Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 43



“Ưm…” Bích Trâm giật mình nhìn người con trai bình thường tương đối văn nhã đứng đắn này giờ phút này đang tràn đầy nhiệt tình ngậm lấy môi mình, nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt lại làm cô có trong giây lát thất thần…

Không gặp phải sự chống cự nào, lá gan Hoàng Dũng càng lớn hơn, bàn tay đang ôm eo Bích Trâm chậm rãi đặt lên bộ ngực sữa đầy đặn của cô…

Bích Trâm lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ đưa tay đẩy về phía trước. Hoàng Dũng không hề phòng bị, bị đẩy đến lập tức ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt xấu hổ nhìn bóng lưng Bích Trâm rời đi…

Bích Trâm tức không còn chỗ nào để nói. Người đàn ông này xem mình là loại người gì… Mới quen biết bao lâu chứ, thật hạ lưu…

Trở lại phòng ngủ, nhận được vài tin nhắn Hoàng Dũng gửi tới, đủ loại giải thích. Bích Trâm xem xong cũng không trả lời. Thật sự cảm thấy có lỗi thì sao không gọi điện thoại?…

Hoàng Dũng trong lòng hối hận vạn phần. Mình quá nóng vội rồi, chắc chắn đã để Bích Trâm nhìn ra ý đồ xấu xa của mình, bây giờ biết làm sao đây… Nhưng sự căng đầy cảm nhận được nơi lòng bàn tay vẫn khiến hắn tràn đầy khao khát có được Bích Trâm… Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Một kế hoạch còn chưa thành hình bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn…

Đến thứ sáu tuần đầu tiên khai giảng, buổi chiều không có tiết. Ngọc Trinh và Bích Trâm ăn cơm trưa xong liền vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Do dự một chút, cô vẫn gửi một tin nhắn cho ông Lập: “Ba, chiều nay con không có tiết, ba lái xe đến đón con được không ạ?” Ngọc Trinh không thích chen chúc xe buýt với người khác, đặc biệt là mùi hôi trên người một số người…

“Ở trường đợi nhé, anh đến liền.” Tin nhắn của ông Lập trả lời rất nhanh.

ông Lập nói đến liền, thật sự đến liền ngay lập tức, khiến Ngọc Trinh nghi ngờ không biết có phải ông đã vượt đèn đỏ suốt đường đến đây không…

“Ba, sao lại lái về hướng này…” Ngọc Trinh nói được nửa câu liền hiểu ra, má đỏ bừng lên một áng mây hồng. ông Lập lái xe thẳng đến cửa căn biệt thự nhỏ, kéo Ngọc Trinh đang e thẹn vào cửa.

“Ba…” Vừa vào cửa, Ngọc Trinh đã bị ông Lập ôm chặt lấy.

“Trinh… Nhớ em muốn phát điên rồi…” ông Lập tựa vào vai Ngọc Trinh nói, hôn lên mái tóc mềm mượt của cô.

“Dạ…” Ngọc Trinh cũng ôm lại ông Lập. Một tuần này trôi qua không quen lắm, cô cũng rất nhớ vòng tay của ba…

ông Lập ôm chặt cô gái yêu dấu, vuốt ve đường cong ma quỷ khắp người cô, cảm thấy đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong tuần này của ông…

Ôm hồi lâu, hai người mới song song ngồi xuống mép giường. Ngọc Trinh cũng không còn ngượng ngùng nữa, như cô gái nhỏ khoác tay ông Lập, tựa đầu vào vai ông.

“Cuộc sống đại học đã quen chưa con?” ông Lập trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

“Chưa quen ạ… Quần áo còn phải tự giặt, phiền chết đi được.” Ngọc Trinh nhíu mày phàn nàn.

“Ngoan, hay là ba mua cho con cái máy giặt nhé?”

“Đừng đừng, khoa trương lắm… Trường hình như cũng không cho phép đâu ạ.”

“Vậy thì ném cho tiệm giặt ủi của trường đi.”

“Nhưng như vậy lại có vẻ không hòa đồng… Ai.” Ngọc Trinh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, được ba mẹ cưng chiều như hòn ngọc quý trên tay, tự mình giặt quần áo vẫn là lần đầu gặp phải…

“Bảo bối, lòng anh thương em…” ông Lập ôm chặt eo Ngọc Trinh. Bản thân ông sao nỡ để người phụ nữ của mình chịu khổ, nhưng cô dù sao vẫn phải đi con đường đời bình thường…

“Ba, con cuối cùng vẫn cảm thấy chúng ta như vậy rất có lỗi với má.” Ngọc Trinh từ từ nói. Cứ việc đã cùng ba mình thân mật da thịt, cứ việc cô cũng thích cảm giác thân mật này, cứ việc má quả thật đã làm ra chuyện phản bội ba, nhưng điều đó không có nghĩa là mình có lý do để cùng ba loạn luân… Ngọc Trinh sợ hãi, sợ mình một khi đã rơi vào rồi sẽ không bao giờ ra được, cũng sợ nếu đột nhiên chấm dứt đoạn tình cảm này mình sẽ đau khổ… Cô cần một sự khẳng định.

“Ngọc Trinh, tình yêu của chúng ta, không liên quan đến người khác. Con phải tin tưởng vào cảm giác của chính mình, yêu nhau thì vĩnh viễn không có sai…” ông Lập xoay người Ngọc Trinh lại, kiên định ủng hộ cô.

“Nhưng con sợ, sợ lắm…”

“Anh biết.” ông Lập nói xong liền hôn xuống. Mỹ nhân trong tay, ông rốt cuộc không kìm được thôi thúc muốn cô, một tuần không gặp, như thể đã cấm dục rất lâu…

Ngọc Trinh nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn lưỡi của ông Lập, bị ông xoay người đè lên giường. Khác với sự dịu dàng của mấy lần trước, hôm nay ông Lập đặc biệt mạnh mẽ bá đạo, như mưa rền gió dữ thở hổn hển cởi bỏ quần áo hai người.

“Ba…” ông Lập như vậy làm Ngọc Trinh có chút sợ hãi.

“Xin lỗi, bảo bối, anh thật sự, thật sự rất nhớ em… Muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em.” Tay ông Lập chạm đến thân thể trơn bóng lõa lồ của Ngọc Trinh, đẹp mắt trắng như tuyết làm ông huyết mạch sôi sục… Cúi người xuống, khóa chặt mục tiêu khao khát của ông. Mật huyệt chưa đủ ẩm ướt tầng tầng kháng cự lại dương vật đang đâm vào của ông…

“A…” Mặc dù còn chưa vào hết, nhưng ông Lập đã nghiện đến mức gần như ngất đi…

Ngọc Trinh đưa tay nắm lấy cánh tay đang chống hai bên người cô của ông Lập, hạ thể bị nong ra đau đớn làm cô không nhịn được dùng móng tay bấm vào cơ bắp ông. “Nhẹ chút…” Đôi mắt đẹp long lanh, nghiêng nước nghiêng thành.

“Ừm…” ông Lập thuận theo thả chậm tiết tấu, cúi đầu liếm láp bầu ngực căng tròn của Ngọc Trinh. Theo thời gian trôi đi, từng tiếng rên rỉ bắt đầu từ môi Ngọc Trinh thoát ra, nổ tung trong óc ông Lập… Tần suất ra vào càng lúc càng nhanh. ông Lập hưng phấn đến mức gần như muốn phát cuồng nổi điên, ngậm lấy đầu vú đang dựng đứng của Ngọc Trinh. Khoái cảm như sóng biển từng đợt từng đợt ập đến. Dương vật luật động trong âm đạo Ngọc Trinh bành trướng đến cực hạn, cuối cùng vào lúc lại một lần nữa thúc đến tận cùng nàng thì không giữ được nữa, ào ạt bắn tinh dịch nóng bỏng vào sâu trong cơ thể Ngọc Trinh…

Ngọc Trinh mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, không muốn ông Lập rút dương vật ra khỏi cơ thể mình. Cô thích sự thân mật như tay với chân này, sự giao hợp như vậy làm cô cảm thấy giữa hai người không còn bí mật nào nữa…

“Lập… Thật thoải mái…” Ngọc Trinh thật sự muốn nói cho người đàn ông yêu dấu biết cảm thụ của cô. Ở trên giường, cô đã học được cách quên đi thân phận của hai người, chỉ chuyên chú vào cảm thụ trực tiếp nhất chân thật nhất của cơ thể và khát vọng sâu thẳm nhất trong tâm linh dành cho đối phương…

“Vẫn chưa kết thúc đâu…” ông Lập cười xấu xa ôm lấy Ngọc Trinh, hạ thể vẫn còn nối liền với cô. “Chúng ta đổi tư thế khác…”

“A…” Ngọc Trinh có chút ngượng ngùng vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của ông Lập, mặc cho ông ôm lấy cơ thể lõa lồ của mình ngồi dậy ra vào…

ông Lập thật sự yêu điên cuồng thân thể mềm mại của con gái. Cảm giác mật huyệt bao bọc lấy dương vật làm ông chân chính cảm nhận được khoái lạc khi làm một người đàn ông… Con gái ruột thịt lại không chút e dè cùng mình làm chuyện thân mật nhất của nam nữ như vậy. Tình yêu như thế này còn sâu đậm hơn cả tình yêu nam nữ bình thường, càng kích thích cũng càng sâu đậm… Nếu không phải thật lòng yêu nhau, sao lại có thể không thể xóa nhòa như vậy…

Trong căn biệt thự nhỏ, hai người lại một lần nữa chìm đắm trong thế giới tình dục, làm con người thật nhất của chính mình…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...