Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 73



Sau khi Bà Huyền trở thành người sống đời sống thực vật, Ngọc Trinh không đến trường nữa, Ông Lập cũng không đến công ty nữa. Hai người mỗi ngày đều dành ra một chút thời gian đến thăm bà, nhưng qua một tuần, một chút biến hóa đều không có. Phía trường học gọi vài lần điện thoại cho Ngọc Trinh hỏi nguyên nhân vô cớ vắng mặt các buổi thực hành, đều bị Ngọc Trinh dùng lý do “trong nhà có việc” qua loa cho qua.

Lại là một cuối tuần, di động Ngọc Trinh đột nhiên reo lên, là điện thoại của Bích Trâm. Ngọc Trinh xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhíu mày, không quyết định được có nên nghe hay không. Di động vẫn reo không ngừng, như đang thúc giục cô nhanh lên bắt máy. Ngọc Trinh bất đắc dĩ, vuốt màn hình nghe điện thoại.

“Ngọc Trinh?” Trong di động truyền đến giọng Bích Trâm.

“Ừm.” Ngọc Trinh đáp lại có chút lạnh lùng.

“Tớ… tớ muốn mời cậu và chú ăn bữa cơm tối.”

“Bọn tớ tối nay không rảnh.” Ngọc Trinh tức giận nói.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, “Gặp mặt lần cuối cũng không được sao?”

Cuối cùng một mặt?… Ngọc Trinh sững người một lát, không hiểu ý của Bích Trâm. Bích Trâm cũng không thúc giục cô, hai người cứ như vậy im lặng. Rất lâu sau, vẫn là Ngọc Trinh phá vỡ cục diện bế tắc, “Được rồi, cậu định địa điểm thời gian đi.”

“Ừm, tớ lát nữa nhắn tin cho cậu nhé. Hẹn gặp lại.”

“Điện thoại của ai vậy?” Ông Lập vừa mua đồ ăn chín về, đúng lúc thấy Ngọc Trinh đặt điện thoại xuống.

“Bích Trâm, nói muốn mời chúng ta ăn bữa cơm tối.”

Ông Lập “À” một tiếng, trong lòng nghĩ cô gái này lại muốn giở trò quỷ gì đây…

Một giờ sau, ba người gặp mặt tại khách sạn Mỹ Lâm. Bích Trâm hiếm khi mặc một bộ quần áo rất giản dị xuất hiện, mà mặt trông cũng tiều tụy hơn trước kia rất nhiều.

“Có việc gì không?” Chờ đồ ăn lên đủ, Ngọc Trinh đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Tớ đến để từ biệt hai người, tớ chuẩn bị xuất ngoại, cuối tuần làm visa.” Giọng Bích Trâm thản nhiên, nghe không ra tình cảm, ánh mắt cũng vẫn luôn nhìn Ngọc Trinh.

“Xuất ngoại?!” Ngọc Trinh có chút kinh ngạc há lớn miệng. Lúc này mới hiểu ý “gặp mặt lần cuối” trong điện thoại của Bích Trâm… “Vậy, còn về nữa không?”

“Chắc là sẽ không về nữa đâu.”

Ba người nhất thời im lặng xuống. Ngọc Trinh đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn. Ngày nào đó, ba người cũng tụ lại cùng nhau ăn cơm, bây giờ chỉ qua nửa năm ngắn ngủi, mọi thứ đều vật còn người mất, quan hệ ba người trở nên vi diệu phức tạp như vậy. Lẽ nào cái này gọi là nhân sinh sao…

“Tớ muốn cảm ơn hai người, tớ sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hai người.” Bích Trâm nói xong liếc trộm Ông Lập một cái. Những lời này lại nói ra giống như sinh ly tử biệt vậy… Bích Trâm trong lòng rõ ràng, tối nay chỉ sợ sẽ là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy Ông Lập, sau này, chỉ có thể là người dưng nơi chân trời góc bể…

“Đừng nói vậy, bọn tớ sẽ nhớ cậu.” Ngọc Trinh không nhịn được nói. Nỗi buồn ly biệt hòa tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Cũng cho đến lúc này, Ngọc Trinh mới phát hiện mình thật ra không hận Bích Trâm lắm. Dù sao Bích Trâm cô ấy cũng là một cô gái bình thường, cũng có yêu hận tình thù của riêng mình…

Xa xa, một người đàn ông một mình ngồi đó, buồn bã uống rượu. Ánh mắt ông ta nhìn quanh, liên tục không ngừng uống rượu đã làm ông ta có men say. Đột nhiên, ông ta mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bàn người Ông Lập, mắt lộ hung quang, răng nghiến ken két. Ông Lập! Đúng là oan gia ngõ hẹp…

Người đàn ông đó chính là Tôn Nguyên. Trong mắt Tôn Nguyên quang hoa biến ảo bất định. Bây giờ đã là giờ cơm tối, người trong khách sạn dần dần đông hơn, đúng là cơ hội tốt tuyệt vời để xuống tay…

“Bích Trâm, ở nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.” Ông Lập dặn dò một câu.

“Dạ, cháu biết rồi.” Bích Trâm đáp lại bằng ánh mắt cảm kích. Ánh mắt hai người chạm nhau, lại nhanh chóng đều tránh đi…

Đúng lúc này, Ông Lập nhìn thấy Tôn Nguyên, cũng nhìn thấy hắn từ trong túi áo lấy ra một vật- một khẩu súng lục đen ngòm. Sắc mặt ông lập tức thay đổi, trở nên kinh hãi và bất ngờ. Thoáng thấy vẻ mặt khác thường của Ông Lập, Ngọc Trinh và Bích Trâm đều quay đầu nhìn về hướng ánh mắt ông đang nhìn. Thế là, Ngọc Trinh nhìn thấy Tôn Nguyên, cô phát ra một tiếng hét chói tai; Bích Trâm cũng nhìn thấy Tôn Nguyên, nhưng vì cô không nhận ra hắn nên không lên tiếng, nhưng khẩu súng trong tay hắn vẫn khiến cô lập tức hiểu được tình cảnh nguy hiểm. Ông Lập định có hành động, nhưng Tôn Nguyên đã giơ tay lên, khẩu súng trên tay nhắm thẳng vào trán ông…

“Đoàng!” một tiếng, Tôn Nguyên bóp cò, viên đạn bắn ra, trong tiếng kinh hô của hai người phụ nữ lao thẳng về phía Ông Lập…

Thế giới lập tức yên tĩnh, một người chậm rãi ngã xuống, máu tươi từ ngực tuôn ra, đỏ đến đáng sợ… Không phải Ông Lập, mà là Bích Trâm! Bích Trâm vào lúc nhìn thấy động tác của Tôn Nguyên liền hiểu ra ý đồ của hắn. Mặc dù cô không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng phản ứng bản năng của tâm lý lại làm cô trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó che chắn trước người Ông Lập, đỡ lấy viên đạn trí mạng này. Vào khoảnh khắc viên đạn găm vào cơ thể cô, nhiệt độ cơ thể cô dường như cũng bị mang đi. Cô biết, bữa cơm này, thật sự biến thành bữa tối cuối cùng… Nhưng lúc ngã xuống cô vẫn không hối hận, bởi vì cô đã vì người đàn ông mình yêu mà tranh thủ được thời gian quý giá. Cô tin tưởng ông nhất định sẽ thoát khỏi hiểm cảnh, cùng Ngọc Trinh sống hạnh phúc bên nhau…

Bích Trâm ngã xuống, thế giới lại đột nhiên ồn ào náo nhiệt hẳn lên, khách sạn trở nên hỗn loạn. Ông Lập và Ngọc Trinh ôm lấy Bích Trâm, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.

“Bích Trâm! Bích Trâm em cố gắng lên!” Ông Lập hét vào tai cô.

“Bích Trâm Bích Trâm! Cậu đừng làm tớ sợ! Cậu không được chết!” Nước mắt Ngọc Trinh lưng tròng.

Mà Tôn Nguyên, sớm đã nhân lúc hỗn loạn chạy ra khỏi khách sạn, biến mất vào trong bóng đêm…

“Tớ…” Bích Trâm yếu ớt nhìn Ông Lập, lại nhìn thoáng qua Ngọc Trinh, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra một câu, trên mặt gắng gượng nở nụ cười, trông yếu ớt và tái nhợt như vậy… Nụ cười ngưng kết trên mặt, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại…

Sau đó mọi thứ hỗn loạn cực kỳ. Bảo an khách sạn chạy ra ngoài truy đuổi Tôn Nguyên, quản lý gọi 113 và 115. Cảnh sát phong tỏa hiện trường, nhân viên y tế đưa Bích Trâm lên xe cứu thương. Ông Lập và Ngọc Trinh thất hồn lạc phách làm xong biên bản rồi đuổi theo đến bệnh viện…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...