Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 64



Bích Trâm ngồi trong lớp, mắt nhìn bảng đen nhưng tâm trí đã trôi xa. Đêm đó, khi cô ôm ông Lập từ phía sau, cặp ngực căng tròn ép sát lưng ông, núm vú cọ qua lớp áo làm ông rùng mình, cô đã không kìm được lòng mình. Hành động ấy quá táo bạo so với tính cách thường ngày của cô – một cô gái dịu dàng, lý trí – nhưng cô không hối hận. Nếu đã yêu, cô muốn bộc lộ, dù tình yêu này sai trái, cấm kỵ, và đầy tội lỗi. Cô yêu ông Lập – gã đàn ông xấu xí, đầu hói bóng loáng, bụng phệ rung lên dưới áo sơ mi sờn cũ, mắt ti hí lúc nào cũng lóe lên tia dâm dê – cha của bạn thân cô, người đã có vợ. Cảm giác ấy mãnh liệt đến mức cô không thể phủ nhận, dù biết rõ đó là tình yêu đơn phương, không thể có kết quả, và cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình Ngọc Trinh.

Nhưng yêu là mù quáng, là điên cuồng. Từ sau đêm đó, Bích Trâm bắt đầu gửi tin nhắn cho ông Lập. “Chú đang làm gì?”, “Trời lạnh, chú mặc ấm nhé”, “Mưa rồi, chú lái xe cẩn thận”, “Con nhớ chú một chút…” – những dòng chữ ngắn ngủi, nhưng mỗi lần gửi đi là một lần cô lấy hết can đảm, tim đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi thấm ướt điện thoại. Ông không trả lời, không một lần, nhưng cô vẫn gửi, vẫn chờ, tự lừa mình rằng một ngày nào đó ông sẽ đáp lại. Cô cười nhạt với chính mình, nhớ lại cách cô từng khinh bỉ những kẻ ngoại tình, những kẻ chen chân vào hạnh phúc người khác. Giờ đây, cô lại rơi vào vũng lầy ấy, khao khát một người không thuộc về mình.

Cùng lúc đó, trong một lớp học khác, Ngọc Trinh cũng chẳng tập trung nổi. Sau vụ việc với mẹ, cô và ông Lập đã hòa giải trong cơn tình mãnh liệt ở khách sạn, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô nhớ lại cảnh ông đè cô xuống giường, dương vật thô béo đâm sâu vào âm hộ cô, từng cú thúc làm cặp ngực cô nảy mạnh, dâm thủy trào ra thấm ướt drap, tiếng rên dâm đãng của cô hòa cùng tiếng gầm gừ của ông. Cô yêu ông, yêu đến mức chấp nhận loạn luân, nhưng cô không thể quên cảnh ông làm tình với Bích Trâm trong góc tối gần quán ăn, tiếng rên khe khẽ của cô bạn thân vang vọng trong đầu cô. Nỗi đau phản bội vẫn âm ỉ, dù ông đã giải thích đó chỉ là phút yếu lòng.

Hôm nay, lớp của Bích Trâm trực nhật. Cô lặng lẽ quét dọn, tâm thần hoảng hốt, tay cầm chổi run run làm bụi bay mù mịt. Các bạn khác nhanh chóng rời đi, để lại cô và lớp trưởng Vương Phi Hiên – một gã cao lớn, thô kệch, thường ngày nghiêm túc nhưng hôm nay ánh mắt lại lạ lùng, hau háu nhìn cô. Phòng học dần trống trải, chỉ còn hai người, không khí nặng nề bao trùm.

Vương Phi Hiên đứng cạnh bảng đen, mắt nhìn xa xăm, như đang nghĩ gì đó. Bích Trâm dọn xong, quay sang hỏi, “Lớp trưởng, cậu xem thế này được chưa?” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lòng bất an khi thấy ánh mắt gã lướt xuống cơ thể cô – chiếc váy ôm sát tôn lên cặp ngực căng tròn phập phồng, eo thon nhỏ cong lên, mông cong tròn đầy đặn lấp ló dưới mép váy, đôi tất đen bó sát chân thon dài trắng muốt.

“Ừ, được,” Vương Phi Hiên đáp cụt lủn, không thèm nhìn, nhưng mắt gã ti hí lóe lên tia dục vọng khi cô bước qua.

“Vậy tớ về đây,” Bích Trâm xách cặp, định rời đi, nhưng vừa bước qua gã, một bàn tay to lớn bất ngờ nắm chặt cổ tay cô. Cô giật mình, quay lại, “Cậu làm gì vậy?” Đôi mày thanh tú nhíu lại, lòng thoáng hoảng.

“Khoan đã,” Vương Phi Hiên buông tay, nhưng ánh mắt gã dán chặt vào cặp ngực cô, nuốt nước bọt ừng ực. “Cậu… với Ngọc Trinh thân lắm đúng không?”

“Cậu muốn gì?” Bích Trâm lạnh giọng, cảm nhận ánh mắt dâm đãng của gã, lòng bất an dâng trào. Gã thường ngày đứng đắn, sao giờ lại như kẻ mất kiểm soát?

“Cậu thấy Ngọc Trinh thế nào?” Gã tiếp tục, bước gần hơn, hơi thở nặng nề phả vào mặt cô.

“Hừ, sao? Thích cô ấy à?” Bích Trâm khinh khỉnh đáp, định quay đi, nhưng gã bất ngờ lao tới, ôm chặt cổ cô, môi gã áp sát môi cô, hôn mạnh. Đầu lưỡi gã luồn vào miệng cô, mút mạnh, nước bọt nhầy nhụa chảy xuống cằm cô, làm cô kinh hãi.

“Cậu điên rồi!” Bích Trâm đẩy gã, nhưng sức gã quá mạnh, tay to lớn siết chặt eo cô, kéo cô về góc tường. Tay kia luồn lên ngực cô, bóp mạnh qua lớp váy, cảm nhận núm vú cứng lên cọ vào lòng bàn tay thô ráp. “Buông ra!” Cô hét, giãy giụa, nhưng gã đè cô vào tường, váy xộc xệch, cặp ngực lấp ló, âm hộ ướt át rỉ dâm thủy vì sợ hãi và kích thích lẫn lộn.

“Làm bạn gái tớ đi,” Vương Phi Hiên thở hổn hển, mắt đỏ ngầu dục vọng, tay luồn xuống tất đen, xoa đùi cô, ngón tay mò tới âm hộ qua lớp quần lót, bóp mạnh làm cô rên khẽ, nước mắt lăn dài.

“Cậu là đồ khốn!” Bích Trâm hét lớn, hy vọng ai đó nghe thấy, nhưng phòng học trống rỗng, chỉ có tiếng thở gấp của gã và tiếng khóc của cô. Gã cười nham nhở, tay kéo quần lót cô xuống, để lộ âm hộ hồng hào ướt át, lông mu thưa thớt lấp lánh mồ hôi, ngón tay gã đâm vào âm đạo, cảm nhận độ chặt ấm nóng, dâm thủy chảy ra thấm ướt tay gã.

“Ướt hết rồi… thích tớ đúng không?” Gã thì thào, tay kia bóp ngực cô, ngón tay vê núm vú qua lớp váy, làm cô cong người rên rỉ, nước mắt thấm ướt tóc. Gã tụt quần, dương vật cương cứng bật ra, đỏ rực, gân nổi cuồn cuộn, cọ sát vào âm hộ cô qua lớp vải, khoái cảm dâng trào làm gã gầm gừ.

“Cậu dừng lại!” Bích Trâm hét, nhưng gã đè cô mạnh hơn, tay giữ chặt hai tay cô, dương vật cọ sát vào âm hộ, dâm thủy chảy ra thấm ướt đùi cô. “Cậu với ông Lập làm tình rồi đúng không? Đĩ thõa như Ngọc Trinh!” Gã gầm gừ, mắt đỏ ngầu, tay kéo khóa quần, chuẩn bị đâm vào.

Bích Trâm sững sờ, nước mắt ngừng chảy. Với ông Lập? Như Ngọc Trinh? Cô lắp bắp, “Ngọc Trinh với ba cô ấy làm sao?” Lòng cô hỗn loạn, quên cả sợ hãi.

“Đụ nhau chứ sao…” Vương Phi Hiên buột miệng, nhưng vừa nói xong, gã giật mình, mắt mở to, tay ngừng lại. Hỏng rồi… nói lộ rồi… Gã nghĩ, lòng hoảng loạn, đứng chết lặng.

“Cậu nói lại xem!” Bích Trâm hét, ba chữ của gã như sét đánh bên tai. Ngọc Trinh loạn luân với ba? Cô nhớ lại ánh mắt Ngọc Trinh khi nhắc đến ông Lập, những lần cô ấy né tránh, mọi thứ dần rõ ràng. Gã ngẩn ngơ, không đáp, tay buông lỏng, để cô đẩy gã ra, lao ra khỏi phòng học.

Bích Trâm chạy về ký túc xá, đầu óc hỗn loạn. Ngọc Trinh với ba cô ấy… loạn luân? Cô nghĩ, lòng đau nhói. Nếu đúng, ông Lập không yêu cô cũng dễ hiểu – ông đã có Ngọc Trinh, cơ thể cô ấy dưới thân ông, âm hộ ướt át đón nhận ông mỗi đêm. Cô cắn môi, nước mắt lăn dài, quyết định phải làm rõ mọi thứ.

Trong khi đó, tại nhà ông Lập, Ngọc Trinh nằm trên giường, cơ thể trần truồng sau cơn tình với ông. Ông đè cô xuống, dương vật thô béo đâm sâu vào âm hộ

“Ba… sướng quá…” Cô rên rỉ, mắt nhắm chặt, nhưng lòng vẫn nặng trĩu vì Bích Trâm. Cô không biết Vương Phi Hiên đã vô tình làm lộ bí mật cấm kỵ của họ, và cơn bão sắp ập đến.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...