Nạp Thiếp Ký
Tống tri huyện không hề hé răng nói một lời suốt dọc đường, cũng không vàoThiêm áp phòng, mà dẫn Dương Thu Trì và Kim sư gia vào trong nội nha. Sau khiphân chủ khách ngồi xuống, Tống tri huyện vẫn một lời không nói, chỉ nhìn sửngxuống đất, bộ dạng như người mất hồn.
Kim sư gia thầm nghĩ, Dương Thu Trì có thể phát hiện án oan này, xem ra sẽ cóbiện pháp giải quyết, và chỉ sợ chuyện này rốt cuộc phải dựa vào hắn mà thôi.Y khe khẽ ho lên một tiếng, chấp tay xá xá Dương Thu Trì: "Vừa rồi bỉ nhân cólời không phải, thỉnh Dương huynh đệ bỏ qua cho."
Dương Thu Trì hoàn lễ, khách khí vài câu.
Kim sư gia nói: "Không biết Dương huynh đệ vì sao phát hiện được đây là một ánoan?"
Vấn đề này thì Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra lời đáp: "Kim sư gia đã từng nóiquá, nhiệm vụ quản giam của ta còn phải kiêm thêm việc kiểm tra phạm nhân ởlao phòng coi có lọt tội hay tội mới nào không. Long Tử Tư ngày nào cũng kêuhàm oan, khiến đầu ta đau như búa bổ, bèn lại hỏi những chuyện mà y đã kinhqua, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, bèn thuận tay viết cho Mã Độ Mã đạinhân một phong thư, để coi ngài ấy có thể giúp tra thử nơi hạ lạc của Vươngthị hay không. Thật không ngờ là họ đã tra ra thật, các cẩm y vệ quả thật cóbản lĩnh."
Kỳ thật chuyện này căn bản chẳng dính dáng gì đến Mã Độ, Dương Thu Trì bất quáchỉ lấy y ra làm lá chắn, tiện thể giấu đi thân phận đặc sứ sở chỉ huy cẩm yvệ của mình.
Quan hệ giữa Dương Thu Trì và Mã Độ Kim sư gia và Tống tri huyện đương nhiênbiết rất rõ. Vị Mã độ này hiện giờ đã thăng lên đảm nhiệm chức phó thiên hộcủa cẩm y vệ ở Ứng thiên phủ rồi, thuộc hàng ngũ phẩm, muốn tìm người như thếchẳng phải là dễ quá hay sao?
Kim sư gia lộ nụ cười trên môi, hỏi: "Dương huynh đệ, trước mắt chuyện nàyngươi coi làm cách nào giải quyết đây?"
Dương Thu Trì không biết quan viên ở Minh triều xử án oan sẽ bị truy cứu nhưthế nào, nhưng trong xã hội hiện đại hắn có nghe nhiều về vụ đó. Pháp quankhông có sự độc lập chân chính, nào là hội thẩm, thẩm ủy viên, thẩm thì khôngphán, phán không được thẩm, lỡ bị sai thì ai cũng có trách nhiệm, ai cũngkhông có trách nhiệm, làm không khéo bị lôi lên đài thì toàn bộ quốc gia đềubiết hết. Và cần phải tìm ra kẻ không có gì chống đỡ sau lưng ra làm con dêbéo thế tội. Và trên thực tế, hầu hết án oan đều không có sự truy cứu có ýnghĩa gì. Còn ở Minh trìều như thế nào thì hắn không hề biết. Nhưng điều hắnquan tâm hiện giờ là bộ xương khô kia là của kẻ nào, có phải là bị mưu sátkhông, ai mưu sát.
Nếu như Kim sư gia đã hỏi, Dương Thu Trì nhớ lại cách xử lý đối với án oantrong xã hội hiện đại, bèn đáp: "Án này nếu như đã xét sai rồi, thì cần nhanhchóng thả Long Tử Tư, rồi làm công tác bồi thường thỏa đáng..."
"Bồi thường thỏa đáng?" Kim sư gia không hiểu từ này ý chỉ gì. Trong thời cổđại Trung Quốc, quân vương và quan phủ chỉ có quyền lực chứ không chịu tráchnhiệm pháp luật. Án sai rồi thì thả ra là xong, nhân phạm còn phải luôn miệngtôn xưng là "Bao thanh thiên đại lão gia", khấu đầu tạ ơn rối rít nữa là.Không quản là quan phủ hay là lão bá tánh, trong tư tưởng đều không hề cóchuyện xử án oan rồi thì phải bồi thường người bị oan cả.
Dương Thu Trì cũng phát hiện ra vấn đề này, liền giải thích: "Long Tử Tư bịhiểu lầm cả nửa năm, dù sao cũng có đầy oán khí, nếu như hắn đi nói lungtung..."
"Đúng đúng đúng! Dương huynh đệ nói rất hay, cần phải dùng bạc để lấp miệnghắn." Kim sư gia gật đầu liên tiếp.
Tống tri huyện lúc này mới thở dài: 'Ai...! Lấp, lấp được cái miệng của hắn,nhưng làm sao lấp, lấp cái miệng ở trên?"
Kim sư gia thở dài: "Đúng a, án này Ninh quốc phủ đã phê duyệt, hơn nữa đã báolên trên nữa, rất nhiều người biết, làm sao bịt miệng hết cho được đây?" Ngẫmnghĩ một hồi, y hỏi Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, ngươi cảm thấy có phải MặcĐấu Kiều và Vương thị cố ý tìm một bộ xương khô hãm hại Long Tử Tư hay không?Nhân chuyện này chúng trừ Long Tử Tư đi, vừa khéo trở thành chuyện hai ngườihọ hằng mong mỏi?"
Điểm này Dương Thu Trì cũng đã sớm nghĩ tới, lắc đầu đáp: "Không có khả năng,bỡi vì người có bộ xương đó đã chết từ hai năm trước rồi, trong khi hai ngườihọ mới bỏ nhà trốn đi có một năm. Bọn họ không thể giết một người hoặc đem mộtthi thể nào đó chôn trước một năm rồi đợi một năm sau mới bỏ trốn. Muốn vu hãmthì bọn họ đã vu hãm trước đó hai năm rồi. Hơn nữa, nếu bọn họ muốn vu hãm,thì không cần phải bỏ trốn đi đâu. Thời gian không hợp, tình lý cũng khôngthông."
Kim sư gia gật gật đầu: "Dương huynh đệ phân tích thật có đạo lý. Nhưng hiệngiờ chỉ sợ biện pháp duy nhất là báo cáo lên trên, nói Mặc Đấu Kiều vì đểchiếm đoạt vợ của người ta, mà cố ý dùng bạch cốt để vu cáo Long Tử Tư giếtvợ, dẫn tới án oan."
Dương Thu Trì sững cả người ra, chiêu này của Kim sư gia quá tàn độc, tự bảnthân đã xét xử sai, nhưng lại đem trách nhiệm trút lên đầu Mặc Đấu Kiều, nói ycố ý vu khống. Nếu là như thế, quan phủ không có trách nhiệm gì, Tống trihuyện và Ninh quốc phủ cũng dễ ăn dễ nói. Nhưng, Mặc Đấu Kiều và Vương thịkhông phải người câm hay kẻ ngốc, một khi bị báo lên trên rồi định vào tử tội,nhất định không phản cáo nói Tống tri huyện cố ý đỗ tội cho người nữa đây.
Từ lời nói vừa rồi của Kim sư gia, có thể biết rằng chuyện Tống tri huyện vàKim sư gia quan tâm nhất hiện này không phải cái xương khô kia là ai, làm saođể phá án, mà là vấn đề tiền đồ của hai người họ. Nếu như chiêu này của Kim sưgia có thể dùng được, thì chỉ sợ Mặc Đấu Kiều thảm rồi. Vu cáo bây giờ bị phảntọa (lấy tội danh và hình phạt của người bị cáo ghép cho kẻ vu cáo), chỉ sợkhó thoát khỏi tử tội. Bản thân hắn đương nhiên không thể nhìn họ hãm hạingười khác như vậy, nhưng không thể trực tiếp bài xích cách làm này, cách tốtnhất là tìm biện pháp thay thế.
Suy đi nghĩ lại, Dương Thu Trì nói với Tống tri huyện: "Bá phụ không cần quálo lắng. Tiểu chất nhận thấy, nếu như có thể trước khi bị thượng cấp tráchphạt, kịp thời điều tra ra bạch cốt án, lấy công chuộc tội, có khả năng vấn đềsẽ không còn lớn lắm chăng?"
Tống tri huyện thở dài: "Kiến, kiến nghị vừa rồi của Kim sư gia không phải làkhông được, nhưng, nhưng mạo hiểm quá lớn, vạn, vạn nhất bị tra cứu ra, chỉ sợkhông thể giấu được. Còn lời của hiền, hiền chất có lý, nếu như án, án bạchcốt đó có thể kịp thời phá giải, cộng thêm hai án do hiền chết giúp ta phálúc, lúc trước, ít nhất cũng có thể lấy công chuộc tội, mão ô sa vẫn còn cóthể giữ được. Nói như vậy mọi, mọi thứ đều phải trông vào hiền chất, bá phụ cóthể vượt, vượt qua cửa ải khó khăn này hay không là hoàn toàn, hoàn toàn dựavào cháu!" Nói xong những lời trên, khóe mắt của lão đỏ ửng như muốn khóc.
Dương Thu Trì thầm cười khổ, ta đâu phải là thần tiên, ta sao lại có thể đảmbảo có thể phá án này chứ. Ta cũng không dám như công an địa phương trong xãhội thời hiện đại, lập cái gì là quân lệnh trạng, nói cái gì mà "Án mạng tấtphải phá", phá án đâu có phải dễ như ăn cơm, cứ mở miệng ra là được? Tỷ suấtphá án 100% thì có quỷ mới dám tin, vừa nhìn vào là biết thổi phồng rồi.
Hiện giờ bạch cốt án này có nhiều điều không rõ: xương của ai? Nam hay nữ? Baonhiêu tuổi? Nguyên nhân tử vong? Tự sát hay là bị giết? Địa điểm sát nhân ởđâu? Hung khí là gì? Vườn rau là hiện trường ban đầu hay thứ cấp? Tất cả mọichuyện đều chưa biết. Như vậy thì dám nói có thể phá án không? Nếu như bảnthân thần kỳ như vậy, thì trực tiếp vượt thời gian lên thiên đình làm thầntiên luôn cho rồi.
Nhưng nếu Tống tri huyện đã tín nhiệm bản thân như vậy, thì phải làm sao xứngcho sự tín nhiệm đó. Dương Thu Trì an ủi: "Bá phụ trước hết đừng quá lo lắng,tiểu chất nhất định tận tâm kiệt lực, tranh thủ phá Bạch cốt án này trong thờigian sớm nhất."
Tống tri huyện đứng dậy thi lễ: "Đa tạ hiền chất!" Dương Thu Trì vội vã hoànlễ.
Tống tri huyện ngồi xuống hỏi: "Làm cách nào để phá án? Hiền, hiền chất có chủý gì chưa?"
Dương Thu Trì nói: "Trước hết thả Long Tử Tư đi, rồi điều tra xem y có haykhông có cừu nhân, xem coi có manh mối tội phạm gì không. Sau đó khai quannghiệm thi, tra xem thân phận của bạch cốt này là gì, sau đó mới lần theo manhmối mà triển khai điều tra, tìm kiếm manh mối khác."
Tống tri huyện nhìn Kim sư gia. Hai người đều gật đầu. Tống tri huyện nói:"Tốt, tốt, trước hết đến lao phòng, mang Long, Long Tử Tư đem thả ra, sau đókhai quan nghiệm thi. Kim tiên sinh. Ngươi phụ, phụ trách thảo văn thư, nhanhchóng báo lên trên, cái, cái án oan này có nguyên nhân là - Kim tiên sinh,chúng ta còn có biện pháp nào tốt hơn không?"
Kim sư gia ngẫm nghĩ, khẽ liếc nhìn Dương Thu Trì, thấp giọng nói với Tống trihuyện: "Hiện giờ nếu không có cách nào khác, có thể viết lão ngỗ tác khámnghiệm không đúng, nói bộ xương đó thành vợ của Long Tử Tư, định cho lão tộicố ý đỗ oan cho người. Lão gia thấy thế nào?"
Dương Thu Trì kinh hãi, vị Kim sư gia này thật là quá ngoan độc mà, tìm chỗnào cũng thấy dê béo thế tội, hết vu hãm cho Mặc Đấu Kiều, giờ lại đến sư phụlão ngổ tác của mình. Điều này thì không thể chấp nhận được, tuy hiện giờ bảnthân không còn là ngỗ tác học đồ nữa, nhưng không thể trơ mắt nhìn bọn họ khiphụ lão sư phụ của mình!
Tống tri huyện lén liếc nhìn Dương Thu Trì, không chờ hắn lên tiếng, đã nhìnra ý nghĩ của hắn, xua tay ngay: "Không được!... Như thế này vậy, văn thư báolên trên có thể tạm thời hoãn lại một thời gian, chờ ta nghĩ, nghĩ cho thôngrồi tính sau. Chúng ta đi, đi thả người trước đã."
Dương Thu Trì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, thầm quyết tâm vô luận như thế nàocũng không để bọn họ làm càn.
Chính vào lúc đó, từ đại sản truyền vào tiếng cười như chuông ngân của hai côgái trẻ. Một người trong đó hiển nhiên là Tống Vân Nhi, người còn lại khôngbiết là ai. Dương Thu Trì đưa mắt nhìn, thấy Tống Vân Nhi và một cô gái lớnhơn nàng nắm chặt tay nhau nói nói cười cười đi vào phòng khách.
"Ca...! Huynh đến rồi! Tốt quá, chúng muội vừa đi tìm huynh mà không thấy đâu,thì ra huynh trốn ở chỗ này." Tống Vân Nhi cười hì hì kéo cô gái kia lại, "Ca,để muội giới thiệu cho, vị này là đường tỷ (chị họ) của muội, phương danh làTống Tình, lần trước đã nói với huynh rồi đó. Ca, huynh nhìn cho kỹ coi, đườngtỷ của muội đẹp hay không đẹp? Xem muội có gạt huynh không?"
Dương Thu Trì nhìn kỹ cô gái ấy, thấy khoảng mười sáu mười bảy, thân hình thathướt, đã lộ ra phong vận của thiếu nữ thanh xuân. Nàng mặc một bộ quần áo màuxanh, đôi mắt thật to, gương mặt tròn tươi trẻ, lại thêm một lúm đồng tiền ởmá, hàm răng nhỏ thật chỉnh tề... quả nhiên là một mỹ thiếu nữ.
Tống Tình nhã nhặn vái chào Dương Thu Trì: "Tiểu muội ra mắt Thu Trì ca ca."
Dương Thu Trì luống cuống đáp lễ, khiến Tống Tình cười hăng hắc: "Thu Trì caca, chiều hôm qua muội mới đến Quảng Đức, tối đã nghe Vân muội kể về huynhsuốt đêm, nghe đến nổi lổ tai cũng.... hi hi, hôm nay vừa gặp, Thu Trì ca caquả nhiên tướng mạo tuấn tú, hèn gì Vân muội khen lấy khen để huynh mãi, hihi..."
"Hay cho cái cô búp bê đất nhà tỷ, dám chọc muội hả, coi muội chỉnh đốn tỷ làmsao nè!" Tống Vân Nhi đưa tay ra chọc nách Tống Tình. Thì ra cô nàng họ Tốngnày có ngoại hiệu là "Búp bê đất", quả nhiên rất giống.
"Cứu mạng a...!" Tống Tình cười đến nổi không kịp thở, chạy loanh hoanh mọingười.
Tống tri huyện đang rất phiền lòng, hai cô gái quậy càng khiến thêm bực bội,lên tiếng: "Được rồi! Đừng có ồn nữa!"
Tống Vân Nhi dừng chân lại, cùng Tống Tình đối mắt nhìn nhau, len lén cườitrộm.
Hai người đúng là một đôi hề ăn ý, tính cách cũng không khác biệt gì nhiều,nhưng không phải là không biết đạo lý, chỉ vì không biết chuyện gì mà thôi.
Tống tri huyện nói với Dương Thu Trì: "Hiền chất, đây, đây là con gái của đạibá phụ của cháu, cũng là con, con của anh trai ta. Đại bá phụ cháu mất sớm,lưu, lưu lại chỉ độc có con mèo con này, nên mẹ, mẹ nó rất cưng chiều, chiềuriết chẳng thành ra thể thống gì, giống, giống như Vân nhi vậy, suốt ngày từsáng tới tới đảo loạn lung tung."
Tống Tình và Tống Vân Nhi đều nhìn nhau cười, le lưỡi nháy nhó.
"Chúng ta đi thôi." Tống tri huyện đứng lên nói.
"Đi đâu vậy?" Tống Vân Nhi và Tống Tình đồng thanh hỏi, "Chúng con cũng đi!"
Tống tri huyện nhíu mày, đúng là hai con nha đầu điên hết thuốc chữa. Lão hừmột tiếng, từ từ bước ra ngoài. Tống Vân Nhi và Tống Tình cũng đi bên cạnhDương Thu Trì, không ngừng hỏi này hỏi nọ. Trong lúc nói cười, cái lúm đồngtiền kia lúc ẩn lúc hiện, thật khiến cho người ta vui thích.
Đến phòng trực trong nhà giam ngồi, Dương Thu Trì mệnh lệnh cho Đại Bản Nhacùng mọi người giải Long Tử Tư ra.
Chẳng mấy chốc sau, Long Tử Tư mang gông mang cùm bị giải ra phòng trực. DươngThu Trì hạ lệnh tháo các hình cụ trên người Long Tử Tư ra, sau đó nói: "LongTử Tư, tri huyện đại lão gia của chúng ta đã tra rõ mọi chuyện, án tử củangươi là án oan. Hiện giờ muốn tuyên bố vô tội thả ngươi ra."
A? Long Tử Tư vừa kinh vừa mừng, miệng kêu gào mấy tiếng Thanh thiên đại lãogia, quỳ xuống lết vài bước, dập đầu lạy ta Tống tri huyện. Sự vui mừng và xúcđộng giao hòa, khiến nước mắt nước mũi không cầm được chảy tràn ra.
Tống tri huyện thở dài nói: "Long Tử Tư, đứng dậy đi, ngươi, ngươi nguyên làtú tài có công danh, nếu như án mạng này không liên quan gì tới ngươi, ta, tasẽ bẩm báo lên học chánh, khôi, khôi phục lại công, công danh cho ngươi, ngươikhông cần phải quỳ nữa."
Long Tử Tư lại không ngừng hô Thanh Thiên đại lão gia, khóc tồ tồ dập đầu cảmtạ.
"Long Tử Tư, án kiện này của, của ngươi sở dĩ có thể rửa sạch oan khuất, đều,đều là công lao của Dương quản giam, ngươi cần phải cảm, cảm tạ hắn mới phải."
Long Tư Tử thầm biết rõ bản thân bị định vào tử tội, quan trên đã phê duyệtrồi chờ xử chém mà thôi, toàn là nhờ Dương quản giam mới giữ lại được mạng.Trong lúc cảm kích có dư, y quỳ xuống liên tục dập đầu lạy tạ Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì vội đỡ y lên, Long Tử Tư kích động lệ nóng lưng tròng, nói: "Xấuhổ a, xấu hổ, uống cho ta mười nam đèn sách, đến lúc cuối suýt chút nữa uổngmạng nơi suối vàng. Thật nhọc công cho quản giam đại nhân đã giúp tôi hóa giảioan khiên. Đại nhân đúng là phụ mẫu tái sinh của tội. Tại hạ nguyện làm trâulà ngựa phục thị quản giam đại nhân, nguyện suốt đời làm người hầu kẻ ở, đểbáo đáp ân cứu mệnh của đại nhân!"
Dương Thu Trì nói: "Không không không, ngươi là người đọc sách, lại là tú tàicó công danh, sao lại có thể làm người hậu kẻ hạ làm chuyện nhục đến công đènsách cơ chứ. Ngàn vạn lần không được."
Long Tử Tư đỏ mặt không biết đối đáp thế nào.
Dương Thu Trì bèn nói: "Ta hỏi người vấn đề này trước, ngươi đã từng gây thùkết oán với ai chưa? Hay nói cách khác là ai có khả năng là người hãm hạingươi?"
Long Tử Tư trầm tự một lúc, lắc đầu đáp: "Cả đời tôi là thư sinh, nhà tranhvách lá, không tranh đoạt với ai, thì ai mà thù tôi được a."
Long Tử Tư không có cừu nhân, hay không ai có lý do để hãm hại y, cho thấy thithể bị ngộ nhận là vợ của Long Tử Tử chỉ là tình cờ. Vị thư sinh nghèo nàythật đúng là xui xẻo.
------------o0o---------------
