Nạp Thiếp Ký
Lòng Dương Đạp Sơn trầm xuống, vừa rồi một cú phất của hắn tuy chỉ dùng baphân chân lực, nhưng Điền ny tử là nữ tử yếu đuối, chỉ sợ chịu không nổi. Hắnvội chạy tới cúi người, khe khẽ lay động Điền ny tử, nàng vẫn bất động y nhưcũ.
Dương Đạp Sơn rối lên, quỳ xuống đất ẵm Điền ny tử dậy ôm vào lòng, run giọnggọi: "Ny tử tỷ! Tỷ làm sao vậy?"
Nhờ ánh đèn từ các tiệm quán ven đường, hắn thấy sắc mặt Điền ny tử tái nhợt,hàm răng cắn chặt, đã ngất đi rồi.
Dương Đạp Sơn đại kinh thất sắc, vội ấn mạnh vào nhân trung nàng, chốc lát sauĐiền ny tử ụa một tiếng hé miệng phun ra một ngụm máu, ướt đỏ cả áo quần màuvàng nhạt.
Dương Đạp Sơn vừa đau lòng vừa áy náy, ôm chặt Điền ny tử: "Ny tử tỷ, xinlỗi...., xin lỗi..." Trong lúc hoảng loạn, hắn không biết nói gì cho phải.
Điền ny tử khẽ hé mắt nhìn Dương Đạp Sơn, một giọt lệ trong veo ứa ra, miệngnở nụ cười thê lương, định nói thì cổ họng chợt ngọt ngay, oa một tiếng ụa ramột búng máu nữa.
Dương Đạp Sơn biết vừa rồi mình trong cơn thịnh nộ đã đẩy hất làm chận độngphế phủ của Điền ny tử. Lúc này có không ít người vậy lấy, thấy có một bộ đầuhắc y quỳ trên đường ẵm một nữ tử đang ói máu, đều chỉ chỉ điểm điểm xì xào.
Dương Đạp Sơn ẵm ngang Điền ny tử, hỏi mọi người: "Gần đây có lang trungkhông?"
Người vây quanh chỉ về một phía: "Qua hai con đường có một tiệm thuốc BáchThảo Đường, ở đó có lang trung."
Dương Đạp Sơn tạ ơn, ẵm Điền ny tử chạy tới đó.
Điền ny tử dựa vào lòng Dương Đạp Sơn, dùng giọng nói yếu ớt bảo: "Huynhđệ.... tỷ đối không phải với cậu... đừng giận tỷ... được không?"
Dương Đạp Sơn ửng đỏ mắt, dịu giọng nói: "Ny tử, là ta không phải với tỷ. Tỷđối với ta tốt như vậy, ta còn... ta còn đả thương tỷ, thật là không bằng heochó!" Miệng nói, chân hắn chạy như bay.
Điền ny tử nghe hắn gọi trực tiếp tên mình, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào,nỗ lực đưa cánh tay nhỏ nhắn lên, che miệng Dương Đạp Sơn: "Đừng... Ny tửkhông muốn cậu nói như vậy... là Ny Tử không tốt... khạch khạch..." Tiếp theođó là một trận ho, máu không ngừng ứa ra.
Dương Đạp Sơn thấy thương thể của nàng trầm trọng như vậy, càng đau lòng hơn,ôm chặt nàng bảo: "Ny tử ngoan, đừng nói nữa, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi!"
Dương Đạp Sơn ẵm Điền ny tử chạy như bay, phút chốc sau đã đến Bách ThảoĐường. Tiệm thuốc này còn chưa đóng, vừa vào cửa hắn đã gọi to: "Tiên sinh!Tiên sinh! Cứu mạng a! Có người thụ thương rồi!"
Trong tiệm thuốc còn có hai ba bệnh nhân đang xem bệnh, thấy có một hắc y bộđầu ẵm ngang một nữ tử khóe miệng và áo quần đầy máu chạy vào, đều giật mìnhsợ hãi.
Lão lang trung đang bắt mạch cho một bệnh nhân, thấy tình cảnh này liền hỏi:'Sao vậy?"
"Ngực.. ngực nàng ấy bị chấn thương, ói rất nhiều máu!"
Lão lang trung thấy người bị thương là nữ tử, lại ở chỗ ngực yếu hại, vội bảohắn mang vào sương phòng, đặt ở trên một cái giường.
Lão lang trung ngồi một bên, cầm lấy tay nhắm mắt bắt mạch một hồi, rồi bảo:"Quả là phế phủ bị tổn hại, rất may chưa động đến tâm mạch, không nguy hiểmđến tính mệnh, nhưng cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật nhiều."
Nghe thế, Dương Đạp Sơn mới hơi yên tâm.
Lão lang trung vào phòng lấy một hồ lô nhỏ, đổ ra hai hoàn đơn dược trị nộithương cấp cho Dương Đạp Sơn bảo hắn cho Điền ny tử uống.
Sau khi Điền ny tử phục dược, tuy vẫn còn ho, nhưng không ói máu nữa, DươngĐạp Sơn bớt lo thêm một phần.
Lão lang trung nói: "Hiện giờ cần kiểm tra xương ngực có bị gãy không. Vốn rasự tình này đều do bà nhà tôi kiểm, chỉ có điều.... chỉ có điều bà nhà về quêthăm thân rồi, trong điếm không có nữ đồ, cái này..."
Ở thời cổ đại do không có X quang, kiểm tra xương gãy đều dựa vào quan sát bênngoài và sờ mó để xác định. Điền ny tử là nữ tử trẻ tuổi, gặp phải sự tình nàyđều do vợ của lang trung thăm khám. Nhưng hiện giờ vợ của ông ta không có mặt,lão lang trung tuy râu tóc bạc phơ, nhưng không tiện cởi áo quần xem xét ngườinàng, càng không thể sờ sờ mó mó kiểm tra.
Dương Đạp Sơn nói: "Về khoa thăm khám xương này tôi có biết chút chút, tôilà... là phu quân nàng ấy...., cứ để tôi kiểm tra đi."
Lão lang trung gật đầu: "Như thế rất tốt!" Nói xong đứng dậy bước ra khỏisương phòng, đóng cửa lại.
Dương Đạp Sơn nói: "Ny Tử, ta muốn cởi y sám của tỷ, kiểm tra xương ngực củatỷ xem có gãy không, được không?
Gương mặt Điền ny tử vốn tái nhợt, nghe thế lập tức đỏ như hai đóa mây hồng,ho mấy tiếng nhắm mắt lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Dương Đạp Sơn cởi nút áo của nàng, vạch vạt áo ra hai bên, lộ áo lót màu hồngnhạt, tim không khỏi đập như trống trận, sau khi do dự một chút liền bậm gancởi luôn áo ngực, từ từ kéo xuống, lộ ra đôi gò bồng đảo vừa trắng vừa trònrung rinh hai hai giọt sương, đầu vú hồng nhỏ như hai nụ anh đào vươn thẳngtrên đỉnh núi giống như hai nàng lính canh ngẩn đầu kiêu ngạo nhìn Dương ĐạpSơn.
Trước đó Dương Đạp Sơn chỉ nhìn nửa bên ngực của Hạnh nhi lộ ra làn áo lót,đây là lần đầu hắn nhìn rõ và hoàn chỉnh cả gò ngực của nữ nhân, tức thời cảmthấy máu nóng ùa lên mặt, miệng khô cổ đắng, có một thứ khát vọng muốn cúixuống ngậm và bú mút cho thỏa thê.
Gương mặt xinh đẹp của Điền Ny Tử bấy giờ đã đỏ như sợi chỉ hồng, hai mắt nhắmchặt, ngực không ngừng phập phồng như thúc giục hai nàng thỏ bạch nhảy loạn.
Dương Đạp Sơn vội vã thu liễm tâm thần, tử tế quan sát lồng ngực của nàng,không thấy chỗ nào lõm vào dị thường. Hắn tiếp tục cắn răng, đưa tay run runsờ nắn rẻ xương, nhưng không ngờ lại không tự chủ được sờ luôn hai gò bồng đảocủa nàng.
Thân hình của Điền ny tử run lên, rên lên một tiếng, gọi nhỏ: "Đạp sơn..."
Dương Đạp Sơn cảm giác hai vú của Điền Ny Tử thật đầy đặn trong tay mình, vừamịn vừa chắc. Hai nhũ đầu không ngừng muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Dương ĐạpSơn cảm thấy đan điền có một cổ nhiệt lưu xông thẳng lên đỉnh đầu, cây cờ dướikhố đã sớm đón gió phất phơ, phảng phất như đã nghe xong kèn hiệu xung phong.
Dương Đạp Sơn là con trai trinh trắng, sao có thể chịu được thiên hạ đế nhấtdụ hoặc này, trong cơn lửa dục đã trượt tay lần xuống dưới eo Điền ny tử.
Điền Ny Tử có thể cảm giác được cánh tay run rẫy của Dương Đạp Sơn, hiểu hắnđang định làm gì, trong lúc tâm tình kích động đã nhịn hông được ụa ra thêmmột vòi máu, bắn lên trên hai gò ngực trắng hồng, giống như hồng mai trongtuyết vậy.
Dương Đạp Sơn cả kinh, thần chí trở về thân thể, vội vã vận nội công chuyểnxong một chu thiên thì dục hỏa đã diệt được phân nửa.
Nhân thời khắc thanh tỉnh này, hắn vội vã sờ mó khắp lồng ngực của Điền Ny Tử,vừa sờ vừa dịu dàng hỏi xem chỗ mình ấn xuống có đau đớn kịch liệt hay không.Kinh qua kiểm tra, không có xương gãy, hắn mới thở phào một cái rồi mặc nhanháo lót và cài cúc áo cho Điền Ny Tử lại.
Điền ny tử khẽ nhướn mắt, mặt đỏ bừng bừng, mắt đầy nhu tình vô hạn ngước nhìnhắn.
Dương Đạp Sơn không dám đối mắt với nàng, vội đứng dậy ra ngoài gọi lão langtrung, nói kết quả kiểm tra.
Lão lang trung kê đơn bốc thuốc, Dương Đạp Sơn ủy thác dược đồng mướn một cổxe ngựa, trả tiền thuốc, cầm bó thuốc cẩn thân ẵm Điền ny tử ra xe, cho xe trởvề nhà.
Dương Đạp Sơn cho Điền ny tử nằm thẳng xuống, còn mình thì ngồi cạnh thânnàng, hỏi: "Tỷ, tỷ cảm giác thế nào?"
Thần tình của Điền ny tử rất mệt mỏi, nhưng vẫn ráng cười: "Người ta thích cậugọi Ny Tử...."
Vừa rồi Dương Đạp Sơn trong lúc cấp bách đã gọi thẳng tên, lúc này bình tĩnhtrở lại, dù có muốn gọi nàng như vậy nữa cũng không thể nào gọi ra miệng được.Nhưng khi nghĩ mình đã đánh người ta thành dạng như vậy, lòng thật áy náy,nhịn không được để nàng tiếp tục khó chịu, nên dịu giọng nói: "Được! Vậy saunày ta sẽ gọi tỷ là Ny Tử vậy, chỉ có điều tỷ lớn hơn ta, ta gọi như vậy,không khỏi có điểm..."
"Người ta thích nghe thế..." Điền Ny Tử ửng hồng mặt, lòng cao hứng vô cùng,ngừng một chút lớn gan từ từ thò tay qua, nắm tay hắn bảo: "Đạp Sơn, Ny Tử đốikhông tốt với cậu, cậu đừng giận Ny Tử nữa nhé, được không?"
Dương Đạp Sơn dùng hai tay nắm giữ bàn tay yếu đuối vô lực của nàng, dịu dàngnói: "Ny tử ngốc, ta biết tỷ thật lòng đối tốt với ta, chỉ có điều lúc đó hấptấp, cho nên mới... đáng ra ta phải xin lỗi tỷ mới đúng."
Trên mặt Điền Ny Tử hiện một chút an ủi, chậm rãi nói: "Tỷ lúc đầu cảm thấy nữtử của Chu gia vô cùng xinh đẹp, Chu gia nhị lão là bạn thân lâu năm của nhàta, biết gốc biết nguồn, bọn họ đối với người cũng hòa thiện, tuy là kén rễ,nhưng không đãi bạc với người, cho nên tỷ mới muốn mang cậu tới xem nữ tử đó,nếu như không vừa ý thì chuyện này khỏi đề cập nữa, còn vừa ý thì mới đemchuyện ở rễ nói sau. Hơn nữa, Chu gia kén chọn với tiêu chuẩn rất cao, ngườimai mối tới không ngớt, nhưng không có ai nhìn trúng. Cho nên tỷ mới muốn chọhọ xem mắt cậu trước, không ngờ Chu gia vừa nhìn cậu là vừa ý thập phần, nóiluôn chuyện ở rễ... Cái này phải trách tỷ đây, tỷ đáng ra phải nói trước chocậu chuyện ở rễ...."
Dương Đạp Sơn thầm nghĩ con gái nhà họ Chu quả nhiên xinh đẹp như hoa, tuy chỉlà gặp có một lần, nhưng có thể cảm thụ được cô gái này tính cách nhu mì điềmtĩnh, đích xác là giai ngẫu khó kiếm. Hai vợ chồng Chu chưởng quỹ cũng đối vớihắn thật hiền hòa, xem dạng không phải là người khắc bạc, còn nói rõ là sẽ đốiđãi với hắn như con, thậm chí ngay trước mặt Điền Ny Tử nói luôn đem chuyệnlàm ăn tương lai phó thác cho hắn... nếu như bỏ chuyện ở rễ không bàn, thì đâyquả là một chuyện hôn nhất rất tuyệt.
Nói đến ở rễ, hắn nhớ lại ngay sau lúc mất trí nhớ, quần áo mặc trên ngườiđáng giá đến hai trăm lượng bạc... đoán là bản thân ắt con nhà phú quý, sao cóthể cải danh tính ở rễ nhà người, bấy giờ mới cảm thấy đó là một chuyện sỉnhục vô cùng. Nếu bỏ tâm lý nằm trong tiềm thức này đi, bình tâm mà luận, thìmột bộ đầu nho nhỏ như hắn quy vào tầng lớp tiện dân, thân phận xã hội thấpkém vô cùng, nếu ở rễ vào nhà phú quý thì đó cũng là một điều rất tốt. Nếu đổithành bộ khoái khác, ắt sẽ vui mừng vội quay về đốt nhang cảm tạ tổ tông mườitám đời a!
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Đạp Sơn cũng hiểu Điền ny tử làm vậy đích xác làmuốn tốt cho hắn, thế mà bị hắn thịnh nộ đánh thành trọng thương còn khôngquên xin lỗi hắn, hắn cảm thấy hổ thẹn và thương xót vô cùng, nhịn không đượcđưa tay khẽ vuốt ve mặt nàng.
Điền ny tử đưa tay áp vào bàn tay của Dương Đạp Sơn, dùng gò má cảm thụ sự ấmáp từ bàn tay hắn, khóe mắt long lanh, e ấp ngước nhìn.
