Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 71



Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu, thấy vết thương của Dương Thu Trì không hề gì, tinhthần cũng tốt, lòng liền như vứt đi một khối đá nặng.

Dương Thu Trì không hỏi nàng vì sao lại giết mình, vì nguyên nhân đã thập phầnhiển nhiên và dễ thấy rồi. Hắn cầm con dao bị quăng lăn lóc dưới đất lên, imlặng bước đến mộ phần, bắt đầu cắt cỏ trên mộ. Tần Chỉ Tuệ đứng một bên nhìn,không hề lên tiếng.

Trong lúc động phòng, Dương Thu Trì tự thổi phồng là các việc thuộc nghề nônggì hắn cũng đã làm hết rồi, kỳ thật từ nhỏ hắn chưa từng động tay vào cọng rơmcái cỏ, trong khi đó việc dẫy cỏ được coi là cần một chút kỹ thuật, cắt khôngkhéo không chừng cỏ còn làm đứt tay nữa là khác. Rơi vào tình cảnh đó, con đaonhỏ trên tay hắn lại chẳng phải là câu liêm, cắt cỏ chẳng thuận tay, quả nhiênchẳng mấy chốc tay hắn đã bị cỏ cắt hết mấy vết thương. Dương Thu Trì dườngnhư chẳng thấy vậy, hắn hi vọng bộ dạng như vậy sẽ để lại cho Tần Chỉ Tuệ mộtấn tượng, đó là bản thân đang tận lực đền bù lại tội lỗi đã mắc phải.

Quả nhiên, Chỉ Tuệ cắn môi, bước đến giật lấy con dao trong tay Dương Thu Trì:"Để thiếp làm cho."

Tần Chỉ Tuệ dù sao cũng là con cái nhà nghèo khổ, lúc nhỏ đã làm rất nhiềuchuyện liên quan đến nghề nông, cắt cỏ đối với nàng giống như hái rau bắt bướmvậy. Sau này, khi làm nha hoàn hầu hạ cho thiếu phu nhân của hạ gia, nàng cơbản không làm những chuyện nặng nhọc nữa, tay chân cũng khôi phục lại vẻ nõnnà. Tuy nhiên, các công việc liên quan đến nghề nông thì vẫn không quên. Chẳngmấy chốc sau, cỏ trên mộ đã được cắt hết, ngay cả cỏ ở hai bên hông cũng sạchtrơn.

Dương Thu Trì đem những tế phẩm bày trở lại ở trên mộ, rót một chung rượu,chấp hai tay quỳ xuống khấn: "Nhược Lan cô nương, những chuyện trước đây takhông nhớ gì hết, ta không biết những nguyên nhân bên trong, nhưng nếu như ChỉTuệ không tiếc sinh mệnh đến giết ta, thì ta tin rằng, ta nhất định làm tổnthương nàng, khiến nàng hận ta rất sâu. Bây giờ, ta xin quỳ ở đây bồi tội vớinàng." Nói xong, đem chung rượu đó từ từ vẩy ra đất.

Tần Chỉ Tuệ cúi xuống, kéo Dương Thu Trì cùng ngồi trước mộ phần: "Phu quân,thiếp đem mọi chuyện liên quan kể cho chàng nghe vậy."

Gió núi thổi lên mái tóc dày lung linh của Tần Chỉ Tuệ phất phơ, than thở:"Lúc nhỏ nhà thiếp nghèo lắm, để sống còn, khi thiếp mười tuổi đã bị cha mẹbán vào nhà Hạ lão gia ở Hạ Gia thôn làm nha hoàn. Hạ gia thôn cách Dương giathôn của nhà chàng không xa mấy. Nhược Lan tỷ dường như cũng được mua về Hạgia vào lúc đó. Hai đứa tiểu nha hoàn thiếp lúc đó không ai nương tựa, chỉbiết dựa vào nhau mà sống. Nhược Lan tỷ lúc đó lớn hơn thiếp hai tuổi, lúc nàocũng chiếu cố cho thiếp."

"Có một lần, thiếp không cẩn thận làm đổ vỡ một bình hoa, đó là một đêm đônggiá lạnh. Thiếu phu nhân của Hạ gia bắt thiếp quỳ ở chỗ giếng trời đang đổ đầytuyết xuống, nói rằng muốn trời lạnh đông chết thiếp đi, lại còn không ngừngthò đầu từ cửa sổ nhìn ra theo dõi. Thiếp cứ quỳ như thế ở dưới giếng trời,tuyết trên đầu không ngừng đổ xuống. Đến tối, thiếp bị đông cứng không chịuđược nữa, hôn mê đi... Chờ khi thiếp tỉnh lại thì trời đã sắp sáng rồi. Thiếpđang nằm trong mền ấm áp, nên rất kỳ quái, liền bật dậy chạy ra giếng trờixem, thấy Nhược Lan tỷ đang mặc y phục của thiếp, thay thiếp quỳ trên tuyết,toàn thân run bần bật... thì ra, tỷ ấy đã thế thiếp quỳ đó cả đêm.

"Thiếp chạy đến ôm tỷ ấy khóc lóc, tỷ ấy bị cóng chân tay không nói gì được,thiếp ôm tỷ ấy về phòng, còn bản thân thì ra quỳ tiếp. Trời sáng, thiếu phunhân thấy thiếp không chết, lấy làm bất ngờ lắm, nên tha cho thiếp, và thế làthiếp đã vượt qua tràng tai nạn ấy."

Dương Thu Trì hậm hực mắng: "Hạ gia thật là độc ác!"

Tần Chỉ Tuệ cười khổ, "Các đầu ngón chân của Nhược Lan tỷ bị tê cứng bại cảđi, đổ bệnh hết một thời gian, suýt chút nữa chết."

"Sau đó có một ngày, thiếu phu nhân bảo thiếp và Nhược Lan tỷ tỷ ra ngoài làmmột chuyện. Khi chúng tôi trở về thì trời đã tối rồi, trên đường đi có ngangqua cửa Dương gia thôn. Chàng từ trong bóng tối phóng ra, khắp người nồng nặcmùi rượu, bắt lấy thiếp kéo vào đám lúa mì ở bên cạnh, định.... Thiếp sợ chếtđi được, cố sắc kêu gào giãy dụa, vốn Nhược Lan tỷ tỷ đã chạy thoát rồi, nghetiếng kêu của thiếp liền quay lại, dùng cục đất đập chàng. Chàng nhào lại đètỷ ấy xuống ruộng... Lúc đó thiếp còn nhỏ, sợ quá rồi, nên chạy cho xa tìm chỗtrốn."

Từng hạt nước mắt to lăn dài xuống má Tần Chỉ Tuệ, Dương Thu Trì đau đớn ômnàng, hy vọng có thể mang đến cho nàng chút an ủi.

Tần Chỉ Tuệ dựa vào người Dương Thu Trì, từ từ nói: "Trải qua thật lâu, mớithấy Nhược Lan tỷ lảo đảo khó nhọc đi đến. Thiếp chạy ra đỡ tỷ ấy, câu đầutiên tỷ ấy đã hỏi thiếp có thụ thương hay không, thiếp..." Tần Chỉ Tuệ khôngnói tiếp được nữa, bắt đầu thúc thít khóc.

Dương Thu Trì thầm cười khổ. Sao tên Dương ngỗ tác đời trước của mình lại còncường gian phụ nữ nữa chứ? Thật đúng là bại hoại mà. Như vậy thì ta làm saođối mặt nhìn đời đây? Rất may là chuyện này dường như không có ai biết.

"Sau đó, thiếp phát hiện Nhược Lan tỷ thường len lén rời khỏi đại viện của Hạgia, gần nửa ngày sau mới trở về, mỗi lần trở về thần sắc đều không ổn, mặtlại đỏ hồng. Thiếp liền hỏi tỷ ấy tại sao, tỷ ấy không nói. Có một lần thiếplén theo phía sau, lúc ấy mới phát hiện, thì ra tỷ ấy đi ra ngoài là đến tươnghội chàng."

A? Dương Thu Trì giật mình, thì ra là Nhược Lan bị cưỡng gian rồi, lại cùngDương ngỗ tác dính luôn!

"Chờ khi tỷ ấy trở về, thiếp mới hỏi tỷ ấy vì sao? Tỷ ấy bảo chàng đáp ứng sẽchuộc thân cưới tỷ ấy về. Sau đó, chàng trộm đồ của Hạ gia bị họ bắt được,đánh cho một trận, trói trong kho củi, chờ người nhà của chàng đem tiền đếnchuộc."

Dương Thu Trì thầm thở dài, ta sao mà xui xẻo như vậy chứ a?

"Nhược Lan tỷ tỷ lén thả chàng ra, cái khăn tay dính máu ấy chính là của NhượcLan tỷ dùng để lau máu cho chàng. Chàng lúc đó cầm lấy cái khăn ấy, thề nhấtquyết sẽ cưới Nhược Lan tỷ."

Dương Thu Trì giờ đã hiểu rõ vì sao trong đêm tân hôn Tần Chỉ Tuệ uống rượuđộc rồi, trong lúc nghĩ là mình sắp chết, mang cái khăn này ra đưa cho hắnxem, muốn cho hắn chết cho minh cho bạch. Không ngờ Dương ngỗ tác đã chết rồi,còn người mà nàng gặp là hắn - một kẻ mượn thây Dương ngỗ tác để hoàn hồn, cáigì cũng không biết.

Tần Chỉ Tuệ nói tiếp: "Chàng về nhà trốn, sau đó mẹ của chàng đem tiền đến bồithường, chuyện này mới êm xuôi."

"Rồi lại một ngày, Nhược Lan tỷ ở ngoài trở về, trên mặt đầy vết thâm tím sưngvù. Thiếp hỏi là vì cớ gì, truy mãi tỷ ấy mới nói, nói rằng tỷ ấy đã có convới chàng, nên đến tìm chàng nói mọi chuyện. Chàng lại nói không có tiền chuộcthân cho tỷ ấy, bảo tỷ ấy đi tìm lang trung uống thuốc để bỏ đứa nhỏ. NhượcLan tỷ không chịu, chàng đã đánh tỷ ấy."

Dương Thu Trì vỗ đầu nói: "Ta sao lại khốn nạn như thế này!" Trong lòng lạinghĩ, lão tử thế cái tên Dương ngỗ tác này quả thiệt là xui tám đời tám kiếpmà.

"Sau đó, Ân gia lão thái gia đến Hạ gia làm khách, nhìn trúng Nhược Lan tỷ,nói muốn cưới tỷ ấy làm tiểu thiếp, trong vài ngày sẽ đến nghênh thân. NhượcLan tỷ thà chết không chịu, len lén lấy hành lý đi tìm chàng, muốn cùng chàngtư bôn. Nhưng ngày hôm đó tỷ ấy khóc lóc trở về, nói rằng chàng không muốncùng tỷ ấy bỏ trốn. Hạ gia phát hiện chuyện của hai người, liền giam lỏng tỷấy trong một vườn nhỏ, chờ Ân gia đến rước dâu."

Dương Thu Trì giật mình: "Ân gia? Có phải là nhà Ân Đức trong Quảng Đức huyệnnày không?"

"Đúng rồi, có chuyện gì sao?" Tần Chỉ Tuệ hỏi.

Dương Thu Trì dường như cảm thấy trong này có điều gì đó không phải, nhưngkhông biết rõ không phải ở điểm nào, liền đáp: "Không có gì, nàng kể tiếp đi."

"Tối hôm ấy, Nhược Lan tỷ nói với thiếp, tỷ ấy và chàng đã có cái duyên làmchồng làm vợ, thì cũng nên suốt đời có thủy có chung, tỷ ấy quyết không gả choai khác nữa. Nhưng rất tiếc là chàng không chịu cùng tỷ ấy tư bôn, nên tỷ ấykhông thể sống được nữa. Tỷ ấy hận chàng đã hủy cả đời mình, xin thiếp hãytìm cách nào đó báo cừu giết chết chàng dùm tỷ ấy, để chàng xuống âm phủ nốilại duyên vợ chồng."

Cô ả Nhược Lan này cũng độc thiệt! Dương Thu Trì thầm nghĩ.

Tần Chỉ Tuệ đưa mắt nhìn mộ phần: "Thiếp không muốn giết người, nhưng thiếplàm sao cự tuyệt đây? Nhược Lan tỷ tỷ hai lần cứu mạng thiếp, cái mạng này củathiếp đáng ra chính là của tỷ ấy. Vì tỷ ấy mà chết, cũng là chuyện nên làm. Dođó thiếp... thiếp đáp ứng luôn... Nguyên thiếp tưởng hôm sau sẽ khuyên nhủ tỷấy, rồi giúp tỷ ấy lén trốn đi, không ngờ, ngay đêm khuya hôm đó, tỷ ấy đã đâmđầu xuống giếng trong vườn nhỏ đó chết đi..."

Tần Chỉ Tuệ cúi đầu khóc nấc, nước mắt rơi lã chã xuống đất.

------------o0o---------------

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...