Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 74



Sau vụ nổ súng kinh hoàng tại khách sạn Mỹ Lâm, cuộc sống của những người trong cuộc rẽ sang những hướng không ngờ tới.

Tôn Nguyên, kẻ thủ ác, tưởng rằng đã cao chạy xa bay, nhưng lưới trời lồng lộng, làm sao thoát khỏi sự truy lùng của Ông Lập. Thông qua tay sai và mạng lưới của mình, Ông Lập nhanh chóng xác định được nơi ẩn náu của Tôn Nguyên. Gã không biết rằng, mọi đường đi nước bước của mình đều nằm trong lòng bàn tay kẻ mà gã căm hận nhất. Chỉ vài ngày sau, khi Tôn Nguyên đang chuẩn bị bỏ trốn ra nước ngoài, gã bị người của ông Lập tóm gọn. Không một lời giải thích, đôi chân của Tôn Nguyên bị đánh gãy như một lời cảnh cáo tàn khốc trước khi gã bị ném cho cảnh sát như một con chó hoang. Với những tội ác đã gây ra, Tôn Nguyên phải nhận bản án 10 năm tù, trả giá cho sự độc ác và thù hận của mình.

Trong bệnh viện, Bích Trâm may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Viên đạn chỉ sượt qua phần mềm, không gây tổn thương nghiêm trọng. Nhờ sự chăm sóc tận tình và nguồn lực của Ông Lập, cô hồi phục nhanh chóng. Nhưng vết thương lòng và cú sốc tinh thần thì cần nhiều thời gian hơn để nguôi ngoai. Nhìn thấy tình yêu sâu đậm và không thể tách rời giữa Ngọc Trinh và cha cô ấy, Bích Trâm hiểu rằng mình mãi mãi không có chỗ trong thế giới đó. Cô quyết định rời xa nơi đau buồn này. Sau khi bình phục hoàn toàn, cô lặng lẽ làm thủ tục xuất ngoại, bắt đầu một cuộc sống mới ở trời Âu. Với trí thông minh và bản lĩnh của mình, Bích Trâm dần xây dựng được sự nghiệp riêng, trở thành một nữ doanh nhân thành đạt. Cô tìm được hạnh phúc bên một người chồng ngoại quốc, quá khứ đau buồn được xếp lại gọn gàng, và cô không bao giờ quay trở lại Việt Nam nữa.

Điều kỳ diệu nhất lại xảy ra với Bà Huyền. Sau cơn hôn mê sâu tưởng chừng không bao giờ tỉnh lại, một ngày kia, bà đột nhiên mở mắt. Nhưng cú sốc kinh hoàng đã lấy đi toàn bộ ký ức của bà. Bà Huyền tỉnh dậy như một tờ giấy trắng, tâm trí như một đứa trẻ ngây thơ, không còn nhớ gì về người chồng là Ông Lập hay cô con gái Ngọc Trinh. Quá trình hồi phục của bà kéo dài và đầy thử thách, nhưng trong những ngày tháng ấy, bà luôn có sự chăm sóc dịu dàng, kiên nhẫn của bác sĩ Lê Minh – vị bác sĩ trung niên tài giỏi, hiền lành và vẫn còn độc thân, người trực tiếp điều trị cho bà. Tình cảm dần nảy nở giữa họ một cách tự nhiên. Sự ấm áp và chân thành của bác sĩ Lê Minh đã sưởi ấm trái tim trống rỗng của Bà Huyền. Vài năm sau, họ kết hôn, xây dựng một mái ấm hạnh phúc và bình yên. Bà Huyền sống một cuộc đời mới, không còn vương vấn gì quá khứ đã lãng quên.

Sự ra đi và bình yên của Bà Huyền, cùng với việc Bích Trâm đã tìm được hạnh phúc riêng, đã tháo gỡ những nút thắt cuối cùng trong lòng Ông Lập và Ngọc Trinh. Họ không còn phải đối mặt với sự dằn vặt hay nỗi sợ hãi bị phơi bày. Đứa con của họ, kết tinh tình yêu cấm kỵ nhưng chân thành, ra đời khỏe mạnh và thông minh, như lời khẳng định hạnh phúc mà họ xứng đáng có được.

Mùa hè một năm sau, trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.

“A… Ngọc Trinh…” Ông Lập lái chiếc xe mui trần sang trọng chạy như bay trên đường núi, một cô gái xinh đẹp đang nằm ở hạ thân ông ngậm lấy côn thịt, lên xuống vuốt ve. Quy đầu bị đầu lưỡi Ngọc Trinh từng chút kích thích, Ông Lập kích động đạp mạnh ga, giữ tốc độ xe đồng bộ với cường độ khoái cảm của ông…

Ông Lập lái xe đến trước một căn nhà gỗ nhỏ dừng lại, nâng mặt Ngọc Trinh lên, điên cuồng cùng cô giao lưỡi quấn quýt, triền miên không dứt…

Hai người vừa hôn môi vừa đi vào trong nhà gỗ nhỏ. Căn nhà trông có vẻ đơn sơ, bên trong lại ấm áp và hiện đại. Ông Lập đè Ngọc Trinh xuống giường, nhấc áo thun cô lên, vuốt ve, hôn lên làn da kiều diễm của cô, “Vẫn xinh đẹp như trước khi sinh con vậy…”

“Thiên Lập… A… a… Em đến bây giờ… Vẫn không thể… tin, a… a… tin mình đã làm mẹ…” Ngọc Trinh nhắm mắt hưởng thụ hành động thân mật của Ông Lập đối với mình.

“Gọi ông xã…” Ông Lập đưa tay ra sau lưng Ngọc Trinh, cởi bỏ chiếc áo ngực vướng víu, ghé vào bộ ngực cô liếm mút.

“Ông xã…” Giọng Ngọc Trinh vô cùng động lòng người, gọi đến Ông Lập xuân tâm nhộn nhạo…

Bên giường là một chiếc nôi trẻ em, một đứa bé ngậm núm vú cao su mở to mắt nhìn hai người đang làm tình, mắt to chớp chớp.

“Ông xã… Bảo bảo đang nhìn chúng ta kìa…” Ngọc Trinh thấy đứa bé đang nhìn về phía họ, nhỏ giọng nói.

“Bảo bảo đang nhìn…” Ông Lập kéo váy ngắn của Ngọc Trinh xuống, thở hổn hển trả lời. Ngọc Trinh lại quay đầu nhìn đứa bé một cái, trong mắt lộ vẻ quan tâm của người mẹ.

“Trinh, em vẫn khít như vậy…” Ông Lập tiến vào cơ thể Ngọc Trinh, chín nông một sâu mà ra vào. Hai người đối với cơ thể đối phương đều đã hiểu rõ, biết rõ điểm mẫn cảm nhất của nhau, vì vậy mỗi lần làm tình đều có thể cùng nhau đạt đến khoái cảm thiên đường. Ngọc Trinh chủ động bò dậy, ôm lấy Ông Lập mặc cho ông va chạm vào hạ thể mình, phóng túng chính mình rên rỉ lớn tiếng, bầu ngực đầy đặn lắc lư cọ xát vào lồng ngực Ông Lập, làm ông càng thêm xúc động muốn không ngừng muốn cô…

“Đèn… Tắt đèn đi… Tiểu Bảo Bảo đang nhìn…” Ngọc Trinh thở gấp bám vào người Ông Lập, yêu cầu nói.

“Không… Anh thích nhìn biểu cảm bây giờ của em…” Ông Lập tiếp tục ngồi trên giường ôm Ngọc Trinh ra vào, thâm tình hôn liế m đôi môi thơm khẽ mở của cô, dùng đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi thơm của cô, điên cuồng vuốt ve khắp người cô trên dưới, mê luyến từng tấc da thịt trên người cô…

“A…” Tình cảm mãnh liệt của Ông Lập cuốn hút Ngọc Trinh, cô cũng không còn kiên trì nữa, nghênh đón dục vọng của Ông Lập mà lên xuống phập phồng thân mình, thỏa mãn yêu cầu vô độ của ông đối với cô…

Trước khi sinh hơn hai tháng hai người đều không làm, điều này thật sự nhịn đến muốn chết Ông Lập. Ngọc Trinh cũng biết ông đối với mình yêu thích và yêu cầu nhiều đến mức nào, cho nên tối nay cô phối hợp với Ông Lập để ông hết lần này đến lần khác đạt đến cao trào, mà chính cô cũng bị cao trào tình dục liên tiếp làm cho có chút kiệt sức…

Mãi đến hơn 3 giờ sáng, hai người mới tính “ngừng chiến”. Ông Lập ôm Ngọc Trinh lõa lồ nằm trên chiếc giường lớn, tay trái còn vòng qua dưới nách cô nắm lấy bầu ngực mềm mại đàn hồi của cô.

“Thiên Lập, em cảm thấy thật hạnh phúc…” Ngọc Trinh ngọt ngào dựa vào người yêu, tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của ông.

“Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc mãi mãi…” Ông Lập trìu mến hôn lên trán Ngọc Trinh, lại cẩn thận vuốt ve gò má cô, tán thưởng gương mặt tinh mỹ tuyệt luân này, “Ngọc Trinh… Sao em lại đẹp đến thế… Anh không dám cho em ra ngoài mất…”

“Anh có thể bỏ em vào túi áo mà đi a…” Ngọc Trinh cười nói.

Ông Lập bật cười, “Bảo bối, muốn đi du lịch không?”

“Muốn ạ… Em muốn đi thật nhiều nơi, anh chuẩn bị đưa em đi du lịch à?” Ngọc Trinh hai mắt tỏa sáng, hưng phấn hỏi.

“Chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật mà… Cuối tuần bắt đầu, đưa em đi du lịch vòng quanh trái đất, đi khắp mọi nơi em muốn đi, được không?” Ông Lập khẽ vuốt tóc Ngọc Trinh nói.

“Thật sự ạ?!” Ngọc Trinh ngồi dậy, vui mừng nhìn Ông Lập. Tư thế như vậy làm cô đang lõa lồ trông mê người cực kỳ…

“Đương nhiên, lúc nào đã lừa công chúa nhỏ đáng yêu của anh chứ…” Ông Lập thưởng thức thân thể Ngọc Trinh nói.

“Em yêu anh…” Ngọc Trinh cười đưa đôi môi thơm đến gần Ông Lập. Hương thơm phả vào miệng Ông Lập, dục hỏa của ông lại bị khơi dậy. Ông ôm lấy Ngọc Trinh lật người lại, khống chế cô dưới thân…

“Phải mang theo Tiểu bảo bảo nữa…” Ngọc Trinh lại bổ sung một câu.

“Tuân lệnh…” Ông Lập cười cúi người từ trên xuống dưới hôn lên mặt Ngọc Trinh. Trên giường, hai người yêu nhau lại lâm vào sự dây dưa thể xác và giao hòa tâm linh…

Ngoài phòng, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, phảng phất như trời đất sau khi tái sinh trở lại yên bình…

[Hết]

Lời kết của tác giả:

Mỗi câu chuyện đều cần có một kết cục, nhưng lại cũng không phải là kết cục theo ý nghĩa chân chính. Một kết cục để lại không gian tưởng tượng cho người xem tuy rằng làm lòng người day dứt nhất, nhưng cũng là kết quả tốt đẹp nhất rồi…

Thật ra, cuộc đời mỗi người đều là một quyển sách, những cuộc đời này đan xen vào nhau, hợp thành dòng lũ vận mệnh…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...