Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân – Cha và Con Gái

Chương 14



Trời chiều ngả bóng, Ngọc Trinh và Bích Trâm bước vào nhà sau một ngày rong chơi, tiếng cười vẫn vang vọng trong đầu cô. Cửa mở, Ngọc Trinh khựng lại, hơi ngại ngùng khi thấy ba mẹ Bích Trâm đã về. “Ba, má, đây là Ngọc Trinh, bạn online con kể rồi,” Bích Trâm kéo cô vào, giới thiệu. “À, bạn của Trâm hả, vào đi, ăn cơm cùng luôn,” ba Bích Trâm cười, giọng thân thiện, mẹ cô gật đầu, tiếp đón cô như khách quý.

“Ba, má, con商 lượng chút, Ngọc Trinh muốn ở nhà mình vài ngày,” Bích Trâm nói thẳng, biết ba mẹ mình cởi mở. “Được thôi, vào ăn cơm trước, cô gái,” mẹ Bích Trâm đáp, không hỏi thêm, tin tưởng con gái mình có chừng mực. Chuông điện thoại Ngọc Trinh vang lên, cô liếc màn hình, sợ là ông Lập, nhưng thấy “Má,” cô thở phào. “Má à,” cô bước ra góc phòng, giọng nhỏ nhẹ.

“Trinh, nói thật với má, ba con làm gì khiến con không vui hả?” Bà Huyền hỏi, giọng lo lắng sau giờ tan ca. “Không có gì đâu má, con chỉ muốn ở nhà bạn chơi vài ngày,” cô đáp, cố giữ giọng bình thường. “Có gì thì gọi má nhé,” bà dặn. “Dạ, con ăn cơm đây, cúp nhé,” cô nói, tắt máy, lòng nặng trĩu. Má quan tâm cô thế này, vậy mà cô lại cùng ba làm chuyện tày trời.

Ăn tối xong, Bích Trâm dẫn cô lên phòng. “Oa, một mình mày ngủ giường to thế này á?” Ngọc Trinh ngã xuống giường, thoải mái, đôi chân dài duỗi ra. “Ừ, giờ có mày, tối tha hồ tâm sự,” Bích Trâm cười, sắp xếp đồ. “Tao đi rửa mặt, mày cứ tự nhiên, máy tính trên bàn dùng được, nhanh lắm,” cô nói, bước ra. Tin nhắn đến, Bích Trâm lấy điện thoại, là ông Lập: “Trâm, Tiểu Trinh ở chỗ con đúng không? Ra gặp chú được không? Chú muốn nói rõ chuyện.” Cô nhíu mày, nghĩ thầm ông ta không giải thích với con gái mà tìm mình làm gì.

Cô định cho Ngọc Trinh xem, nhưng sợ cô thêm phiền, quyết định tự gặp ông Lập để làm rõ. Cô nhắn lại: “Được, gặp ở đâu?” “Con chọn đi,” ông reply nhanh. Cô gửi địa chỉ một trung tâm thương mại gần đó, vào phòng nói: “Trinh, tao ra mua ít đồ ăn vặt, mày chơi một mình nhé.” “Đi đi,” Ngọc Trinh đáp, đang xem video nhảy, hồn nhiên bắt chước động tác.

Bích Trâm đến nơi, ông Lập đã đợi sẵn, cái bụng phệ rung rung khi ông đứng dậy. “Chú đến sớm thế,” cô chào, giọng bình thản. “Lái xe mà, nhanh thôi,” ông cười, mắt ti hí lướt qua thân hình cô trong ánh đèn. “Chú, có gì nói nhanh đi, con còn phải về,” cô đi thẳng vào vấn đề. Ông gật đầu: “Tiểu Trinh kể hết với con rồi đúng không?” “Ừ,” cô đáp, ánh mắt lạnh lùng.

“Không phải như nó nghĩ đâu…” Ông ngập ngừng, khó tìm lời bào chữa. “Chú, quan trọng là sự thật. Ngọc Trinh xinh đẹp, hoàn hảo, nhưng là con gái chú. Chú làm vậy là tổn thương nó rất lớn,” cô nói thẳng, không kiêng dè. “Nhưng chú yêu nó,” ông đáp, giọng chắc nịch, đôi mắt ti hí ánh lên dục vọng. Cô cười khẩy: “Chú, một người cha tốt không sinh tình cảm đó với con gái. Con người có luân lý, phải kiềm chế. Chú bình tĩnh lại đi, con về đây.” Cô xoay người, định bước đi.

“Khoan,” ông giữ tay cô, xúc giác mềm mại làm ông phân tâm. Cô giật tay ra, nhìn thẳng: “Còn gì nữa?” “Chú nhờ con giúp, khai thông cho nó, để nó về nhà sớm được không?” Ông cầu khẩn, mắt chân thành. “Chú tự nhận sai với nó, cam đoan không tái phạm đi,” cô đáp, giọng cứng rắn. Ông thở dài: “Chú tưởng con là người tư tưởng tiến bộ chứ.” “Ý chú là sao?” Cô nhíu mày, không thích bị coi là bảo thủ.

“Luân lý là do con người đặt ra, phủ nhận tình cảm thật, chỉ người cổ hủ mới tin,” ông nói, ánh mắt biện minh. “Ông Lập! Chú điên vì loạn luân rồi à? Với loại người như chú, con hết lời để nói. Đúng là đạo mạo giả tạo!” Cô hét lên, gọi thẳng tên, ghê tởm sự ngụy biện của ông. Hình tượng ông trong mắt cô sụp đổ hoàn toàn. Cô quay lưng, không chào, bước nhanh vào bóng tối, để lại ông Lập ngẩn ngơ nhìn theo.

Ông bước về xe, lòng phức tạp. “Cô ta đúng là khó đối phó,” ông lẩm bẩm, tính toán cách đưa Ngọc Trinh về nhà. Không có cô, ngày dài trôi qua như tra tấn. “Yêu con gái mình, thật sự sai sao?” Ông tự hỏi, ánh mắt ti hí mờ đi trong bóng đêm, nhưng dục vọng vẫn âm ỉ cháy, không cách nào dập tắt.

Đệ 15 chương: Trúng tuyển thông tri thư (Thượng)

Cánh cửa phòng bật mở, Bích Trâm bước vào với một túi nhựa căng phồng đồ ăn vặt trong tay, đôi mắt sáng rực khi nhìn về phía Ngọc Trinh đang ngồi trên ghế bành êm ái. Ngọc Trinh gác đôi chân thon dài lên bàn, chiếc váy ngắn trễ xuống để lộ làn da trắng ngần mịn màng như sữa, từng đường cong từ đùi non lên eo thon nhỏ được ánh đèn biệt thự chiếu sáng làm nổi bật. Mái tóc đen óng chảy dài như suối, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi môi mọng đỏ khẽ hé mở đầy quyến rũ, ánh mắt long lanh ẩn chứa chút kiêu sa của một thiếu nữ nhà giàu. Bầu ngực căng tròn phập phồng dưới lớp áo mỏng, mỗi nhịp thở làm lớp vải rung nhẹ, phô bày vẻ đẹp gợi tình không thể cưỡng lại. “Trinh, ăn bánh snack đi,” Bích Trâm cười tươi, giọng nhẹ nhàng pha chút tinh nghịch, đưa túi đồ về phía bạn.

“A, vui quá!” Ngọc Trinh reo lên, đôi tay nhỏ nhắn xé toạc bao bánh, những ngón tay thon dài khéo léo nhón lấy từng miếng snack vàng ruộm, đưa lên miệng. Cô cắn nhẹ, tiếng giòn tan vang lên trong không gian yên tĩnh của căn phòng sang trọng, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy thích thú. Mái tóc khẽ đung đưa theo từng cái nghiêng đầu, để lộ cần cổ trắng ngần nơi ánh sáng hắt lên làm làn da mịn màng lấp lánh như ngọc trai, bầu ngực căng đầy rung nhẹ mỗi khi cô cười, toát lên sức hút mê hoặc của một thiếu nữ trẻ trung đầy nhựa sống.

Bích Trâm ngồi xuống sofa đối diện, đôi mắt trong veo thoáng chần chừ, muốn mở lời nhưng lại ngập ngừng. Cô không nỡ phá vỡ niềm vui hồn nhiên của Ngọc Trinh bằng những suy nghĩ đen tối về ông Lập – người cha trung niên đầu hói, bụng phệ, dáng lùn tịt mà cô biết đang che giấu một dục vọng bệnh hoạn. Cô lặng lẽ quan sát bạn mình, ánh mắt dừng lại trên bờ vai trần mềm mại của Ngọc Trinh, nơi chiếc áo mỏng trễ xuống để lộ làn da trắng hồng, đường cong từ vai xuống ngực như một tác phẩm nghệ thuật. Bầu ngực căng tròn của cô bạn phập phồng theo nhịp thở, đôi chân dài bắt chéo đầy kiêu sa, toát lên vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa gợi dục khiến người ta không thể rời mắt.

Ở một góc khác của thành phố, bà Huyền đẩy cửa bước vào biệt thự, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng cộp cộp trên sàn đá hoa cương. Không khí im ắng khiến lòng bà trĩu nặng, ông Lập không có nhà, và sự vắng mặt của cả hai cha con làm bà sinh nghi. Đôi mày thanh tú của bà khẽ nhíu lại, ánh mắt lướt qua phòng khách rộng lớn, nơi bộ sofa da đắt tiền nằm chễm chệ giữa không gian sang trọng. Bà Huyền, dù đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ được nét đẹp mặn mà, làn da trắng hồng mịn màng không tì vết, đôi môi đầy đặn cong lên đầy quyến rũ, bầu ngực căng tròn vẫn săn chắc trong chiếc áo sơ mi ôm sát, đường cong từ eo xuống hông mềm mại như một thiếu phụ hồi xuân, toát lên sức hút của người phụ nữ từng trải mà vẫn đầy gợi tình.

Tiếng cửa chính bật mở lần nữa cắt ngang dòng suy tư của bà. Ông Lập bước vào, cái bụng phệ rung rung dưới lớp áo sơ mi nhàu nhĩ, khuôn mặt xấu xí với mái đầu hói bóng loáng ánh lên chút mồ hôi, đôi mắt ti hí mang vẻ mệt mỏi nhưng lóe lên tia dục vọng khó giấu. Ông cởi áo khoác, treo lên giá, động tác chậm rãi như cố che đậy điều gì. Bà Huyền đứng dậy, đôi môi mọng hé mở, “Anh đi đâu vậy?”

“Chán quá, lái xe đi dạo một vòng thôi,” ông Lập đáp, giọng bình thản, nhưng ánh mắt ti hí lảng tránh cái nhìn sắc bén của vợ. Bà Huyền cảm nhận được sự xa cách, một bí mật mà chồng bà đang giấu kín. Đôi tay bà đan vào nhau, móng tay sơn đỏ nổi bật trên làn da trắng, ánh mắt thoáng buồn khi nhìn bóng lưng ông khuất vào bếp. Dáng đi của bà vẫn uyển chuyển, chiếc váy ôm sát làm nổi bật cặp mông tròn đầy và đôi chân dài thon thả, mỗi bước đi như một điệu múa gợi tình, nhưng lòng bà nặng trĩu bởi linh cảm chẳng lành.

Trở lại biệt thự nhà Bích Trâm, hai cô gái vẫn đắm mình trong thế giới riêng. Bích Trâm ngồi trước laptop, những ngón tay thon nhỏ lướt nhanh trên bàn phím, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt thanh tú, làm nổi bật đôi mắt sáng và sống mũi cao thanh thoát. Chiếc áo thun bó sát ôm lấy cơ thể cô, phô bày bầu ngực căng tròn đầy sức sống, eo thon nhỏ dẫn xuống cặp hông tròn trịa, đôi chân dài bắt chéo để lộ làn da trắng mịn như ngọc, toát lên vẻ đẹp tươi trẻ mà quyến rũ. Bên cạnh, Ngọc Trinh ôm chiếc máy tính để bàn, đôi chân dài vắt vẻo lên ghế, chiếc váy ngắn xốc lên để lộ đùi non trắng muốt, làn da mịn màng ánh lên dưới đèn, bầu ngực căng đầy rung nhẹ mỗi khi cô cử động, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy kiêu sa.

“Ai da, lại thua mày rồi, chơi lại đi!” Ngọc Trinh bĩu môi, giọng lầu bầu khi thua thêm một ván game online. Đôi môi mọng đỏ cong lên đầy bất mãn, ánh mắt lườm Bích Trâm nhưng lại long lanh như nước, khiến người đối diện không khỏi mềm lòng. Mái tóc đen trượt qua vai, rơi xuống ngực, che đi một phần làn da trắng hồng, bầu ngực căng tròn phập phồng dưới lớp áo mỏng, toát lên vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa gợi dục khiến tim ai cũng phải xao xuyến. Chính trò chơi này đã kết nối hai người, từ những ngày đầu gặp gỡ trên mạng đến tình bạn thân thiết như hiện tại.

“Ừ, chơi thêm vài ván nữa. Mai ngủ một giấc ngon, ở nhà chờ thông báo trúng tuyển,” Bích Trâm cười, ngón tay nhấn nút bắt đầu, ánh mắt thoáng liếc sang Ngọc Trinh. Cô nhận ra sự do dự trong đôi mắt bạn, một nỗi lo lắng mơ hồ đang lớn dần. Đôi chân dài của Bích Trâm khẽ đung đưa, chiếc quần short ngắn để lộ làn da trắng mịn, bầu ngực căng tròn rung nhẹ khi cô nghiêng người, mái tóc nâu nhạt xõa xuống vai, làm nổi bật cần cổ thon thả và gò má hồng hào đầy quyến rũ.

“A, đúng rồi, mai sẽ có thông báo trúng tuyển…” Ngọc Trinh khựng lại, giọng nhỏ dần, đôi tay vô thức bấu chặt mép bàn. Cô ngẫm nghĩ, có nên về nhà lấy không? Nỗi sợ đối diện ông Lập lại trỗi dậy, khiến tim cô đập thình thịch, vài giọt mồ hôi lăn dài trên trán, trượt qua gò má đỏ hồng, rơi xuống cần cổ trắng ngần, lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn. Đôi môi mọng khẽ run, ánh mắt thoáng hoảng loạn, bầu ngực căng tròn phập phồng gấp gáp, đường cong từ eo xuống hông mềm mại như một bức tượng sống, toát lên vẻ đẹp gợi tình mà đầy bất an.

“Hay tao đi với mày về lấy nhé?” Bích Trâm lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng đầy quan tâm. Cô nghiêng đầu, mái tóc nâu xõa xuống một bên, ánh mắt trong veo chăm chú nhìn Ngọc Trinh, như muốn xua tan nỗi lo trong lòng bạn. Chiếc áo thun ôm sát làm nổi bật bầu ngực căng đầy, eo thon nhỏ dẫn xuống đôi chân dài trắng muốt, làn da mịn màng ánh lên dưới ánh sáng, toát lên sức hút tươi trẻ và quyến rũ của một cô gái đang tuổi xuân thì.

“Thôi, để xem tình hình đã. Mai tao tự về lấy vậy…” Ngọc Trinh thở dài, cố gượng cười. Cô không muốn Bích Trâm nghĩ mình yếu đuối. Quyết định đã định, ngày mai cô sẽ đối mặt với tất cả, dù lòng vẫn run rẩy khi nghĩ đến ánh mắt dâm dê của ông Lập. Đôi tay cô đặt lên đùi, móng tay sơn hồng khẽ cắm vào da, ánh mắt thoáng buồn, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn rực rỡ, bầu ngực căng tròn rung nhẹ, đôi chân dài khép chặt, làn da trắng hồng lấp lánh như ngọc, toát lên sức hút gợi tình không thể cưỡng lại.

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua khe rèm, rọi lên khuôn mặt thanh tú của Ngọc Trinh khi cô đứng trước cửa biệt thự nhà Bích Trâm. “Tao về nhà đây, chờ thông báo trúng tuyển,” cô nói, đôi tay đan vào nhau, cố che giấu sự lo lắng. Chiếc áo mỏng ôm sát cơ thể, phô bày bầu ngực căng tròn đầy nhựa sống, eo thon nhỏ dẫn xuống cặp hông tròn trịa, đôi chân dài trắng muốt lộ ra dưới váy ngắn, làn da mịn màng ánh lên dưới nắng, toát lên vẻ đẹp gợi dục mà đầy bất an.

“Thật không cần tao đi cùng à?” Bích Trâm đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt trong veo nhìn Ngọc Trinh đang mang giày. Chiếc áo thun bó sát làm nổi bật đường cong cơ thể cô, bầu ngực căng đầy rung nhẹ mỗi khi cô cử động, đôi chân dài thon thả để lộ làn da trắng hồng, mái tóc nâu nhạt xõa xuống vai, cần cổ trắng ngần lấp lánh dưới nắng, toát lên sức hút tươi trẻ và quyến rũ.

“Không cần đâu, mày cũng ở nhà chờ thông báo đi. Tối gặp lại,” Ngọc Trinh đáp, giọng kiên định nhưng đôi tay khẽ run khi xách túi. Cô biết sớm muộn cũng phải đối diện ông Lập, và hôm nay là cơ hội để làm rõ mọi thứ. Đôi chân dài bước đi, chiếc váy ngắn tung bay để lộ đùi non trắng muốt, bầu ngực căng tròn phập phồng gấp gáp, ánh mắt thoáng hoảng loạn, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn rực rỡ, toát lên sức hút gợi tình khiến người ta không thể rời mắt.

Khi Ngọc Trinh bước vào biệt thự nhà mình, bà Huyền đã đi làm. Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh, chỉ có tiếng ti vi phát bản tin sáng từ góc sofa da đắt tiền, nơi ông Lập đang ngồi. Ông mặc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, cái bụng phệ rung rung mỗi khi ông cử động, mái đầu hói bóng loáng ánh lên dưới đèn, đôi mắt ti hí sáng rực khi nhìn thấy con gái. Ông đứng bật dậy, bước nhanh đến gần, “Trinh, con về rồi hả? Ăn sáng chưa con?” Giọng ông trầm trầm, cố tỏ ra dịu dàng, nhưng ánh mắt dâm dê lướt qua cơ thể cô, dừng lại ở đôi chân dài và bầu ngực căng tròn.

“Chưa,” Ngọc Trinh đáp cộc lốc, ánh mắt lảng tránh, đôi chân thon dài bước nhanh lên cầu thang. Chiếc váy ngắn tung bay theo mỗi bước đi, để lộ làn da trắng muốt từ đùi non lên hông, bầu ngực rung nhẹ dưới lớp áo mỏng, mái tóc đen dài xõa tung, cần cổ trắng ngần lấp lánh, toát lên vẻ đẹp gợi dục khiến ông Lập nuốt khan. Cô không muốn nhìn vào đôi mắt ti hí ấy – đôi mắt từng dịu dàng khi cô còn nhỏ, nhưng giờ đây lại cháy bỏng dục vọng khiến cô run sợ.

Ông Lập đứng yên, không ngăn cản. Ông sợ nếu làm gì thêm, cô sẽ lại rời xa ông lần nữa. Nhìn bóng lưng con gái khuất dần trên cầu thang, chiếc váy ngắn phất phơ để lộ đôi chân dài trắng muốt, dương vật của ông cương cứng trong quần, ép sát vào lớp vải thô ráp, đau nhức đến mức ông phải nghiến răng. Đôi tay ông siết chặt thành quyền, ánh mắt ti hí không rời khỏi cơ thể cô, lòng ngập tràn khao khát bệnh hoạn.

Ngọc Trinh vào phòng, ngã xuống giường bọc nệm êm ái, nhắm mắt cầu nguyện. Ông trời phù hộ, nhất định phải cho con vào Đại học Sài Gòn… Đôi tay cô nắm chặt ga giường, móng tay sơn hồng cắm sâu vào vải, hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi lăn dài từ trán, trượt qua gò má đỏ hồng, rơi xuống cần cổ trắng ngần, lấp lánh như ngọc. Bầu ngực căng tròn phập phồng gấp gáp dưới lớp áo mỏng, eo thon nhỏ rung nhẹ, đôi chân dài khép chặt, làn da mịn màng ánh lên dưới nắng, toát lên vẻ đẹp gợi tình đầy bất an.

“Thùng thùng…” Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Trinh, mở cửa ra, ba mua bánh mì Sài Gòn cho con ăn sáng đây,” giọng ông Lập trầm ấm vang lên từ bên ngoài, nhưng ánh mắt ti hí của ông chắc chắn đang rực cháy dục vọng.

Ngọc Trinh thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy, đôi chân trần chạm xuống sàn lạnh, bước chậm rãi đến cửa. Cô mở hé, đôi tay thon dài nhanh chóng nhận túi đồ từ tay ông, định đóng sập lại ngay lập tức. Nhưng bàn tay thô ráp của ông Lập đã chặn cửa, ánh mắt ti hí nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm và đầy khao khát. “Trinh, con còn giận ba hả?” Ông hỏi, giọng nghẹn lại, cái bụng phệ rung rung khi ông tiến sát hơn.

“Ba cũng biết ba là ba của con sao?” Ngọc Trinh bật lại, giọng đầy tức giận, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ nhưng cũng thoáng run rẩy. Đôi tay cô nắm chặt mép cửa, móng tay cắm sâu vào gỗ, bầu ngực căng tròn rung nhẹ, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, toát lên vẻ đẹp gợi dục khiến ông Lập không thể rời mắt.

“Ba muốn nói chuyện với con, được không?” Ông hạ giọng, cố tỏ ra dịu dàng, đôi môi mỏng mím lại, ánh mắt ti hí không rời khỏi khuôn mặt cô, lướt xuống bầu ngực và đôi chân dài.

“Ba cứ đứng đó mà nói,” Ngọc Trinh đáp, giọng lạnh lùng. Cô không ngốc, không dám để ông vào phòng – nơi chỉ có cô và ông, nơi mọi thứ có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Đôi chân dài của cô khép chặt, ánh mắt thoáng hoảng loạn, bầu ngực phập phồng gấp gáp, làn da trắng hồng ánh lên dưới nắng, toát lên vẻ đẹp gợi tình đầy kiêu sa.

“Con về nhà ở đi, được không? Lần trước ba thật sự không cố ý… chỉ là không kìm lòng được,” ông Lập nói, giọng nghẹn lại, ánh mắt ti hí ánh lên sự cầu khẩn xen lẫn dục vọng. Dương vật của ông cương cứng trong quần, ép sát vào vải, đau nhức đến mức ông phải nghiến răng, bàn tay thô ráp siết chặt mép cửa.

“Con là con gái của ba! Ba làm vậy không thấy có lỗi với má sao?” Ngọc Trinh gằn giọng, đôi tay nắm chặt hơn, ánh mắt đối diện ông, vừa kiên định vừa hoang mang. Khuôn mặt xấu xí của ông, với cái đầu hói và đôi mắt ti hí, từng khiến cô ghê sợ, nhưng giờ đây lại làm cô rối loạn bởi sức hút kỳ lạ của một người đàn ông trung niên đầy khao khát. Bầu ngực căng tròn của cô rung nhẹ, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, đôi chân dài khép chặt, toát lên vẻ đẹp gợi dục khiến ông Lập nuốt khan.

“Nói cho ba, con có yêu ba không?” Ông Lập tiến sát hơn, ánh mắt ti hí nóng rực khóa chặt lấy cô, như muốn moi ra mọi bí mật trong lòng cô. Bàn tay ông run run, dương vật cương cứng đau nhức, hơi thở nặng nề phả ra đầy dục vọng.

“Ba là ba của con! Yêu với không yêu cái gì chứ?” Ngọc Trinh quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt ấy. Tim cô đập thình thịch, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, trượt qua gò má đỏ hồng, rơi xuống xương quai xanh lấp lánh dưới ánh sáng. Bầu ngực căng tròn phập phồng gấp gáp, eo thon nhỏ rung nhẹ, đôi chân dài khép chặt, làn da mịn màng ánh lên, toát lên vẻ đẹp gợi tình đầy bất an.

Không chờ cô phản ứng, ông Lập đẩy mạnh cửa, bước tới ôm lấy cổ cô. Ngọc Trinh kinh hãi kêu lên, đôi tay giãy giụa, nhưng chưa kịp thốt thành lời, đôi môi thô ráp của ông đã ngậm chặt lấy môi cô. Hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô, ông hôn chậm rãi, dịu dàng đến lạ, đôi môi mỏng mút lấy môi dưới mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm nhẹ quanh đường cong mọng nước, nhấm nháp từng chút như thưởng thức một món trân quý. Ngọc Trinh giãy giụa, đôi tay đẩy vào ngực ông, nhưng cơ thể dần mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của ông. Hơi thở đàn ông nồng đậm xâm chiếm lấy cô, mùi mồ hôi từ cái bụng phệ của ông pha lẫn với mùi nước hoa đắt tiền, khiến đầu óc cô mơ hồ, quên mất mình đang bị ai hôn.

Ông hôn điêu luyện, tay trái siết chặt eo cô, kéo cô sát vào ngực, tay phải vuốt lên vai cô, trượt xuống lưng, cảm nhận làn da mịn màng qua lớp áo mỏng. Đầu lưỡi ông len vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, mút mạnh, tham lam nuốt lấy vị ngọt từ nước bọt của cô. Ngọc Trinh run rẩy, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể như bị thiêu đốt bởi sự tiếp xúc mãnh liệt. Dương vật của ông cương cứng, ép sát vào âm đạo của cô qua lớp quần, khiến cô cảm nhận rõ ràng sức nóng và sự khao khát. Âm đạo của cô bắt đầu ẩm ướt, một cảm giác lạ lùng lan tỏa từ bụng dưới, làm đôi chân dài của cô run lên, bầu ngực căng tròn rung nhẹ, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, toát lên vẻ đẹp gợi dục không thể cưỡng lại.

Bất chợt, cô bừng tỉnh, dùng hết sức đẩy ông ra. “Ông Lập!” Ngọc Trinh hét lên, vừa sợ vừa giận, đôi tay run rẩy ôm lấy ngực. Cô kinh hoàng vì mình đã suýt đắm chìm trong nụ hôn đó, giận dữ vì ông vẫn không ngừng vượt qua giới hạn. “Sao con không ghê tởm ba mà lại thấy… sướng thế này?” Cô tự hỏi, lòng rối loạn, ánh mắt long lanh ngấn nước. Trong cơn bộc phát, cô giơ tay tát mạnh vào mặt ông. Cái tát vang lên khô khốc, in dấu đỏ rực trên má ông. Ngọc Trinh hoảng hốt, nhìn khuôn mặt nghiêng đi của cha, lòng thắt lại. Mình ra tay nặng quá sao? Ông ấy sẽ làm gì mình đây? Đôi chân dài của cô run rẩy, bầu ngực phập phồng gấp gáp, làn da trắng hồng lấp lánh mồ hôi, toát lên vẻ đẹp gợi tình đầy bất an.

Ông Lập đứng im, không động đậy, khuôn mặt nghiêng nghiêng giữ nguyên tư thế bị đánh, cái bụng phệ rung rung theo nhịp thở nặng nề. Ngọc Trinh luống cuống, khẽ gọi “Ba…”, bàn tay thon dài run rẩy định chạm vào mặt ông nhưng lại rụt lại, móng tay sơn hồng cắm nhẹ vào da. Bầu ngực căng tròn của cô rung nhẹ, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, đôi chân dài khép chặt, ánh mắt thoáng hoảng loạn, toát lên vẻ đẹp gợi dục khiến ông Lập không thể rời mắt.

“Đánh đi, con đánh đi… Dù con đánh chết ba, ba vẫn yêu con. Ba đã nhịn bao năm rồi, không muốn mất con nữa…” Giọng ông Lập nghẹn ngào, đôi mắt ti hí đỏ hoe, lần đầu ông bộc lộ trái tim mình một cách trần trụi. Dương vật của ông cương cứng đau nhức, ép sát vào quần, hơi thở nặng nề phả ra đầy dục vọng.

Ngọc Trinh sững sờ, Nhịn bao năm? Chẳng lẽ từ lâu ba đã… Cô không dám nghĩ tiếp, đôi chân dài run rẩy, lòng trĩu nặng bởi sự thật kinh hoàng ấy. Đôi tay cô ôm lấy ngực, ánh mắt long lanh ngấn nước, bầu ngực căng tròn phập phồng gấp gáp, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, làn da mịn màng ánh lên dưới nắng, toát lên vẻ đẹp gợi tình đầy bất an.

“Trinh, ba yêu con là đủ rồi. Từ nay ba sẽ không làm vậy với con nữa,” ông Lập nói, giọng trầm buồn. Ông xoay người bước ra, đóng cửa lại, để lại cô trong căn phòng tĩnh lặng. Cái bụng phệ rung rung, dương vật vẫn cương cứng trong quần, nhưng ông cố kìm nén, ánh mắt ti hí mờ đi trong dục vọng không thể dập tắt.

Ngọc Trinh ngồi phịch xuống giường, đôi mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà. Sao ba hứa không chạm vào mình nữa, mà mình lại thấy… mất mát thế này? Cô tự hỏi, lòng ngập trong hỗn loạn, ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng không. Đôi tay cô đặt lên đùi, móng tay cắm nhẹ vào da, bầu ngực căng tròn rung nhẹ, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, đôi chân dài khép chặt, làn da mịn màng ánh lên, toát lên vẻ đẹp gợi dục khiến chính cô cũng không nhận ra mình đang mê hoặc đến nhường nào.

Đệ 16 chương: Trúng tuyển thông tri thư (Hạ)

“Ngọc Trinh!” Tiếng người đưa thư vang lên ngoài cửa biệt thự, giọng đều đều nhưng đủ khiến tim cô đập thình thịch. “Đến nhận thông báo trúng tuyển đây!”

Ngọc Trinh lao vội xuống lầu, đôi chân thon dài trần trụi chạm sàn đá lạnh, chiếc váy ngắn tung bay để lộ đùi non trắng muốt, bầu ngực căng tròn rung nhẹ trong áo mỏng, mái tóc đen óng xõa xuống vai, làn da trắng mịn lấp lánh. Cô chạy đến cửa, đôi tay run run nhận phong bì từ tay người đưa thư, ngón tay thon nhỏ khẽ chạm vào bàn tay thô ráp của ông Lập khi ông đưa bút ký nhận. Một luồng nhiệt chạy qua da cô, ánh mắt thoáng hoảng loạn, bầu ngực phập phồng gấp gáp, cần cổ trắng ngần đầy gợi cảm.

Cô xé phong bì chậm rãi, từng động tác đầy hồi hộp, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn từng dòng chữ. Khi “Đại học Sài Gòn” hiện ra với thiếp vàng rực rỡ, cô reo lên, “Ba! Con đậu rồi!” Niềm vui tràn ngập, cô lao vào ôm ông Lập, cơ thể mềm mại ép sát vào cái bụng phệ của ông, bầu ngực căng tròn rung nhẹ, làn da trắng hồng toát lên sức hút quyến rũ.

Ông Lập siết chặt eo cô, đôi tay thô ráp ôm lấy thân hình mảnh mai, dương vật cương cứng trong quần ép sát vào âm đạo cô qua lớp vải. Ông cúi đầu, hít sâu mùi hương từ tóc cô, “Chúc mừng con, bé cưng…” Giọng ông khàn khàn, môi mỏng lướt qua vành tai cô, nóng bỏng và đầy dục vọng. Tay ông vuốt lưng cô, bầu ngực cô phập phồng, làn da mịn màng lấp lánh mồ hôi, toát lên vẻ đẹp gợi tình.

Ngọc Trinh khựng lại, nụ cười tắt dần khi cảm nhận hơi thở nặng nề của ông phả vào cổ, bàn tay ông mơn trớn như muốn chiếm đoạt. Cô đẩy nhẹ, “Con… con lên gọi điện cho Bích Trâm.” Không đợi ông đáp, cô quay người chạy lên lầu, đôi chân dài thoăn thoắt, váy ngắn tung bay, bầu ngực rung nhẹ, làn da trắng muốt đầy quyến rũ. Ông Lập đứng đó, ánh mắt ti hí bám theo, dương vật cương cứng đau nhức, lòng rực cháy khao khát.

Trên phòng, Ngọc Trinh đóng cửa, dựa lưng vào tường, đôi tay ôm ngực che nhịp tim đập loạn. Từng giọt mồ hôi lăn từ trán xuống gò má hồng hào, rơi xuống cần cổ trắng ngần, lấp lánh như ngọc. Bầu ngực căng tròn phập phồng, âm đạo còn ẩm ướt từ cái ôm, làn da mịn màng toát lên vẻ đẹp gợi dục. Cô gọi cho Bích Trâm, “Alo, Trâm hả? Tao đậu Đại học Sài Gòn rồi!” Giọng cô cố tự nhiên, nhưng vẫn run nhẹ, môi mọng đỏ hé mở đầy quyến rũ.

“Thật hả? Chúc mừng mày! Tao cũng đậu luôn, tụi mình cùng trường rồi!” Bích Trâm reo lên, giọng trong trẻo, ngồi trên sofa với đôi chân dài bắt chéo, bầu ngực căng đầy rung nhẹ trong áo thun, làn da trắng hồng toát lên sức hút gợi tình. “Nhưng mày sao thế? Giọng nghe lạ lắm, mệt hả?” Cô hỏi, mắt trong veo nhìn xa xăm, mái tóc nâu nhạt xõa xuống vai đầy quyến rũ.

“À… không, không có gì. Tao qua chỗ mày chút nhé, đến rồi nói sau,” Ngọc Trinh vội đáp, ném điện thoại xuống giường, tay ôm mặt, hơi thở gấp gáp. Bầu ngực phập phồng, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, làn da trắng mịn đầy gợi dục. Cô không muốn Bích Trâm biết bí mật kinh hoàng với ông Lập, lòng rối như tơ vò.

Cô đứng dậy, bước đến tủ quần áo, cởi váy ngắn chậm rãi, để lộ cơ thể hoàn mỹ trong gương. Bầu ngực căng tròn trong bra trắng, eo thon nhỏ dẫn xuống đôi chân dài, làn da trắng hồng lấp lánh, toát lên vẻ đẹp gợi tình. Cô mặc áo thun rộng và jeans, từng động tác nhẹ nhàng, mái tóc đen xõa xuống vai, đôi mắt thoáng mê muội nhìn mình.

Dưới lầu, ông Lập nghe tiếng bước chân, quay lại nhìn cô bước xuống. Chiếc áo thun không che nổi đường cong, jeans bó sát tôn đôi chân dài, bầu ngực rung nhẹ, làn da mịn màng đầy quyến rũ. “Con đi đâu đấy?” Ông hỏi, giọng trầm trầm, mắt ti hí lướt qua cơ thể cô.

“Con qua nhà Bích Trâm, tối về,” Ngọc Trinh đáp, không nhìn ông, tay xách túi vội bước ra. Nhưng ông gọi lại, “Trinh…” Cô quay đầu, chạm phải ánh mắt cháy bỏng của ông. “Sớm về nhé, ba nhớ con lắm, bé cưng…” Giọng ông khàn khàn, tay siết mép bàn, dương vật cương cứng trong quần, mắt ti hí đầy dục vọng.

Ngọc Trinh run nhẹ, gật đầu, “Dạ…” Giọng nhỏ như muỗi, rồi lao ra ngoài, để lại ông Lập đứng đó, ánh mắt ti hí nhìn bóng lưng cô khuất dần, lòng ngập khao khát.

Cô đến nhà Bích Trâm, thấy bạn đang đứng trước gương thử váy mới, đôi chân dài trắng muốt lộ ra dưới váy, bầu ngực căng đầy rung nhẹ, làn da mịn màng toát lên vẻ đẹp gợi tình. “Trinh, mày về rồi! Sau này tụi mình chắc cùng lớp đó,” Bích Trâm cười, chỉ phong bì trên bàn, mái tóc nâu nhạt xõa xuống vai đầy quyến rũ.

“Thật hả? Mày cũng đậu Đại học Sài Gòn? Trời ơi, tuyệt quá!” Ngọc Trinh cầm thông báo, cười rạng rỡ, bầu ngực phập phồng, đôi mắt sáng rực, làn da trắng hồng lấp lánh ánh đèn.

“Cũng suôn sẻ thôi,” Bích Trâm ngồi xuống sofa, chân bắt chéo thanh thoát, mắt trong veo nhìn bạn, “Chắc lần này mày nói chuyện với ba ổn rồi ha?” Bầu ngực căng tròn rung nhẹ, eo thon nổi bật, làn da trắng mịn đầy sức hút.

“Ừ… cũng tốt,” Ngọc Trinh đáp, giọng nhỏ dần, mắt lảng tránh. Cô ngồi cạnh bạn, tay vuốt mép jeans, Ổn đến mức lên giường luôn rồi… Cô nghĩ thầm, môi mọng mím chặt, bầu ngực rung nhẹ, làn da trắng hồng gợi tình.

Bích Trâm nghiêng đầu, mắt sắc bén thoáng qua, nhưng không hỏi thêm, “Vậy mừng rồi. Ở đây chơi với tao tối nay đi.” Cô mời bạn bánh snack, bầu ngực căng đầy rung nhẹ, đôi chân dài trắng muốt đầy quyến rũ.

Ngọc Trinh nhận bánh, cắn nhẹ, tiếng giòn tan vang lên, môi đỏ mọng nhếch lên, “Trâm, tao hỏi mày cái này nhé…” Giọng cô trầm xuống, tay siết đùi, bầu ngực phập phồng, làn da mịn màng lấp lánh.

“Cái gì?” Bích Trâm quay sang, mắt trong veo nhìn bạn, bầu ngực căng tròn rung nhẹ, đôi chân dài bắt chéo đầy gợi cảm.

“Mày nghĩ yêu một người là sao?” Ngọc Trinh hỏi, giọng nhỏ, mắt run rẩy. Tóc đen rơi che gò má ửng hồng, bầu ngực phập phồng, làn da trắng mịn đầy sức hút.

Bích Trâm khựng lại, “Tao chưa yêu nhiều, nhưng chắc là an tâm, tin tưởng, ỷ lại, mê đắm vì họ… đại khái vậy.” Giọng cô nhẹ nhàng, bầu ngực rung nhẹ, đôi chân dài trắng hồng gợi tình.

Ngọc Trinh lặng người, An tâm, tin tưởng, mê đắm… chẳng phải cảm giác của mình với ba sao? Cô tự hỏi, mắt ngấn nước, bầu ngực căng tròn phập phồng, cần cổ trắng ngần lấp lánh mồ hôi, làn da mịn màng gợi dục.

“Trinh, mày thích ai rồi hả?” Bích Trâm hỏi, mắt bắt lấy sự mơ màng của bạn, bầu ngực rung nhẹ, eo thon nổi bật, làn da trắng mịn đầy quyến rũ.

“Không… không có, tao hỏi vu vơ thôi,” Ngọc Trinh vội che giấu, tay ôm mặt, mắt hoảng hốt. Bầu ngực phập phồng, làn da trắng hồng lấp lánh, toát lên vẻ đẹp gợi tình đầy bất an.

“Tối nay tao ở lại, mai về. Ba má lo lắm,” cô nói khi chơi game, giọng nhỏ nhẹ, chân dài bắt chéo, bầu ngực rung nhẹ, làn da mịn màng đầy quyến rũ.

“Ừ, cũng được. Đừng để ba má lo,” Bích Trâm gật đầu, mắt trong veo nhìn bạn, bầu ngực căng đầy rung nhẹ, đôi chân dài trắng muốt gợi tình.

Ngọc Trinh gật nhẹ, mắt thất thần nhớ cái ôm của ông Lập, bầu ngực phập phồng, làn da trắng hồng lấp lánh, lòng rối loạn bởi dục vọng không thể nói thành lời.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...