Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm dần tan đi, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách từ vòi sen hòa cùng tiếng thở gấp gáp của hai cơ thể vừa trải qua cơn tình mãnh liệt. Ông Lập đặt Ngọc Trinh xuống sàn gạch ướt át, tay múp míp vuốt ve mái tóc đen dài rối bời của cô, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán cô, thấm ướt những lọn tóc dính chặt vào má hồng phấn. Ông mở vòi sen, dòng nước ấm áp trút xuống cơ thể trần truồng của cô, chảy qua cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú hồng phấn lấp lánh nước, trượt qua eo thon nhỏ cong lên đầy gợi cảm, rồi len lỏi xuống âm hộ hồng hào vẫn còn rỉ tinh trùng và dâm thủy từ cuộc giao hoan vừa rồi. Ngọc Trinh đứng im, đôi mắt long lanh khép hờ, để ông tùy ý điều khiển, cơ thể mềm mại như một bức tượng ngọc sống động dưới dòng nước, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ông Lập xoay người cô lại, kéo cô sát vào ngực, dương vật thô béo vẫn cương cứng cọ sát vào mông cô qua lớp thịt mềm. Hai tay múp míp của ông bao lấy cặp ngực căng tròn, bóp mạnh, ngón tay thô ráp vê núm vú đỏ ửng, cảm nhận độ đàn hồi tuyệt vời tràn ngập lòng bàn tay. Ông cúi xuống, liếm láp cổ cô, nước bọt hòa cùng nước ấm chảy xuống khe ngực sâu thẳm, để lại vệt đỏ nhầy nhụa trên làn da trắng mịn. “Tiểu Trinh… con của ba…” Ông thì thào, giọng khàn đục đầy dục vọng, tay bóp chặt hơn, làm cặp ngực cô biến dạng trong tay ông, núm vú cứng lên cọ vào lòng bàn tay thô ráp, làm ông rạo rực không yên.
“Ư…” Ngọc Trinh rên khẽ, đầu cúi thấp, đôi tay run rẩy không biết đặt đâu, hơi nước nóng bỏng bao quanh làm cơ thể cô nóng ran, âm hộ co bóp vô thức, dâm thủy rỉ ra hòa cùng nước chảy xuống đùi. Cô không còn giận ông nữa, lòng đã mềm nhũn trước sự chiếm hữu mãnh liệt của ông, để mặc ông tắm rửa cho cô, đôi mắt long lanh khép hờ, môi mọng đỏ hé mở thở gấp.
Ông Lập không kìm được, cúi xuống ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi thô ráp luồn vào miệng, quấn lấy lưỡi cô, mút mạnh nước bọt ngọt ngào, hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt cô. Tay ông với lấy chai sữa tắm, đổ đầy lên người cô, bọt trắng phủ kín cặp ngực căng tròn, chảy xuống eo thon, len vào âm hộ ướt át. Ông xoa mạnh, bọt trơn trượt làm cơ thể cô lấp lánh dưới ánh đèn, cặp ngực nảy lên theo từng động tác, núm vú đỏ ửng trồi lên qua lớp bọt, âm hộ hồng hào bóng loáng khi ông luồn tay xuống xoa nắn. “Con thơm quá…” Ông thở hổn hển, dương vật cọ sát vào mông cô, cảm nhận thịt mềm đè ép quy đầu, dịch nhầy rỉ ra thấm ướt khe mông tròn trịa.
“Ba… con nóng quá…” Ngọc Trinh rên rỉ, giọng mị hoặc vang lên trong hơi nước, cơ thể vừa bình ổn sau cao trào lại bị ông khơi dậy ngọn lửa dục vọng. Âm hộ cô co bóp dữ dội, dâm thủy trào ra hòa cùng bọt sữa tắm, chảy xuống đùi trắng mịn, làm cô cong người, cặp ngực nảy mạnh trong tay ông, núm vú cọ vào ngón tay thô ráp làm cô rùng mình.
“Muốn vào bồn tắm không?” Ông Lập hỏi, nhưng không đợi cô trả lời, tay múp míp bế ngang cô lên kiểu công chúa, dương vật cương cứng cọ sát vào đùi cô, làm cô rên khẽ. Ông bước tới bồn tắm lớn, mắt ti hí hau háu ngắm cơ thể trần truồng của cô – cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú đỏ ửng lấp lánh nước, âm hộ hồng hào ướt át mở ra đầy mời gọi, đùi thon dài trắng muốt run rẩy trong tay ông. Ngọc Trinh xấu hổ, áp mặt vào ngực ông, không dám nhìn thẳng, hơi thở gấp gáp phả vào áo ông, làm ông cười nham nhở. Ông thích cô thẹn thùng thế này, nhưng càng thích cô rên rỉ dâm đãng khi bị ông đâm sâu dưới thân.
Nước trong bồn ấm áp, ông đặt cô xuống, ôm cô vào lòng, nằm ngửa trong nước, dương vật cọ sát vào mông cô qua làn nước, nhưng ông tạm ngừng lại, hiếm khi an phận. Ngọc Trinh tựa vào ngực ông, cơ thể mềm mại thả lỏng, hơi thở dần đều đặn, nước vỗ nhẹ quanh hai người, tạo nên không gian yên bình hiếm hoi giữa cơn dục vọng.
“Ba…” Ngọc Trinh khẽ gọi, giọng nhỏ nhẹ vang lên trong tiếng nước.
“Ừ?” Ông Lập đáp, tay múp míp vuốt ve lưng cô, cảm nhận làn da trơn mịn lấp lánh nước.
“Sau này chúng ta phải làm sao…” Ngọc Trinh hỏi, mắt long lanh nhìn vào khoảng không, lòng rối bời. Cô biết mình không thể buông bỏ tình cảm này, dù phải đối mặt với cả thế giới, chỉ cần ông còn muốn cô, cô sẽ không hối hận.
“Tiểu Trinh, ba định ly hôn với mẹ con,” ông Lập bình thản nói, giọng khàn khàn nhưng chắc chắn, tay ngừng vuốt lưng cô, siết nhẹ eo thon của cô.
“Gì cơ?!” Ngọc Trinh giật mình, quay đầu nhìn ông, đôi mắt mở to ngập nước, “Như vậy không tốt đâu…” Cô lo lắng, dù không thích sống trong bóng tối của mối tình này, cô cũng không muốn phá hủy gia đình vì mình.
“Con có biết không? Thật ra ba chẳng yêu mẹ con chút nào,” ông Lập thở dài, mắt ti hí thoáng buồn, tay múp míp trượt xuống mông cô, bóp nhẹ như tìm an ủi.
“Vậy sao ba lại cưới mẹ?” Ngọc Trinh không hiểu, nghiêng người ôm lấy ông, cặp ngực ép sát ngực ông, núm vú cọ vào da ông qua làn nước, làm ông rạo rực.
“Ài… con thật sự muốn nghe sao?” Ông hỏi, mắt ti hí lướt xuống khe ngực cô, dương vật giật mạnh dưới nước, cọ vào đùi cô.
Ngọc Trinh gật đầu, cuốn người sát hơn, mặt áp vào ngực ông, hơi thở gấp gáp phả vào da ông, cặp ngực nảy nhẹ khi cô cử động, làm ông nuốt nước bọt ừng ực.
“Kỳ thật, ông nội con và ông ngoại con là anh em kết nghĩa. Ba với mẹ con biết nhau từ nhỏ, mẹ con thích ba lắm, nhưng ba chẳng có cảm giác gì với bà ấy. Năm đó, ông nội con vay tiền lớn làm ăn, ai ngờ thất bại, mất trắng, còn nợ ngập đầu. Ông trốn chui trốn nhủi, sợ bị kẻ thù giết. Hết đường, ông nội và bà nội tìm đến ông ngoại con. Lúc đó nhà ông ngoại cũng chẳng khá giả, nhưng ông vẫn dốc hết tiền giúp ông nội trả nợ. Để trả ơn, ông nội hứa gả ba cho mẹ con. Khi biết chuyện, ba phản đối dữ lắm, lúc đó ba chỉ muốn lập nghiệp, làm nên sự nghiệp cho ông nội, chẳng màng yêu đương. Nhưng lệnh cha khó cãi, cuối cùng ba cưới mẹ con. Sinh con ra, ba mới thấy đời mình có ý nghĩa. Nhìn con lớn lên từng ngày, ba chỉ muốn ở bên con, yêu thương con, biến con thành tiểu công chúa mãi mãi vui vẻ… Nếu không có con, ba đã ly hôn từ lâu rồi…” Ông kể, giọng nghẹn ngào, tay múp míp siết chặt mông cô, dương vật cọ sát mạnh hơn vào đùi cô, rỉ dịch nhầy dưới nước.
Ngọc Trinh lắng nghe, lòng dậy sóng. Hóa ra ba có quá khứ như vậy… Cô nghĩ, mắt long lanh nhìn ông, cặp ngực ép sát hơn, núm vú cọ vào ngực ông làm ông rên khẽ.
“Vậy là giữa ba với mẹ không có tình yêu, ít nhất ba không yêu mẹ…” Ông Lập kết thúc, tay vuốt lưng cô, mắt ti hí dán vào cơ thể trần truồng trắng mịn của cô, lấp lánh nước trong bồn.
“Vậy… ly hôn rồi, chúng ta…” Ngọc Trinh tim đập thình thịch, nghĩ đến cảnh không còn bà Huyền, cô có thể tự do bên ông – nắm tay ông đi dạo, làm nũng trong lòng ông, làm tình với ông bất cứ lúc nào. Mặt cô đỏ bừng, âm hộ co bóp rỉ dâm thủy hòa vào nước bồn.
“Đúng vậy, chúng ta có thể làm tình mỗi ngày…” Ông Lập cười nham nhở, ghé sát tai cô thì thào, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai hồng phấn, làm cô rùng mình, cặp ngực nảy nhẹ trong nước.
“Ba ghét…” Ngọc Trinh đánh nhẹ vào ngực ông, giọng nũng nịu, đôi môi mọng đỏ cong lên đầy quyến rũ, mắt long lanh nhìn ông, làm ông không chịu nổi.
Dương vật ông giật mạnh dưới nước, mắt ti hí hau háu nhìn cơ thể cô – trắng mịn, cặp ngực căng tròn phập phồng, núm vú đỏ ửng lấp lánh, âm hộ hồng hào ướt át dưới làn nước. Ông bế cô lên, nước bắn tung tóe, cô kêu khẽ, “A…” Ông lấy khăn lau khô người hai người, bế cô ra phòng ngủ, đặt cô xuống giường, cơ thể trần truồng của cô nằm ngửa trên drap trắng, cặp ngực nảy nhẹ, âm hộ mở ra đầy mời gọi.
“Muốn làm con sướng chết…” Ông Lập cười đểu, đè lên cô, dương vật thô béo đâm thẳng vào âm hộ ướt át, dâm thủy trào ra thấm ướt drap. Ông thúc mạnh, từng nhịp chậm rãi rồi dồn dập, “bạch bạch” vang lên, cặp ngực cô nảy mạnh, núm vú đỏ ửng cọ vào ngực ông, làm ông gầm gừ khoái lạc.
“Ư… A…” Ngọc Trinh rên lớn, mắt nhắm chặt, cảm nhận dương vật ông lấp đầy âm hộ, từng cú thúc làm cô cong người, dâm thủy chảy lênh láng, tiếng rên cao vút át cả tiếng mưa ngoài cửa sổ. Ông Lập đâm sâu, tay bóp ngực cô, miệng ngậm núm vú mút mạnh, nước bọt chảy xuống ngực cô, thấm ướt drap.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả, tiếng nước hòa cùng tiếng “bạch bạch” của da thịt va chạm, như bản giao hưởng nguyên thủy giữa thiên nhiên và dục vọng. Ông chiếm hữu cô mãnh liệt, muốn gieo rắc tất cả vào cơ thể cô, làm cô đạt đến khoái lạc tột đỉnh của một người đàn bà.
Loạn luân thì sao? Chỉ cần họ yêu nhau, không gì có thể chia cắt. Yêu nhau, họ sẵn sàng đắm chìm trong tội lỗi, bất chấp tất cả.
