Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 68



Đêm khuya, sau buổi liên hoan với bạn cũ, Khổng Tường Minh hôn tạm biệt bạn gái dưới ánh đèn đường mờ ảo. “Nhớ gọi cho em nhé,” cô gái cười ngọt ngào, mắt long lanh nhìn ông. “Ừ, đi đường cẩn thận,” ông đáp, vẫy tay, rồi quay về ký túc xá giáo viên trong trường, lòng nặng trĩu.

Ông không thích tụ họp, nhưng hôm nay ông cần rượu – cần cồn để làm tê liệt tâm trí, để quên đi một cô gái ám ảnh ông: Ngọc Trinh. Từ lần đầu gặp cô, cơ thể mảnh mai, cặp ngực căng tròn phập phồng dưới áo đồng phục, mông cong tròn lấp ló dưới váy, đôi chân thon dài trắng muốt, và khuôn mặt thiên thần với nụ cười mê hồn đã khắc sâu vào tâm trí ông. Ông mê cô đến phát điên, dù biết mình có bạn gái, sắp cưới. Ông giấu kín dục vọng, đóng vai phụ đạo viên mẫu mực, cố ý để cô làm học tập ủy viên để gần cô hơn, nhưng không dám vượt rào. Giáo dục từ nhỏ khiến ông coi đó là thú tính, nhưng dương vật cương cứng mỗi đêm khi tưởng tượng cơ thể cô trần truồng dưới thân ông lại nói điều ngược lại.

Hôm nay, ông uống quá chén, bước chân loạng choạng trên đường về ký túc xá, mùi rượu nồng nặc quanh người. Đột nhiên, dưới ánh đèn mờ, ông thấy một bóng dáng quen thuộc – Ngọc Trinh, từ quán ăn bước ra, một mình, váy ngắn ôm sát cơ thể, cặp ngực nảy nhẹ, mông cong tròn đong đưa. Lòng ông rạo rực, dục vọng trỗi dậy, mượn men rượu, ông gọi lớn, “Ngọc Trinh!”

“Thầy Khổng?” Cô dừng bước, quay lại, mắt long lanh nhìn ông, giọng ngái ngủ pha chút bất ngờ.

“Đi với thầy một chút, có tài liệu cần em cầm về phát cho lớp,” ông bịa lý do, giọng khàn khàn, mắt ti hí lướt qua cặp ngực cô, dương vật cương cứng trong quần, cọ sát vào vải làm ông rạo rực.

“Thầy… giờ muộn rồi, mai được không?” Ngọc Trinh lo lắng, không muốn đi cùng ông lúc này, lòng bất an khi thấy ông say.

“Đi ngay, nhanh thôi,” ông gằn giọng, mắt đỏ ngầu dục vọng, tay siết chặt nắm đấm để kìm chế.

Ngọc Trinh đắn đo, nhưng không dám từ chối, miễn cưỡng theo ông về ký túc xá giáo viên. Hai người lên tầng năm, đến cửa phòng ông, cô đứng ngoài, lòng sợ hãi dâng trào, tay siết mép váy, mồ hôi rịn ra thấm ướt lưng áo.

“Vào đi,” ông nói, giọng nồng mùi rượu, mắt ti hí hau háu nhìn cô, dương vật giật mạnh trong quần khi thấy cô do dự.

Ngọc Trinh lúc này mới nhận ra ông say, ánh mắt ông dưới bóng tối lộ rõ dục vọng, làm cô lạnh gáy. Cô lùi一步, run rẩy, “Thầy… em…”

“Sao vậy? Không khỏe à?” Ông giả vờ hỏi, bước tới gần, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, mùi rượu xộc lên làm cô hoảng.

“Không… không có,” cô đáp, giọng run run, chần chừ rồi bước vào, lòng như lửa đốt.

Ông đóng cửa, quay lại, mắt dán vào cơ thể cô – cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú mờ ảo dưới áo, mông cong tròn lấp ló dưới váy, đùi trắng mịn làm ông nuốt nước bọt ừng ực. “Thầy, tài liệu đâu ạ?” Ngọc Trinh hỏi, giọng nhỏ nhẹ, không quen ở một mình với ông, chỉ muốn rời đi nhanh chóng.

“Ngồi đi, không vội…” Ông bước tới, mắt ti hí lóe lên thú tính, hơi thở gấp gáp, dương vật cương cứng căng tức trong quần, rỉ dịch nhầy thấm ướt vải.

“Thầy, em lấy tài liệu rồi về… Muộn rồi, ký túc xá sắp đóng cửa…” Ngọc Trinh lùi lại, lưng chạm sofa, lòng hoảng loạn, cặp ngực phập phồng dữ dội, núm vú cọ vào áo làm cô rùng mình.

“Em ở lại đây tối nay cũng được…” Ông thì thào, mắt đỏ ngầu, bước gần hơn, hơi thở nặng nề phả vào mặt cô, tay run run muốn chạm vào cơ thể cô.

“Thầy…” Ngọc Trinh kinh hãi, nước mắt chực trào, không ngờ ông dám nói lời ấy, lòng lạnh toát khi nhận ra nguy hiểm.

“Em đẹp quá… Thầy mê em lâu rồi…” Ông gầm gừ, men rượu làm ông mất kiểm soát, lao tới đè cô xuống sofa, tay múp míp bóp chặt vai cô, dương vật cọ sát vào đùi cô qua lớp quần, nóng bỏng và thô bạo.

“Thầy làm gì vậy?!” Ngọc Trinh hét, giãy giụa, tay đấm vào ngực ông, nhưng sức ông quá mạnh, đè chặt cô xuống, váy xộc xệch, cặp ngực lấp ló, âm hộ ướt át rỉ dâm thủy vì sợ hãi và kích thích lẫn lộn.

“Thầy muốn em từ lâu…” Ông cúi xuống, môi ướt át nhắm vào môi cô, giọng khàn đục đầy dục vọng, tay luồn xuống ngực cô, bóp mạnh qua lớp áo, cảm nhận cặp ngực căng tròn nảy lên trong tay.

“Cứu tôi!” Ngọc Trinh hét lớn, quay đầu tránh nụ hôn, nước mắt lăn dài, cơ thể run rẩy dưới sức nặng của ông, lòng tan nát khi nghĩ đến trường học đầy rẫy kẻ biến thái.

“Đừng kêu, không ai nghe đâu…” Ông cười nham nhở, tay giữ chặt mặt cô, cúi xuống hôn mạnh, đầu lưỡi luồn vào miệng, mút mạnh nước bọt cô, tay kia kéo áo cô lên, để lộ cặp ngực căng tròn trong áo lót, núm vú đỏ ửng lấp ló qua lớp ren.

Ngọc Trinh dùng hết sức đập vào đầu ông, mắt hoa lên vì hoảng loạn, nhưng ông chỉ gầm lên, tay siết chặt hơn, “Đừng chống cự… vô ích thôi…” Ông đè cô mạnh hơn, tay luồn xuống váy, kéo quần lót cô xuống, để lộ âm hộ hồng hào ướt át, lông mu thưa thớt lấp lánh mồ hôi.

“Không… không… thầy điên rồi…” Ngọc Trinh khóc lớn, nước mắt thấm ướt tóc, mùi cơ thể ông làm cô ghê tởm, nhưng sức cô yếu dần, lòng tuyệt vọng dâng trào.

“With ba em còn làm được, với thầy thì không sao?” Ông gầm gừ, dương vật cương cứng cọ sát vào đùi cô, tay bóp ngực cô, ngón tay vê núm vú qua lớp áo lót, làm cô rên khẽ vì đau và nhục nhã.

“Không… không…” Ngọc Trinh yếu ớt phản kháng, sức lực cạn kiệt, lòng chìm vào bóng tối. Ông cười nham nhở, kéo khóa quần, dương vật thô béo bật ra, đỏ rực, gân nổi cuồn cuộn, rỉ dịch nhầy, nhắm thẳng âm hộ cô, “Thầy sẽ làm em sướng…” Ông thì thào, tay nâng hông cô lên, chuẩn bị đâm vào.

“Cầu xin thầy…” Ngọc Trinh khóc nấc, đầu óc hỗn loạn tìm cách thoát, nhưng vô vọng, cơ thể run rẩy chờ đợi cơn ác mộng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...