Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Nạp Thiếp Ký

Chương 545



Minh Tuyên Tông Chu Chiếm Cơ thích đấu dề, trong lịch sử nổi danh về chuyệnnày, người ta xưng là "Hoàng đế đấu dế". Hoàng thượng thích cái gì, người nịnhhót đều có cả. Đương nhiên những kẻ có quyền thế sẽ sử dụng nhân dân toàn quốcđể nịnh hót hoàng thường, bấy giờ mới có một thiên "Con dế" trong Liêu TraiChí Dị của Bồ Tùng Linh dẫn thói đam mê đá dế của hoàng thượng trong những nămTuyên Đức của Minh triều này mà phát sinh, ảnh hưởng sâu rộng đến mức phải laokhổ tốn kém tiền tài của nhân dân rồi.

"Đây chẳng phải là... đó chẳng phải là chơi bời lêu lỏng mất cả ý chí hay sao?Bọn Đông Hán quả là ngu muội càn rỡ!"

"Đúng a, cha của con nhân vì chính trực, vốn không thích vuốt mông ngựa, nhiềulần khuyên gián hoàng thượng dốc lòng cho việc nước. Hoàng thượng mới đầu cònnghe, có chút thu liễm, nhưng đến sau nghe mãi thành ra phiền. Có lúc cha contiến vào cung diện thánh khuyên gián, hoàng thượng giả bệnh không gặp luôn.Cha con về tới nhà thường than vắn thở dài, cộng thêm thế lực Đông hán ngàycàng mạnh, hoàng thượng tin dùng Đông hán, thậm chí đem sự tình vốn do cẩm yvệ chúng ta quản đem giao cho Đông Hán xử lý. Việc tập trung nông phụ cho thụthai rồi ép phá thai lấy đại não của thai nhi để làm chất dẫn thuốc là thánhchỉ của hoàng thượng, cẩm y vệ chúng ta có muốn quản cũng quản không được."

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, chẳng trách Tào công công lưng gù kia ra vẻ ta đây,thì ra là có hoàng thượng chống lưng ở phía sau. Hắn hỏi: "Như vậy thì làm saobây giờ? Chẳng lẽ cứ chiều theo như vậy, để cho bọn chúng tàn hại sanh linhsao?"

Tống Vân Nhi thở dài: "Hài tử, đây không phải là chúng ta không quản, mà chúngta quản không được a. Ví dụ lấy chuyện này mà nói, cha con và ta nhiều lầntiến cung diện thánh, nói việc này có nhiều tệ đoan, khuyên hoàng thượng đìnhchỉ hành vi của Đông hán. Hoàng thượng chỉ cười ha hả với chúng ta, tiếp tụccho Đông hán cứ làm tới."

Dương Đạp Sơn nói: "Không được! Chúng ta không thể để vậy không quản. Địaphương khác con không biết, chứ ở chỗ này mà người của Đông xưởng làm điềuthương thiên hại lý trên đầu còn, còn giết chết nhân mệnh, con phải quản!"

"Không được làm càn!" Mặt Tống Vân Nhi trầm lại, "Con nếu làm loạn lên sẽ gâyphiền phức cho cha con! Đông hán không phải là thứ thường, không thể gây rắcrối được đâu."

"Con cũng biết. Dì năm, dì yên tâm đi, con sẽ không làm loạn đâu. Bọn chúnglàm chuyện ngược với đạo trời thế này, ông trời nhất định không buông tha chohọ!"

Tống Vân Nhi nhìn chầm vào Dương Đạp Sơn, vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi, trời khuyarồi, con cũng nên nghỉ ngơi đi. Ta trở về Cẩm y vệ bách hộ sở của Khánh Dươngphủ, sáng mai sẽ đến gặp con."

Dương Đạp Sơn tiễn Tống Vân Nhi ra ngoài cửa, sau đó mới vẫy tay chào từ biệt.

Trở vào trong, Dương Đạp Sơn ngồi trong phòng khách một hồi, rồi mới tắm rữađi ngủ.

Canh ba đêm đó, hắn thức dậy lấy từ trong rương pháp y một món, sau đó mặc đồdạ hành, che mặt đến phía sau tòa trạch viện thần bí đó dùng phi trảo phónglên đỉnh phòng, len lén quay trở lại tiểu viện lúc tối.

Lần này hắn đặc biệt cẩn thận, tự tin không để cho hai lão giả võ công caocường kia phát hiện.

Đến đỉnh phòng của tiểu viện, hắn khẽ hé ngói ra nhìn xuống, thấy trong phòngcó hai cái kháng (Chú: phía Bắc Trung Quốc về mùa đông rất lạnh, phải xây bụcở trên, trong bục có đốt lửa sưởi cho ấm khi ngủ. ND) Trên kháng có hai ngườingủ, nhờ vào ánh trăng, có thể phân biệt được đó là hai lão giả võ công caocường lúc tối.

Bất chợt nhìn thấy họ, Dương Đạp Sơn giật mình, người hơi trầm, dưới chân chợtvang lên tiếng rắc, đã đạp vỡ một phiến ngói. Dương Đạp Sơn ngầm bảo khôngxong, tiếng vang này tuy không lớn, nhưng đủ cho hai lão giả có võ công caocường kia tỉnh giấc. Hắn bất giác sờ đoản kiếm, nhưng không ngờ hai lão giả đóvẫn tiếp tục ngủ, còn ngáy mấy tiếng nho nhỏ.

Hai người này sao ngủ say dữ vậy? Dương Đạp Sơn ngầm bảo gặp may, không kịpnghĩ nhiều vượt qua đỉnh nhà đến phía trên phòng trong, mở ngói ra xem thấy đólà chỗ ngủ của Tào chương ban lưng dù.

Dương Đạp Sơn phóng phi trảo xuống, móc vào khung cửa sổ tụt xuống đất, mở cửasổ nhảy vào phòng rồi đóng chặt lại.

Tào công công đó đang ngủ say, căn bản không phát giác trong phòng vừa tiếnvào một vị tử thần!

Dương Đạp Sơn khẽ bước lại bên giường, đánh lên đầu lão một chưởng. Tào chưởngban Tào công công rú khẽ rồi ngất đi. Dương Đạp Sơn tiếp đó lắc người nấp vàosau tủ đứng, áp sát tường. Nếu như hai người ở ngoài xông vào, hắn chỉ cònnước phá cửa sổ mà chạy.

Nhưng chờ một chút mà gian ngoài không có động tĩnh gì, Dương Đạp Sơn mừngthấp, hai cao thủ mà ngủ say như chết vậy, thật là trời giúp ta rồi! Xem ra tửkỳ của Tào công công quả thật đã đến.

Dương Đạp Sơn cho tay vào người, móc ra một món, chính là một ống tiêm!

Hắn lấy nắp đậy ống tiêm ra, hút một ống không khí, sau đó đến bên giường vénmền, chụp lấy bàn tay trần trụi của Tào chưởng ban, cắm kim vào tĩnh mạch,chẳng do dự gì bơm ngay một ống không khí vào tĩnh mạch của y.

Rất nhanh, mặt của Tào công công lộ ra biểu tình thông khổ, co giật mấy cáirồi bất động.

Không khí có thể giết người. Một lượng không khí đủ khi đưa vào tĩnh mạch củacon người sẽ sản sinh một lượng lớn vật tắc tĩnh mạch bằng không khí chạy vềtim. Do tim co rút, sẽ biến không khí thành vô số bọt khí nhỏ, trở ngại huyếtdịch từ tĩnh mạch về tim và từ tim trở về động mạch, gây cản trở nghiêm trọngcho quá trình tuần hoàn. Khi các vật tắc đi vào động mạch vành sẽ làm ngănchặn tuần hoàn của mạch vành, gây cản trở lớn cho hoạt động của tim gây cáichết rất nhanh. Trong khi đó, những vật tắc bằng không khí đi vào phế độngmạch sẽ làm cho phế động mạch bị không khí bịt lại, dẫn đến sự khuyết dưỡngkhí trầm trọng tạo nên sự tử vong.

Phương pháp giết người này ở xã hội hiện đại người ta chỉ cần giải phẩu làphát hiện ra ngay. Nhưng nếu cơ thể đã thối rửa, tim và đại tĩnh mạch đã bịthối rữa xuất hiện bọt khí hay hòa lẫn vào nhau thì rất khó tra ra. Còn ở xãhội cổ đại, y học thường thức và thủ đoạn kiểm tra không thể nào suy ra điềunày.

Đã làm thì làm cho trót, hai cao thủ kia và trung niên có nốt ruồi là đồngphạm, cũng cần phải bị diệt trừ. Dương Đạp Sơn lén ra gian ngoài, phát hiệnhai lão giả võ công cao cường ngủ rất say, lòng thầm mừng rồi theo cách như cũđánh mỗi người một chưởng lên đầu, cho chúng hôn mê đi, sau đó bơm vào tĩnhmạch chúng một ống khí.

Chẳng mấy chốc, hắn đã khiến hai lão giả võ công cực kỳ cao cường đó giãy mấycái rồi đầu óc mê muội xuống dưới địa ngục luôn.

Sự tình phi thường thuận lợi, Dương Đạp Sơn rất cao hứng, phóng ra ngoài cửasổ nhảy lên nóc nhà, dùng phi trảo móc vào cửa sổ đóng chặt lại.

Hắn cũng theo cách đó lẻn vào phòng của trung niên nốt ruồi kế bên, dùng bơmkhông khí giết chết.

Sau khi kiểm tra hiện trường không có dấu vết gì, Dương Đạp Sơn vốn chuẩn bịmột mồi lửa đốt trạch viên dơ bẩn này, nhưng lại sợ Đông Hán hoài nghi, nghĩnếu như đã khiến chân hung giết chết Ngô thị đền tội, công tác của mình đã làmhết sức rồi, còn toàn bộ án liên quan đến việc lấy não thai nhi nấu thuốc liênquan đến hoàng thượng, hắn không có năng lực lo liệu.

Dương Đạp Sơn len lén ra ngoài vườn, bay qua tường trở về nhà.

Vừa tiến vào phòng khách, hắn lập tức cảm thấy phòng khách có người, trầmgiọng hỏi: "Ai?" Chẳng lẽ là người của Đông hán phát giác, theo dõi đến đây?

Trong hắc ám, một giọng nói trong trẻo cất lên: 'Là ta, dì năm của con đây!"Nghe giọng nói thì ra là Tống Vân Nhi.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới thở phào, oán trách: "Dì năm! Dì làm cái gì mà đêmhôm khuya khoắc trốn ở đó, dọa chết con luôn a!"

Tống Vân Nhi cười nói: "Vừa rồi cái gan của con lớn như vậy, sao bây giờ lạinhỏ thế kia?"

"Vừa rồi?" Dương Đạp Sơn rúng động trong lòng, "Vừa rồi cái gì?"

"Con còn giả vờ làm cái gì?" Tống Vân Nhi quẹt lửa đốt đèn, từ từ nói: 'Conkhông phải đáp ứng là không đi gây chuyện rồi hay sao?Vậy vừa rồi con chạy trởlại giết chúng, lỡ đâu xảy ra sự tình gì rồi làm sao?"

Dương Đạp Sơn vừa kinh vừa mừng: "Dì năm. Thì ra là dì cứ theo con? Hà hà, concòn kỳ quái chứ, sao hai cao thủ đó ngủ dữ như vậy, thì ra là gì động chânđộng tay phải không?"

Tống Vân Nhi nghênh mặt: 'Con đó a, làm càn đi giết người như vậy, hai lão đầuđó võ công cao hơn con nhiều, còn làm sao có thể vào được?"

Dương Đạp Sơn tươi cười đến ngồi cạnh Tống Vân Nhi: "Hì hì, do đó dì năm ngườigiúp con hạ mê hương vào chúng, đúng không?"

"Hừ. Mê hương thường đối phó sao được với loại cao thủ đó? Mê hương của dì nămđây còn cộng thêm nhuyễn cân tán..."

"Nhuyễn cân tán? Là nhuyễn cân tán của mẹ con hả? Hì hì, con nhớ mẹ con đãtừng nói, loại nhuyễn cân tán này phục vào toàn thân mềm nhũn, không thể sửdụng được chân lực."

"Đúng, nếu không sao con đến bên người chúng mà chúng không phát hiện đượccon, ha ha."

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới biết thì ra là Tống Vân Nhi phát hiện mình có ý đồ,cũng không ngăn cản, mà đi trước dùng nhuyễn cân tán trộn mê hương khiến chohai cao thủ đó hôn mê ngủ đi, do đó hắn mới thuận buồm xuôi gió tiêu diệt bốntên độc ác.

Dương Đạp Sơn cao hứng nắm tay nàng: "Dì năm, dì thật lợi hại! Cảm ơn dì đãgiúp con!"

"Tên quỷ gàn bướng!" Tống Vân Nhi thương yêu vuốt mũi hắn một cái, "Chuyện nàykhông được nói ra, trở về ngay cả mẹ cha con cũng không được nói, nếu khôngĐông hán sẽ không để yên đâu."

Dương Đạp Sơn thè lưỡi: "Biết rồi, dì năm."

"Còn nữa, sau này không được phép làm càn như vậy nữa, ta mà phát hiện con làmbừa, ta sẽ thủ tiêu chuyến du lịch này của con, bắt con phải trở về kinhthành!"

"Dạ! Biết rồi ạ!" Dương Đạp Sơn cười cười đáp.

Tống Vân Nhi nhìn Dương Đạp Sơn, hỏi: "Sơn nhi, cô nàng bộ đầu Thành Tử Cầm đócó vẻ có ý với con, hai đứa có phải là..."

"Dì năm!" Dương Đạp Sơn hơi ngượng, "Người ta là thượng ti của con, đối vớicon trước giờ không có ngọt ngào gì, sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ."

"Không có thì tốt, con hiện giờ còn nhỏ, chuyện hôn nhân tốt nhất về kinhthành rồi tính, mẹ cha con, còn có tổ mẫu nữa sẽ chọn cho con một người vợxứng đáng, Thành bộ đầu này dù sao cũng là xuất thân tiện dân..."

"Xuất thân tiện dân thì đã làm sao!" Dương Đạp Sơn nhảy dựng lên, "Nếu làngười ta tốt thì được chứ gì, nhà chúng ta sao lại tính tới chuyện đó chứ?"

Tống Vân Nhi cười: 'Coi con kìa, còn nói là không có quan hệ gì với nàng ấy,dì năm chỉ thử có chút là con lộ mặt chuột ra liền."

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới biết Tống Vân Nhi đang cố ý thử mình, hơi ngượng.

Tống Vân Nhi nói: "Hai con nếu là thật lòng yêu nhau thì chúng ta không có canthiệp đâu, con tự nắm cho chắc đi là được, sau này về kinh thành chúng ta cóthể điều nàng ta đến đó, cho nàng ta vào cẩm y vệ."

Dương Đạp Sơn cao hứng gật đầu.

Tống Vân Nhi dừng một chút, lại nói: "Hài tử, hay là theo dì năm về kinh thànhđi, cha mẹ con nhớ con muốn chết rồi! Đặc biệt là tổ mẫu và dì cả, mọi ngườiđều đặc biệt lo nhớ đến con."

"Con không chịu đâu! Con còn thời gian du lịch một năm rưỡi nữa mà, mọi ngườikhông được nói rồi nuốt lời chứ!"

Tống Vân Nhi thở dài: "Vậy được, con trong thời gian một năm rưỡi này chuẩn bịtiếp tục ở đây làm bộ khoái?"

"Đúng a, làm bộ khoái vui lắm."

"Được rồi, chúng ta đáp ứng không can thiệp vào chuyện của con, nhưng con cũngđáp ứng chúng ta không làm chuyện nguy hiểm đó nữa."

"Biết rồi, dì năm, con sau này không dám làm vậy nữa đâu!" Dương Đạp Sơn cườihề hề đáp.

Tống Vân Nhi nghiêm mặt: "Dì năm không giởn với con đâu. Con nên nhớ, cha conquyền cao chức trọng, vì Dương gia của chúng ta, con đừng có gây phiền phứccho người, đặc biệt là chuyện liên quan đến Đông hán. Sau này gặp phải sự tìnhcó liên quan đến Đông hán, con có thể đến tìm cẩm y vệ của Khánh Dương phủ,chúng sẽ đem tin tức truyền gấp cho chúng ta. Tự con không được khinh thườngđộng thủ."

Dương Đạp Sơn nghe Tống Vân Nhi nói trịnh trọng như vậy, vội thu nụ cười, gậtđầu đáp: "Dì năm, dì yên tâm đi, Sơn nhi nhớ rồi."

"Vậy được, ngày mai ta sẽ trở về kinh thành, con hãy tự cẩn thận giữ mình đó."Tống Vân Nhi dặn dò xong rồi cáo từ bỏ đi.

Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn đến phòng trực của bộ khoái, Thành Tử Cầm kéo hắnsang một bên, hỏi tình hình do thám hôn qua. Do chuyện trọng đại, Dương ĐạpSơn không dám nói gì với Thành Tử Cầm, chỉ đáp là mình vừa tiến vào trạch việnchưa dò được tin gì thì bị phát hiện, rất may là dì năm đã cứu hắn.

Thành Tử Cầm đành phải tin là vậy. Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì bộkhoái đồ thường chịu trách nhiệm giám thị trạch viện thầnbí đó vào báo cáonghe nha hoàn ra ngoài thỉnh lang trung nói rằng chủ nhân và ba tùy tùng củatrạch viên này, bao gồm cả trung niên mũi có nốt ruồi, đêm qua ngủ đã chếtluôn. Các lang trung được mời về xem xét đều nói là bị bạo tật mà chết, hiệngiờ đang bận rộn lo tang sự, trạch viện đã loạn lên hết.

Dương Đạp Sơn cười thầm trong bụng, nhưng mặt giả vờ như rất ngạc nhiên.

Nếu như trung niên mũi có nốt ruồi đã chết, án này coi như bỏ mặc rồi.

Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm đành bẩm báo với Hàn tri phủ rằng hiềm nghi phạmcủa án Ngô thị bị giết đã chết bất đắc kỳ tử. Hàn tri phủ nghe thế, ra lệnhcho kết thúc hủy bỏ án.

Qua mấy ngày sau, người trong trạch viện thần bí đó mang theo nông phụ rờikhỏi Khánh Dương phủ, không biết đi về đâu.

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, nếu như bản thân quản không được án này, bọn chúnghiện giờ bỏ đi là tốt nhất, để tránh khỏi nhìn thấy mà phiền. Án này tuy phácó chút hổ đầu xà vĩ, nhưng đó là điều chẳng đặng đừng. Rất may là chân hungđã đền tội, còn hắn thì khôi phục ký ức, biết rõ thân thế của mình, vậy cũngcoi như là có thu hoạch.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...