Nạp Thiếp Ký
Dương Đạp Sơn vỗ đầu: "Ta thấy cô năm ngủ an ổn vậy mà."
Thành Tử Cầm quay lại võng của mình, ngã người nằm lên, nói: "Được rồi ngủthôi, canh năm sáng mai dậy còn lên đường nữa."
Cái võng được phân trên bốn cây, bình ổn hơn nhiều. Dương Đạp Sơn leo lên năm,đung đưa người, lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Sáng hôm sau, khoảng canh năm, Dương Đạp Sơn đang ngon giấc, chợt nghe cóngười gọi mình: "Sâu lười, dậy đi, chúng ta phải xuất phát rồi." Dương Đạp Sơnmở mắt, phát hiện xung quanh tối đen, ánh trăng không biết đi đâu rồi, ngay cảsao đầy trời cũng không thấy.
Dương Đạp Sơn tuy đã quen dậy sớm luyện công, nhưng cũng không mới canh năm đãdậy. Hắn nhướn con mắt mông lung ngồi dậy trên võng, dụi dụi mắt: "Trời này... trời này còn chưa sáng mà!"
"Vậy được, vậy ngươi ngủ tiếp đi, ta đi trước đây!" Thành Tử Cầm đã thu thậpxong võng, bước lại cạnh ngựa mở dây cương, phiên thân lên ngựa, quất roiphóng đi.
"Ê! Cô định bỏ ta lại thật hả! Chờ ta với! Tử Cầm!"
Dương Đạp Sơn vội vã buông ngừoi xuống võng, vội vội vàng vàng mở dây ma81c,thu thập lại xong kẹp vào nách, phóng người lên ngựa định đuổi theo, nhưng conngựa không thèm nễ mặt, ngữa cổ hí dài dậm chân tại chỗ, hắn bấy giờ mới nhớlà chưa mở dây buộc ngựa, vội xuống mở dây, bấy giờ mới vội vã đuổi theo xuốngnúi.
Chạy một lúc thì thấy Thành Tử Cầm. Nàng chỉ đang cưỡi ngựa đủng đỉnh đi, nghetiếng gọi phía sau, cũng không thèm quay đầu, cười hỏi: "Sao không ngủ nữa đi?Muốn lại bộ khoái thì không hưởng phúc như vậy được đâu."
Dương Đạp Sơn giục ngựa đi song hành với nàng, dụi mắt không phục khí nói:"Hừ, nghe cô nói dường như là làm trăm năm bộ khoái rồi vậy, không phải là lớnhơn người ta mấy tháng hay sao!?"
"Ta tuy nhiên chỉ làm bộ khoái sớm hơn ngươi gần một năm, nhưng gia gia củata, phụ thân của ta đều là bộ khoái. Ta từ nhỏ đã theo gia gia, phụ thân đikhắp nơi tra án, nghề bộ khoái này dĩ nhiên là dày dạn kinh nghiệm hơn ngươinhiều rồi."
Người ta là bộ khoái thế gia, điểm này quả nhiên là thật, và loại tinh thầnnghề nghiệp của Thành Tử Cầm quả nhiên khiến Dương Đạp Sơn không thể không bộiphục.
Hai người giục ngựa xuống núi, trời vừa hừng sáng thì đến một con sông nhỏ,rửa ráy cho ngựa uống nước xong, hai người tiếp tục giục ngựa tiến lên.
Cứ như vậy, hai người đêm thì tới canh hai ngủ võng, canh năm thức dậy xuấtphát, đi suốt ngày đếm, mấy ngày sau đến giữa trưa thì cuối cùng đến Oai Hòethông, huyện Hoàn ở dưới chân Trường Thành (Tức Vạn Lý Trường Thành).
Vừa đến cửa thôn, chợt nghe văng vẳng có tiếng khóc lóc, hai người hơi cảmthấy kỳ quái, giục ngựa tiến vào thôn, dọc đường thấy phòng ốc bị thiêu hủy vànhững thi thể nằm ngổn ngang, còn có thôn dân quỳ bên cạnh khóc lóc.
Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn càng nghi hoặc hơn, chẳng lẽ trong thôn có cườngđạo?
Hai người thấy bên lộ có một lão hán tóc trắng đang ngồi trên đường ôm một thithể nam khóc lóc. Hai người buông mình xuống ngựa, bước lại nhìn, thấy trênthi thể có trúng mấy đao, nửa cái đầu đã bị chém vỡ ra, đều giật mình cả kinh.Thành Tử Cầm hỏi: "Lão nhân gia? Trong thôn phát sinh chuyện gì vậy?"
Lão hán ấy ngước mát, nhìn hai người trong trang phục bộ khoái, vội đứng lênthi lễ: "Hai vị quan gia, tối hôm qua, bọn kỵ binh Thát đát (Mông cổ) đánh úpthông chúng tôi, không những cướp đi lương thực trâu dê, còn bắt cóc hết namđinh thành niên và nữ tử trẻ tuổi trong thôn! Con trai tôi phản kháng, bị bọnchúng loạn đao chém chết. Con của tôi a..."
Thát Đát là xưng hô của Minh triêu đối với chính quyền Bắc Nguyên đã lui vềcao nguyên mông cổ cũng như các bộ tộc Mông Cổ sống ở đó. Thiểm Bắc giao giớivới Thát Đát, quân đội hai bên thường tấn công quấy rối và cướp bóc lẫn nhau.Vùng dưới Trường Thành này phần lớn là xây dựng ở Tần triều hoặc thậm chí từthời Chiến Quốc, đã nhiều năm không tu sửa, đâu đâu cũng có khuyết khẩu, hơnnữa quân đội trí trác tương đối ít, chủ yếu tập trung ở Ninh Hạ vệ sở. Vì thế,kỵ binh Thát Đát thường vượt qua các khuyết khẩu của Trường Thành tiến hànhcướp bóc, bắt bớ nam nhân đi làm phục dịch khổ sai, còn nữ tử thì làm doanhkỹ. Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến một chuyện,đó là phu quân Triệu Thuận của nữ tử Ngô thị bị hại có khi nào bị Thát Đát bắtrồi, hoặc là bị chém chết rồi không? Nếu là như vậy, thì hai ngươi đi suốtngày đêm đến đây coi như là không thu hoạch được gì rồi.
Thành Tử Cầm hỏi nơi ỏ của lý chánh trong thôn, hai người giục ngựa tới đó,thấy trong vườn có một thi thể, một phụ nhân đầu tóc bạc phơ đang khóc lóc.
Hai người tiến vào vườn, Thành Tử Cầm hỏi: "Lão bà ba, xin hỏi nơi này phảinhà lý chánh không?"
Lão phụ nhân đó nhìn thấy hai vị bộ đầu, lớn tiếng khóc rống, chỉ vào thi thểcủa lão già nói: "Chết rồi, đã chết rồi!"
Hai người khuyên nhũ một hồi, phụ nhân đó mới thu lại lệ, nói những gì đã trảiqua. Thì ra, khi Khánh Dương phủ bộ khoái yếu cầu lý chánh tiến hành bắt giamkhống chế đối với Triệu Thuận, chờ quan trên đến điều tra, lý chánh bèn phânphó dân tráng trong thôn giam Triệu Thuận vào trong nhà chứa củi của mình,không ngờ đến tối hôm qua Thát Đát đã kéo tới mấy trăm kỵ binh tiến hành cướpbóc, bắt bớ dân tráng và Triệu Thuận đi. Lý chánh ngăn trở, bị Thát đát chémchết rồi.
Nghe lời này, hai người đúng là giận không thể tả. Tuy đối phó với Thát Đátbinh không phải là chức trách của họ, hai người họ cũng tuyệt không có nănglực đối kháng với Thát Đát quân đội, nhưng nghe nói Thát Đát binh ác độc nhưvậy, giết người bắt người, không khỏi nổi phừng lửa giận trong đầu, định cấpcho chún một bài học. Hơn nữa, Triệu Thuận là mấu chốt quan trọng để phá án,và cũng có thể là hiềm nghi phạm tội, hiện giờ bị Thát Đát binh bắt đi, manhmối coi như đã đứt, án này thật sự trở thành vụ án không manh mối rồi.
Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, đây dù sao cũng là án đầu tiển khi hắn làm bộ đầu,Hàn tri phủ tín nhiệm không ra hạn định, nếu như không phá được thì quá mấtmặt rồi, chẳng lẽ buộc phải tìm một tù phạm chịu tội thay hay sao?
Hai người đều mới mười sau mười bảy, có câu nghé không sợ hổ, lại thân có võcông, một mặt thì tức giận Thát Đát hung tàn, quyết ý báo phục, một mặt kháclà để tìm lại Triệu Thuận, phá án này. Hai người nghề cao gan lớn, quyết địnhtruy tung Thát Đát binh, tìm được Triệu Thuận, thuận tiện cho Thát Đát binhnếm chút mùi lợi hại.
Hai người hỏi hướng Thát Đát binh bỏ đi, giục ngựa đuổi theo. Thát Đát binhrút vào sáng sớm, hiện giờ đang là trưa, cách thời gian nửa ngày, nhưng doquân đội hành động có chậm trễ hơn hành động đơn độc, nên hai người vẫn có cơhội đuổi kịp.
Nơi này đã là sa mạc, dọc đường Thát Đát lưu lại dấu chân ngựa rất rõ. Haingười theo dấu chân ngựa đuổi theo, không sợ mất phướng hướng.
Đuổi theo mấy thời thần, trời dần tối, và dấu chân ngựa thì càng lúc càng rõ,cho thấy Thát Đát binh ở trước không xa. Hai người rất hưng phấn, cuối cùng ẩnước nghe được tiếng vó ngựa.
Lúc này phải cẩn thận vô cùng, hai người không dám đuổi theo quá rát, chỉ cónghe theo tiếng vó ngựa mà bám, chờ chúng lập trại nghỉ ngơi đêm xuống tiềmnhập vào, tìm kiếm Triệu Thuận, thuận tiện quậy phá cho quân doanh của ThátĐát tơi bơi.
Quân đội của Thát Đát hạ trại ở chỗ bằng phẳng và thấp, Thành Tử Cầm và DươngĐạp Sơn cột ngựa ở bên lộ, trèo lên một ngọn núi nhỏ quan sát tình hình, thấybinh doanh dưới núi tiếng người nói ồn ào, lửa đốt sáng quắc, cũng không biếtcó bao nhiêu người.
Hai người không dám loạn động, nằm phục trong cỏ, tĩnh lặng chờ binh doanh antĩnh lại. Sau nửa đêm, mọi thứ cuối cùng cũng yên ắng, thỉnh thoảng có tiếngkhóc của dân tráng và các nữ tử bị bắt.
Thát Đát quân doanh cho quân đi tuần rất ít, Dương Đạp Sơn nhìn mà không khỏilắc đầu, chả trách không phải là đối thủ của Đại minh. Minh Thành Tổ năm lầnthân chinh Mạc Bắc, giết Thát Đát và Ngõa Thích nghe tiếng là chạy, hiện giờxem chúng ở gần biên giới như vậy mà là không đặt mấy lính canh, phòng thủlỏng lẻo, không thua mới lạ.
Vừa rồi quan sát tử tế, bọn họ phát hiện Thát Đát giam các dân tráng và dân nữở gần nhau, sau khi thì thầm thương lượng, hai người lén hạ sơn, tiếp cận binhdoanh.
Hai người mặc y sám màu đen của bộ khoái, cũng là màu che giấu tự nhiên. Họtiến đến gần binh doanh, tránh sự giám thị của lính canh, tiến vào trong.
Những dân tráng và dân nữ ở thôn Oai Hòe đột nhiên thấy có hai bộ khoái tiếnvào, vừa kinh vừa mừng. Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm vừa cởi dây trói cho họ,vừa nhỏ giọng hỏi: "Triệu Thuận ở đâu? Có thấy Triệu Thuận không?"
Các thôn dân đều đưa mắt nhìn một nam nhân ốm o khoảng ba chục tuổi. Nam nhânđó thấy hai bộ khoái đuổi theo vào binh doanh Thát Đát để tìm mình, quả thậtlà kinh hãi ngẩn cả ra.
Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn đưa mắt nhìn nhau, lòng mừng vô cùng, chuyến nàycoi như không uổng công rồi. Hắn bảo những dân tráng đã được cởi trói khẩn cấpđi cởi trói cho những người khác, rồi cùng trốn đi. Hai người đi đến cạnhTriều Thuận, Thành Tử Cầm hỏi: "Ngươi là Triệu Thuận?"
"Dạ. Hai vị quan gia, mau đưa chúng tôi đi đi."
"Chờ một chút, chờ mọi người cởi trói hết rồi cùng chạy." Thời gian khẩn bách,không rảnh để vòng vo, Thành Tử Cầm thẳng thừng hỏi: "Ta hỏi ngươi, nương tửNgô thị của ngươi có phải là do ngươi giết không?"
Triệu Thuận đáp: "Không... không phải, tội sao có thể giết vợ tôi được..."
"Vậy nàng ta vì sao mà chết?"
"Tôi.... tôi không biết... lần trước chạy đói tới Khánh Dương, dọc được nhạcmẫu đói chết, hai vợ chồn tôi tiếp tục chạy, đến Khánh Dương phủ ở một thờigian, sau đó triều đình phát lương thực chẩn tai đến, nhưng dân đói quá nhiều,trong lúc lãnh lượng thực thì rất nhiều người chen, tôi và nương tử từ đó thấtlạc. Tôi tìm thế nào cũng không tìm được, cho rằng nàng ấy trở về thôn rồi,cho nên cũng tự tìm về thôn, nhưng nàng ấy chưa về. Mấy ngày trơớc có nghe bộkhoái ở Khánh Dương phủ đến nói, mới biết là nương tử của tôi chết rồi..."
Nói đến đây, y nghẹn ngào: "Tôi không giết vợ tôi mà... tôi nhất mực ở Oai Hòethôn, vợ tôi ở Khánh Dương phủ, tôi sao giết vợ tôi được.."
Dương Đạp Sơn hỏi: "Ngươi trong thời gian gần đây không rời khỏi Oai Hòethôn?"
"Dạ, không tin thì ngài có thể hỏi dân trong thôn, tôi hai tháng trước đã vềtới thôn rồi, nhất mực ở đó không đi đâu."
Thành Tử Cầm chuyển thân hỏi các thôn dân khác, ai cũng hạ giọng làm chứng,nói Triệu Thuận đích xác là không rời khỏi Oai Hòe thông trong thời gian gầnđây.
Nếu từ Khánh Dương phủ đến thôn ở huyện Hoàn này phải mất hơn mười ngày, TriệuThuận nếu vậy là không có cách gì phân thân hai nơi, không thể là hung thủ.
