Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ngân Sương & Thu Cúc

Chương 40



Tiễn Lê Cường ra xe, Ngân Sương vẫn không ra chào, nàng cảm thấy mệt mỏi thực sự, giờ lại thêm chuyện của Lê Cường. Đôi khi nàng nghĩ Lê Cường đi rồi có lẽ cuộc sống nàng sẽ nhẹ nhàng và bình yên như trước. Ngân Sương nhanh chóng về lại phòng ngủ và chìm vào giấc nồng. Riêng Ngọc Cúc vẫn loay hoay chưa ngủ được, nàng không hiểu sao một người đàn ông như Lê Cường lại chung tình với Ngân Sương trong khi cái anh nhận là sự phũ phàng và lạnh nhạt. Ngọc Cúc cũng không hiểu sao Ngân Sương không cho Lê Cường một cơ hội cho nàng và cả anh để cả hai cùng xây dựng một cuộc sống mới. Đôi khi Ngọc Cúc chỉ mong muốn có thế, một người đàn ông yêu thương nàng hết mình như vậy, nếu là Ngân Sương có lẽ Ngọc Cúc đã gật đầu ngay tức khắc. Đàn ông như vậy rất khó kiếm, nghĩ đến bản thân mình nàng không khỏi chạnh lòng, Khánh Long và Ba Phát không biết sống chết ra sao, nhưng từ ngày nàng lên Đà Lạt, chẳng có người đàn ông nào tìm kiếm nàng như vậy, liệu có ai đó trong số hai người họ còn nhớ đến nàng, vẫn mong mỏi và khoắc khoải nhớ nhung nàng ? Ngọc Cúc thấy tiếc cho Ngân Sương nhưng cũng tủi cho bản thân mình. Chợt, có tiếng gõ cửa, rồi lại tiếng thứ hai vội vã, Ngọc Cúc lồm cồm bò dậy, nàng nghĩ bụng chắc Lê Cường quên thứ gì. Mở cửa và thò đầu ra ngoài một cách mệt mỏi, Ngọc Cúc vô cùng ngạc nhiên khi thấy gã đàn ông đeo khẩu trang đứng trước cửa, cái gã quái đản trong đoàn khách bặm trợn hồi chiều :

– Ơ … chào anh … Có việc gì … Nếu cần trợ giúp anh đi bộ lên quầy tiếp tân dùm ạ. Giờ còn sớm lắm ạ.

– Không ! Việc này chỉ có cô mới làm được – một giọng nói đanh thép và rất quen thuộc vang lên, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe. Ngọc Cúc chợt chững lại suy nghĩ, giọng nói này nàng không lẫn vào đâu được. Tim nàng đập nhanh như trống trận. Gã đàn ông từ từ bỏ chiếc khẩu trang to đùng ra, một gương mặt quái dị sau lớp vải, nửa bên bị cháy xém như bị chảy ra, nhưng nửa bên kia vẫn còn lành lặn với cái vẻ đẹp trai sáng láng không thể nhầm lẫn. Ngọc Cúc như chết đứng tại chỗ, Khánh Long đứng đó nhìn Ngọc Cúc cười cười, cái kiểu cười rờn rợn, nàng không biết mình đang có mơ không nữa

– Em không nhớ anh hả ? Chồng cũ của em đây

– Là anh sao ? Sao… anh … còn sống … sao hồi chiều anh không nói sớm cho em biết ?

– Nói sớm làm gì ? Nói sớm rồi … Sao anh có thể hành hạ em thoả thích được hả ? Hả ? Haha – Khánh Long cười sặc sụa.

– Anh …

Một chiếc khăn tẩm thuốc mê từ phía sau chụp làm Ngọc Cúc không kịp phản kháng, liều thuốc cực mạnh làm nàng vật ra vài giây sau đó. Tên Hổ từ phía sau bước ra cười khổ, Khánh Long nháy mắt, chỉ với một tay hắn khiêng Ngọc Cúc đi vào trong một cách dễ dàng. Bên trong Ngân Sương cũng không chạy đâu thoát.

Lê Cường cùng bác Minh chuyển hướng về lại khu resort. Khi vào đến cổng, Lê Cường cố gắng núp mình dưới băng ghế để tránh sự kiểm soát của hai tên gác cổng. Đúng như chàng dự đoán, bọn chúng kiểm soát nơi này rất gắt gao để nội bất xuất ngoại bất nhập. Qua được cổng vào, Lê Cường bàn với bác Minh hãy chờ ở đây cho đến khi anh cùng Ngọc Cúc và Ngân Sương trở lại rồi cùng chạy thoát thân ra ngoài. Bác Minh với bản chất nông dân hiền lành vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng với thái độ Lê Cường thì bác hiểu đây là một chuyện khẩn cấp, có liên quan đến tính mạng đặc biệt người đó là Ngọc Cúc, bác nhẹ nhàng đậu xe ở một khoảng cách không gần cũng không xa căn biệt thự, hồi hộp quan sát và chờ đợi…

Lê Cường nhẹ nhàng đi bộ ven bãi cỏ rồi lẻn vào căn biệt thự Rose qua lối cửa sổ. Bằng nghiệp vụ đã có của mình, chuyện này dễ như ăn kẹo. Một không gian im lặng đến đáng sợ, bóng đêm bao trùm toàn bộ căn biệt thự. Lê Cường có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của mình, chàng đi nhẹ nhất để có thể lên phòng ngủ của Ngân Sương và Ngọc Cúc. Trên giường hai cô gái đang ngủ say ngon lành, Lê Cường thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chàng đã quá lo lắng mà đoán sai tình hình. Nhưng khoan, có cái gì đó bất thường, Ngân Sương vẫn mặc nguyên bộ quần lúc này vừa gặp anh. Hơn ai hết Lê Cường hiểu rằng vợ mình không có thói quen đó, nàng thích thoải mái khi ngủ nên thường thay bộ áo ngủ hoặc ngủ nude. Toan định bước đến gần thì một cái nhói đau ở phía sau đầu. Khi Lê Cường có thể nhận thức tình hình chung quanh còn những kẻ khác thì chàng đã từ từ lịm đi vì cú đánh sau ót thật nặng. Trong cơn mơ lẫn đau đầu kinh khủng, Lê Cường nhận thấy mình đang bị trói lại…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...