Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Ngư Nhân Nhị Đại

Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp

Danh sách chương (2205)

Chương 1682: Tứ Đệ Chương 1683: Ngươi Đang Làm Gì? Chương 1684: Gặp Lại Người Quen (1) Chương 1685: Gặp Lại Người Quen (2) Chương 1686: Cao Thủ Quyết Đấu? Chương 1687 Chương 1688: Nghe Thấy Tên Anh, Em Sẽ Chạy! Chương 1689 Chương 1690: Tới Cửa Thu Mua Chương 1691: Ông Chủ Bảo Ngươi Xéo Đi Chương 1692: Cha Con Đắc Ý Chương 1693: đang Kẹt Xe Chương 1694: Cho Ngươi Phải Khóc Chương 1695: Ai Mua Khác Ai Chương 1696: Không Phải Chơi Chữ! Chương 1697: Người Đắc Tội Là Ai Chương 1698: Ông Đang Đùa Giỡn Hắn? Chương 1699: Không Thể Tha Thứ Chương 1700: Người Hung Ác Là Dương Ca Chương 1701: Trần Trí Nghiệp Bị Vứt Bỏ Chương 1702: Ta Chết Đây… Chương 1703: Tạm Biệt Chương 1704: Tin Tức Chấn Động Chương 1705: Thay Thế Của Yêu Thương Chương 1707: Phạm Kim Triết Gặp Xui Xẻo Chương 1708: Chuyện Trong Thang Máy Chương 1709: Điều Tra Dương Minh Chương 1710: Tôn Khiết? Ai Là Tôn Khiết? Chương 1711: Cầu Cứu Chương 1712: Chặt Tay Chương 1713: Ghen Với Chính Mình Chương 1714 Chương 1715: Mày Giỏi Hay Tao Giỏi Chương 1716: Dương Minh An Ủi Chương 1717: Chặn Xe Chương 1718: Đưa Tôi Đi Chương 1719: Không Phải Chuyện Kia Chương 1720: Ông Dượng Trong Truyền Thuyết Chương 1721: Chạm Mặt Chương 1722: Kaike Cả Kinh!!! Chương 1723: Tam Đặc Đốn Chương 1724: Mày Ngưu Bức Lắm Hả??? Chương 1725: Miễn Tử Kim Bài Chương 1726: Sòng Bạc South City Chương 1727: Một Mạng Đổi Một Mạng Chương 1728: Hoài Nghi Chương 1729: Hoài Nghi Càng Lớn Chương 1730: Thế Lực Phía Sau South City Chương 1731: Mai Phục Chương 1732: Hỏi Ý Chương 1733: Bắt Đầu Vào Việc Chính Chương 1734 Chương 1735 Chương 1736: Nghiệm Bài Chương 1737: Tôi Chỉ Vuốt Tóc Thôi Chương 1738: Hồi Hộp Chương 1739: Tao Cho Mày Một Bài Học Chương 1740: Như Vậy Mới Kích Thích Chương 1741: Quy Tắc Trò Chơi Chương 1742: Tôi Cho Hắn 24 Giờ

Chương 1: Tứ Đệ


Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn rangoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âmthanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Dương Minh giậtmình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.

“A, đây không phải lớp phó đại nhân sao, tìm tiểu nhân có việc gì?” Dương Minhxoay người lại, tươi cười nói.

Người vừa mắng Dương Minh đúng là Lớp phó học tập và cũng là Ủy viên ban chấphành của trường Trầm Mộng Nghiên, Dương Minh vốn là một người trời không sợđất không sợ, giáo viên chủ nhiệm nói đều là nghe tai trái, lọt ra tai phải,nhưng hết lần này đến lần khác lại rất e ngại cô bé này.

Đây cũng không phải là e ngại, thật ra có một nguyên nhân quan trọng đó làDương Minh ngay từ đầu đã thầm mến Trầm Mộng Nghiên, nhưng Dương Minh cũngbiết hai người căn bản không thể có gì, bình thường có thể ở bên Trầm MộngNghiên đều là những học sinh xuất sắc nhất trong ban, mà mình nói dễ nghe mộtchút là “lựa chọn sau cùng”, nói không dễ nghe chính là kẻ bỏ đi.

Mặc dù biết rõ hai người không thể xuất hiện gì, nhưng Dương Minh cho tới bâygiờ vẫn rất dịu dàng với Trầm Mộng Nghiên, nếu đổi lại người khác hù dọa DươngMinh như vậy, đã sớm bị hắn cho một song phi.

“Dương Minh, cậu mỗi ngày đến muộn cũng không tính, nhưng lúc này mới vừa vàophòng học chưa đến một phút đồng hồ, sao đã đi ra ngoài?” Trầm Mộng Nghiênnghiêm mặt, lạnh nhạt nói.

“Trần lớp phó, bạn không nên nói tôi như vậy được không? Tôi một tuần nhiềunhất đến muộn năm ngày mà thôi, sao có thể nói mỗi ngày đều đến muộn chứ. Hơnnữa tôi lúc này đang buồn quá nên phải đi WC ngay” Dương Minh bật thốt ra lờinày, nhưng sau khi nói xong hắn lại hối hận, mình ngày hôm qua đã dùng lý donày để chuồn khỏi Trầm Mộng Nghiên, hôm nay không nghĩ tới lại lặp lại một lầnnữa.

Năm ngày? Trầm Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức đã hiểu ra, tên này thật đúng làlàm người ta tức giận.

“Mắc tiểu? Cậu làm gì mà sáng nào cũng mắc tiểu vậy?” Quả nhiên Trầm MộngNghiên không dễ lừa, lập tức nói xuyên ý định của hắn, “Sáng hôm qua đã mắctiểu, ha ha, cậu đi tiêu cũng lợi hại thật, vừa đi đã là một ngày, tôi còntưởng rằng cậu rơi xuống WC rồi chứ”.

“Ồ…, chuyện ngày hôm qua lát nữa nói sau, tôi phải đi giải quyết vấn đề sinhlý đã” Dương Minh chính mình cũng không biết tại sao phải giải thích với cô tanhư vậy, nhưng là nhớ tới sáng nay mình đã vừa mới gặp Lý Đại Cương lớp tám,hai người đã hẹn nhau cùng đi đánh bóng bàn, nên muốn chạy thật nhanh, nếukhông lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến tất nhiên không dễ chuồn.

“Cậu đứng lại cho tôi” Trầm Mộng Nghiên trong lòng mặc dù không thích kẻ lườibiếng như Dương Minh, nhưng là lớp trưởng, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ quảyviệc này, “Dương Minh, bây giờ đã là tháng ba, còn chưa đến nửa năm nữa sẽ đếnkỳ thi, cậu cứ như vậy thì sao có thể đỗ đại học chứ”.

“Lợn có thể thi đỗ đại học, tôi không đi” Dương Minh vẻ mặt đau khổ nói, làmcho hắn đi thi đại học? Tốt hơn hết là làm cho hắn hái trăng trên trời còn d�hơn, Dương Minh bây giờ ngoại trừ tiết văn học còn có thể nghe hiểu được giáoviên đang nói gì, những thứ như vật lý, hóa học nghe không khác gì giờ ngoạingữ.

“Cậu mắng ai là lợn” Trầm Mộng Nghiên trầm mặt xuống, tức giận nói.

“Ồ, tôi không nói bạn là lợn” Dương Minh lúc này mới cảm giác được lời vừa rồicủa mình có nghĩa khác, người thông minh như Trầm Mộng Nghiên khẳng định cóthể đỗ đại học, mà mình lại còn nói lợn có thể thi đỗ, bảo sao Trầm MộngNghiên không mất hứng, vì vậy vội vàng cười nói, “Bạn cũng biết, tôi ăn nóikhông tốt, viết một câu văn thì cũng là một câu đầy khuyết điểm, có thời gianphải đi học văn học”.

Trầm Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều,nàng cũng biết cân lượng của Dương Minh, quan trọng nhất là nàng rõ ràng DươngMinh là người mặc dù không thích học, còn thường xuyên trốn tiết hút thuốc,đánh nhau, nhưng tính cách lại rất tốt, hay mở miệng nói đùa là chuyện bìnhthường, nhưng tuyệt đối không tùy tiện lăng nhục người khác.

“Dương Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loạilý do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay ông nội cậu vào viện,ngày mai ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôibiết cậu đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu độimồ sống dậy?” Trầm Mộng Nghiên lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyênbảo Dương Minh một trận.

“Trầm Mộng Nghiên, bạn cũng biết tôi là người như thế nào, tôi bây giờ ngay cảchương trình học của cấp một cũng không biết, bạn làm cho tôi học, tôi học cáigì?” Dương Minh thấy Trầm Mộng Nghiên cắn chặt mình không chịu buông, cũngchuẩn bị nói lý với nàng, làm cho nàng hoàn toàn buông tha mình.

Ài, cô bé này, muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người có dáng người, nếu có thể ởphương diện khác theo mình không bỏ, như vậy có phải tốt không, ý dâm bắt đầudâng lên trong lòng Dương Minh.

“Vậy cậu càng không thể buông tha, bây giờ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp,nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bạn cố gắng,tôi tin rằng sẽ có thành tựu, ít nhất có thể đỗ vào một học nghề” Trầm MộngNghiên tiếp tục nói, “Cậu không nghe nói có một câu, có công mài sắt, có ngàylên kim sao?”

“Sắt có thể mài thành kim, nhưng gỗ chỉ có thể làm tăm, tài liệu không đúng,cố gắng đến đâu cũng vô dụng” Dương Minh bĩu môi nói.

“Cậu!” Trầm Mộng Nghiên tức giận, Dương Minh này, ngươi nói hắn là ngu nhưngngụy biện lại rất giỏi.

“Mộng Nghiên, bạn phí lời với nó làm gì, nó muốn làm gì cứ để hắn làm, làm chohắn ở lại trường đúng là làm rối loạn kỷ luật học đường” Đúng lúc này, lớptrưởng Vương Chí Đào đã đi tới, khinh thường nhìn Dương Minh, nói với TrầmMộng Nghiên.

Trầm Mộng Nghiên nghe xong khẽ cau mày, nàng có chút không thích thái độ khinhngười quá đáng của Vương Chí Đào này.

“A, Vương Chí Đào nói đúng, tôi ở lại lớp sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác” DươngMinh mặc dù rất bất mãn với vẻ khinh thường của Vương Chí Đào dành cho mình,nhưng có thể chạy khỏi phòng học mới là quan trọng, nói xong lập tức xoayngười chạy ra ngoài.

“Dương Minh” Trầm Mộng Nghiên cắn môi dậm chân, từng mắt nhìn Vương Chí Đàomột cái, nói, “Tôi vốn muốn khuyên bảo cậu ấy chăm chỉ học tập, cậu lại phátôi”.

“Mộng Nghiên, bạn suy nghĩ thật ngây thơ, Dương Minh là ai? Cậu ta nếu có thểhọc đã sớm học, chúng ta không phải loại người như cậu ta, sau này ít để ý đếnloại người này” Vương Chí Đào vừa cười vừa nói.

“Phòng học nhiều người như vậy, đừng gọi tôi là Mộng Nghiên” Trầm Mộng Nghiênbất mãn nói, nhưng không có tức giận. Trong lòng nàng vẫn có chút cảm tình vớiVương Chí Đào, dù sao người ta đẹp trai, thành tích học tập lại cao, là bạchmã hoàng tử trong mắt rất nhiều cô bé, nhưng Trầm Mộng Nghiên biết bây giờkhông phải là lúc nghĩ đến chuyện này, học mới là quan trọng nhất.

Vương Chí Đào thấy Trầm Mộng Nghiên cũng không giận hắn, miệng nở nụ cười.Thực ra hắn không phải cố ý nhằm vào Dương Minh, chỉ là hắn thấy Trầm MộngNghiên suốt ngày dây dưa với người con trai này nên cảm thấy khó chịu, theohắn thấy, Trầm Mộng Nghiên đã là người yêu của hắn.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...