói.

"Hô hô, bây giờ đến lượt cô rồi!" Lý Trụ cười cay nghiệt, cặp mắt liếc nhìnđường cong trên cơ thể mỹ diệu của nàng.

"Dựa vào ngươi vẫn không giữ ta lại được!" Nói chưa hết lời, người đã bay ramười trượng, biến mất trong bóng đêm.

"Khinh công Minh Nguyệt cung! Y là người của Minh Nguyệt cung!" Lý Trụ kinhhãi nói.

Giang hồ đều biết có một Minh Nguyệt cung, nghe nói bên trong toàn là nữ nhânxinh đẹp trẻ tuổi, với lại mỗi người đều có võ công cao cường, kỹ nghệ phiphàm, nhưng từ trước đến nay họ chưa hề dùng thân phận Minh Nguyệt cung hànhtẩu giang hồ, khi đệ tử Minh Nguyệt cung hiện thân, khắp nơi trên giang hồ, sovới ma giáo càng thần bí hơn, càng khiến người ta chú ý, có điều bọn họ rất bímật, làm cho người ta khó mà nắm chắc hành tung.

"Còn ngươi, cũng là đồng lõa của dâm tặc!" Gã trỏ chỗ đứng của Hoa Mãn Viên,nhưng còn có người nào đâu. doc truyen tai . "A, người đấy, người..."

Thanh cung Viên Khôi than thở: "Ài, Người ta đã đi lâu rồi, ngươi vẫn ngốc nhưvậy! Cố tình gây ra những phiền phức này!"

"Ngươi, sao ngươi không giữ họ lại!" Lý Trụ quở trách.

"Giữ họ? Ha ha, nếu như bọn họ muốn đi, đến mười người nữa cũng không chặnđược, nếu như muốn liều mạng với ngươi, ngươi có mấy mạng chứ? "

Lý Trụ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Nửa ngày mới hỏi: "Ngươi đến Lạc thànhlàm gì, minh chủ có mệnh lệnh ư?"

"Ta đến cùng tam công tử, y đã đến Thanh Long đường rồi!" Viên Khôi vẫn nhạtnhẽo nói.

"À, ta phải mau mau trở về!" Nói xong, cũng không chào Lưu Nhàn Thuận, dẫntheo thủ hạ vội vàng rời khỏi Thiết Kiếm môn, Viên Khôi cũng từ từ đi vào đêmtối.

"Này, Lý..." Lưu Nhàn Thuận cũng không biết phải nói gì, sau cùng thở dài mộttiếng "Ôi".

Khi hắc y nữ tử rời khỏi, Hoa Mãn Viên cũng bay theo sau nàng, hai người chỉcách mười trượng, hắc y nữ tử đột nhiên dừng lại, nhạt nhẽo nói "Ngươi theo talàm gì?"

"Như Mộng, Hoa Thiết Thương rốt cuộc có quan hệ gì với cô?"

Hắc y nữ tử khắp người run rẩy, bình tĩnh nói "Sao ngươi biết ta?"

"Mùi hương, mùi hương trên người cô rất đặc thù, mùi hương này chỉ có cô mớicó thôi! Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy." Hoa Mãn Viên nói.

"Hồi đó ta bảo ngươi kiếm Hoa Thiết Thương, chưa từng nghĩ lại có kết quả thếnày, người đã chết rồi, vả lại cũng không còn ý nghĩa! Hoa công tử, không nênquấy rầy nữa, tái kiến!" Như Mộng nói xong, vận khinh công thân pháp, bónghình tan dần phía nơi xa.

Hoa Mãn Viên do dự một lúc, cuối cùng lại đứng im, lẩm bẩm nói: "Ta cũng khôngđoán được kết quả như vậy, vô tâm hại lão, lão lại vì ta mà chết! Cũng khôngdễ đối đáp với sư môn rồi!"

Nếu như là nhất lưu cao thủ bình thường, hoặc là vượt quá nhất lưu cao thủ,một chưởng ấy của Lý Trụ chắc chắn lấy mạng người, Nhạc Nhạc chỉ là nhị lưucao thủ bình thường, nhưng hắn lại không chết, bởi vì vừa may hắn luyện "NgựNữ Tâm Kinh" đến trình độ này, trái tim bền vững kiên cố, và mức độ chịu đựnghơn người khác gấp trăm lần, hơn nữa hắn kịp thời vận chân khí bảo vệ tâmmạch, chưởng ấy chỉ khiến hắn tổn thương mà thôi. Hắn mơ mơ hồ hồ xuyên quaphố, chỉ muốn kiếm nơi chôn sư phụ, chôn cất là an tâm, hắn không quen Lạcthành, nơi biết cũng không nhiều, giẫm đá xanh trên đường, trong lòng khôngngừng nghĩ tới đất, đất có thể đào, đất có thể chôn sư thi thể.

Lá Phong, cây Phong, rừng Phong, ở Lạc thành, nơi có Phong diệp lâm, chỉ có ởTiên Vu thế gia.

Nhạc Nhạc tiến vào rừng cây, đặt thi thể Hoa Thiết Thương trên một mảnh đấttrống nhỏ, kéo vải che mặt xuống, dùng chưởng lực đào một hố sâu, nội thươnglại nặng thêm, lại khạc ra một ngụm máu nhỏ.

"Sư phụ, xin lão yên nghỉ, đa tạ ân huệ dưỡng dục nhiều năm của lão, thù củalão, chính là thù của ta!"

Hừ, Vạn Lý Minh, vì Tuyết nhi ta cũng chưa kết thúc với bọn họ, vật cánh thiêntrạch, thích giả sinh tồn! Nếu như hôm nay ta bị người ta giết chết, có lẽcũng là đầu xuôi đuôi lọt, cũng không có người để báo thù đâu, Nhược Tuyếtbiết, nhưng nàng không có thì giờ tự săn sóc, Lạc San, nàng chỉ là tiểu nhađầu, không có sức lực. Hết thảy đều phải dựa vào bản thân, hắc hắc, hắc hắc!

Chôn xong Hoa Thiết Thương, nhếch nhác đứng dậy, dáng đi bất ổn ra ngoài,chẳng ngờ nội thương phát tác, hắn hôn mê ngã cạnh rừng Phong.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...