Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái
Gần đây, bà Huyền mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần trong căn nhà Thiên Đình Lục Uyển. Tình cảm với ông giờ đây nguội lạnh như nước sôi để lâu. Bà biết cuộc hôn nhân này sắp kết thúc, nhưng không hiểu mình sai ở đâu. Bà cố tìm dấu hiệu ông ngoại tình, nhưng chẳng thấy gì, chỉ có ánh mắt ti hí của ông thỉnh thoảng lướt qua cơ thể bà – ngực đầy đặn phập phồng dưới áo, mông tròn lẳn ẩn trong váy, đôi chân trắng mịn lấp lánh – với vẻ thèm thuồng quen thuộc.
Tối thứ sáu, cả gia đình ngồi quanh bàn ăn trong im lặng, mỗi người chìm trong tâm sự riêng. Bà Huyền ăn được nửa, chợt nhớ ra, “Mai mẹ phải tăng ca, không biết mấy giờ về, hai ba con cứ ăn trước nhé.” Giọng bà đều đều, mắt lướt qua ông Lập và Ngọc Trinh. Ông Lập “Ừ” một tiếng lạnh nhạt, tay múp míp gắp thức ăn, mắt ti hí liếc nhanh cặp ngực căng tròn của Ngọc Trinh phập phồng dưới áo, âm hộ cô lấp ló qua váy ngắn làm ông nuốt nước bọt. Ngọc Trinh không đáp, cúi đầu, khuôn mặt thiên thần đỏ ửng, cặp ngực rung nhẹ, mông cong tròn cọ vào ghế, lòng rối bời vì cái thai trong bụng.
Sau bữa tối, bà Huyền xem TV một lúc rồi lên giường, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên chỉ vài phút sau. Bà vẫn đẹp, làn da mịn màng, nhưng ông Lập không còn hứng thú. Ông ngồi bên giường, mắt ti hí nhìn bà, lòng trống rỗng. Ngủ chung với người vợ ông không yêu thật sự nhàm chán. Dương vật ông khẽ động khi nghĩ đến Ngọc Trinh – cơ thể mềm mại, cặp ngực căng tròn, âm hộ ướt át – đang ở phòng bên.
Ông đứng dậy chậm rãi, dáng lùn thấp lạch bạch bước, bụng phệ rung lên dưới áo sơ mi sờn. Ông liếc bà Huyền lần cuối, xác định bà ngủ say, rồi khẽ khép cửa phòng, mắt ti hí lóe lên dục vọng. Ông rón rén đến trước cửa phòng Ngọc Trinh, tay múp míp gõ nhẹ, hơi thở nặng nề phả ra từ mũi. Bên trong, Ngọc Trinh đang nằm trên giường, lòng lo lắng về cái thai nhưng cơ thể lại rạo rực khi nghe tiếng gõ cửa.
“Ba à?” Cô thì thào, giọng nhỏ nhẹ, ngồi dậy, mái tóc đen dài rối tung trên vai, làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi, cặp ngực rung lên khi cô cử động, âm hộ co bóp rỉ dâm thủy vì linh cảm được ông đến. “Ừ, mở cửa cho ba,” ông khàn giọng.
Ngọc Trinh bước xuống giường, váy ngủ ngắn cũn bay lên để lộ mông cong tròn, cặp ngực nảy nhẹ theo từng bước, âm hộ hồng hào lấp ló qua quần lót mỏng, đôi chân thon dài trắng muốt lấp lánh khi cô tiến tới cửa. Cô mở cửa, thấy ông Lập đứng đó mắt ti hí hau háu nhìn cô, dương vật nổi rõ dưới quần làm cô đỏ mặt. “Ba… muộn rồi mà,” cô thì thào, tay siết mép váy, cặp ngực phập phồng dữ dội, âm hộ ướt át rỉ nước thấm quần lót.
“Ba nhớ con,” ông gầm gừ, bước vào, đóng cửa lại, tay múp míp ôm chặt eo cô, kéo sát vào ngực. Ông cúi xuống, hôn cô dữ dội, đầu lưỡi thô ráp luồn vào miệng, mút mạnh nước bọt ngọt ngào, tay bóp ngực cô qua váy, ngón tay thô ráp vê núm vú làm nó cứng lên, lấp ló qua vải mỏng. Ngọc Trinh rên khẽ, “Ư… ba…” Cơ thể mềm mại cong lên, cặp ngực ép sát ngực ông, âm hộ co bóp dữ dội, dâm thủy chảy xuống đùi.
“Con đẹp quá…” Ông thì thào, mắt ti hí lướt xuống cơ thể cô, tay kéo váy ngủ lên, để lộ cặp ngực căng tròn bật ra khỏi áo lót, núm vú đỏ ửng dựng đứng, âm hộ hồng hào ướt át lấp ló qua quần lót, đôi chân trắng mịn run rẩy dưới ánh đèn. Ông đẩy cô ngã xuống giường, dáng lùn thấp đè lên, bụng phệ ép sát bụng cô, dương vật thô béo cọ sát âm hộ cô qua quần lót, rỉ dịch nhầy thấm ướt vải. “Ba… nhẹ thôi… con mang thai mà,” cô thì thào, mắt long lanh ngập nước.
“Ba sẽ nhẹ, con yêu…” Ông gầm gừ, tay thô bạo kéo quần lót cô xuống, để lộ âm hộ ướt át lấp lánh dâm thủy, lông mu thưa thớt ướt nhẹp, âm vật sưng đỏ mời gọi. Ông cúi xuống, liếm mạnh âm hộ cô, đầu lưỡi thô ráp lướt qua khe thịt, mút âm vật làm nó căng lên, dâm thủy trào ra chảy xuống cằm ông, thấm ướt drap. Ngọc Trinh cong người, rên lớn, “A… ba… sướng…” Cặp ngực nảy mạnh, núm vú cọ vào tay ông, âm hộ co bóp dữ dội, dâm thủy lênh láng.
Ông Lập tụt quần, dương vật thô béo đỏ rực bật ra, gân nổi cuồn cuộn, rỉ dịch nhầy nhầy nhụa. Ông nắm nó, nhắm thẳng âm hộ cô, đâm mạnh vào, “bạch” một tiếng vang lên, âm đạo cô trơn nhầy ôm chặt dương vật ông, dâm thủy trào ra thấm ướt drap. “Con hút chết ba…” Ông gầm gừ, tay bóp ngực cô, ngón tay vê núm vú đỏ ửng, thúc chậm rãi, từng nhịp “bạch bạch” làm cơ thể cô rung lên, cặp ngực nảy nhẹ, âm hộ ướt át rỉ nước mỗi cú đâm.
“Ư… ba…” Cô rên rỉ, dạng chân rộng hơn, âm hộ ôm chặt dương vật ông, dâm thủy chảy xuống mông, đôi đùi trắng mịn lấp lánh mồ hôi. Ông cúi xuống, hôn cô, đầu lưỡi mút mạnh lưỡi cô, tay luồn xuống mông, bóp mạnh, ngón tay xoa hậu môn làm cô rùng mình. “Ba… con sướng quá…” Cô thì thào, mắt nhắm chặt, nước mắt lăn dài vì khoái cảm.
Ông thúc nhanh hơn, “bạch bạch” vang vọng, dương vật đâm sâu, quy đầu chạm tận cùng âm đạo, làm cô rên lớn, “A… ba…” Ông gầm gừ, tay bóp ngực cô, ngón tay thô ráp vê núm vú, cảm nhận độ đàn hồi của cặp ngực căng tròn. “Con yêu… ba sướng lắm…” Ông thì thào, mắt ti hí hau háu nhìn cơ thể cô – làn da trắng mịn, cặp ngực nảy lên, âm hộ ướt át – dương vật giật mạnh trong âm đạo cô, gần bắn tinh.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Bà Huyền tỉnh giấc vì cơn khát, định xuống bếp lấy nước, nhưng thấy phòng ông Lập trống, lòng nghi ngờ. Bà bước tới phòng Ngọc Trinh. Tiếng rên dâm đãng “A… ba…” của Ngọc Trinh vang lên qua khe cửa làm bà lạnh gáy. Bà đẩy cửa, mắt mở to kinh hãi.
Trước mặt bà, ông Lập đang đè Ngọc Trinh trên giường, dương vật thô béo đâm sâu vào âm hộ cô, “bạch bạch” không ngừng, dâm thủy và tinh trùng trào ra thấm ướt drap. Ngọc Trinh trần truồng, cặp ngực căng tròn nảy mạnh, núm vú đỏ ửng lấp lánh mồ hôi, âm hộ ướt át ôm chặt dương vật ông, đôi chân trắng mịn dạng rộng run rẩy. Ông Lập gầm gừ, tay bóp ngực cô, mắt ti hí đục ngầu dục vọng, không hề hay biết bà Huyền đứng đó.
“Các người… làm gì vậy?!” Bà Huyền hét lên, giọng run rẩy, mặt đỏ bừng vì giận dữ và nhục nhã. Ông Lập giật mình, rút dương vật ra khỏi âm hộ Ngọc Trinh, tinh trùng và dâm thủy bắn tung tóe lên drap, dương vật thô béo mềm nhũn trong tay ông. Ngọc Trinh hoảng loạn, kéo chăn che cơ thể, cặp ngực rung lên, âm hộ vẫn rỉ nước, mắt long lanh ngập nước mắt nhìn mẹ.
Bà Huyền run rẩy, ngực đầy đặn phập phồng dữ dội dưới áo ngủ, mông tròn rung lên vì tức giận, đôi chân trắng mịn đứng không vững. Bà không tin nổi – chồng và con gái mình, trần truồng trên giường, làm chuyện loạn luân kinh tởm. “Ông… con bé…” Bà lắp bắp, nước mắt lăn dài, lòng tan nát.
“Vợ… nghe tôi giải thích…” Ông Lập luống cuống, tay múp míp kéo quần lên, dương vật ướt nhẹp dịch nhầy lấp ló qua khóa kéo, mắt ti hí hoảng loạn nhìn bà. Ngọc Trinh khóc nức, “Mẹ… con xin lỗi…” Cô run rẩy, cặp ngực rung lên dưới chăn, âm hộ co bóp vì sợ hãi, nước mắt thấm ướt tóc.
Bà Huyền không nói thêm, quay lưng bỏ đi, bước chân loạng choạng, lòng đau như cắt. Ông Lập và Ngọc Trinh nhìn nhau, không khí nặng nề bao trùm, dục vọng tan biến, chỉ còn nỗi sợ hãi và hối hận.
“A!!!” Bà Huyền hét lên một tiếng chói tai, bị sự thật trước mắt chấn động đến đứng sững tại chỗ, như bị đóng băng. Ông Lập và Ngọc Trinh! Không, không, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật! Bà Huyền liều mạng lắc đầu, cảm giác trời đất quay cuồng, máu như dồn hết lên đỉnh đầu… Bà đã từng một lần cho rằng Ông Lập đối với con gái không có ý nghĩ xằng bậy, cho rằng sự kiện tấm ảnh thật sự chỉ là tình tiết quyến luyến cha của con gái và sự xúc động nhất thời của chồng. Bà chưa bao giờ nghĩ đến, quan hệ giữa chồng và con gái đã đến tình trạng này! Người trên giường, một người là người bà yêu nhất, một người là đứa con bà quý nhất, nhưng họ lại đang làm chuyện mà chỉ có tình nhân mới làm! Họ là cha con mà! Sao có thể, sao có thể… Bà Huyền chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tất cả đều trở nên ảm đạm…
Vào khoảnh khắc Bà Huyền đẩy cửa vào, Ông Lập và Ngọc Trinh đều không phát hiện, chỉ chuyên tâm vào cảm giác cơ thể đối phương, mãi đến khi nghe thấy một tiếng hét cực kỳ sắc nhọn mới phát hiện Bà Huyền không biết từ lúc nào đã ở trong phòng. Ngọc Trinh sợ đến mức âm đạo siết chặt, kẹp đến Ông Lập lập tức xuất tinh. Cao trào như vậy làm cả hai đồng thời có trong nháy mắt mất đi tri giác. Đợi đến khi cả hai đều có thể hô hấp, Bà Huyền đã ngất xỉu trên mặt đất…
Ngọc Trinh sợ đến ngây người, ngơ ngác nhìn người mẹ đang hôn mê, đầu óc gần như trống rỗng. Ông Lập trên mặt có chút âm tình bất định, xuống khỏi giường Ngọc Trinh đi đến bên cạnh Bà Huyền xem xét tình hình của bà.
“Nhanh, bà ấy ngất rồi, chúng ta đưa bà ấy đi bệnh viện!” Ông Lập có chút lo lắng, sợ Bà Huyền có chuyện gì ngoài ý muốn. Mặc dù mình không yêu bà, nhưng cũng không muốn bà có bất trắc gì…
Ngoài phòng cấp cứu bệnh viện, Ông Lập đi đi lại lại, Ngọc Trinh thì ngồi yên trên ghế không lên tiếng. Xong rồi xong rồi, để má nhìn thấy… Cái này biết làm sao bây giờ… Đầu óc Ngọc Trinh hỗn loạn vô cùng. Mình và ba lại bị má bắt gian tại trận! Bị phơi bày mối quan hệ thân mật theo cách này không nghi ngờ gì là đáng sợ nhất…
“Bác sĩ, sao rồi ạ?” Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Ông Lập vội vàng tiến lên hỏi.
Bác sĩ lắc lắc đầu, “Bà ấy vì bị kích thích quá lớn, đã thành người sống đời sống thực vật rồi.”
“Cái gì?!” Ông Lập ngây người, đây là điều ông trăm triệu lần không ngờ tới…
“Loại kích thích này quá mãnh liệt, bà ấy rốt cuộc đã nhìn thấy gì?” Bác sĩ có chút nghi hoặc hỏi Ông Lập. Ông Lập không trả lời, mà hỏi lại một câu, “Bác sĩ, có cách nào chữa khỏi không ạ?”
Bác sĩ lại là một trận lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không thích nói dối an ủi người khác. Sự thật là, khả năng bà ấy khỏi bệnh rất nhỏ.”
Tâm trạng Ông Lập quả thật phức tạp vô cùng. Ông không hy vọng Bà Huyền trở thành hòn đá ngáng chân giữa ông và Ngọc Trinh, nhưng ông cũng không muốn kết quả như thế này… Ông Lập ôm đầu, ngồi trên ghế im lặng.
“Ba… Ba đừng buồn…” Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Ông Lập, Ngọc Trinh lòng có chút không đành. Vừa nghe bác sĩ nói má biến thành người sống đời sống thực vật, cô cũng suýt nữa muốn sợ đến ngất đi. Nhưng cô cố gắng làm cho mình đối mặt với tất cả những gì xảy ra, bởi vì cô biết, cô không còn là một cô gái mà là một người phụ nữ, là người phụ nữ của Thiên Lập chứ không phải con gái, cô cần phải làm cho mình đủ kiên cường, dũng cảm, cơ trí, như vậy mới xứng đôi với Ông Lập…
Ông Lập đứng dậy, ôm chặt lấy Ngọc Trinh, trong mắt lại ngấn lệ như ẩn như hiện.
Người trong bệnh viện không ít người dừng chân tò mò nhìn đôi nam nữ này. Ngọc Trinh không để ý đến ánh mắt người ngoài, mà dũng cảm đưa tay ôm chặt lấy Ông Lập, cứ như vậy lẳng lặng cùng ông ôm nhau…
