Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái
Ở trường học, không khí giữa Ngọc Trinh và Bích Trâm lạnh lẽo như băng. Hai người vốn là bạn thân, từng chia sẻ mọi bí mật, nhưng giờ đây họ gần như không nói với nhau câu nào. Bích Trâm nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Ngọc Trinh – ánh mắt xa cách, giọng nói lạnh nhạt – nhưng cô không quá bận tâm. Trong lòng cô đang rối bời bởi những cảm xúc mâu thuẫn dành cho ông Lập, gã đàn ông trung niên 55 tuổi, đầu hói bóng loáng, lùn thấp, bụng phệ căng áo, khuôn mặt xấu xí với đôi mắt ti hí đầy dâm dê. Cô từng khinh thường những câu chuyện tình yêu điên rồ mà bạn bè kể, cho rằng chúng chỉ là trò trẻ con ngớ ngẩn. Nhưng giờ đây, chính cô lại rơi vào lưới tình với cha của bạn thân – một người đàn ông đã có vợ, một mối quan hệ cấm kỵ đủ để khiến cô bị cả thế giới khinh miệt. Điều đó làm cô day dứt không ngừng, nhưng trái tim cô không thể ngăn cản những rung động mãnh liệt mỗi khi nghĩ đến ông.
Trong khi đó, Ngọc Trinh cũng chìm trong nỗi đau của riêng mình. Cô tránh mặt Bích Trâm không chỉ vì sự tổn thương từ cảnh tượng cô bạn thân ôm ông Lập, mà còn vì lòng cô đang tan nát khi nghĩ đến người đàn ông cô yêu nhất có thể đã phản bội cô. Cô không muốn đến lớp, không muốn đối diện với bất kỳ ai, chỉ muốn trốn tránh tất cả.
—
“Ngọc Trinh đâu rồi?” Giữa giờ học môn Mao Tư, thầy Khổng Tường Minh bất ngờ xuất hiện để kiểm tra tình hình trốn học. Ông đứng ở cửa lớp, đôi mắt sắc bén quét qua từng gương mặt, dừng lại khi không thấy bóng dáng quen thuộc của Ngọc Trinh. Giọng ông trầm trầm vang lên, mang theo chút nghi ngờ.
“Cô ấy không khỏe, xin nghỉ ạ,” Bích Trâm đứng bật dậy trả lời khi thấy không ai lên tiếng. Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thoáng lo lắng. Cô không chắc Ngọc Trinh đang ở đâu, chỉ biết bạn mình đã không đến lớp cả tuần nay.
“Ừ…” Thầy Khổng nhíu mày, trầm ngâm một lúc. Ông gật đầu, nhưng ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ. Đây là lần thứ ba trong tuần Ngọc Trinh vắng mặt, mỗi lần đều có lý do – lúc thì đau đầu, lúc thì mệt mỏi – nhưng ông không ngốc. Những lời bào chữa đó rõ ràng là bịa đặt. Ông ghi chú gì đó vào sổ tay, thầm nghĩ cần phải gặp riêng cô để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Một học sinh giỏi như Ngọc Trinh đột nhiên thay đổi như vậy không phải chuyện bình thường.
Khi thầy Khổng rời đi, Bích Trâm thở phào, vội vàng lấy điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Ngọc Trinh: “Trinh Trinh, phụ đạo viên vừa kiểm tra, phát hiện cậu không có mặt. Tớ nói cậu nghỉ bệnh. Nếu thầy tìm cậu hỏi, đừng để lộ nhé, cẩn thận chút.” Cô nhấn gửi, lòng thoáng bất an, không biết Ngọc Trinh có đọc hay không.
Phải rất lâu sau, màn hình điện thoại mới sáng lên với dòng hồi đáp ngắn gọn: “Biết rồi.” Không cảm xúc, không một lời giải thích. Bích Trâm nhìn tin nhắn, thở dài, đặt điện thoại xuống bàn. Cô biết Ngọc Trinh đang giận, nhưng không hiểu lý do sâu xa. Còn Ngọc Trinh, người cô ghét nhất lúc này chính là Bích Trâm – cô bạn thân từng ôm ông Lập, người đàn ông cô yêu hơn cả mạng sống. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, lòng cô đã đau như cắt, và đó cũng là lý do cô không muốn đến lớp, không muốn đối mặt với bất kỳ ai, đặc biệt là Bích Trâm.
—
Buổi tối, trời đổ mưa lớn. Sau giờ tự học, khuôn viên trường vốn náo nhiệt giờ trở nên lạnh lẽo, tiêu điều. Các học sinh ùa ra khỏi lớp, vừa mắng thời tiết vừa撑傘 chạy vội về ký túc xá, tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa rơi tạo thành một bản nhạc hỗn loạn. Ngọc Trinh đứng một mình dưới mái hiên lớp học, đôi mắt đỏ hoe nhìn màn mưa dày đặc trước mặt. Cô không mang ô, cũng không định mang. Cô bước ra khỏi hiên, để từng giọt mưa lạnh buốt rơi xuống mái tóc đen dài, thấm ướt gương mặt xinh đẹp, chảy dài trên làn da trắng mịn. Mưa rơi ngày càng nặng hạt, chỉ trong vài phút đã làm ướt sũng người cô – chiếc áo sơ mi mỏng dính chặt vào cơ thể, lộ rõ cặp ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở gấp, núm vú hồng phấn hiện lên mờ ảo dưới lớp vải trắng, eo thon nhỏ cong lên đầy gợi cảm, chiếc váy ngắn bó sát mông cong tròn đầy đặn, nước mưa chảy thành dòng từ tóc xuống cổ, xuống ngực, thấm đẫm từng đường cong quyến rũ. Nhưng cô không cảm nhận được cái lạnh, không cảm nhận được gì ngoài nỗi đau trong lòng. Cô bước đi chậm rãi về phía cổng trường, đôi chân thon dài trắng muốt run rẩy dưới mưa, đôi giày vải ướt sũng kêu lép kẹp trên nền đá.
Cô muốn mưa rửa sạch tất cả – những dấu vết của ông Lập trên cơ thể cô, những lần ông đè cô xuống giường, dương vật thô béo của ông đâm sâu vào âm hộ cô, từng cú thúc làm cặp ngực cô nảy mạnh, dâm thủy trào ra thấm ướt ga giường. Cô muốn xóa đi những kỷ niệm từng ngọt ngào nhưng giờ chỉ còn là nỗi nhục nhã và đau đớn. Đi dưới mưa, cô khóc nức nở, tiếng khóc hòa lẫn tiếng mưa rơi, nước mắt nóng hổi hòa cùng nước mưa lạnh buốt chảy dài trên má, thấm ướt cổ áo, làm làn da trắng mịn lấp lánh một cách thê lương. Ba… sao ba lại làm thế với con… Cô nghĩ, trái tim như rỉ máu, từng nhịp đập đau nhói, toàn thân run rẩy không phải vì lạnh mà vì tuyệt vọng.
Đột nhiên, cô nhận ra mưa không còn rơi xuống đầu mình nữa. Cô ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn thấy một chiếc ô lớn che trên đầu. Cô kinh ngạc quay người, và trước mặt cô là ông Lập – gã đàn ông xấu xí, đầu hói bóng loáng lấp lóe nước mưa, bụng phệ rung lên dưới áo sơ mi ướt, đôi mắt ti hí đỏ ngầu nhìn cô đầy đau lòng và run rẩy. Ông đứng đó, tay múp míp cầm ô, dáng lùn thấp trông càng thảm hại dưới mưa, nhưng ánh mắt ông lại ấm áp lạ thường, như muốn ôm lấy cô vào lòng.
Nhìn thấy ông, lớp vỏ kiên cường của Ngọc Trinh sụp đổ hoàn toàn. Cô bật khóc thành tiếng, nước mắt tuôn trào như suối, cơ thể mềm nhũn ngã về phía ông. “Trinh… ngoan, ba đây, ba đây, đừng khóc,” ông Lập khàn giọng, một tay cầm ô che cho cô, tay kia chặn ngang ôm cô vào ngực. Ông để mặc cô đấm thùm thụp vào ngực mình, những cú đấm yếu ớt thấm đẫm nỗi đau và uất ức.
“Ô… Ba… ba còn đến làm gì…” Ngọc Trinh nức nở, giọng nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt áo ông, cơ thể run rẩy trong vòng tay ông.
“Đến để nói cho con biết ba yêu con nhiều thế nào,” ông Lập thì thào, từng chữ chậm rãi nhưng chắc chắn, tay múp míp siết chặt cô, như sợ cô biến mất.
“Yêu? Yêu con mà ba còn làm loạn với người khác?!” Ngọc Trinh ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn ông, khóc lớn hơn, toàn thân run lên vì giận dữ và đau đớn.
“Ba nào có…?” Ông Lập ngẩn ra, ngạc nhiên trước lời buộc tội của cô. Nhưng ngay lập tức, ông hiểu ra, ánh mắt ti hí lóe lên tia sáng. “Con nói Bích Trâm sao?”
“Ba! Ba quả nhiên…” Ngọc Trinh khóc to hơn, tiếng khóc vang vọng trong màn mưa, nước mắt hòa cùng nước mưa chảy dài trên má, thấm đẫm cổ áo, làm cặp ngực căng tròn hiện rõ hơn dưới lớp áo ướt.
“Ngốc quá, không phải như con nghĩ đâu…” Ông Lập kéo cô sát vào ngực, tay múp míp vuốt tóc cô, giọng dịu dàng an ủi, dù lòng ông cũng đau không kém.
“Gì cơ?” Ngọc Trinh nức nở, ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước mưa và nước mắt.
“Ài, chuyện này liên quan đến danh dự của con bé, nên ba không kể con nghe,” ông Lập thở dài, bắt đầu kể lại mọi chuyện. Ông chậm rãi thuật lại ngày ở tiệm uốn tóc, khi Bích Trâm suýt bị cưỡng bức và ông đã cứu cô, rồi cả việc ông đoán Bích Trâm có tình cảm với ông sau đó. Ông kể chi tiết, không giấu giếm, giọng khàn khàn xen lẫn sự chân thành.
“Vậy là cô ấy thích ba, không phải ba thích cô ấy?” Ngọc Trinh ngừng khóc, giọng nhỏ nhẹ, đôi mắt vẫn ngập nước nhìn ông, lòng thoáng nhẹ nhõm.
“Ba không chắc con bé nghĩ gì, nhưng trong lòng ba chỉ có con, mãi mãi chỉ có con,” ông Lập nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt ti hí đầy thâm tình, tay múp míp nâng cằm cô, lau đi nước mưa trên má.
“Vậy sau này ba không được liên lạc gì với cô ấy nữa…” Ngọc Trinh mím môi, ôm lấy ông, giọng sâu kín, lòng đã yên tâm phần nào.
“Tuân lệnh, tiểu công chúa đáng yêu của ba,” ông Lập cười, cúi xuống hôn lên trán cô, môi ông chạm vào làn da ướt át, lau đi nước mưa và nước mắt, tay múp míp vuốt tóc cô đầy yêu thương.
“Ba yêu con bao nhiêu?” Ngọc Trinh ngẩng đầu, nhìn ông, nỗi lo trong lòng tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp.
“Như con yêu ba vậy,” ông Lập cười, giọng khàn khàn đầy trìu mến.
“Ghét… ai yêu ba chứ…” Ngọc Trinh đánh nhẹ vào ngực ông, nũng nịu, đôi môi mọng đỏ cong lên, nước mưa lấp lánh trên má làm cô trông càng quyến rũ.
Nhìn cô đáng yêu thế này, ông Lập không kìm được, cúi xuống ngậm lấy đôi môi mọng đỏ của cô. Đầu lưỡi thô ráp của ông miêu tả đường cong môi cô, chậm rãi liếm láp, rồi mạnh bạo luồn vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, mút lấy nước bọt ngọt ngào. Ngọc Trinh nhắm mắt, cơ thể mềm nhũn trong tay ông, hưởng thụ nụ hôn sâu đậm, cảm giác thế giới lại sáng sủa trở lại. Nước mưa chảy dài trên mặt hai người, thấm ướt tóc, thấm ướt áo, nhưng không ai quan tâm.
Màn mưa càng lúc càng lớn, che phủ hai người như một tấm màn tự nhiên. Ông Lập rời môi cô, thở hổn hển, tay múp míp trượt xuống ngực cô, bóp nhẹ qua lớp áo ướt, cảm nhận cặp vú căng tròn mềm mại. “Hôm nay đừng về…” Ông thì thào bên tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai hồng phấn, làm cô rùng mình.
“Mẹ thì sao…” Ngọc Trinh không bận tâm việc về ký túc xá, nhưng lo ông sẽ gặp rắc rối với bà Huyền.
“Không sao, ba biết cách xử lý,” ông Lập cười nham nhở, tay siết chặt ngực cô, núm vú cứng lên dưới ngón tay thô ráp, làm ông rạo rực.
“Ư…” Ngọc Trinh rên khẽ, giọng mị hoặc vang lên trong màn mưa, đôi mắt long lanh nhìn ông, cơ thể nóng ran dù ướt sũng.
Ông Lập nắm tay cô, kéo cô về phía khách sạn Hoa Viên gần đó. Dáng lùn thấp của ông lạch bạch bước đi, tay múp míp siết chặt tay cô, lòng đầy dục vọng. Họ mở một phòng, bước vào trong, nước mưa nhỏ giọt từ áo xuống sàn tạo thành những vệt loang lổ.
“Tiểu Trinh, đi tắm đi, con ướt hết rồi, sẽ cảm lạnh đấy,” ông Lập nói, giọng khàn khàn, mắt ti hí hau háu nhìn cơ thể ướt át của cô.
“Vâng,” Ngọc Trinh gật đầu, lòng ấm áp, bước vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa để làm ấm cơ thể.
Cô vừa định đóng cửa, ông Lập đột nhiên lách người vào, nụ cười nham nhở trên khuôn mặt xấu xí làm cô giật mình. “Ba…” Cô kêu nhỏ, mặt đỏ bừng, hiểu ngay ý định của ông.
“Cùng tắm nhé,” ông Lập cười đểu, ánh mắt ti hí dán vào cặp ngực căng tròn hiện rõ dưới áo ướt, tay múp míp xoa xoa bụng phệ, lòng rạo rực không chờ nổi.
“Con… không quen…” Ngọc Trinh ngập ngừng, mặt đỏ như quả cà chín, đôi tay che ngực theo bản năng.
“Lần đầu bao giờ cũng vậy, quen là được thôi,” ông Lập cười lớn, đóng sầm cửa phòng tắm, khóa chặt không gian cấm kỵ này.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả, tiếng mưa át đi mọi âm thanh bên ngoài. Trong phòng tắm, không khí nóng dần lên, hơi nước mờ mịt che phủ hai bóng người đang chuẩn bị lao vào một cơn tình mãnh liệt.
