Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 9



Đệ 09 Chương: Gặp Mặt Bích Trâm.

Cửu Long Di Quan: hi mn, bộ này e sẽ up full nhưng từ từ e up dần nhé, Mọi chi tiết xin liên hệ telegam: Cuulongdiquan123

Hiện tại đc 75 chương rồi.

Ngọc Trinh đột nhiên ngồi bật dậy, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội dưới lớp áo ngủ mỏng manh. “Thì ra chỉ là một giấc mơ…” cô lẩm bẩm, tay ôm lấy trán, mồ hôi lăn dài trên gáy thấm ướt mái tóc đen dài. Trong giấc mộng, cô thấy mình trần truồng quấn quýt cùng cha – ông Lập – trên giường, cơ thể ông đè ép cô, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cô rên rỉ trong khoái cảm cấm kỵ. Điều đáng sợ hơn cả là cô không hề ghê tởm, mà ngược lại, còn cảm thấy một sự sung sướng tột độ, như thể cơ thể cô khao khát điều đó. “Mình điên rồi sao? Sao lại mơ thấy chuyện kinh tởm như vậy mà còn thấy thoải mái?” Cô tự trách, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng vì xấu hổ. “Chắc chắn là do tối qua đọc quá nhiều truyện loạn luân…”

Cô liếc nhìn đồng hồ cạnh giường – mới ba giờ sáng. Ngọc Trinh thở dài, lê đôi chân trần xuống sàn gỗ lạnh lẽo, mở cửa phòng, định xuống lầu vào nhà vệ sinh rồi quay lại ngủ tiếp. Nhưng khi bước tới cửa WC, ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ khe cửa khiến cô khựng lại. “Chắc là ba…” cô nghĩ, tim chợt đập nhanh hơn. Sau chuyện ở công viên và những nghi ngờ trước đó, cô không còn thoải mái khi đối diện cha mình. Cô quay đầu, định bước về phòng, nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa nhà vệ sinh bật mở.

Ông Lập đứng đó, ánh mắt ti hí ngái ngủ bất ngờ chạm vào đôi mắt long lanh của Ngọc Trinh. Ông khựng lại, rồi nhanh chóng chuyển sang một nụ cười gượng gạo, nhưng ánh nhìn của ông lại khiến cô rùng mình – nó không giống ánh mắt của một người cha, mà giống một kẻ đang thèm khát điều gì đó. Ngọc Trinh cắn môi, đôi môi mọng đỏ khẽ run, cố gắng bước tới WC như không có gì xảy ra. “Ba…” cô gọi khẽ, giọng ngọt ngào nhưng run rẩy, như một đứa trẻ làm sai đang tìm cách biện minh. “Con muốn vào nhà vệ sinh…”

Ông Lập không đáp ngay, chỉ chậm rãi nghiêng người sang một bên, nhường đường. Nhưng khi Ngọc Trinh lướt qua, ông đột nhiên hành động. Từ phía sau, hai bàn tay thô ráp, ấm nóng của ông vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy. “Ba!” Ngọc Trinh kinh hoảng kêu lên, giọng nhỏ nhưng đầy căng thẳng, cơ thể cứng đờ trong vòng tay ông.

“Suỵt,” ông Lập thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai nhỏ nhắn, mang theo mùi đàn ông nồng đậm khiến cô rùng mình. “Đừng đánh thức mẹ con.” Giọng ông trầm thấp, như một lời cảnh báo đầy ẩn ý. Ánh sáng mờ nhạt từ nhà vệ sinh hắt ra hành lang tối om, làm nổi bật bóng dáng hai cha con trong không gian tĩnh lặng. Đêm tối dường như bao bọc lấy mọi tội lỗi, khiến hành vi của ông Lập càng thêm táo tợn.

“Tiểu Trinh, con thật sự trưởng thành rồi…” ông nói, giọng khàn khàn, bàn tay bắt đầu vuốt ve eo cô qua lớp áo ngủ mỏng. Những ngón tay chai sần lướt chậm rãi, cảm nhận đường cong mềm mại từ eo lên hông, rồi trượt xuống mép mông tròn trịa, như thể đang thưởng thức từng đường nét của cơ thể cô. Ngọc Trinh hoảng sợ, nước mắt chực trào, nhưng cô không dám đẩy mạnh, chỉ khẽ giãy giụa: “Ba, đừng như vậy… Thả con ra…”

Nhưng thay vì buông tay, ông Lập lại siết chặt hơn, kéo cô sát vào ngực ông. “Ngoan nào, để ba ôm một lát thôi, chỉ một lát thôi…” ông thì thầm bên tai cô, giọng đầy mê hoặc, hơi thở ông phả lên gáy cô, nóng ran như thiêu đốt. Ngọc Trinh giãy giụa yếu ớt, đôi tay nhỏ nhắn cố đẩy ông ra, nhưng lực đạo của cô dần suy giảm. Cô không phải không muốn phản kháng, mà là không dám – cô sợ nếu mình chống cự quá mạnh, ông sẽ càng mất kiểm soát. Cô từng nghe đâu đó rằng đàn ông thường bị kích thích hơn khi phụ nữ phản kháng, và điều đó khiến cô run rẩy trong sợ hãi.

Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây phút đều như kéo dài thành thế kỷ. Trước đây, vòng tay của cha luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn, nhưng giờ đây, nó chỉ khiến cô cảm thấy ngột ngạt và bất an. Đêm tối quá tĩnh lặng, đến mức cô nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, hòa lẫn với hơi thở nặng nhọc của ông Lập. Cuối cùng, ông cúi xuống, đặt một nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, đôi môi ông nóng bỏng chạm vào làn da mịn màng, để lại một vệt nước ấm áp. “Nghỉ ngơi sớm đi,” ông nói, rồi buông cô ra, bước về phòng mình mà không quay đầu lại.

Ngọc Trinh đứng đó, cảm giác mất mát kỳ lạ chợt trào lên khi vòng tay ông rời khỏi cơ thể cô. Cô cúi đầu, bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo. “Ba điên rồi…” cô lẩm bẩm, tay ôm lấy ngực, tim vẫn đập loạn xạ. “Đừng đánh thức mẹ con…” Lời ông vang vọng trong đầu cô, như thể cô và ông đang lén lút vụng trộm giữa đêm khuya. Ý nghĩ đó khiến cô rùng mình, nước mắt lăn dài trên má. Sau khi đi vệ sinh, cô trở về phòng, khóa chặt cửa, nằm xuống giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Giấc mơ kinh tởm và cảnh tượng vừa rồi cứ hiện lên trong đầu, khiến cô không thể yên giấc.

Ông Lập cũng không ngủ ngay. Ông nằm trên giường, bên cạnh bà Huyền đang say giấc, nhưng đầu óc ông chỉ nghĩ đến Ngọc Trinh. Cơ thể cô quá quyến rũ, từ vòng ngực căng tròn đến cặp mông tròn trịa, tất cả đều khiến ông khao khát đến phát điên. Ông biết mình không thể kìm nén mãi được nữa. Ông muốn cô, muốn chiếm hữu cô hoàn toàn, dù điều đó có nghĩa là rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Ông bắt đầu nghĩ đến một kế hoạch – một kế hoạch để đưa Ngọc Trinh lên giường, dù chỉ một lần, ông cũng cam lòng.

Sáng hôm sau, Ngọc Trinh vội vàng ăn sáng rồi rời khỏi nhà, không dám nhìn ông Lập dù chỉ một giây. “Đứa nhỏ này, gần đây càng ngày càng kỳ lạ,” bà Huyền nhìn theo con gái, quay sang ông Lập nói.

“Trẻ lớn có suy nghĩ riêng, cứ để nó thoải mái một chút,” ông Lập đáp, giọng điệu bình thản như một người cha mẫu mực.

“Ta thường đi làm không ở nhà, ông nếu rảnh thì quản nó nhiều hơn, con gái không thể để quá tự do,” bà Huyền nhíu mày.

“Ta sẽ,” ông Lập mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một ý nghĩa khác. Quản? Không, ông sẽ “dạy dỗ” cô, dạy cô trở thành người phụ nữ của riêng ông, dù chỉ trên giường.

Ngọc Trinh đã hẹn gặp Bích Trâm – người bạn thân mà cô vẫn gọi là “Biến Biến” – tại một quán cà phê nhỏ trong thành phố. Khi bước vào, cô lập tức nhận ra Bích Trâm ngồi ở góc phòng, mặc một chiếc váy ren trắng gợi cảm, tôn lên thân hình quyến rũ với vòng ngực đầy đặn và đôi chân thon dài. “Bích Trâm, cậu đẹp hơn cả trong ảnh nữa!” Ngọc Trinh reo lên, nắm tay bạn, nỗi phiền muộn trong lòng dường như tan biến.

“Được rồi, làm sao so được với cậu chứ, xinh đẹp như hoa thế này,” Bích Trâm cười, kéo Ngọc Trinh ngồi xuống. Hai cô gái gọi hai ly cà phê, vừa trò chuyện vừa cười đùa như những người bạn thân lâu năm.

“Bích Trâm, sau này cậu phải ra ngoài với mình nhiều hơn nhé, gặp mặt nói chuyện thích hơn chat online nhiều,” Ngọc Trinh cười tươi, đôi môi mọng đỏ cong lên quyến rũ.

“Được thôi. Gặp mặt rồi thì đừng gọi mình là Biến Biến nữa, mình tên Trần Bích Trâm, cứ gọi mình là Bích Trâm là được,” cô bạn đáp, nháy mắt tinh nghịch.

“Ừ, Bích Trâm, haha, cái tên này nghe hay thật, mà chúng ta còn là họ hàng xa nữa chứ,” Ngọc Trinh cười rạng rỡ, nhưng khi Bích Trâm chuyển sang chủ đề chính, nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngấm.

“Nào, nói chuyện nghiêm túc đi,” Bích Trâm nhấp một ngụm cà phê, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Trinh.

“Ừ… Haizz…” Ngọc Trinh thở dài, những hình ảnh kinh tởm từ tối qua ùa về, khiến cô nhíu mày. “Đêm qua, lúc mình đi vệ sinh, đúng lúc gặp ba mình từ trong đó ra. Rồi… rồi ông ấy ôm mình từ phía sau…” Cô đỏ mặt, giọng nhỏ dần, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Bích Trâm nhíu mày, giọng trầm xuống: “Nghe có vẻ vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng…”

“Dù sao thì những gì xảy ra mình đều kể với cậu trên QQ rồi. Cậu thấy thế nào?” Ngọc Trinh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Ban đầu mình còn không dám chắc, nhưng giờ thì mình nghĩ đúng là như vậy. Ba cậu thực sự có ý đồ không trong sạch với cậu, chỉ là chưa biết đến mức độ nào thôi…” Bích Trâm đáp, vẻ mặt nghiêm túc.

“Mức độ nào? Còn có mức độ gì nữa chứ?” Ngọc Trinh ngạc nhiên, đôi môi khẽ hé, để lộ hàm răng trắng ngọc.

“Đương nhiên là có. Có thể ông ấy chỉ muốn ôm cậu, hôn cậu, nhưng cũng có thể là muốn làm chuyện mà đàn ông thèm khát nhất với phụ nữ…” Bích Trâm nói chậm rãi, quan sát phản ứng của bạn.

“Cậu… cậu đừng dọa mình!” Ngọc Trinh run run, đôi tay nắm chặt ly cà phê, mắt long lanh ánh nước.

“Mình chỉ nói là có khả năng thôi. Vậy cậu định làm gì? Nói với mẹ cậu không?” Bích Trâm hỏi tiếp.

“Không, mình không muốn. Mình… mình muốn tự xử lý,” Ngọc Trinh đáp, giọng run nhưng kiên định.

Bích Trâm tinh ý nhận ra sự do dự trong ánh mắt bạn, nhưng cô không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cậu tính xử lý thế nào?”

“Bích Trâm, cậu làm bạn thân nhất của mình, giới thiệu cậu với ba mình đi. Nói với ông ấy rằng mình và cậu không có gì giấu nhau. Như vậy ông ấy sẽ phải dè chừng một chút,” Ngọc Trinh nhìn thẳng vào mắt Bích Trâm, giọng nghiêm túc. Thực ra, cô chỉ muốn tìm một chỗ dựa, một người khiến cô cảm thấy an toàn trước những hành vi ngày càng bất thường của cha. Dù chỉ quen Bích Trâm qua mạng, cô lại tin tưởng cô ấy hơn cả những người bạn thân thiết ngoài đời.

Nghe yêu cầu của Ngọc Trinh, Bích Trâm hơi bất ngờ, khựng lại một chút. Nhưng cô nhanh chóng gật đầu: “Được.” Trong lòng cô cũng tò mò muốn gặp mặt ông Lập – người đàn ông khiến Ngọc Trinh rơi vào tình trạng rối loạn như vậy – để xem ông ta thực sự là ai.

Hai cô gái tiếp tục trò chuyện, không khí dần nhẹ nhàng hơn. Ngọc Trinh kể thêm về những cảm xúc mâu thuẫn của mình, còn Bích Trâm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu an ủi. Khi rời quán cà phê, Ngọc Trinh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm phần nào, nhưng sâu trong tâm trí, hình ảnh vòng tay ông Lập ôm chặt cô, hơi thở nóng bỏng của ông phả lên gáy cô vẫn không ngừng ám ảnh, khiến cô vừa sợ hãi vừa bối rối trước những cảm xúc cấm kỵ đang dần trỗi dậy.

Đệ 10 Chương: Ba Người Bữa Tối

Ngọc Trinh bước vào nhà, đôi chân thon dài trong chiếc quần short ngắn cũn khẽ run khi cô nhìn thấy bà Huyền đang đứng ở phòng khách. “Con về rồi đây,” cô nói nhanh, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự căng thẳng. Không đợi mẹ trả lời, cô vội vã bước về phía cầu thang, muốn trốn ngay vào phòng mình.

Bà Huyền mỉm cười nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng nhưng không thiếu phần tinh tế. “Con xem, con gái mình càng ngày càng đẹp, sau này tìm con rể phải chọn người thật xứng đáng mới được,” bà quay sang ông Lập, giọng đùa vui.

Ông Lập ngồi trên ghế sofa, ánh mắt ti hí lướt qua bóng lưng Ngọc Trinh đang khuất dần trên cầu thang. “Bà nghĩ xa quá rồi,” ông đáp, giọng điệu thờ ơ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Con gái mình, không ai được phép động vào. Tiểu Trinh là của riêng ta…

Buổi tối, tại bàn ăn, không khí gia đình dường như trở lại bình thường, nhưng chỉ là bề ngoài. Ngọc Trinh ngồi đối diện ông Lập, đôi tay nhỏ nhắn cầm đũa khẽ run, ánh mắt cô cúi xuống, tránh nhìn thẳng vào cha. Cô mặc một chiếc áo thun trắng bó sát, tôn lên vòng ngực căng tròn đầy đặn, mỗi lần cô cúi người gắp thức ăn, khe ngực sâu hút hiện lên mờ ảo qua cổ áo trễ, khiến ông Lập không thể rời mắt.

“Ba, mẹ,” Ngọc Trinh bất ngờ lên tiếng, giọng ngọt ngào nhưng đầy quyết tâm, “Mai con muốn mời bạn thân nhất của con đến nhà mình ăn cơm. Ba mẹ mua thêm đồ ăn ngon nhé.”

Bà Huyền nhướng mày, gắp một miếng thịt bỏ vào bát con gái. “Mẹ mai phải tăng ca, để ba con lo liệu vậy. Con cứ yên tâm mời bạn về chơi,” bà đáp, rồi quay sang ông Lập, ánh mắt như dặn dò.

Ngọc Trinh bất giác ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của ông Lập. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cô cảm nhận được một luồng ý tứ khó hiểu từ ông – vừa dịu dàng, vừa thèm khát. Cô vội vàng cúi đầu, đôi má ửng hồng, tim đập thình thịch. “Được rồi, con biết rồi,” ông Lập nói, giọng trầm trầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt mà cô không dám nhìn lâu.

Tối hôm sau, ông Lập bận rộn trong bếp, chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Ông chọn những món Ngọc Trinh thích nhất: thịt bò xào nấm, tôm hấp sả ớt, và một đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt. Mùi thơm lan tỏa khắp nhà, khiến Ngọc Trinh không khỏi ngạc nhiên khi bước xuống lầu. Cô đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng lùn tịt, bụng phệ của cha đang lúi húi bên bếp, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp xen lẫn bất an. Ba vẫn quan tâm mình… Nhưng sao mọi thứ lại trở nên kỳ lạ thế này?

“Ba, đủ rồi đấy, đừng làm nhiều quá,” cô nói, giọng nhẹ nhàng, thoáng chút xót xa khi thấy ông mồ hôi nhễ nhại.

“Không sao, Tiểu Trinh cứ ngồi xem TV đi, lát nữa có bữa tiệc lớn,” ông Lập đáp mà không quay đầu, giọng điệu dịu dàng như muốn lấy lòng cô. Ông biết rõ cơ hội này quý giá thế nào – một dịp để gần gũi cô hơn, dù chỉ là qua những hành động nhỏ nhặt.

Chuông cửa vang lên. Ngọc Trinh định đứng dậy mở cửa, nhưng ông Lập đã nhanh chân bước ra trước. “Để ba,” ông nói, giọng hào hứng. Khi cánh cửa mở, Bích Trâm xuất hiện, xinh đẹp trong chiếc váy ren trắng ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn và đôi chân thon dài trắng muốt. Cô xách một túi hoa quả, nở nụ cười tươi tắn: “Cháu chào chú!”

Ông Lập khựng lại, ánh mắt ti hí lướt từ trên xuống dưới, nuốt nước bọt đánh ực khi nhìn thân hình gợi cảm của Bích Trâm. Con bé này cũng đẹp không kém Tiểu Trinh… ông thầm nghĩ, dục vọng trong lòng lại trỗi dậy. Nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, cười nói: “Vào đi cháu, sao còn mua hoa quả làm gì, khách sáo quá!”

Ngọc Trinh chạy đến, nắm tay Bích Trâm kéo vào nhà. “Bích Trâm, váy này mặc lên người cậu đẹp quá! Chậc chậc, quyến rũ chết người luôn!” cô reo lên, ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.

Bích Trâm cười khúc khích, để Ngọc Trinh kéo mình vào phòng khách. “Ba, con giới thiệu nhé,” Ngọc Trinh quay sang ông Lập, giọng vui vẻ nhưng thoáng chút căng thẳng, “Đây là bạn thân nhất của con, Trần Bích Trâm.”

“Bích Trâm, tên hay lắm. Chào mừng cháu đến chơi nhà chú!” Ông Lập cười lớn, đưa tay ra bắt tay. Khi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Bích Trâm chạm vào tay ông, ông khẽ siết nhẹ, cảm nhận sự mịn màng của làn da cô gái trẻ. Mềm quá… ông thầm nghĩ, lòng rạo rực. “Cháu cứ gọi chú là chú Lập, thoải mái như ở nhà nhé.”

“Vâng ạ, chú Lập,” Bích Trâm đáp, nụ cười hào phóng, không để ý ánh mắt hau háu của ông. Cô đã quen với việc thu hút sự chú ý khi mặc những bộ đồ gợi cảm như thế này.

“Thôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, đừng đứng nói chuyện mãi,” ông Lập vỗ tay, dẫn hai cô gái đến bàn ăn.

Bích Trâm tròn mắt nhìn bàn thức ăn đầy ắp. “Chú Lập, chú làm nhiều món ngon thế này, tụi cháu làm sao ăn hết được!” cô thốt lên, giọng trầm trồ.

“Ăn từ từ, không vội,” ông Lập cười, mở chai Sprite, rót đầy hai ly cho Ngọc Trinh và Bích Trâm. Ông ngồi xuống đối diện hai cô gái, ánh mắt không ngừng lướt qua từng đường cong trên cơ thể họ – từ vòng ngực căng tròn của Ngọc Trinh đến cặp đùi thon thả của Bích Trâm lộ ra dưới mép váy.

Trong lúc ăn, ông Lập tỏ ra rất thân thiện, kể những câu chuyện hài hước khiến cả hai cô gái bật cười. “Bích Trâm này, Tiểu Trinh nhà chú cái gì cũng tốt, nhưng đôi khi hơi bốc đồng, suy nghĩ chưa chín chắn. Cháu là bạn thân nó, nhớ giúp chú để ý nó nhé. Con gái lớn rồi, chú muốn xen vào cũng khó,” ông nói, giọng điệu chân thành nhưng ánh mắt lại ẩn chứa ý tứ khác.

Bích Trâm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt ông Lập: “Chú yên tâm, Ngọc Trinh rất tuyệt, không làm chú phiền lòng đâu. Cháu cũng sẽ quan tâm cô ấy, không để ai bắt nạt cô ấy cả.” Lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng mang chút ẩn ý, như một lời cảnh báo tinh tế.

Ông Lập khựng lại, không chắc Bích Trâm có biết gì không. Con bé này không đơn giản… ông nghĩ thầm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. “Vậy thì tốt, chú yên tâm rồi.”

Bữa tối trôi qua trong không khí vui vẻ, kéo dài hơn ba tiếng mà không ai để ý. Khi đồng hồ chỉ chín giờ, Bích Trâm tao nhã đứng dậy: “Cảm ơn chú Lập đã chiêu đãi, cháu ăn no quá, cũng muộn rồi, cháu xin phép về đây.” Cô bước ra cửa, mang đôi sandal cao gót, để lộ bàn chân trắng muốt và cặp đùi căng mọng.

“Cháu về cẩn thận nhé, lần sau rảnh lại đến chơi,” ông Lập nói, tiễn Bích Trâm ra cửa.

“Bích Trâm, mình đưa cậu một đoạn nhé,” Ngọc Trinh đứng dậy, định đi cùng bạn.

“Không cần đâu, mình bắt xe ngay ngoài kia được mà,” Bích Trâm vẫy tay từ chối.

“Tiểu Trinh, để ba đưa Bích Trâm một đoạn, tiện thể ba mua bao thuốc,” ông Lập nói nhanh, nghiêng đầu nhìn con gái.

“Ừ, được ạ,” Ngọc Trinh gật đầu, quay vào nhà, lòng thoáng chút bất an nhưng không nói gì.

Ngoài trời, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên con đường vắng. Ông Lập bước cạnh Bích Trâm, ánh mắt không rời khỏi thân hình quyến rũ của cô. “Bích Trâm này,” ông lên tiếng khi cả hai dừng lại ở một góc đường.

“Dạ?” Bích Trâm quay sang, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đôi mắt sắc sảo.

“Chú đưa cháu đến đây thôi, chỗ này dễ bắt xe,” ông nói, giọng điệu bình thường nhưng ánh mắt lại hau háu nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô dưới ánh trăng.

“Cảm ơn chú Lập, chú về sớm nghỉ ngơi nhé,” Bích Trâm gật đầu, vẫn giữ vẻ lịch sự.

Ông Lập chần chừ một giây, rồi bất ngờ hỏi: “Bích Trâm, chú xin số điện thoại của cháu được không?” Lời vừa thốt ra, tim ông đập thình thịch, biết mình hơi đường đột nhưng không kìm được.

Bích Trâm nghiêng đầu, nhìn ông một lúc, rồi mỉm cười: “Ngọc Trinh có số của cháu, chú hỏi cô ấy là được.”

“Thật ra… chú không muốn Tiểu Trinh biết. Nếu nó biết chú hỏi số cháu, nó sẽ nghĩ chú can thiệp vào chuyện của nó. Nhưng chú chỉ muốn quan tâm nó thôi, cháu hiểu không?” ông Lập nói, giọng thành khẩn, ánh mắt ti hí ánh lên vẻ chân thành giả tạo.

Bích Trâm suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được ạ.” Cô đọc một chuỗi số, ông Lập vội vàng ghi nhớ trong đầu, lòng rạo rực vì cảm giác chiến thắng nhỏ bé.

“Xe đến rồi, cháu đi đây. Chú Lập bye bye!” Bích Trâm vẫy tay, bước lên chiếc taxi vừa dừng lại, để lại ông Lập đứng đó, ánh mắt vẫn dán vào bóng dáng cô khuất dần.

Ông quay về nhà, nhưng chợt nhớ ra mình quên mua thuốc. Ông nhếch môi cười, tiện tay vứt bao thuốc cũ trong túi quần vào thùng rác gần đó, lòng thầm nghĩ đến kế hoạch tiếp theo – không chỉ với Ngọc Trinh, mà cả Bích Trâm nữa. Hai cô gái này… đều là tuyệt phẩm… ông tự nhủ, dục vọng trong lòng lại bùng cháy dữ dội.

Đệ 11 Chương: Tình Cảm Mãnh Liệt KTV (Thượng)

Bích Trâm giữ kín chuyện ông Lập xin số điện thoại của cô, không hé lộ với Ngọc Trinh. Dù lòng cô thoáng nghi ngờ về ý đồ thực sự của ông, cô tự tin mình có thể xử lý được, và không muốn làm bạn thân thêm lo lắng. Chỉ là một số điện thoại, có gì to tát đâu, cô tự nhủ, gạt bỏ cảm giác bất an sang một bên.

Tại nhà, ông Lập bước vào phòng khách, không thấy bóng dáng Ngọc Trinh đâu – có lẽ cô đã lên phòng từ lâu. Ông đi vào bếp, mở vòi nước lạnh, để dòng nước mát rượi chảy qua khuôn mặt đỏ gay vì dục vọng. Ông không phải gã đàn ông thấy ai cũng thèm muốn, nhưng vẻ đẹp của Ngọc Trinh và Bích Trâm thì không ai cưỡng nổi. Nếu so sánh, Ngọc Trinh là viên ngọc quý với vẻ thanh tú, dịu dàng mà đầy gợi cảm, còn Bích Trâm lại như bông hoa nở rộ giữa phố thị, sắc sảo và quyến rũ đến mê hồn. Cả hai đều khiến ông khao khát, nhưng Ngọc Trinh – con gái ông – là ngọn lửa ông không thể dập tắt.

Đồng hồ chỉ chín giờ rưỡi tối, bà Huyền vẫn chưa về. Ông Lập nằm dài trên sofa, mắt dán vào màn hình TV, nhưng tâm trí ông không ở đó. Ông nghĩ đến Ngọc Trinh – cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay ông đêm qua, đôi môi mọng đỏ ông đã chiếm đoạt trong xe, và cả ánh mắt long lanh hoảng loạn mà đầy mê hoặc của cô. Dục vọng trong ông như ngọn núi lửa âm ỉ, chỉ chờ cơ hội để bùng nổ. Phải hành động ngay khi còn cơ hội… ông tự nhủ, một kế hoạch táo bạo dần thành hình trong đầu.

“Tiểu Trinh, con ngủ chưa?” Ông Lập bước lên lầu, đứng trước cửa phòng cô, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa sự thúc giục.

“Chưa ạ, ba cần gì sao?” Giọng Ngọc Trinh vang lên từ bên trong, hơi ngập ngừng, thoáng chút căng thẳng. Cô đang ngồi trước laptop, đôi mắt long lanh dán vào màn hình đầy những dòng chữ dâm dục từ truyện loạn luân cô tải về. Nghe tiếng bước chân cha, cô vội tắt máy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Mở cửa đi, ba muốn nói chuyện với con,” ông Lập nói, giọng dịu dàng nhưng mang chút áp lực khiến cô không dám từ chối.

“Dạ…” Ngọc Trinh đáp khẽ, đứng dậy, đôi chân trần run run bước đến mở cửa. Khi ông Lập bước vào, cô đứng im, ánh mắt cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn đan chặt trước ngực, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh ôm sát cơ thể, để lộ đường cong gợi cảm từ vòng ngực căng tròn xuống eo thon nhỏ.

“Có muốn đi hát KTV với ba không?” Ông Lập cầm một món đồ trang trí nhỏ trên bàn học của cô, xoay xoay trong tay, giả vờ hỏi một cách tùy ý, nhưng ánh mắt ti hí không rời khỏi thân hình cô.

“Ba cũng biết hát sao?” Ngọc Trinh ngẩng lên, đôi mắt to tròn mở lớn đầy ngạc nhiên, khuôn mặt thanh tú thoáng chút tò mò xen lẫn nghi ngờ.

Ông Lập cười thầm trong bụng. Con bé này, tưởng ba già rồi chẳng biết gì sao… “Đi thì thay đồ đi, ba con mình đến Hảo Nhạc Địch chơi,” ông nói, rồi quay lưng bước xuống lầu, không chờ cô trả lời. Ông hiểu rõ Ngọc Trinh – cô mê ca hát, và ông chắc chắn cô sẽ không từ chối cơ hội này.

Gần mười giờ, hai cha con đã có mặt tại KTV Hảo Nhạc Địch. Ngọc Trinh mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang, ôm sát cơ thể, tôn lên bầu ngực căng tròn phập phồng theo từng nhịp thở, núm vú nhô lên mờ ảo qua lớp vải khi cô cử động. Chiếc quần short bò ngắn cũn để lộ đôi chân thon dài trắng muốt, cặp mông tròn trịa đung đưa theo mỗi bước đi, như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Ông Lập đi bên cạnh, ánh mắt ti hí dán chặt vào từng đường cong của cô, dương vật trong quần khẽ cương lên, tưởng tượng cảnh cô nằm dưới thân mình, rên rỉ trong khoái lạc.

“Ai da, ba, ba nói với mẹ chưa vậy?” Ngọc Trinh chợt nhớ ra, quay sang hỏi, giọng hơi lo lắng xen lẫn hào hứng. Đã lâu cô không đi hát, niềm vui khiến cô quên mất việc báo với mẹ.

“Yên tâm, ba để lại giấy nhắn trên bàn rồi,” ông Lập đáp, giọng bình thản, khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Ông luôn cẩn thận, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Trong phòng hát, Ngọc Trinh nhanh chóng nhập cuộc. Cô cầm micro, giọng hát trong trẻo, ngọt ngào vang lên, lấp đầy không gian kín đáo. Mái tóc đen dài tung bay theo từng điệu nhạc, đôi môi mọng đỏ hé mở, để lộ hàm răng trắng ngọc khi cô say sưa hát. Ông Lập ngồi trên sofa, ngả người ra sau, ánh mắt hau háu nhìn cô, tay vô thức đặt lên đùi mình, xoa nhẹ như để kìm nén dục vọng. Nhìn cô đứng đó, thân hình gợi cảm như một bức tượng sống, ông cảm thấy vừa hạnh phúc vừa thèm khát đến điên dại.

“Ba, ba hát một bài đi!” Sau khi hát liền năm bài, Ngọc Trinh quay sang ông, đôi má ửng hồng vì hứng khởi, mồ hôi lăn dài trên gáy thấm ướt tóc mai, đôi mắt long lanh như ngậm nước, quyến rũ đến mức khiến ông nuốt nước bọt đánh ực.

“Được thôi,” ông Lập cười, cầm micro, chọn bài Đông Lại của Lâm Tuấn Kiệt. “Không cẩn thận trở lại đêm hôm đó, không cẩn thận mọi thứ lại hiện lên…” Giọng ông trầm ấm, đầy cảm xúc, vang vọng trong căn phòng nhỏ. Ngọc Trinh vỗ tay khen ngợi, đôi môi cong lên thành nụ cười, cô không ngờ cha mình lại có giọng hát cuốn hút đến vậy, như một người tình trong mộng.

Cô nhắm mắt, đắm mình trong giai điệu, để tiếng hát của ông cuốn lấy tâm trí. Khi bài hát kết thúc, ông Lập đưa micro còn lại cho cô. “Hát cùng ba nhé,” ông nói, giọng trầm đầy từ tính, rồi chọn bài Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh. Khi giai điệu tình tứ vang lên, Ngọc Trinh đỏ mặt, đôi môi khẽ run. Ba chọn bài gì mà kỳ vậy… cô nghĩ, nhưng ông đã bắt đầu hát, giọng trầm ấm mê hoặc vang lên, kéo cô vào thế giới của ông.

Không còn cách nào khác, cô đành hát theo, ban đầu còn ngượng ngùng, đôi tay nắm chặt micro run run, nhưng dần dần, âm nhạc cuốn cô đi. Cô buông lỏng, hòa giọng cùng ông, hai cha con đắm chìm trong những bản tình ca đôi đầy ngọt ngào và dâm mỹ. Ngọc Trinh hát say mê, ánh mắt mơ màng nhìn ông Lập, mái tóc đen dài lòa xòa trước mặt, đôi môi mọng đỏ lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Giọng ông ấy thật ấm… Nếu ông không phải ba mình, mà là người yêu, chắc hẳn sẽ rất tuyệt… cô thầm nghĩ, lòng thoáng rung động kỳ lạ, một cảm giác cấm kỵ len lỏi trong tâm hồn.

Hát xong một bài nữa, ông Lập đứng dậy: “Ba đi lấy nước uống cho con.”

“Dạ,” Ngọc Trinh gật đầu, ngồi xuống sofa, dựa người nghỉ ngơi, đôi chân thon dài bắt chéo đầy gợi cảm, mép quần short trễ lên cao để lộ một phần mông tròn trắng muốt.

Ông Lập bước ra quầy đồ uống, rót hai ly nước chanh mát lạnh. Khi không ai để ý, ông lén bỏ một ít bột trắng từ túi quần vào một ly, khuấy đều, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm. Chỉ một chút thôi… để con thả lỏng, để ba có thể chạm vào con nhiều hơn… ông tự nhủ, dương vật trong quần cương cứng vì tưởng tượng cảnh sắp tới.

“Tiểu Trinh, uống nước chanh này,” ông trở lại, đưa ly nước cho cô, ánh mắt ti hí dán vào đôi môi mọng đỏ của cô khi cô cầm ly.

Ngọc Trinh uống một hơi dài, cổ họng khô khốc sau khi hát được làm dịu, từng giọt nước lăn xuống cằm, chảy dọc theo cổ, thấm ướt cổ áo, để lộ khe ngực sâu hút. Ông Lập ngồi xuống cạnh cô, sát hơn bình thường, tay trái vòng qua đầu cô, đặt lên lưng sofa, tay phải đặt lên đùi mình, cách đùi cô chỉ vài phân. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của ông phả lên má.

“Ba, nóng quá, mở điều hòa lên được không?” Ngọc Trinh nói, đôi má ửng hồng, một luồng nhiệt lạ lùng lan tỏa từ bụng dưới lên ngực, khiến cô thở gấp. Ngồi gần cha như vậy làm tim cô đập nhanh, cơ thể khô nóng kỳ lạ, như có thứ gì đó thôi thúc cô cởi bỏ lớp áo đang bó chặt.

Ông Lập mỉm cười đắc ý khi thấy thuốc bắt đầu có tác dụng. “Nóng sao nổi bằng ba… Con nóng thì cởi áo ra đi, để ba ngắm con cho mát lòng,” ông nói, giọng trầm đầy dục vọng, cúi sát vào cô, hơi thở nóng hổi phả lên gáy cô.

Ngọc Trinh giật mình, bản năng lùi người lại, nhưng sofa nhỏ không cho cô chỗ trốn. Cởi áo? Sao được chứ! cô nghĩ, đầu óc bắt đầu mơ hồ. Ông Lập tiến gần hơn, khuôn mặt ông chỉ cách mặt cô vài phân, ánh mắt ti hí đục ngầu vì thèm khát. “A!” Cô khẽ kêu lên khi vành tai bị ông ngậm lấy, đầu lưỡi thô ráp liếm láp, mơn trớn quanh vành tai nhỏ nhắn, để lại vệt nước bọt óng ánh, khiến cô rùng mình vì kích thích.

“Ba…” Giọng cô run rẩy, mềm mại như rên rỉ, âm thanh tiêu hồn vang lên trong không gian kín. Ông Lập vòng tay trái ôm chặt eo cô, tay phải đỡ lấy má trái, ngón cái vuốt ve làn da mịn màng, rồi trượt xuống cổ, chạm vào khe ngực lộ ra qua cổ áo trễ. Ngọc Trinh mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi cô định lên tiếng, ông bất ngờ quay mặt cô lại, đôi môi nóng bỏng, hôi mùi thuốc lá đè xuống môi cô, ngấu nghiến hôn cô như một con thú đói mồi.

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, ông Lập như quên hết tất cả, ôm chặt cô vào lòng, đầu lưỡi thô ráp lùa vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô trong một nụ hôn ướt át, dâm đãng. Ông mút mạnh, thưởng thức vị ngọt ngào từ nước bọt của cô, lòng khao khát được nhiều hơn nữa. Ngọc Trinh cố đẩy ông ra, nhưng tay cô vô lực, cơ thể mềm nhũn dưới tác dụng của thuốc, chỉ biết run rẩy trong vòng tay ông. Trong lúc giãy giụa, nụ hôn sâu đậm của ông lại khiến cô cảm nhận một luồng khoái cảm cấm kỵ trỗi dậy, âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ thoát ra từ cổ họng.

Ông Lập đẩy đầu lưỡi sâu hơn, khám phá khoang miệng cô, ngậm lấy lưỡi cô, mút mạnh như muốn nuốt trọn. Đây là lần đầu tiên ông hôn cô sâu đến vậy, cảm giác sung sướng tột độ khiến ông rên khẽ, dương vật trong quần cương cứng đến đau nhức. Ngọc Trinh đầu óc trống rỗng, lần đầu trải qua nụ hôn lưỡi khiến cô như lạc vào cơn mê, không còn sức chống cự, để mặc ông muốn làm gì thì làm.

Tay ông không ngừng di chuyển, tay trái siết chặt eo cô, ngón tay bấu vào da thịt mềm mại qua lớp áo, tay phải mạnh bạo đặt lên bầu ngực căng tròn, bóp mạnh qua lớp áo sơ mi. Ngọc Trinh giật mình, bản năng giơ tay ngăn lại, nhưng cô không đủ sức, chỉ yếu ớt nắm lấy tay ông, để ông xoa nắn tùy ý. Ông Lập kích động cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, ngón cái day mạnh lên núm vú cương cứng qua lớp vải, khiến cô rên rỉ không kiểm soát. Ông kéo cô sát hơn, hôn sâu hơn, đôi môi rời khỏi miệng cô, trượt xuống cổ, rồi xuống ngực, để lại những vệt nước bọt nóng bỏng trên làn da trắng ngần.

Ông cởi nút áo đầu tiên của cô, nhìn khuôn mặt mơ màng, đôi mắt long lanh nửa khép của Ngọc Trinh, dục vọng trong ông bùng cháy dữ dội. Ông tháo nút thứ hai, bầu ngực trắng muốt dần lộ ra qua lớp áo lót trắng tinh khôi, khe ngực sâu hút phập phồng theo nhịp thở gấp gáp. Ông nhanh tay cởi hết các nút còn lại, kéo áo sơ mi sang hai bên, để lộ nửa thân trên của cô trước mắt. Bộ ngực căng tròn được nâng đỡ bởi áo lót, núm vú nhô lên mờ ảo qua lớp vải mỏng, bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, đường cong hoàn hảo hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo, khiến ông thở gấp, ánh mắt đục ngầu vì thèm khát.

Ông Lập gầm nhẹ, hai tay ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn lên làn da lộ ra bên ngoài áo lót, ngậm lấy da thịt mềm mại, mút mạnh để lại những dấu đỏ. Đầu lưỡi ông liếm qua khe ngực, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô, thèm khát như một con sói đói ngấu nghiến con mồi. Ngọc Trinh cảm nhận sự mát lạnh và ẩm ướt trước ngực, ý thức dần tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể lại run rẩy dữ dội. Cô mở mắt, nhìn ông Lập cúi đầu hôn liếm ngực mình, toàn thân cứng đờ. Trời ơi! Mình đang làm gì thế này? Cô hoảng loạn, không thể tin cha mình lại làm điều kinh tởm này, và tệ hơn, cô lại cảm thấy cơ thể mình nóng ran, khao khát đáp lại.

Cô tưởng đây là mơ, cố vùng vẫy để tỉnh lại, nhưng không thể cử động, tay chân như bị trói chặt bởi khoái cảm. Hành động dâm dục của ông Lập khiến cô vừa muốn dừng lại, vừa bị cơ thể phản bội, khô nóng và thèm khát nhiều hơn. “Trinh bảo bối…” ông thì thầm, hai tay vuốt ve khắp cơ thể cô, ngón tay thô ráp lướt qua từng đường cong, đắm chìm trong khoái lạc. Ông ngồi lên đùi cô, kéo áo sơ mi xuống khỏi vai, để lại cô chỉ với chiếc áo lót che thân, ánh mắt ông như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

“Đừng…” Ngọc Trinh yếu ớt phản kháng, nhưng giọng cô giờ đây mềm mại, quyến rũ đến mức khiến ông Lập mất hết lý trí, chỉ muốn lao vào chiếm đoạt cô triệt để.

Đệ 12 Chương: Tình Cảm Mãnh Liệt KTV (Hạ)

“Bảo bối…” Ông Lập thì thầm, giọng khàn đục như một con thú động dục. Ông vội vã cởi phăng chiếc áo phông cũ kỹ, để lộ thân hình lùn tịt, bụng phệ đầy mỡ rung lên theo từng cử động. Không chần chừ, ông đè sát cơ thể trần trụi xuống Ngọc Trinh, làn da nóng bỏng, nhễ nhại mồ hôi của ông ép chặt vào cơ thể mềm mại của cô. Qua lớp áo lót mỏng manh, ông cảm nhận rõ bầu ngực căng tròn của cô cọ vào ngực mình, hai đầu nhũ hoa cứng lên dưới sức ép, khiến ông rùng mình vì kích thích. Ông cúi xuống, đôi môi tham lam ngậm lấy môi cô, mút mạnh, đầu lưỡi thô ráp lùa vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô trong một nụ hôn ướt át, dâm đãng.

Ngọc Trinh rên lên, âm thanh yêu kiều thoát ra từ đôi môi mọng đỏ, mềm mại như một lời mời gọi không lời. Cô cố đẩy ông ra, đôi tay nhỏ nhắn run rẩy đặt lên ngực ông, nhưng sức lực yếu ớt của cô chỉ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng. “Mình bị sao vậy? Sao lại để ba làm thế này…” cô tự hỏi trong hoảng loạn, đầu óc quay cuồng. Nhưng cơ thể cô lại phản bội, từng tiếng rên rỉ bật ra khi ông Lập rời môi cô, trượt xuống cổ, liếm láp làn da trắng ngần, để lại những vệt nước bọt óng ánh. Ông ngậm lấy da thịt mềm mại trên cổ cô, cắn nhẹ, rồi trượt xuống ngực, hít sâu mùi hương ngọt ngào từ khe ngực sâu hút của cô.

Ông Lập vòng tay ra sau lưng, ngón tay thô ráp lần tìm khóa áo lót. Ngọc Trinh nhận ra ý định của ông, vặn vẹo cơ thể trong cơn hoảng loạn, cặp mông tròn trịa cọ sát vào đùi ông, vô tình kích thích ông thêm. “Ba, cầu ba… đừng mà…” cô van xin, đôi mắt long lanh ngập nước, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng vì xấu hổ và dục vọng bị khơi dậy. Giọng cô run rẩy, nhưng lại mang một âm điệu quyến rũ không thể cưỡng lại, như một lời mời gọi ngầm. Trong tiềm thức, cô nghĩ rằng nếu áo lót còn trên người, cô vẫn giữ được chút ranh giới cuối cùng.

“Tiểu yêu tinh dâm đãng…” Ông Lập gầm gừ, không cởi áo lót ngay, mà cúi xuống hôn cô dữ dội hơn, đôi môi ông ngấu nghiến môi cô, đầu lưỡi lùa sâu vào miệng, quấn lấy lưỡi cô, mút mạnh như muốn nuốt trọn vị ngọt ngào từ nước bọt của cô. Ông không dừng lại ở đó, tay trái siết chặt eo cô, tay phải bóp mạnh bầu ngực qua lớp áo lót, ngón cái day mạnh vào đầu nhũ hoa đang cương cứng, khiến cô rên rỉ không kiểm soát. Ông không vội cởi áo lót, vì ông muốn kéo dài khoảnh khắc này, thưởng thức từng phản ứng của cô trước khi chiếm đoạt cô hoàn toàn. Đây là KTV, không phải nơi kín đáo để ông đi đến bước cuối, nhưng dục vọng trong ông đã cháy đến đỉnh điểm.

Ngọc Trinh mê man, đầu óc trống rỗng, không còn nhận ra cha mình trong gã đàn ông đang điên cuồng hôn liếm cô. Hình ảnh ông Lập dịu dàng ngày thường đã bị thay thế bởi một con thú đói khát, chỉ biết đến tình dục. “Sao lại thế này… Mình còn mặt mũi nào đối diện ba sau chuyện này?” cô tự hỏi, nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt tóc mai. Nhưng cơ thể cô lại run rẩy đáp lại, từng cái cắn nhẹ của ông trên cổ cô, từng cái bóp mạnh lên ngực cô khiến cô rên rỉ, âm thanh dâm đãng vang vọng trong phòng hát kín.

Ông Lập cảm nhận dương vật cương cứng trong quần mình cọ sát vào hạ thể cô qua lớp quần short mỏng. Ông đẩy hông chậm rãi, để vật cứng nóng bỏng ma sát lên vùng kín của cô, cách lớp vải, ông cảm nhận được hơi ấm và sự ẩm ướt từ cô truyền qua. Ngọc Trinh xấu hổ đến mức muốn chết, đôi chân khép chặt nhưng không ngăn được cảm giác kích thích dâng trào. Ông Lập càng táo bạo hơn, kéo khóa quần mình xuống, để dương vật bật ra, cọ sát trực tiếp lên quần short của cô, cảm giác da thịt nóng bỏng chạm vào khiến ông rên lên đầy khoái lạc. “Tiểu Trinh… con làm ba sướng quá…” ông thì thầm, giọng khàn đục, bàn tay thô ráp luồn vào áo lót, bóp mạnh bầu ngực trần, ngón tay vê đầu nhũ hoa đỏ hồng, khiến cô cong người rên rỉ.

Cô cắn chặt môi, cố kìm nén tiếng rên, nhưng ông Lập không cho cô cơ hội. Ông kéo tay cô, ép những ngón tay nhỏ nhắn chạm vào dương vật cương cứng, nóng rực của mình. Ngọc Trinh giật mình, rụt tay lại như bị bỏng, nhưng ông giữ chặt, dẫn dắt tay cô vuốt ve từ gốc lên đỉnh, cảm nhận từng đường gân nổi lên dưới làn da thô ráp của ông. “A!” Khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào quy đầu ướt át, ông Lập rên lớn, tiếng gầm gừ đầy thỏa mãn vang lên, trong khi Ngọc Trinh run rẩy dữ dội, nước mắt lăn dài vì xấu hổ. Mình đang làm gì thế này? Dùng tay vuốt ve ba mình… Đây là loạn luân! cô hét lên trong lòng, nhưng cơ thể cô lại không nghe lời, bàn tay bị ông điều khiển, chậm rãi vuốt lên xuống theo nhịp ông muốn.

Ông Lập đẩy cô nằm ngửa xuống sofa, đè lên người cô, dương vật cương cứng cọ sát mạnh hơn giữa hai đùi cô, qua lớp quần short, ông cảm nhận được sự ẩm ướt từ vùng kín của cô thấm ra. Ông cúi xuống, ngậm lấy đầu nhũ hoa qua lớp áo lót, mút mạnh, đầu lưỡi liếm láp quanh núm vú, để lại vệt nước bọt óng ánh. Ngọc Trinh rên rỉ, cơ thể cong lên vì khoái cảm, hai tay vô thức bấu chặt vào vai ông, móng tay cào lên da thịt ông để lại những vết đỏ. “Ba… đừng…” cô van xin, nhưng giọng cô giờ đây mềm mại, dâm đãng, như một lời mời gọi ông đi xa hơn.

Ông Lập gầm lên, tay trái luồn xuống dưới quần short của cô, ngón tay thô ráp chạm vào vùng kín ẩm ướt, vuốt ve qua lớp quần lót mỏng. Ông cảm nhận được sự nóng ran và chất lỏng rỉ ra từ cô, ngón tay ông day nhẹ lên âm vật, khiến cô rên lớn, cơ thể giật nảy vì khoái cảm. “Tiểu Trinh… con ướt hết rồi… thích ba làm thế này đúng không?” ông thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên gáy, tay còn lại bóp mạnh ngực cô, kéo áo lót xuống để lộ bầu ngực trần trắng muốt, núm vú đỏ hồng cương cứng dưới ánh đèn mờ ảo.

Ngọc Trinh khóc nức nở, nhưng cơ thể cô lại phản bội, hông cô vô thức nâng lên đáp lại từng cái vuốt ve của ông. Ông Lập không dừng lại, ngón tay ông luồn vào trong quần lót, chạm trực tiếp vào vùng kín trơn nhẵn, ướt át của cô. Ông chậm rãi đưa một ngón tay vào trong, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ từ âm đạo của cô, từng nhịp đẩy nhẹ khiến cô rên rỉ không kiểm soát, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn trên khuôn mặt thanh tú. “Ba… không… con không chịu nổi…” cô hét lên, nhưng giọng cô lạc đi trong khoái cảm, cơ thể run rẩy dữ dội khi ông đẩy sâu hơn.

Ông Lập thở gấp, dương vật ông cương cứng đến đau nhức, rỉ chất lỏng trong suốt từ đầu quy đầu. Ông kéo tay cô đặt lại lên dương vật mình, ép cô vuốt mạnh hơn, trong khi ngón tay ông trong âm đạo cô tăng tốc, từng nhịp ra vào khiến cô cong người, rên rỉ dâm đãng vang khắp phòng. “Tiểu Trinh… con làm ba sướng quá… Vuốt mạnh lên…” ông ra lệnh, giọng khàn đặc, tay còn lại bóp mạnh ngực cô, ngậm lấy núm vú, mút mạnh đến mức để lại dấu đỏ trên làn da trắng ngần.

Không đầy ba phút, cả hai cùng đạt đỉnh. Ông Lập gầm lên, bắn tinh dịch nóng hổi lên tay cô, từng dòng trắng đục chảy xuống ngón tay thon dài, trong khi Ngọc Trinh co giật dữ dội, âm đạo siết chặt ngón tay ông, một dòng chất lỏng ấm nóng tuôn ra từ cô, thấm ướt quần lót và sofa. Cô khóc nức nở, ánh mắt trống rỗng, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay ông, không còn sức để phản kháng hay suy nghĩ.

Sau cơn khoái lạc, ông Lập nằm đè lên người cô, thở hổn hển, tay vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô, ngón tay quấn quanh từng lọn tóc đen dài. Ngọc Trinh khóc mệt, đôi mắt long lanh giờ đây vô hồn, để mặc ông vuốt ve cơ thể mình. Ông lấy giấy ăn, chậm rãi lau sạch tinh dịch trên tay cô, rồi mặc lại áo sơ mi cho cô, cài từng nút áo bằng đôi tay run rẩy vì thỏa mãn. Ông kéo cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng, để cô tựa lên ngực mình, thì thầm: “Tiểu Trinh, ba yêu con lắm…”

Cô lắc đầu yếu ớt, không biết phải trả lời thế nào. Ba con mình giờ là gì đây? cô tự hỏi, lòng ngập tràn hối hận. Nếu tối nay không đi KTV, mọi chuyện đã không xảy ra… Cô đã vượt qua ranh giới với cha mình, và giờ đây, mọi thứ đều tan vỡ.

Ông Lập cũng thoáng hối hận, biết mình đã đi quá xa, nhưng khoái cảm vừa rồi quá mãnh liệt, quá ngọt ngào để ông có thể dừng lại. Thuốc chỉ khiến cô mê man tạm thời, nhưng không thể phá vỡ ranh giới đạo đức trong lòng cô. Dù vậy, ông không hối tiếc hoàn toàn – ông đã nếm được cơ thể cô, và ông sẽ không dừng lại. Ông cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt kiên định: Dù là thiên đường hay địa ngục, con phải thuộc về ba… cả tâm hồn lẫn thể xác.

Trên đường về, Ngọc Trinh ngồi im trên ghế phụ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, bóng đêm phản chiếu nỗi đau trong lòng cô. Cô cảm nhận rõ tình yêu mãnh liệt của ông Lập, không phải tình cha con, mà là tình yêu của một gã đàn ông với người phụ nữ khiến hắn mê đắm. Nhưng cô không thể chấp nhận điều đó – nó quá kinh tởm, quá vượt xa giới hạn của cô.

Khi xe dừng ở bãi đỗ, cô định mở cửa bước ra, nhưng ông Lập giữ tay cô lại. Không kịp phản ứng, ông cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô lần nữa. “Ưm…” Cô giãy giụa, dùng sức đấm vào ngực ông, nhưng ông giữ chặt tay cô, đẩy lưỡi vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô trong một nụ hôn sâu đậm, ướt át. Cô run rẩy, cố đẩy ông ra, nhưng ông càng hôn mãnh liệt hơn, đầu lưỡi ông tìm kiếm, ép cô đáp lại. “Ông Lập!” cô hét lên khi ông rời môi cô, chuyển sang hôn lên má, giọng cô lạc đi vì tức giận và sợ hãi.

Ông khựng lại, bất ngờ khi cô gọi thẳng tên mình. Lợi dụng lúc ông ngẩn ra, Ngọc Trinh mở cửa xe, chạy thẳng về nhà, để lại ông Lập ngồi đó, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng cô. “Thực xin lỗi, Tiểu Trinh… Ba yêu con, ba không kìm được…” ông lẩm bẩm, lòng vừa thỏa mãn vừa day dứt, nhưng dục vọng vẫn cháy âm ỉ, không hề nguôi ngoai.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...