Nạp Thiếp Ký
Xuân dược nếu đã không có vấn đề, như vậy là không phải Mã Độ, vậy thì chuyệnnày là thế nào? Người đáng hoài nghi thứ hai đương nhiên là Ân Đức, tên tiểutử này nhất định phát hiện bản thân có sự hoài nghi đối với hắn, nên ra tay hạsát thủ trước. Không ngờ bản thân cát nhân thiên tướng, len lén đổ rượu đi, MãĐộ tình cờ lại trở thành ân nhân cứu mạng của mình. Xem ra, cần phải tận lựcgiúp y phá án của Tạ quả phụ, trả cho y món ân tình này.
Trong những người khác, còn ai có hứng thú dùng độc ám sát mình không? Bảnthân vừa đến Minh triều có vài ngày, chẳng lẽ cái tên côn đồ họ Lưu bị trừngtrị trưa hôm nay hạ thủ? Khả năng không lớn lắm, bởi vì nếu hắn có bản lĩnhlẻn vào hạ độc, thì trưa hôm qua đã không bị thê thảm như vậy. Hơn nữa, mâuthuẫn của mình với hắn không trầm trọng đến mức cần phải lấy tính mạng, cáithứ lưu manh vô lại này nhất định sẽ không liều mạng vô ích đâu.
Dương Thu Trì gọi người hầu phụ trách châm rượu đến hỏi. Những người này đềulà người phụ giúp đám cưới do Tống tri huyện phái đến, xem ra không có vấn đềgì, hơn nữa lại được Long sư gia tự thân phụ trách chỉ huy, người lạ không thểnào đóng vai làm người hầu lẻn vào hạ độc được.
Chẳng lẽ là do người tham gia hôn lễ thừa cơ hạ độc? Chuyện này xem ra phảiđược thực hiện trước khi bình hợp hoan tửu được đưa vào tân phòng, nhưng toànbộ rượu và thức ăn trong lần hôn lễ này đều được thống nhất quản lý ở nhà bếp,có người chuyên môn phụ trách. Nhưng, nhà bếp có nhiều người ra vào, sau khihỏi qua, người phụ trách đó không thể nói được có bao nhiêu người đã vào đó.Dù gì thì đâu ai ngờ có người hạ độc trong tiệc cưới? Bởi vì tính nhạy cảmchính trị không hề cao a.
Dương Thu Trì nói Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết quay về phòng nghỉ ngơi, đểmình hắn và nha hoàn Nguyệt Thiền ở lại lo cũng đủ rồi. Dương mẫu và PhùngTiểu Tuyết thấy Tần Chỉ Tuệ không có biến cố gì nữa, nên hơi yên tâm, gọi bọnnha hoàn và người hầu vào phòng dặn dò họ không được nói chuyện đêm này rangoài, nếu có người hỏi, thì nói là nhị phu nhân do ăn đồ khó tiêu bị đaubụng, những chuyện khác đều không cho phép nói, sau đó lại dặn dò nha hoànNguyệt Thiền chiếu cố cho tốt, rồi mới về phòng ngủ.
Cực nhọc cả hai canh giờ, lúc này mới có thể coi là rảnh rỗi. Dương Thu Trì đãsớm bị nỗi sợ làm tỉnh cả rượu, tiễn Dương mẫu và mọi người đi rồi, hắn bảonha hoàn Nguyệt Thiền đi ngủ, dù gì thì nhị phu nhân cũng không có chuyện gìrồi. Tuy nhiên, nói thế nào Nguyệt Thiền cũng không chịu, mang một cái ghế đếnngồi bên giường cùng với Dương Thu Trì thủ bên thân Tần Chỉ Tuệ.
Nguyệt Thiền dù sao cũng còn nhỏ tuổi, thủ một hồi thấy Tần Chỉ Tuệ không bịsao, hai mắt bắt đầu díp lại, lúc đầu còn lúc lắc đầu, sau đó là gục xuống bêngiường ngủ thiếp đi.
Dương Thu Trì cũng muốn ngủ, nhưng không dám, sợ Tần Chỉ Tuệ có chuyện gì đómà trong lúc ngủ hắn không hay. Tuy nhiên, cơn buồn ngủ kéo đến không gì chốngđược, hắn phải ráng véo đùi mình ngăn cơn ngủ, nhưng cũng chỉ được một lúc làmi mắt đã nặng trịch, cơn buồn ngủ lại ập đến. Hắn buộc phải đứng lên, đi quađi lại trong phòng một lúc, rồi đến bên giường, nhìn thấy hô hấp của Tần ChỉTuệ bình ổn theo nhịp thở lên xuống nơi ngực, muốn đưa tai đến lắng nghe nhịptim của nàng, nhưng lại sợ làm nàng giật mình tỉnh giấc, do đó ngồi xuống bêngiường đếm số lông mi dài trên hai mắt nàng giải khuây.
Không biết qua được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ điểm canh, theosố tiếng gõ ấy thì đã đến canh năm rồi.
Có lẽ Tần Chỉ Tuệ bị tiếng gõ mõ ấy khuấy động chuyển mình, xoay người về phíaDương Thu Trì tiếp tục ngủ vùi.
Dương Thu Trì vốn ngồi dựa bên giường đếm số cọng lông mi nhìn nàng ngủ, cáixoay người này vừa khéo kề mặt hai người gần nhau. Lúc ấy, gương mặt trắngtrẻo trẻ trung của nàng đã có chút huyết sắc, lông mi khẽ động dường như muốntỉnh, nhưng lại chưa. Chiếc môi nhỏ như hoa anh đào kề sát miệng Dương ThuTrì. Hắn nhịn không được, chồm người tới hôn sâu vào đôi môi hồng ấy.
Rời khỏi đôi môi xinh, Dương Thu Trì phát hiện Tần Chỉ Tuệ đang giương đôi mắtđen lay láy nhìn mình, thì ra là nàng đã bị nụ hôn ấy đánh thức, liền hơingượng hỏi: "Chỉ Tuệ, nàng ngủ có ngon không?"
Tần Chỉ Tuệ không hồi đáp, mím mím môi dường như tưởng lại vành môi ấm áp vừarồi của Dương Thu Trì, hai má nàng theo đó cũng ửng hồng lên.
"Nàng thấy thế nào? Bụng còn đau không?" Dương Thu Trì nằm trên giường, nhẹnhàng hỏi.
Tần Chỉ Tuệ khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm Dương Thu Trì, không biết vì sao màánh mắt to đen ấy lại ứa đầy lệ.
Rốt cuộc là có phải nàng ấy hạ độc hay không? Trong lòng Dương Thu Trì còn cóchút nghi ngờ này, chần chừ một chút rồi hỏi: "Chỉ Tuệ, nàng nói Nhược Lan làai? Nàng ấy và ta có thù hả?" Lòng hắn thầm nghĩ, nếu như đúng là Tần Chỉ Tuệhạ độc, trong chuyện này tất phải có nguyên do. Nàng là một tiểu cô nương bìnhthường, nếu muốn cùng mình đồng quy ư tận, thì tuyệt đối phải có nguyên nhânnào đó, cần phải hỏi cho rõ, nếu không lại trách nhầm người ta.
Sắc mặt Tần Chỉ Tuệ lại tái nhợt, nhăn mày nhăn mặt một chút, rồi khẽ khàngđáp: "Thiếp không khỏe, chuyện này... để sau hẵng nói...., được không?"
Đúng rồi, hiện giờ nàng ra dạng như thế này, mình còn hỏi tới hỏi lui vấn đềnày sao được, nếu vậy là bất thông tình lý rồi. Hơn nữa, làm sao Dương Thu Trìcó thể tin chuyện một nữ hài xinh đẹp nhu mì như thế này gả cho mình chỉ vìmục đích là đến lấy tính mạng của bản thân? Nghĩ thế nên hắn gật đầu, ngồi sátvào giường, nhìn tân nương: "Chỉ Tuệ, nàng nhắm mắt lại đi, ngủ thêm một chút,ta canh cho nàng."
"Dạ...!" Tần Chỉ Tuệ nhắm mắt, ngủ một chút nữa, từ từ mở mắt dậy gọi khẽ:"Phu quân...!"
"Chỉ Tuệ, có ta đây." Dương Thu Trì ứng tiếng, thấy bộ dạng xinh đẹp yêu kiềucủa nàng, nhịn không được to gan chồm tới hôn liên tiếp mấy cái như cá chuồngiỡn nước lên bờ môi ướt mọng của nàng. Hắn rõ ràng là cảm giác được Tần ChỉTuệ lùi lại tránh, nhưng thân thể hư nhược nên có tránh thế nào cũng khôngxong.
Tần Chỉ Tuệ đỏ hồng mặt, chần chờ một chút, nói: "Chàng lên giường đi."
Dương Thu Trì nghe thế, đầu kêu ông một cái, máu huyết toàn thân bốc lên,miệng khô khốc nuốt nước miếng khan một cái: "Ta lên à?"
Tần Chỉ Tuệ gật gật đầi: "Không cần cởi quần áo... trời sắp sáng rồi."
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy quả nhiên đêm ngoài trờiđã nhàn nhạt. Hắn quay lại, thấy nha hoàn Nguyệt Thiền gục đầu lên giường ngủ,bèn vỗ vỗ cô bé dậy: "Tỉnh tỉnh, dậy đi, ra giường của ngươi ngủ."
Nguyệt Thiền đang ngủ say, mơ mơ hồ hồ cất người dật, quệt nước dãi chảy ratrên miệng, ngơ ngẩn nhìn hai người, hơi tỉnh lại hỏi: "Nhị phu nhân, ngườikhông sao chứ?"
Dương Thu Trì giành nói: "Nhị phu nhân của ngươi không sao rồi, có ta chiếu cốở đây, trời sắp sáng rồi, ngươi ra ngoài ngủ chút nữa, trời sáng rồi cần ngươichiếu cố nữa đó."
"Dạ..., dạ được thiếu gia." Nguyệt Thiền dụi dụi mắt, đứng dậy lão đảo đi ragian ngoài ngủ.
Chờ Nguyệt Thiền ra ngoài đóng cửa động phòng lại, Dương Thu Trì cúi người hônnhẹ Tần Chỉ Tuệ một lúc nữa, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ta lên ... ngủ nghe?"
Tần Chỉ Tuệ gật gật đầu, đáp: "Đừng cởi y phục, thân thể thiếp còn khôngkhỏe..."
Dương Thu Trì đáp ứng, thương yêu vuốt ve tóc của nàng, cởi giày để nguyênquần áo nằm cạnh Tần Chỉ Tuệ, ôm nhẹ người nàng.
Tần Chỉ Tuệ ngoan ngoãn co người rúc vào lòng Dương Thu Trì, luồng hương dịunhẹ trên thân thể thiếu nữ khiến hắn vừa hít vào lòng là đã tâm viên ý mãn,muốn giật ngựa gò cương ngay. Tuy nhiên, hắn biết Tần Chỉ Tuệ vừa mới được cứuvề từ bờ vực tử vong, thân thể vô cùng yếu ớt, hiện giờ không phải là lúc mặnnồng. Do đó, hắn chỉ ôm bờ eo thon của nàng, ngửi mùi thơm và mùi thuốc trungy trên cơ thể nàng, cảm thấy dậy lên một thứ tình cảm dịu dàng, như thế nàythì cũng đã đủ lắm rồi!
Mệt mỏi cả đêm, tuy ôm người ngọc trong lòng, thế mà chẳng làm gì được. DươngThu Trì cùng Tần Chỉ Tuệ nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành.
------------o0o---------------
