Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 7



Cái cô bé cần chính là muốn hắn dạy phương pháp phóng điện, nghe hắn nói nhưthế không còn cách nào khác, thở dài nói: "Không dạy cũng đành thôi, ai cần!"Ả bước lên hai bước, nói tiếp: "Ngươi là đồ đệ của lão ngỗ tác trong huyệnnha, chúng ta là người một nhà rồi, ầy! Sau này có chuyện khám sát hiệntrường, nhớ dẫn ta tới, thì chuyện hôm nay ta không truy cứu nữa! Có nghekhông?"

"Người một nhà? Cái gì mà người một nhà?" Dương Thu Trì nghe cô ả nói như vậy,bèn hỏi ngược lại.

"Ngươi không biết cha ta à?" Vẻ mặt của nàng vô cùng mất hứng, cảm thấy khôngcòn mặt mũi nào, quay sang liếc nhìn Lôi bộ đầu.

Lôi bộ đầu đằng hắng một cái, nói: "Dương ngỗ tác, ngươi là người mới chắcchưa từng gặp qua, để ta giới thiệu cho ngươi một lần, đây là thiên kim củaTống tri huyện huyện Quảng Đức chúng ta." Người làm ngỗ tác thời cổ đại làviên chức nhỏ của nha môn, do đó tiểu nữ hài mới nói họ là người một nhà. Tuynhiên, là con gái của một tri huyện mà nói với một tên ngỗ tác như vậy, xem ranàng này quả là vô cùng coi trọng hắn rồi.

Tiểu nữ hài trừng mắt nhìn Lôi bộ đầu: "Cái gì mà thiên kim với không thiênkim, chua lét khó nghe dễ sợ." Nói xong nàng quay sang Dương Thu Trì bảo: "Ê!Tiểu ngỗ tác, ta tên là Tống Vân Nhi, ngươi gọi ta là Vân nhi là được. Đã nóirõ rồi nghe, sau này có mệnh án gì, đi khám tra xác chết ở đâu cũng phải nhớdẫn ta theo!"

Bộ khoái còn lại tiếp lời: "Hôm nay vừa có mệnh án phát sinh, chúng ta đang đitìm lão ngỗ tác của huyện nha đây. Dương ngỗ tác, vừa may ngươi bình an trởvề, vậy cùng đi với chúng ta đi."

Tống Vân Nhi nghe thấy thế, mừng rỡ chen vào: "Ta cũng muốn đi!"

Lôi bộ đầu hơi bối rối: "Cái này, cái này không được đâu, cha của tiểu thư sẽtrách tội chúng tôi đấy."

"Ta không cần biết! Ta cứ muốn đi!" Tống Vân Nhi cương quyết nói.

Dương Thu Trì hỏi: "Cô là một nữ hài tử, đi đến hiện trường xảy ra án mạng sátnhân để làm gì?"

Tống Vân Nhi nghênh ngáo: "Người quản làm gì! Ngươi cứ mang ta theo là được!"

Tuy nàng không nói, nhưng Dương Thu Trì có thể hiểu thông qua chuyện Tống VânNhi đày đọa con chó. Tiểu nữ hài này có khả năng là từ nhỏ đã được dạy dỗ nhưmột đứa bé trai, cái gì cũng giống như con trai hết. Đày đọa một con chó nhỏlà để tập luyện sự can đảm giống với nam nhân. Đi đến hiện trường khám xét xácchết này rất có khả năng xuất phát từ mục đích đó.

Dương Thu Trì nói: "Cha của cô là huyện thái lão gia, cô muốn đến ai dám cảncô chứ?"

Lôi bộ đầu nghe Dương Thu Trì nói năng không biết nặng nhẹ gì, liền không khỏikhẽ nhíu mày, nhưng thấy Tống Vân Nhi và hắn ăn nói bốp chát với nhau nhưvậy, cũng không dám can thiệp.

"Cha ta? Cha ta không cho ta đến đó đâu, do đó bọn họ đều không dám đưa ta đếnđó. Ngươi không phải cũng không dám đưa ta đến đó chứ?" Tống Vân Nhi nheo mắtnhìn Dương Thu Trì.

"Cô đừng có nói khích ta! Làm gì có chuyện không dám chứ, ta dẫn cô đến đó làđược!"

Lôi bộ đầu thấy có người gánh tránh nhiệm, liền thừa cơ hạ đài, vội nói: "Tiểuthư, cô cứ cẩn thận theo sau Dương ngỗ tác, đứng xa xa xem náo nhiệt là được.Đừng có khiến cho Dương ngỗ tác gánh thêm phiền. Dương ngỗ tác còn có mẹ giàvà thê tử cần phải nuôi nấng, chén cơm này mà bể rồi thì thiệt là phiền lắm đónha."

Mẹ già và vợ? Đầu Dương Thu Trì nổ đánh oành một cái, bản thân mình tá thihoàn hồn thế tên ngỗ tác này nuôi mẹ già là chuyện thực ư? Lại còn có một thêtử nữa? Khi nghĩ đến chữ "thê tử" khiến con người ta phát sinh cảm giác êm ấmấy, đầu hắn tưởng tượng đến vẻ đoan trang hiền thục, xinh đẹp dịu dàng của nữtử thời cổ đại, quá đẹp à! Trong thế giới hiện đại, ngay cả một bạn gái quènhắn cũng không tìm được, không ngờ vừa đến thế giới cổ đại, ngay cả lão bà(vợ) cũng đã được dự bị sẵn rồi. Tuy là của người khác để lại, nhưng dù sao cócòn hơn không a.

"Được rồi, được rồi, ta biết rồi, lề mề quá thiệt là phiền!" Tống Vân Nhi rõràng là nín nhịn không được, "Chén cơm của hắn bể thì có gì mà khẩn trương,kêu cha ta cho chén khác là được!"

Cha cô bắt người ta cuốn gói mà còn cho công tác khác gì? Đúng là giọng điệucon nít. Thấy đại tiểu thư nói như vậy, Lôi bộ đầu chỉ còn biết cười khổ, nhìnDương Thu Trì hy vọng người trẻ tuổi lớn gan này gặp vận may.

Dương Thu Trì không hề biết cổ đại trọng nông khinh thương, nông dân mất đấtmuốn tìm công tác khác vô cùng khó khăn. Nghề ngỗ tác này tiền công tuy khôngnhiều, chỉ có vài trăm văn tiền, nhưng ngoài ra còn có thể thu không ít hồngbao (bao lì xì màu đỏ). Họ chính là nhờ ở điểm này mà nuôi mấy miệng ăn trongnhà. Những người trong nha môn không những bị lão quan huyện nắm tiền công, màvận mệnh cũng hoàn toàn nằm trong tay lão. Do đó, người của huyện nha khôngdám cãi mệnh lệnh của huyện thái lão gia mà lén đưa vị đại tiểu thư này đếnhiện trường kiểm thây người chết. Nhưng Dương Thu Trì vốn không muốn hành nghềpháp y nữa, giờ đến cổ đại lại đụng phải pháp y, vừa nghe đến là ngán ngẩmđến tận cổ. Lòng hắn thầm tính toán, làm không được thì bỏ đi đến địa phươngkhác, đã không ham công tác thì còn lý gì đến cách nghĩ của huyện thái lãogia?

Dưới sự thúc giục của Tống Vân Nhi, mọi người cùng đến nhà lão ngỗ tác. Conchó đen nhỏ được Dương Thu Trì cứu cũng tung tăng chạy sau chân gã.

Trên đường đi, Dương Thu Trì muốn hỏi tình hình mẹ già và thê tử cổ đại củahắn, nhưng nhất thời chưa biết cất lời như thế nào thì đã đến nhà lão ngỗ tác.Đây là một tiểu viện lợp ngói nằm độc lập, từ kiến trúc phòng ốc mà xét, thìnhà cửa của lão ngỗ tác tuy không kể là giàu, nhưng xem ra cũng không tệ.

Lôi bộ đầu vừa đẩy cổng viện vừa kêu lớn: "Lão ngỗ tác! Mau đi, con dâu vàtiểu di (em gái của con dâu) nhà họ Ân bị người ta giết rồi, Huyện thái lãogia bảo ngươi đi đến nghiệm thây kìa!"

"Là Lôi bộ đầu à, đừng có la lớn như thế nữa, đến ngay." Một âm thanh già nuatruyền tới, cửa nhà mở toang, hiện một lão đầu người khô đét từ từ bước ra.Lão cầm trong tay một cây quài trượng, nhìn bốn người một lượt, rồi đột nhiêngiương hai mắt nhìn Dương Thu Trì chòng chọc, kinh ngạc hỏi: "Ngươi... Ngươikhông chết hả?"

Lão đầu này xem ra là sư phụ của tên ngỗ tác học đồ mà mình tá thi hoàn hồnđây. Nghe lão nói vậy, tên ngỗ tác học đồ này nhất định là gặp một tai nạn gìđó ngoài ý muốn, mọi người đều cho là hắn chết rồi.

Lôi bộ đầu thấy Dương Thu Trì sựng mặt hoang mang, cũng không thèm bước lênhành lễ, bèn nhắc nhỏ: "Còn không lên bái kiến sư phụ của ngươi!"

Sư phụ? Cái từ này có phải là con khỉ họ Tôn và Trư Bát giới dùng để gọi lãotrọc họ Đường trong phim Tây Du Ký không? Đó là cái câu khách sáo mấy ngườitrong phim võ hiệp dùng để gọi nhau loạn cào cào cả lên ấy mà, sao lại có quanhệ gì đến lão đầu nghiệm thi này chứ? Nhưng mà, nể mặt người già cả, gọi lãomột tiếng cũng không sao.

Dương Thu Trì bước lên mấy bước, học theo người xưa ôm quyền thi lễ: "Xin chàolão sư phó!" Sư phụ thành lão sư phó (sư phụ già), mọi người cũng không chú ýđến chút tình tiết như trò hề này.

Lão ngỗ tác hừ mũi một tiếng, hai mắt nhìn trời. Lôi bộ đầu cũng tỏ vẻ khôngvừa lòng, thắc mắc: "Sao ngươi không quỳ xuống khấu đầu? Thiệt là!"

Quỳ xuống? Dương Thu Trì từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ quỳ lạy ai, tuy ngươi làmột lão nhân, kính lão đắc thọ là chuyện nên làm, nhưng đâu phải bắt buộc phảidùng hình thức xì xụp vái lạy như vậy là tốt đâu. Hắn làm ra vẻ không hề nghethấy, đánh trống lảng: "Gió lốc thổi con cuốn bay đi, tay con chỉ bị thươngchứ không bị gì khác, bình an trở về đây. Lôi bộ đầu nói có phát sinh án mạng,huyện thái lão gia kêu chúng ta mau đến đó."

"Đúng đúng đúng!" Tống Vân Nhi đứng một bên liên tục hối thúc, "Mau đi thôi,cha của ta không chừng đã đợi gấp lắm rồi."

Lão ngỗ tác nghe tri huyện đại nhân có lệnh đi kiểm thây, đây là chuyện khôngthể chậm trễ, hừ mũi một cái không thèm nhìn Dương Thu Trì, cầm quài trượngdẫn đầu ra khỏi cửa.

Dương Thu Trì đi sau lưng mọi người. Con chó mực nhỏ đó vẫy đuôi đi theo.Dương Thu Trì thấy nó thân thiện với mình, bèn cúi xuống vuốt ve đầu nó. Conchó mực thè lưỡi ra liếm lấy liếm để tay hắn, kêu grư grư vui mừng. Dương ThuTrì cứ để mặc nó đi theo mình từ đó.

(Hết chương 10)

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...